Sau Khi Bị Tra

Chương 62


Em thật sự thích cô ấy!
Buổi tiệc sinh nhật cùng nhân viên này, cuối cùng lấy việc Doãn Bạch cắt bánh kem, cùng mọi người phân chia rồi ăn xong hoàn mỹ hạ màn.

Buổi chiều khoảng 5 giờ, Trương Ngọc cùng nhóm nhân viên Ngân Hà thu thập sạch sẽ tất rác rưởi xuất hiện trong nhà mới tận hứng rời đi.

Trước khi rời đi, thì quản lý Kim Tương Ngọc còn riêng tìm Doãn Bạch chụp tấm một bức ảnh chung.

Sau khi chụp xong, Kim Tương Ngọc cúi người ôm ôm Doãn Bạch, ở bên tai cô cười nói: "Boss, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."
Doãn Bạch giơ tay vỗ vỗ lưng cô ấy, cười tủm tỉm nói: "Vui vẻ vui vẻ!"
Kim Tương Ngọc ôm cô một hồi, mới buông bả vai cô ra, sau đó từ trong túi móc ra một hộp quà nhỏ, tặng cho Doãn Bạch: "Quà sinh nhật năm nay, dáng trưởng thành, tự mình tặng."
Doãn Bạch ôm quà cười cong mắt: "Cảm ơn chị nha, chờ sinh nhật năm sau của chị, tôi cũng tặng phần quà lớn cho chị."
Kim Tương Ngọc đẩy đẩy mắt kính trên mũi, người này trước nay không chút cẩu thả, chính trực nghiêm túc, so với Doãn Bạch còn giống lão bản hơn, lộ ra thập phần sủng nịch tươi cười: "Tôi cảm ơn Boss trước."
Kim Tương Ngọc nói xong, vỗ vỗ bả vai Doãn Bạch, nhỏ giọng nói cùng Doãn Bạch: "Rượu trong tiệc sinh nhật hôm nay của boss uống rất ngon, nhưng nếu có thể mau chóng uống được rượu mừng của BOSS thì mọi người sẽ càng thêm cao hứng."
Doãn Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, chớp chớp mắt với Kim Tương Ngọc: "Rượu mừng? Tôi không dự định kết hôn a!" Hôn nhân cũng không phải chuyện tốt gì, chỉ muốn cùng Tả Tĩnh U nói chuyện yêu đương cả đời nha!
Kim Tương Ngọc sửng sốt một chút, nhìn Doãn Bạch kinh ngạc nói: "Cô Tả tốt như vậy, chẳng lẽ Boss không muốn cùng cô ấy ổn định sao?"
Doãn Bạch thập phần kinh ngạc mà nói: "Tôi đã ổn định rồi, không phải chúng tôi đã bên nhau sao?"
Kim Tương Ngọc thở dài, lời nói thấm thía nói cho Doãn Bạch: "Boss a, tuổi cũng không nhỏ nữa, cũng là thời điểm suy xét thành gia lập nghiệp.

Chuyện kết hôn, vẫn nên suy xét cho kỹ nha."
Kim Tương Ngọc tận tình khuyên bảo, sau khi nhọc lòng xong chuyện chung thân đại sự của Doãn Bạch mới thở dài rời đi.

Doãn Bạch ôm quà của cô ấy, nhìn bóng dáng Kim Tương Ngọc rời đi, đầu óc còn có chút phản ứng không kịp.

Cái gì gọi là tuổi không nhỏ, nên thành gia lập nghiệp.

Cô rõ ràng cũng không lớn lắm!
Còn có cái gì gọi là cô Tả tốt như vậy, sớm ổn định đi.


Chẳng lẽ cô không có nghiêm túc suy xét chuyện này sao? Ở bên nhau thì nhất định phải kết hôn sao?
Phong kiến, quá phong kiến!
Tuy rằng Doãn Bạch cảm thấy Kim Tương Ngọc nhọc lòng cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn cảm thấy đối phương quá mức truyền thống.

Cô cảm thấy về sau rất cần phải tổ chức một buổi tọa đàm về phụ nữ thời đại mới trong tập đoàn!
Kết hôn cái gì kết hôn, chẳng lẽ nói chuyện yêu đương cả đời không tốt sao?
Doãn Bạch lại ôm quà trong tay rồi chau mày nhìn bóng dáng Kim Tương Ngọc.

