Sau Khi Bị Tra

Chương 43


Nhất kiến chung tình
Bởi vì chuyện Hạ Chí Văn, Tả Tĩnh U ở lối vào đã bị truyền thông dây dưa một phen.

Thật vất vả thoát khỏi đám phóng viên này, Tả Tĩnh U chống gậy của Doãn Bạch đi tới ghế khách mời gần ghế Doãn Bạch ngồi xuống.
Nguyên bản chỗ ngồi của hai người không chung một chỗ, nhưng Doãn Bạch đã ra tay sớm một chút, liền nhắc chỗ ngồi của Tả Tĩnh U tới bên cạnh chỗ bản thân.
Doãn Bạch quay đầu, nhìn Tả Tĩnh U bên cạnh, thập phần quan tâm hỏi: "Thế nào? Chân có đau hay không?"
Cô chống gậy nghĩ nghĩ, nhấp môi nói: "Chị đứng lâu như vậy, phỏng chừng sẽ càng thêm nghiêm trọng, không thì một hồi để tôi kêu Trương Ngọc đưa xe lăn tới, nếu chị vẫn muốn tham gia tiệc tối thì cứ ngồi xe lăn qua đó đi."
Tả Tĩnh U thấy cô nói đến thập phần nghiêm túc, tức khắc bật cười, ngước mắt có chút không thể nề hà nhìn cô: "Chỉ là bị trật mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.

Thật sự ngồi xe lăn thì sẽ bị người ta nói."
Doãn Bạch nhíu mày, có chút không lớn vui vẻ nói: "Chỉ là vì tiện hơn thôi, ai có thể nói cái gì? Cũng không ngồi xe lăn nhà bọn họ, họ còn nói cái gì?"
Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn cô, trong mắt hàm chứa một mạt ánh sáng nhu hòa: "Sẽ bị người ta nói là dàn xếp để chụp nha.

Bất quá chỉ ở sân bay bị một nhóm người đẩy ngã, trật mắt cá chân thôi.

Nên nếu như ngồi xe lăn thì sẽ bị nói là chuyện bé xé ra to, không ốm mà rên, cũng sẽ đắc tội nhóm truyền thông chặn đường ở sân bay."
"Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, hóa nhỏ là tốt nhất."
Ở trong giới giải trí này có khi chính là như vậy, cho dù ngã trên sân khấu, hay bị thương ở phim trường, cũng phải biểu hiện ra bản thân kiên cường dường như không có việc gì.

Bởi vì cũng không phải ai cũng có thể tiếp thu một người bày ra yếu ớt ở trước mặt mình, bọn họ chỉ biết cảm thấy là đang làm ra vẻ mà thôi.
Nhưng ai cũng có lúc đau.

Ngày thường cho dù chỉ đau răng cũng có thể làm chính mình khó chịu đến chết đi sống lại, vì cái gì đến lúc người khác bị thì không cách nào đồng cảm như bản thân mình cũng bị chứ?

Có thể đây giống như là Lỗ Tấn tiên sinh nói, con người buồn vui không tương thông đi.
Doãn Bạch nhấp chặt cánh môi, cau mày, chống gậy gõ đốc đốc vài cái trên mặt đất, thập phần không vui nói: "Những phóng viên này thật sự rất phiền người ta, cái gì cũng có thể dễ dàng nói ngoa."
"Rõ ràng đã nói chị không có liên quan gì với Hạ Chí Văn, vẫn đến hỏi bảy hỏi tám.

Rõ ràng là bọn họ làm hại chị bị thương, kết quả còn phải nói chị chỉ bị thương mắt cá chân, không cần giở trò ngôi sao diễn quá mức."
Đầu mi Doãn Bạch nhíu chặt, trong đôi mắt màu xanh xám đôi của cô ở trong bóng đêm lóe ra ánh sáng u ám, như có một ngọn lửa màu đen đang chậm rãi bừng lên: "Những người này, căn bản nghe không hiểu tiếng người, cũng không thèm để ý cảm nhận của người khác, trong đầu chỉ nghĩ xem nơi nào có thể tìm chuyện để nói, chỗ nào có tin tức có thể viết.

