Sau Khi Bị Tra

Chương 6


Xong rồi, gây ra chuyện lớn!
Có lẽ là bị Doãn Bạch hung một lần như vậy cho nên khi thanh âm ồn ào náo động lại lần nữa từ cách vách truyền đến đã không còn vui vẻ như trước nữa.

Doãn Bạch chống gậy lên lầu hai rồi đứng ở trước cửa sổ kính sát đất trông về phía xa, chỗ hai đứa nhỏ đang chơi đùa cách vách, rồi thu hồi tâm áy náy vi diệu của mình.

Cô hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi trở lại bàn đu dây, cầm lấy điện thoại nhắn cho Kim Tương Ngọc một tin.

Doãn Bạch không phải là lão bản không có nhân tính cho nên đã nói nói cho Trương Ngọc nghỉ thì sẽ không ở lúc cô ấy nghỉ phép mà kêu cô ấy quay về.

Bởi vậy cô kêu Kim Tương Ngọc sắp xếp một trợ lý tương đối an nhàn khác, lại đây để sửa soạn hành lý cùng sắp xếp lịch trình, ngày mai liền đi đến ốc đảo nước ngoài để nghỉ phép.

Hiệu suất của Kim Tương Ngọc rất cao, thế là buổi sáng ngày hôm sau trợ lý mới liền tới đây sửa soạn hành lý cũng sắp xếp hành trình tốt rồi đón cô đi sân bay.

Giữa trưa hơn 11g, trợ lý kéo theo hành lý xuống lầu rồi đem xe chạy đến cửa biệt thự chờ Doãn Bạch.

Chân của Doãn Bạch không tiện nên chống gậy chậm rãi mà từ trên lầu đi xuống dưới.

Kết quả cô chỉ mới vừa ra cửa, liền nghe được một trận thanh âm ong ong từ nơi không xa trên không thổi qua tới.

Doãn Bạch giơ lên tay để ở trên mặt, rồi híp mắt lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lúc này chỉ nhìn thấy một chiếc máy bay mini từ biệt thự cách vách bay qua tường vây, lạch cạch một tiếng đụng phải cây bưởi của nhà mình rồi treo trên đó.

Doãn Bạch xem đến trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm hai đứa nhỏ này thật đúng là có đủ quá giới hạn, đã nói không thể đánh cầu lông nên hôm nay liền chơi máy bay nhỏ đúng không?
Xem ra thế nào thì cô cũng phải dạy dỗ hai đứa nhỏ này một chút mới được.

Doãn Bạch chống gậy, một bên móc điện thoại mình ra rồi kêu trợ lý qua đây, một bên cọ tới cọ lui hướng về hoa viên của mình đi đến.

Sau khi cuộc gọi được nhận Doãn Bạch nói với trợ lý bên đầu bên kia: "Đến hoa viên một chuyến, có chuyện này muốn cô giúp đỡ."
Cô phải đến trước nắm cái máy bay nhỏ này ở trong tay để làm lợi thế, lại cùng hai đứa nhỏ này "Nói chuyện thật tốt".

Doãn Bạch tắt điện thoại, bước đi tập tễnh mà đi đến dưới cây bưởi ở hoa viên sau nhà.


Cô đứng ở dưới tán cây chống gậy ngửa đầu, nhìn về phía cành lá rậm rạp, cẩn thận lấy máy bay nhỏ trên ở trên đó.

Đúng lúc này, một trận thanh âm nhỏ vụn nói chuyện với nhau cùng với thanh âm sột sột soạt soạt truyền tới bên tai.

"Đồng Đồng......!Đồng Đồng......!Em lên rồi chưa?"
"Nhanh nhanh......"
"Vậy em cẩn thận một chút nga......"
Doãn Bạch nghe được tiếng hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau lại theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía bức tường.

Đúng lúc này thì một cái đầu nhỏ đang bám vào dây đằng trên tường bò tới sân nhà Doãn Bạch.

Doãn Bạch nhìn bóng người đong đưa trên đỉnh tường, đồng tử co chặt còn trái tim như ngừng lại.

Trời ơi trời ơi! Mấy đứa nhỏ bây giờ đều gan như vậy sao? Tường giữa hai nhà ít nhất cũng cao 2 mét, tuy rằng vì mỹ quan cũng không có để mấy gai chống trộm chỉ gieo trồng dây đằng, nhưng mấy đứa nhỏ này sẽ không sợ con rắn con kiến hay muỗi gì đó sao?
Doãn Bạch kinh hồn táng đảm mà cứ đứng đó không dám ra, cô sợ chính mình sẽ dọa đến đứa nhỏ đang trên vách tường kia lung lay.