Khi Tả Tĩnh U tới lại nhìn thấy bộ dáng cô đang gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Kim Tương Ngọc rời đi.

Nàng đi đến bên cạnh Doãn Bạch, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô, dường như không có việc gì hỏi: "Nhìn cái gì vậy? Nhìn đến nhập tâm thế?"
Doãn Bạch vuốt ve trong tay lễ vật, nhấp môi suy nghĩ một chút: "Em đang nghĩ một chuyện rất nghiêm túc!"
Tả Tĩnh U duỗi tay, đẩy xe lăn Doãn Bạch đi vào trong nhà, vừa đi một bên hỏi: "Chuyện gì lại có thể làm em nghĩ đến nhập tâm như vậy nha?"
Doãn Bạch ngữ khí thập phần nghiêm túc nói: "Đương nhiên là chuyện lớn có liên quan đến văn hóa doanh nghiệp chúng ta."
"Nga? Nói nghe một chút?"
Doãn Bạch nhấp môi suy nghĩ một chút, lại không biết nói như thế cho Tả Tĩnh U, đành phải trả lời nói: "Về sau đi, chờ sau khi chuẩn bị tốt thì nói cho chị."
Tả Tĩnh U gật gật đầu, đẩy Doãn Bạch vào biệt thự.

Nàng rũ mắt nhìn tay Doãn Bạch ôm quà, cười hỏi: "Đây là quà trợ lý Kim mới tặng?"
"Đúng vậy."
Doãn Bạch gật gật đầu, Tả Tĩnh U liền đề nghị: "Có muốn mở ra xem ngay bây giờ không?"
"Được."
Doãn Bạch nói như vậy, vô cùng cao hứng mở quà trong tay, mở hộp ra phát hiện là một đồng hồ có mặt đồng hồ màu xanh thẳm.

Không tính quá xa hoa, nhưng cũng có thể thấy được Kim Tương Ngọc dùng không ít tiền.

Doãn Bạch lấy đồng hồ ra, trái nhìn phải xem, trong mắt chảy xuôi ánh sáng vui mừng, vui vui vẻ vẻ nói: "Năm nay lại tặng đồng hồ, nhìn rất đẹp."
Tả Tĩnh U thấy cô thích, cong lên khóe môi nói: "Ánh mắt trợ lý Kim, có vẻ rất tốt."

Doãn Bạch tán đồng gật đầu, đánh giá một câu: "Đúng vậy, từ trước đến nay ánh mắt chị ấy đều không tồi.

Quà năm nào cũng rất hợp tâm ý của em."
Rất hợp tâm ý của em?
Tâm tình của Tả Tĩnh U hơi chút vi diệu lên.

Nàng đẩy Doãn Bạch vào thang máy, nhàn nhạt hỏi: "Rốt cuộc trợ lý Kim đi theo bên cạnh em rất nhiều năm, cũng hiểu biết sở thích của em sao."
Doãn Bạch lúc này còn chưa cảm giác được, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chị ấy đã biết em sắp 20 năm rồi.

Hiện tại cũng đã sắp 40 tuổi ~"
Nói tới đây, Doãn Bạch liền có chút thổn thức.

Nhớ vào năm trước bà nội qua đời đã cùng nhau chọn lựa giám đốc trợ giúp, ở trong một đám rau già, ánh mắt đầu tiên cô liền nhìn trúng Kim Tương Ngọc.

Nguyên nhân là Kim Tương Ngọc lớn lên xinh đẹp, lại thập phần giỏi giang, so với nhóm dầu mỡ trung niên trông mới mẻ hơn nhiều.

Hiện tại trong nháy mắt, cô ấy cũng đã sắp đến trung niên.

Doãn Bạch liền có chút cảm khái: "Em biết chị ấy khi chị ấy mới 28 tuổi, thanh xuân xinh đẹp, không có đối tượng.

Hiện tại người cũng sắp đến 40 tuổi rồi mà vẫn không có đối tượng ~"
"Chị ấy thật sự quá yêu làm việc!"
Nói tới đây, Doãn Bạch nhận ra.