Chính sự không làm, mỗi ngày đều muốn tìm tin tức lớn."
Nhìn Doãn Bạch như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt giữa bóng đêm, cô dùng sức gõ gậy trong tay đến đốc đốc, vừa tức vừa bực nói: "Tựa như lúc trước vậy, rõ ràng đã nói không được chụp tôi, nhưng mỗi lần đều phải cuồng chụp tôi một trận.

Chụp chụp chụp, một người què như tôi có cái gì tốt để chụp! Chẳng lẽ bọn họ cho rằng, chụp ảnh tôi là có thể đăng lên đi nói Tả Tĩnh U huề hữu đồng hành, cho dù đối phương là một người què sao?"
"Những người này chính là mấy yêu tinh hại người, quỷ phiền toái, sâu bọ thiếu đạo đức!"
Thật là, chuyện tốt không nói, luôn đi vào tròng mắt người khác nói một ít lời thiếu đạo đức, cũng thật chán ghét!
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi, trong lòng trầm xuống.

Nàng duỗi tay, đáp lên mu bàn tay đang cầm gậy của Doãn Bạch, ánh mắt mềm mại nhìn cô: "Doãn Bạch......"
Mu bàn tay hơi lạnh phủ lên một tầng ấm áp, tạm thời dắt lý trí đang đi xa của Doãn Bạch quay lại trong đầu.

Doãn Bạch dừng động tác đánh gậy, quay đầu đi nhìn Tả Tĩnh U, thở phì phì hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ chị cảm thấy tôi nói được không đúng, mắng chửi người mắng ta quá mức sao?"
Tả Tĩnh U thở dài một tiếng, nắm lấy tay cô đặt ở trên tay vịn giữa hay người, nhìn chăm chú vào đôi mắt thập phần nghiêm túc của cô nói: "Không phải như vậy......Thật sự không loại trừ có những người như vậy, nhưng những người vừa chụp em khi nảy, tuyệt đối cũng thật tình bởi vì em đẹp nên họ mới chụp ảnh em nha."
Từ từ......!Các cô không phải mắng truyền thông vô lương cùng cẩu phóng viên sao? Vì sao bỗng nhiên xả tới trên người cô rồi?
Không đúng, chuyện này vẫn là để tự cô đề trước.
Doãn Bạch cảm thụ được từ trên tay truyền đến ấm áp, triều Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, theo nàng câu chuyện nói đi xuống: "Một người què như tôi, có cái gì đẹp."
Hai tay Tả Tĩnh U nắm tay trái cô, khẽ mở cánh môi, nhìn cô từng câu từng chữ thập phần tinh tường nói: "Đẹp."

Doãn Bạch đón nhận ánh mắt chân thành của nàng, tim đập không ngọn nguồn mà sai đi nửa nhịp.

Cô gian nan nuốt một chút, ấp úng nói: "Tôi là một người què, đi đường vai cao vai thấp, một bước một bước thì tư thái cũng chật vật, nơi nào đẹp?"
Cô thật sự không hiểu, vì sao những người này đều phải ở lúc cô đi đường thời mới chụp ảnh cô, tư thái cô đi đường thật sự là khó coi!
Tả Tĩnh U dùng tay bao lấy tay Doãn Bạch như bao lấy màng tim, dùng sức mà nắm lấy: "Là đẹp, bởi vì mặt em đẹp, mỗi một bước đi đều rất kiên định.

Tư thái đặc biệt đặc biệt đẹp, là một tác phẩm nghệ thuật, là nghệ thuật gia trong mắt Venus, là hóa thân của xinh đẹp."
Doãn Bạch nhìn Tả Tĩnh U trước mắt miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, đồng tử mãnh súc, trong lòng chấn động.
Người này......!Người này làm sao có thể trợn tròn mắt nói dối như thế? Thật là......!Thật là......
Doãn Bạch há miệng thở dốc, một hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn Tả Tĩnh U ngơ ngác nói: "Bạn tốt, chị lự kính với tôi không khỏi quá lớn đi."
Rõ ràng cô siêu cấp để ý chính mình đi đường khập khiễng, thoạt nhìn thập phần chật vật kỳ quái, nhưng hiện tại khi Tả Tĩnh U vừa nói như vậy, cô bỗng nhiên không quá muốn để ý nữa!
Thậm chí còn có một loại, một loại cảm giác tôi xinh đẹp nhất thế giới!
Nguyên lai khích lệ có uy lực lớn như vậy sao? Cô thật sự muốn Tả Tĩnh U nói thêm một chút nữa.
Tả Tĩnh U nhìn cô, nhẹ nhàng cười một chút: "Không phải lự kính, là em thật sự rất đẹp.

