Sau Khi Bị Tra

Chương 48


Tả Tĩnh U, tôi nhổ răng đau quá!
Nghe được Doãn Bạch nói đau răng, Trương Ngọc không do dự hẹn trước bác sĩ nha khoa quen cho cô.

Sau khi đi phòng khám bệnh, xem qua bác sĩ, bác sĩ đưa ra kiến nghị hợp nhất cho Doãn Bạch: "Đây là bệnh cũ, răng khôn mọc ra, phải nhổ."
Doãn Bạch vừa nghe nhổ răng, sợ tới mức che má trái đang phát đau của mình lại, đột nhiên lắc đầu nói: "Không nhổ không nhổ! Cho tôi chút thuốc hạ sốt thì được rồi!"
Hai năm trước, khi Tiêu Niệm nói chia tay làm cô tức giận liền tự sa ngã chạy đến bệnh viện tới nhổ răng khôn bên phải.

Tuy rằng đau đến rốt cuộc không khơi hận nổi với Tiêu Niệm, nhưng cũng tựa như là sống không bằng chết.

Hiện giờ êm đẹp mà muốn cô nhổ răng, cô mới không đi chịu tội!
Bác sĩ thấy bộ dáng có bệnh không muốn trị của cô, tận tình khuyên bảo: "Như vậy thì cô chỉ trị ngọn không trị gốc, sớm hay muộn vẫn sẽ đau.

Doãn tiểu thư, cô vẫn nên nhổ răng đi, nhổ một cái răng cũng không đau bao nhiêu!"
Tốt xấu cũng là bác sĩ lâu năm kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ không giống mới bác sĩ làm người bệnh chịu tra tấn.

Tuy là như thế, Doãn Bạch đã trải qua một lần tội nên vô luận khuyên như thế nào cũng vẫn thờ ơ.

Bác sĩ bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn kê chút thuốc, nhìn theo Doãn Bạch hoảng không chọn đường đi mất rồi.

Nhưng mà lúc này đây thật sự đau đến quá lợi hại, Doãn Bạch đau liên tục vài ngày, uống thuốc hạ sốt cũng không có tác dụng gì.

Hàm răng cô không tốt, tâm tình càng thêm không tốt, lâu lâu liền làm yêu, còn muốn mua này mua kia, Trương Ngọc ở dưới sự chỉ huy của cô, mua một đống đồ vẽ về nhà cho cô xem.


Doãn Bạch đau răng không có gì tinh thần, rất mau đã bị hai người bạn nhỏ phát hiện.

Cuối tuần Đồng Đồng Văn Văn hai người cùng Doãn Bạch luyện tập khẩu ngữ, phát hiện Doãn Bạch luôn bụm mặt bộ dáng rất khó chịu, liền hỏi cô làm sao vậy.

Doãn Bạch cau mày, hai người bạn nhỏ của mình ủy ủy khuất khuất nói: "Chị đau răng......"
Bọn nhỏ thật không nghĩ tới người bạn lớn cũng sẽ có phiền não như vậy sao, vội vàng đặng chân ngắn nhỏ chạy đến bên cạnh cô, sờ tóc cô hống nói: "Vậy chúng ta không học nữa, hôm nay chúng ta ăn đồ ngon đi!"
Doãn Bạch quay đầu, nhìn Văn Văn có ánh mắt nghiêm túc nói những lời này, thập phần không vui nói: "Chị không ăn đồ ăn ngon được đâu, răng chị hư rồi, đặc biệt đau!"
Văn Văn vươn đầu ngón tay, chọc cằm mình, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Nhưng đồ ăn ngon sẽ làm tâm tình người ta tốt lên mà.

Tâm tình chị tốt thì liền sẽ không nghĩ đến chuyện đau răng nữa!"
Nhưng ngược lại, ăn đồ ngon chỉ làm răng cô càng đau hơn.

Doãn Bạch không nói gì, chỉ nặng nề mà thở dài.