Kết quả đứa nhỏ ở trên tường kia lúc này vừa lúc ngẩng đầu thì thấy được Doãn Bạch đứng ở trong sân.

Bốn mắt nhìn nhau, đứa nhỏ kinh hô một tiếng sợ tới mức thân thể cả người ngưỡng ra phía sau rồi thình thịch một tiếng từ đỉnh tường té xuống.

Trong một khắc đứa nhỏ kia từ phía trên té xuống thì một tiếng thét chói tai từ nhà cách vách cũng truyền lại đây.

"Đồng Đồng!"
Tiếng thét này tựa hồ đánh thức Doãn Bạch, cô chỉ cảm thấy trái tim mình từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Xong rồi xong rồi, gây ra chuyện lớn!
Doãn Bạch chống gậy, nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý vội vàng phân phó nói: "Nhanh nhanh nhanh mau đến nhà kế bên, có một đứa nhỏ từ bên tường nhà tôi té xuống! Cô mau đi xem đứa nhỏ kia bị thương thế nào!"
Rất nhanh trợ lý liền chạy tới xử lý chuyện này.

Doãn Bạch đi chậm nên khi đến thì đứa nhỏ đã được dì làm trong nhà bế lên tới.

Đứa nhỏ chỉ có bốn năm tuổi nằm trong lòng ngực dì làm, trên trán cùng tay chân đều có vết trầy da rõ ràng, đứa nhỏ vẫn luôn khóc lóc kêu chân đau.


Còn đứa nhỏ lớn một chút bên cạnh khóc còn muốn lớn tiếng hơn đứa bé nhỏ hơn kia.

Ngao ngao kêu nói đều là chị sai, sớm biết rằng chị liền không cho Đồng Đồng đi qua đó.

Bọn nhỏ khóc đến Doãn Bạch đau đầu, dì làm một bên còn đang gạt nước mắt: "Đều do dì, dì bận rộn nấu cơm nên không trông được các con các con đã đi hồ nháo.

Tôn giáo thụ hôm nay lại không ở nhà, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Doãn Bạch cũng thập phần sốt ruột nghĩ thầm còn có thể làm sao bây giờ, nhanh đưa đến bệnh viện đi.

Trợ lý ở hỗ trợ kiểm tra miệng vết thương cho đứa nhỏ, quay đầu nhìn Doãn Bạch nói: "Boss, chân bạn nhỏ này giống như bị trật rồi, đến đi bệnh viện chụp hình thử xem."
Doãn Bạch nhìn đứa nhỏ khóc thì chột dạ lại áy náy, nghe vậy vội vàng nói: "Vậy nhanh gọi 120, kêu xe cứu thương!"
Cô cũng hoang mang rối loạn, nói xong lại sửa miệng: "Không không không, kêu xe cứu thương lại có chút chậm, cô mau lái xe, lái xe đưa hai đứa nhỏ đi bệnh viện gần nhất đi!"
Trợ lý có chút khó xử: "Nhưng mà nếu như vậy thì có thể không kịp đưa ngài đi sân bay."
Doãn Bạch hiện tại nơi nào còn lo lắng sân bay a, đứa nhỏ nhà người ta bị cô dọa sợ tới mức ngã xuống nên không chừng còn sắp tìm cô tính sổ, ảnh hưởng quan hệ hàng xóm đây.

Doãn Bạch vội vàng thúc giục nói: "Được rồi được rồi, đừng lo nhiều như vậy, lo cho đứa nhỏ trước đi."
"Đem lịch trình của tôi hủy bỏ, cũng không bay qua bên kia nữa, trước cứ lo xử lý chuyện này đã."
Trợ lý nghe hiểu được ý tứ của cô liền quay đầu cùng dì làm nhà này nói: "Con lái xe đưa đứa nhỏ này đi bệnh viện xem trước nha."
Có những lời này của trợ lý thì dì làm đang hoảng loạn cũng trấn định rất nhiều.

Doãn Bạch để trợ lý ôm đứa nhỏ lên xe rồi tự mình ngồi trên ghế điều khiển phụ, đi theo trợ lý đến bệnh viện.

Trên đường đi đứa nhỏ vẫn luôn khóc không ngừng.