So với chuyện Kim Tương Ngọc mình kết hôn không bằng để cô đi thúc giục Kim Tương Ngọc tìm đối tượng đi! Công tác tuy rằng quan trọng, nhưng cuộc sống cũng quan trọng không kém!
Đúng lúc này cửa thang máy "Đinh" rồi mở ra.


Tả Tĩnh U đẩy Doãn Bạch đi ra ngoài, nghe vậy có chút kinh ngạc: "Trợ lý kim không có đối tượng sao?"
"Không có ~"
Tả Tĩnh U khó có khi có tâm bát quái: "Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn chưa từng có người thích?"
Doãn Bạch nhấp môi, suy nghĩ một chút nói: "Thật đúng là không có......!Em nghe chị ấy nói, cùng người khác bắt đầu quan hệ thân mật là một chuyện vô cùng gian nan.

Bởi vì tinh lực tiêu phí ở trên tình cảm đó có thể không nhất định có được hồi báo như tiêu trên công việc."
"So với được người ôm, chị ấy càng thích cảm giác nạp tiền tài.

Cảm tình đối với chị ấy mà nói, là thứ thật sự xa xỉ."
Kim Tương Ngọc là con gái riêng, khi còn niên thiếu mẹ cô ấy vẫn luôn mang theo cô ấy ở bên ngoài, tuy cha cô ấy có tiền nhưng không quá để bụng chuyện nuôi con.

Từ nhỏ thì cô ấy đã cảm thấy, tiền tài so với tình cảm con người càng làm cho bản thân có cảm giác an toàn hơn.

Doãn Bạch để Tả Tĩnh U đẩy mạnh phòng ngủ đi vào, tỉ mỉ đóng hộp đồng hồ lại, nói với Tả Tĩnh U: "Bất quá em cũng có thể hiểu chị ấy, cho nên trước kia nếu mấy loại hoạt động party người lớn, liền sẽ dẫn chị ấy theo chơi, để chị ấy thoáng thả lỏng một chút."
"Party người lớn?"
Tả Tĩnh U dừng bước chân lại, kéo xe lăn Doãn Bạch lại, rũ mắt khiếp sợ nhìn cô: "Thế nhưng em cũng tham gia mấy loại tiệc này?"
Doãn Bạch ngửa đầu nhìn mặt nàng, chớp chớp mắt một hồi lâu mới tìm về thanh âm bản thân: "Không phải em......!Là có một vài bạn làm ăn, cũng chơi tới rất hoang dã.

Mỗi lần có hứng sẽ kêu trai xinh gái đẹp tới tiếp khách......"
Tả Tĩnh U lúc này hoàn toàn không thể tưởng được Kim Tương Ngọc, nàng rũ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Doãn Bạch, thập phần tò mò hỏi: "Em cũng thế sao?"
Doãn Bạch chớp chớp mắt, vẻ mặt biểu tình như "Chị đang nói cái gì đó".

Cô kinh ngạc mà nhìn Tả Tĩnh U, nói: "Sao có thể, lúc ấy em cùng Tiêu Niệm ở bên nhau, sao có thể sẽ chơi mấy trò thất thất bát bát này!"
"Nga......" Cùng Tiêu Niệm ở bên nhau ~
Sao lời này làm người ta nghe tới, không thoải mái chút nào chứ?
Tả Tĩnh U một lần nữa đẩy Doãn Bạch đi phía trước, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Trước kia chị cho rằng em tương đối......!Đơn thuần một chút......"
"Nhưng sau việc này chị cảm thấy, đứa nhỏ lớn lên dưới hoàn cảnh gia đình có điều kiện như em, nói không chừng có thể là duyệt tẫn thiên phàm nhưng vẫn có cái tâm của đứa nhỏ~"
(Duyệt tẫn thiên phàm: từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú.)
Doãn Bạch cảm thấy những lời này quái quái, nhất thời không cân nhắc sâu hơn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Sau khi tiếp nhận chuyện trong nhà mấy năm, bởi vì sợ Kim Tương Ngọc không áp được những người lâu năm, em đã mang theo chị ấy chạy khắp nơi, tạo mối quan hệ cho chị ấy, cũng biết không ít thứ."
"Có chút người cố ý không thuận em, nhưng sau khi Kim Tương Ngọc làm cho sản nghiệp càng lúc càng lớn hơn, đã không có người nào dám ở trước mặt em làm trò."
Tả Tĩnh U từ đôi câu vài lời của cô, đại khái có thể mở ra được một góc sinh hoạt trước kia của Doãn Bạch.