Đồng Đồng nhìn bộ dáng trông buồn rầu của người bạn lớn, suy nghĩ một chút vỗ vỗ bả vai cô nói với cô: "Chị tiên nữ, em cũng từng đau răng còn từng nhổ răng nha.

Mẹ nói răng đã hư phải đổi răng mới.

Cho nên lúc này chỉ cần nhổ răng cũ bỏ là được rồi!"
"Bác sĩ nhổ răng răng rất nhanh, thổi một chút là nhổ ngay.

Nhổ răng hư đi thì chị có thể ăn đồ ngon nha!"
Doãn Bạch chuyển mắt nhìn Đồng Đồng, thấy con bé nói đến thập phần nghiêm túc, có chút do dự mà nói: "Thật sự?"
Đồng Đồng vỗ vỗ ngực, lời thề son sắt mà nói: "Thật sự! Nhổ liền không đau!"

Đồng Đồng "A" mở ra miệng, chỉ chỉ hàm trên thiếu một cái răng của mình, hàm hàm hồ hồ nói: "Hàm răng này của em lúc trước cũng lỏng, ăn cái gì cũng không được mà còn đau đau! Nhưng mà sau khi nhổ rồi thì ăn đồ ngon gì cũng được hết nga!"
Văn Văn một bên nghe xong, dựng thẳng eo, thập phần có quyền lên tiếng nói: "Đồng Đồng nói không sai, răng hư phải nhổ! Sau khi nhổ xong là có thể ăn được thật nhiều đồ ăn ngon!"
Doãn Bạch quay đầu, nhìn Văn Văn chớp chớp mắt to của mình: "Em không gạt chị sao? Thật sự?"
Văn Văn nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt vừa to vừa sáng: "Em là đứa nhỏ ngoan sẽ không nói dối, em mới không gạt bạn của em."
Được đi!
Doãn Bạch quay đầu, nhìn về phía Đồng Đồng mặt mang do dự hỏi: "Chị đây đi nhổ răng?"
Đồng Đồng dùng sức gật đầu: "Vâng! Chị tiên nữ chị hãy đi đi!" Đứa bé nho nhỏ vì an ủi người bạn lớn của mình, còn cười tủm tỉm mà nói: "Hơn nữa em chia sẽ một bí mật với chị nga~ Mẹ em nói mỗi khi nhổ một cây răng sẽ có một chuyện tốt xảy ra."
"Cho nên chị tiên nữ ơi, sau khi chị nhổ răng xong sẽ có chuyện tốt đến!"
Có bạn nhỏ cổ vũ một phen như vậy, mà thật sự là Doãn Bạch cũng không chịu đựng được đau đớn nữa nên cuối cùng vẫn lựa chọn đau dài không bằng đau ngắn, ở ngày thứ hai đã hẹn nha sĩ trước, nhổ hết hai cái răng khôn trên dưới bên trái.

Tuy rằng răng cô đã phát triển dị dạng, nhưng bởi vì kỹ thuật bác sĩ cao siêu, toàn bộ quá trình giải phẫu nhổ răng đều thập phần thuận lợi.

Sau khi nhổ răng xong đợi 30 phút, Doãn Bạch gian nan mà phun miếng bông trong khoang miệng ra, ngồi trên xe Trương Ngọc về nhà đi.

Hải thành là thành phố tương đối nóng, chắc do tiếp cận cuối tháng 10 cho nên nắng gắt khô nóng cuối thu vẫn làm càng khiêu vũ ở thành phố này.

Trên đường về nhà, Doãn Bạch ngồi dựa trên cửa sổ xe, nhìn mặt trời lên cao ngoài cửa sổ, cảnh tượng đẹp nhất ngày mùa thu lại chỉ cảm thấy trong lòng thật lạnh thật lạnh.

Hiệu quả của thuốc tê dần dần rút đi, đau đớn do động chạm một bộ phận trên người mãnh liệt nổi lên, kích thích khoang miệng nảy ra lượng lớn chất lỏng.