Đứa nhỏ kia dựa vào trong lòng ngực dì làm khóc, đau đến vẫn luôn rơi nước mắt cứ cắn răng chịu đựng khóc.

Còn đứa bé lớn hơn ghé vào bên cạnh Dì làm, vẫn luôn thổi thổi vào nơi bị thương của em gái, trong miệng nói cái gì "Không đau nữa, không đau nữa."
Doãn Bạch quay đầu nhìn lướt qua, phát hiện tình trạng của bọn nhỏ đã đỡ hơn rất nhiều mà dì làm ở ghế sau cũng móc điện thoại ra gọi điện cho từng người lớn khác ở trong nhà.

Lời nói đều là "Con nít ham chơi nên trèo tường rồi ngã xuống, bây giờ hàng xóm kế nhà đang đưa họ đi bệnh viện".

Doãn Bạch lo lắng đề phòng lại sợ chuyện chính mình hù dọa đứa nhỏ nên dẫn tới người ta không dám gõ cửa mà là trèo tường vào nhặt đồ bị lộ.


Cô nghe xong một hồi lâu phát hiện chính mình không có bị bán đứng, người cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Dì làm lau nước mắt, cùng người bên đầu điện thoại kia nói lời xin lỗi: "Đều do dì, không trông Đồng Đồng tốt.

Con bé rất ngoan, hiện tại đã không khóc.

Kêu Đồng Đồng tiếp điện thoại sao......!được được được......"
Dì làm nói xong đem điện thoại dán ở bên tai Đồng Đồng.

Dứa nhỏ vừa nghe được thanh âm quen thuộc, vội vàng khóc ra tới: "Ô ô ô......!mẹ......!Đau quá a......!mẹ ơi con đau quá......"
Nữ nhân bên đầu dây bên kia nghe được đứa nhỏ tiếng khóc liền lo lắng đến không được, vội vàng an ủi nói: "Đồng Đồng không khóc nha, không đau không đau, đau đau biến mất."
"Mẹ một hồi sẽ tới Đồng Đồng hãy nhẫn nại một chút, ngoan ngoãn nghe bà Chu nói nha."
Đồng Đồng lau nước mắt, ngoan ngoãn mà đáp: "Dạ, được, con sẽ ngoan ngoãn."
Doãn Bạch dựng lỗ tai lên nghe, sau khi nghe được Đồng Đồng đứt quãng mà trả lời điện thoại.

Có thể biết là mẹ đang hống con bé, nói chút sẽ mang con bé đi chơi để cho lực chú ý của đứa nhỏ được phân tán.

Không có bao lâu liền nín khóc mỉm cười mang theo khóc nức nở mà ngoan ngoãn nói dạ.

Doãn Bạch sợ chính mình sẽ bị lên án, sau khi nghe xong một lại phát hiện đứa nhỏ căn bản không rảnh cáo trạng cũng liền thả lỏng một chút.

Một trận binh hoang mã loạn, trợ lý cuối cùng đã lái xe đi vào bệnh viện.

Dì làm ôm đứa nhỏ đi khám gấp vừa chụp hình vừa xử lý miệng vết thương mà bận rộn tới buổi chiều, bác sĩ đã khám bệnh xong kêu đứa nhỏ nằm viện quan sát.

Doãn Bạch kêu người sắp xếp phòng bệnh một người cho đứa nhỏ, lại để trợ lý đi đóng tiền viện phí.

Dì làm đối với chuyện này thấy rất cảm kích, vẫn luôn nói cảm ơn nói đến làm Doãn Bạch thập phần chột dạ.

Có thể là do một đợt bận trước bận sau như vậy làm Dì làm cảm thấy Doãn Bạch là người hàng xóm không tệ.

Mà cho tới lúc này thì đứa nhỏ cũng chưa ăn cơm nên đã cảm thấy đói bụng.

Dì làm thấy chân Doãn Bạch không tiện nên không để cô bôn ba, liền phiền toái Doãn Bạch ở lại bệnh viện chăm sóc đứa nhỏ để tự mình về nhà đem đồ ăn trưa đã làm ở nhà đến cho hai đứa nhỏ ăn.

Doãn Bạch chột dạ đến không được đành phải đáp ứng đối phương, hơn nữa để trợ lý chở Dì làm về nhà lấy cơm trưa.


Trợ lý cùng Dì làm vừa đi thì bác sĩ xử lý tốt miệng vết thương cũng rời đi, trong phòng bệnh cũng chỉ dư lại Doãn Bạch cùng hai đứa nhỏ.