Doãn Bạch, trên người của em có một bộ phận tàn khuyết, là thế giới vì tạo hình em thành tác phẩm nghệ thuật."
Hỏa khí của Doãn Bạch một lát liền đã tan, một tay cô nắm gậy, biệt biệt nữu nữu mà nói: "Không cần tạo hình thì đúng." Cô chỉ nghĩ có một đôi chân bình thường, thoạt nhìn giống người bình thường.
Mà không phải......!Mà không phải cái dạng này.
Nếu có thể chọn lại có ai nguyện ý trở thành một cái người tàn tật, trở thành tác phẩm nghệ thuật như vậy đây?
Tả Tĩnh U liễm mắt, sờ sờ tay Doãn Bạch, tựa như hống con nít nói: "Tôi biết, tôi biết.

Đương nhiên, Doãn Bạch hoàn mỹ cũng rất tốt, nhưng mà Doãn Bạch hiện tại cũng là rất trân quý."

"Không cần đi để ý ánh mắt của người khác, em vốn dĩ chính là tốt nhất.

Tôi nói, nếu người khác bởi vì vậy mà mạo phạm em, bất cứ lúc nào thì đó cũng không phải em sai, là những người đó ngu dốt, ngu muội không xứng thưởng thức em.

Em không nên vì thế sinh ra tức giận rồi tồn tại cảm giác trái chiều."
Tả Tĩnh U ngước mắt, nắm tay cô, dùng ấm áp bao vây lấy cô, vô cùng chân thành nói: "Doãn Bạch, khi em đi đường, kiên định như núi, trầm ổn đáng tin cậy.

Tư thái của em so với bất luận người nào cũng đẹp hơn."
Doãn Bạch thừa nhận chính mình được an ủi tới rồi.
Tuy rằng trong lòng cô tinh tường biết, một người què chống gậy sao có thể so đẹp hơn người bình thường, nhưng vẫn là bởi vì những lời này của Tả Tĩnh U giơ khóe môi lên.
Khóe môi của cô hơi câu, làm bộ như không có tin tưởng đối phương hỏi: "Thật sao?"
"Thật!" Tả Tĩnh U gật đầu thật mạnh, nắm tay cô truyền đến lực đạo ấm áp cho cô.
Doãn Bạch nhướng mày, duỗi tay chỉ chỉ đang một nữ minh tinh đang bị vây quanh chụp ảnh: "Chị xem, nữ minh tinh kia đi đường nhẹ nhàng linh linh, linh động giống như chim nhỏ, tôi cảm thấy cô ấy đẹp hơn tôi."
Tả Tĩnh U mỉm cười, biết cô đang biệt nữu thôi, cười ngâm ngâm nhìn cô nói: "Nhưng chân em dài, bước chân nhanh, đi đường có thể nhấc lên một trận gió nhỏ, so cô ấy càng thêm sinh động hoạt bát hơn."
Được đi, tạm được rồi.
Doãn Bạch nhấp môi, trong mắt đều là ánh sáng đắc ý.