Nàng có chút hiểu được vì sao trước kia Doãn Bạch luôn làm bộ mặt băng sơn như thế.

Sau khi hai người đi vào phòng để đồ Doãn Bạch để Tả Tĩnh U đẩy cô đến quầy pha lê thứ hai mở ngăn tủ ra rồi để đồng hồ Kim Tương Ngọc tặng vào.

Tả Tĩnh U tinh mắt nhìn đến, từng hàng quà kia, có vòng cổ, có cà vạt, có bút máy,......!Dưới mỗi phần quà đều có năm có ngày tháng.

Nàng nhìn Doãn Bạch đặt đồng hồ lên rồi đang viết năm nay ngày hôm nay lên rồi đặt trên giá, tức khắc hiểu được chỗ ngăn tủ này có thể là dùng để trang trí quà của Kim Tương Ngọc.

Tả Tĩnh U giơ tay xoa xoa lỗ tai Doãn Bạch, thử hỏi: "Đây là dùng để trưng bày quà của trợ lý Kim sao?"
"Ừm." Doãn Bạch gật gật đầu, nói: "Bởi vì mỗi năm chị ấy cũng sẽ tặng em không ít quà, cho nên em liền đặt chúng cùng nhau."
Tuy rằng cô sẽ không dùng mấy món quà này, nhưng đây là tâm ý của người khác tặng cho cô, đương nhiên cô phải quý trọng thật tốt.

Không chỉ có Kim Tương Ngọc, mọi người tặng quà cho cô thì cô đều bảo quản thật tốt, bỏ vào trong phòng chứa đồ.

Tả Tĩnh U thưởng thức lỗ tai Doãn Bạch, dường như không có việc gì hỏi: "Vậy trừ bỏ trợ lý Kim thì quà của những người khác cũng đều ở chỗ này sao?"
Doãn Bạch gật gật đầu, đáp: "Đương nhiên đều ở chỗ này."
Nguyên lai không chỉ một mình quà của trợ lý Kim tặng mới được bảo quản ~
Tả Tĩnh U gật đầu, nhấp môi một hồi lâu mới chậm rãi cười một chút, rũ mắt nhìn Doãn Bạch nhẹ giọng hỏi: "Vậy của Tiêu Niệm đâu? Quà Tiêu Niệm tặng cho em, em vẫn còn giữ sao?"
Tuy rằng Tả Tĩnh U chưa từng trải nhiều, nhưng cũng hiểu được chủ động nhắc tới người cũ của người yêu cũng không phải lựa chọn tốt gì.

Cho dù chỉ là trêu chọc, cũng có thể sẽ phát sinh chuyện không thể tưởng được.

Quả nhiên, khi nghe được Tả Tĩnh U nói như vậy thì Doãn Bạch rũ đôi mắt xuống, ngữ khí mất tự nhiên nói: "Không ở nơi này......"
Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc, hỏi: "Không ở nơi này? Em bỏ đi?"
Doãn Bạch nhấp môi, do dự một hồi mới nói: "Không phải......!Ở két sắt ngân hàng."
Cô sợ trong nhà mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mỗi một món quà Tiêu Niệm tặng thì đều xem giống như kho báu của mình, cùng đặt ở két sắt ngân hàng.

Tả Tĩnh U nghe thấy câu trả lời này, như nghẹn ở yết hầu.

Nàng giơ tay nhéo nhéo cổ Doãn Bạch, giống như thở dài nói: "Doãn Bạch, em thật sự rất thích cô ấy."
Nếu họ có thể gặp nhau sớm một chút thì tốt rồi, gặp nhau sớm một chút......!Thế nào nàng cũng sẽ không buông mỗi một món quà người tặng nàng ra, nàng đều coi như là trân bảo mà cất giữ..

Bình Luận (0)
Comment