Doãn Bạch chống gậy cứ đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn về phía đứa nhỏ ngồi ở trên giường bệnh lại cảm thấy thập phần xấu hổ.

Những nơi trầy da trên người Đồng Đồng đều được xử lý, còn mấy nơi bị thương trên trán khá lớn thì cũng dùng băng gạc băng bó lên, thoạt nhìn trong đáng thương hề hề.

Văn Văn cũng đang ghé vào bên giường bệnh, mắt trông mong mà nhìn Đồng Đồng té bị thương chân rồi lại thập phần khổ sở mà nói: "Đều do chị, Đồng Đồng khi nào em mới khỏe lại đây? Còn đau hay không?"
Đồng Đồng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ phấn nộn còn mang theo nước mắt, cau mày nói: "Dì bác sĩ đã nói qua mấy ngày liền sẽ tốt thôi, chỉ còn đau đau một chút."
Văn Văn vội vàng lại thổi cho em mình: "Hô hô hô......!không đau không đau, Đồng Đồng không đau nga."
Đồng Đồng còn chứa nước mắt nở nụ cười: "Được rồi......!Vừa rồi mẹ cũng thổi hô hô cho em, mẹ nói một hồi liền sẽ lại đây.

Em không đau nữa bằng không mẹ sẽ lo lắng."
Hai đứa nhỏ ghé vào cùng nhau ríu rít nói chuyện, phảng phất hai đứa nhỏ khi nảy khóc ngao ngao không phải hai đứa.

Doãn Bạch thấy thế không khỏi có chút an tâm.

Cô nhìn hai đứa nhỏ kia không khỏi nắm chặt gậy trong tay, ho nhẹ một tiếng: "Vậy......"
Cô mở miệng, hai đứa nhỏ liền đồng thời quay đầu, hướng về phía cô nhìn lại.

Doãn Bạch có chút chột dạ nhìn nước mắt trong mắt Đồng Đồng, có chút áy náy mà nói: "Con là Đồng Đồng đúng không?"
Đồng Đồng gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ phấn nộn nộn còn treo nước mắt sáng lấp lánh, kinh ngạc lại nghi hoặc mà nhìn cô: "Chị tiên nữ kêu em có việc sao?"
A, lúc này còn gọi chị tiên nữ chẳng lẽ không cảm thấy cô giống ác quỷ gì sao?
Doãn Bạch nhấp môi nhìn lướt qua Văn Văn ghé vào mép giường, co rúm lại sợ hãi mà nhìn chính mình rồi thở dài một hơi lại có chút tự trách mà nói: "Về sau......!Hai đứa muốn tới sân nhà tôi lấy đồ cũng không cần leo tường."
"Chị không có ở nhà cũng có thể mở cửa nên hai đứa cứ trực tiếp vào là được."
Doãn Bạch dừng một chút, nói: "Leo tường là một chuyện rất nguy hiểm cho nên hai đứa còn nhỏ không được làm chuyện nguy hiểm như vậy."
Tựa hồ đối với Doãn Bạch mà nói thì cùng người không thân nói một đoạn dài như vậy kỳ thật là một chuyện rất khó.

Đồng Đồng nghe những lời này của cô nói liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, con bé ngửa đầu đáng thương vô cùng nhìn về phía Doãn Bạch: "Thật xin lỗi chị tiên nữ, hôm nay em lại gây phiền toái cho chị."
Văn Văn một bên thấy thế cũng cúi đầu, có chút biệt nữu mà nói: "Rất xin lỗi chị......" Kỳ thật Văn Văn cũng biết, Đồng Đồng sở dĩ sẽ ngã xuống, vẫn là do mình nói muốn leo tường cho nên Đồng Đồng mới có thể bò lên trên đi.

Hai đứa nhỏ cũng đều xin lỗi rồi nên Doãn Bạch cảm thấy các vấn đề với hai đứa nhỏ cũng đã được giải quyết.

Doãn Bạch nhấp môi lại có chút xấu hổ nói: "Cái đó......!Không sao đâu......!Là tôi không tốt trước.

Tóm lại hai đứa không được leo tường......"
Doãn Bạch cười một chút lại lấy hết can đảm đi qua: "Được rồi, hai đứa muốn xem TV không? Nơi này có thể xem TV, muốn tôi mở cho hai đứa xem không hả?"
Hai đứa nhỏ nhìn nhau một cái rồi trăm miệng một lời hoan hô nhảy nhót nói: "Muốn!".

Bình Luận (0)
Comment