Cô lại giơ tay một lóng tay, chỉ hướng một nữ đạo diễn mới vừa đi lại đây, nói: "Vậy người này thì sao? Đi đường trầm ổn, tư thái thong dong, vừa nhanh vừa đẹp, không phải mạnh hơn tôi nhiều?"
Tả Tĩnh U theo ngón tay Doãn Bạch nhìn lại, nhìn đến Lộ Thanh giờ này khắc này đang dắt Tiêu Niệm đi đến trước mấy ảnh máy quay truyền thông, tức khắc hiểu rõ.
Nàng quay đầu, cong lên mặt mày, nhìn đôi mắt Doãn Bạch chăm chú vô cùng ôn nhu nói: "Nào có, rõ ràng thân em cao 1 mét 8, mắt to, hàng mi dài, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, da trắng xinh đẹp, cũng vừa đẹp vừa nhanh ~"
"Bên cạnh, nơi nào có thể so sánh cùng em chứ?"
Doãn Bạch vui vẻ muốn chết, cô buông lỏng gậy ra, giơ tay vuốt gương mặt chính mình cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, cô Tả thực sự có ánh mắt."
Nếu muốn nói, luận mặt, thì có nơi nào cô sẽ bại bởi người khác a!
Khả năng duy nhất có thể bại bởi người khác, có thể cũng chỉ là bởi vì cô là một người què đi.
Tả Tĩnh U thấy cô rốt cuộc vui vẻ, đáp ở trên mu bàn tay cô ngón tay điểm điểm, cong mặt mày ứng hòa nói: "Đó là đương nhiên, tôi luôn luôn rất có ánh mắt."
Dứt lời, Tả Tĩnh U dừng một chút, có chút không vui mà nhấp môi nói: "Nhưng mà ánh mắt tìm đàn ông thì không quá được.."
Doãn Bạch vui đã chết, cô duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Tả Tĩnh U, an ủi nàng: "Chuyện không thể trách chị, chủ yếu là phần lớn đàn ông đều không được.


Kỳ thật Hạ Chí Văn so với những người khác tới nói, đã tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất anh ta lớn lên đẹp, còn có tài hoa a!"
Tả Tĩnh U gật đầu, như suy tư gì mà nói: "Có đạo lý......"
Hai người lôi kéo tay hàn huyên một chút, không một hồi liền có người quen tới chào hỏi với hai người.

Tả Tĩnh U đành phải buông tay Doãn Bạch ra, bắt đầu xã giao với người quen.
Buổi tối lúc 7 giờ, lễ trao giải chính thức khai mạc.

Sau khi người chủ trì nói một đoạn thật dài liền bắt đầu trao giải thưởng.

Ở lúc trao giải thưởng "Người mới xuất sắc nhất", là do một đôi tân nhân Lộ Thanh cùng Tiêu Niệm lên trao.

Hai người vừa lên sân khấu, liền đã chịu người chủ trì trêu chọc.
Mọi người vẫn còn nhớ rõ một năm trước, chuyện Lộ Thanh ở trong đại sảnh trao giải này cầu hôn Tiêu Niệm, cho nên khi người chủ trì nói "Năm trước cầu hôn, năm nay kết hôn, sang năm có phải sẽ có cái bảo bảo hay không", khách mời trong đây đều nở nụ cười.
Ở trong tiếng cười của màn trêu đùa này, Tả Tĩnh U quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch một bên ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn trên sân khấu.

Ánh sáng tối tăm, cảm xúc trên mặt Doãn Bạch mạc danh bị ánh sáng tước ra tới sườn mặt đẹp như nữ thần điêu khắc vậy.
Trong lòng Tả Tĩnh U vừa động, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là duỗi tay điểm điểm bả vai Doãn Bạch, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Doãn Bạch......"
Doãn Bạch lập tức quay đầu lại, khó hiểu mà nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
Bên trong tấm tăm, Tả Tĩnh U nhìn đôi mắt sáng ngời của Doãn Bạch, cánh môi hơi nhấp, một hồi lâu mới nói: "Xin cho người bạn như tôi bát quái một chút, vì cái gì cô thích Tiêu Niệm đâu?"
Doãn Bạch hướng nàng chớp mắt một chút, nghiêng đầu nhìn Tiêu Niệm trên sân khấu mặc váy đỏ như lửa, một lần nữa chuyển mắt dừng ánh mắt ở trên người Tả Tĩnh U, rất nghiêm túc mà nói: "Chẳng lẽ chị không cảm thấy, Tiêu Niệm rất giống đóa hoa hồng của hoàng tử bé sao?"
A......!Là rất giống.
Tả Tĩnh U nhìn Tiêu Niệm trên sân khấu, giơ tay chống cằm nhìn đôi mắt Doãn Bạch hỏi: "Chỉ là bởi vì cái này?"
Doãn Bạch gật gật đầu: "Đúng vậy, chính là bởi vì cái này, tôi đối cô ấy là......!Nhất kiến chung tình."
Nhất kiến chung tình a......!Vậy đã có thể có chút khó làm..

Bình Luận (0)
Comment