Doãn Bạch muốn nuốt chất lỏng trong miệng xuống, lại bởi vì cảm giác tê mỏi của yết hầu từ thuốc tê, khiến động tác nuốt có vẻ thập phần gian nan.

Thật là khó chịu......!Thật là khó chịu......!

Đau đớn từ khoang miệng nổi lên, lại giống như theo yết hầu chảy luôn vào dạ dày, lại truyền tới trái tim, khiến cho lục phủ ngũ tạng đều nhiễm một phần cảm giác đau đớn cùng khó chịu.

Doãn Bạch dựa vào cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cưỡng bách chính mình phân tán lực chú ý khỏi đau đớn bên trong, suy nghĩ Tả Tĩnh U giờ này khắc này đang làm cái gì?
Hôm nay nàng sẽ có buổi gặp mặt hay là bay đến thành phố khác tham gia họp báo? Hay lại đang quay chương trình rồi?
Thời tiết bên kia thế nào? Có phải cũng là mặt trời lên cao hay không, hay là đã có hơi thở mùa đông? Đã sắp 11 giờ rồi, có phải chuẩn bị ăn cơm không......!
Rất rất nhiều ý nghĩ ở trong đầu Doãn Bạch nhất nhất xẹt qua, càng ngày càng đau đớn kịch liệt, chỉ có một ý niệm mãnh liệt xuất hiện ở trong đầu Doãn Bạch: Rất muốn gặp Tả Tĩnh U......!Rất muốn trò chuyện cùng chị ấy......!
Giờ này khắc này Doãn Bạch mới kinh ngạc phát hiện, trình độ ỷ lại của cô với Tả Tĩnh U, thế nhưng đã tới nông nỗi như vậy rồi.

Trừ bỏ tình yêu ra thì trên thế giới này còn có một người đáng giá cô tin cậy như vậy sao?
Tả Tĩnh U thật đúng là người bạn cô có thể tin cậy nha.

Doãn Bạch nghĩ như vậy, sau khi về nhà đã duỗi tay qua Trương Ngọc cầm lại điện thoại của mình, chống gậy trầm mặc đi vào thang máy lên lầu.

Trên đường đi tới phòng mình Doãn Bạch năm lần bảy lượt mở WeChat Tả Tĩnh U ra, còn đang do dự xem nói chuyện nhổ răng với chị ấy không, đáng thương hề hề khóc lóc kể lể các kiểu một phen.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến tháng sau Tả Tĩnh U liền phải cùng người khác ra ngoài chơi một tháng, còn từ chối lời mời của cô, Doãn Bạch liền tức giận đến không muốn nói chuyện này với chị ấy.

Tức giận, rất ghen ghét, nhưng lại rất nhớ chị ấy!
Thiên thần ác quỷ trong đầu Doãn Bạch giao chiến một phen xong, chờ đến cô thay áo ngủ nằm ở trên giường, giống một khối thi thể cứng rắn chống đỡ đau đớn qua đi, cuối cùng vẫn là không nhịn được cầm lấy điện thoại, cuộn tròn thân thể nhắn một tin cho Tả Tĩnh U: "Tả Tĩnh U, tôi đi nhổ răng, đau quá."
Ngữ khí ủy ủy khuất khuất, giống đứa nhỏ chưa lớn đang đợi đồng tình của người lớn.

Cô từ từ qua trái từ từ qua phải, chờ một hồi lâu cũng không chờ đến Tả Tĩnh U nhắn tin lại cho cô, mà lại chờ được Tả Tĩnh U gọi trò chuyện video.

Doãn Bạch vừa thấy cuộc gọi video của Tả Tĩnh U, sợ tới mức vội vàng tắt điện thoại luôn.

Rốt cuộc cô vừa mới nhổ răng, nên mặt có chút sưng, nói cũng không nói rõ, còn sẽ xôn xao chảy nước miếng, cái dạng này cũng quá chướng tai gai mắt, cô mới không cần gọi điện thoại video với Tả Tĩnh U!
Doãn Bạch sợ Tả Tĩnh U lại gọi điện thêm, hai tay cầm điện thoại vội nhắn tin cho Tả Tĩnh U: "Hiện tại tôi không nói được, chị hãy nhắn tin cho tôi đi."
Tin nhắn của Tả Tĩnh U đã nhắn vào: "Còn đau không? Có ăn cơm trưa hay không? Có uống thuốc giảm đau không?"

Ngữ khí thoạt nhìn thập phần vội vàng, bày ra quan tâm không thể nghi ngờ.

Tâm tình của Doãn Bạch đã tốt một chút, ôm di động hự hự trả lời: "Không có......!Còn chưa thể uống thuốc......"
Tả Tĩnh U thập phần lo lắng, tiếp tục hỏi: "Vậy có ăn kem chưa? Tôi nghe nói ăn kem sẽ tốt với miệng vết thương hơn một chút."
Doãn Bạch ủy ủy khuất khuất nói: "Tôi ăn không vô, tôi đau quá."
"Vậy phải làm sao bây giờ nha." Tả Tĩnh U thập phần phiền muộn, lo lắng hỏi: "Tôi có thể làm cái gì cho em không, Doãn Bạch?"
Doãn Bạch nhìn đến những lời này, tâm tình tốt vô cùng, vội vàng trả lời cho Tả Tĩnh U: "Hiện tại chị có bận không? Nếu không bận thì bồi tôi nói chuyện đi!"
Tả Tĩnh U mau giải thích cho cô: "Tôi ở trên đường đi sân bay, một hồi đi sân bay ăn cơm trưa, có thể bồi em nói chuyện phiếm một hồi."
Doãn Bạch liền hỏi: "Mấy giờ thì bay?"
Tả Tĩnh U hồi phục thật sự mau: "Bay lúc hai giờ rưỡi."
Doãn Bạch bấm tay tính toán, phát hiện Tả Tĩnh U còn có ba giờ có thể bồi mình nói chuyện phiếm, liền vô cùng cao hứng nói: "Tôi gọi điện WeChat cho chị, chị nói chuyện, tôi dùng WeChat nhắn nói chuyện phiếm với chị."
Tả Tĩnh U chỉ trả lời một chữ: "Tốt."
Nhìn đến cái chữ này, Doãn Bạch lập tức gọi điện video qua cho Tả Tĩnh U.

Rất nhanh cuộc gọi đã được nhận, Doãn Bạch mở loa ngoài, trong phòng trống trải truyền đến thanh âm Tả Tĩnh U: "Doãn Bạch, em muốn nghe cái gì?"
Thanh âm nàng rất êm tai, thanh thanh lãnh lãnh, giống như là nước róc rách lưu động dưới suối.

Mà trong nháy mắt như vậy, Doãn Bạch cảm thấy chính mình đang rất trống rỗng, bỗng nhiên đã được Tả Tĩnh U lấp đầy.

Doãn Bạch nhấp cánh môi, muốn cười lại sợ kéo miệng vết thương, cười lại cười không nổi, đành phải cầm điện thoại trả lời cho Tả Tĩnh U: "Chị nói cái gì cũng được, tôi có chút muốn ngủ."
Cô cảm thấy đau quá, ngủ một giấc tỉnh dậy có thể sẽ tốt hơn nhiều.

Tả Tĩnh U nhẹ nhàng cười một chút: "Được vậy muốn tôi đọc sách cho em nghe không?"
Doãn Bạch trả lời: "Đọc cái gì?"
Tả Tĩnh U dựa vào trên cửa sổ xe, kêu trợ lý đưa một cái điện thoại đang nhàn rỗi khác qua, click mở điện thoại tìm Shakespeare, nhẹ nhàng nói cùng Doãn Bạch: "Shakespeare 《 Romeo và Juliet 》 thế nào?"
Doãn Bạch được được, là vở kịch trứ danh của Shakespeare đã thập phần quen thuộc, lập tức không có ý kiến gì, vui vui vẻ vẻ trả lời: "Được.".

Bình Luận (0)
Comment