Sau Khi Bị Tra

Chương 90


Yêu em như lúc ban đầu, đến chết cũng không phai.

Trong lúc Tả Tĩnh U còn trong trạng thái chấn kinh thì Doãn Bạch một bên đã *bạch bạch* vỗ tay mạnh mẽ, kích động đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vô cùng cao hứng nói: "Tả Tĩnh U, chị đoạt giải! Đoạt giải!!"
Doãn Bạch duỗi tay, lòng bàn tay dán trên eo phía sau Tả Tĩnh U, thúc giục nói: "Mau mau mau, Tả Tĩnh U, mau lên sân khấu nhận giải!"
Tả Tĩnh U theo bản năng rũ mắt, nhìn Doãn Bạch cũng đang kinh ngạc không kém, tiếp theo chuyển mắt, dừng tầm mắt ở trên người âm Tử Hề.

Lâm Tử Hề ngước mắt mỉm cười: "Chúc mừng cô nha Tĩnh U, nhanh lên sân khấu nhận giải đi."
Lâm Sơ Thần một bên cũng vỗ vỗ bàn tay nhỏ của mình, vô cùng cao hứng nói: "Chúc mừng chúc mừng, chị Tả thật là lợi hại!"
Diệp Sán hừ một tiếng, nhưng cũng thiệt tình thật lòng mà nói: "Đúng vậy, là giải thưởng của cô, mau đi lên đi."
Sau khi nhận được một phen cổ vũ, Tả Tĩnh U đứng dậy, lần lượt ôm Từ Nhã Phong và những người khác ở ghế sau rồi mới bàng hoàng bước lên sân khấu nhận giải thưởng từ khách mời trao giải.

Lúc nhận cúp, Tả Tĩnh U nghĩ đến đang ở trước mặt truyền thông nên muốn tỏ ra trấn định, nhưng vẫn không khỏi đỏ hốc mắt, tâm ý chân thành nói: "Mặc dù đêm nay tôi vẫn luôn rất hy vọng 《 Đạt Oa 》 có thể đoạt giải, nhưng tôi gấp rút, không có chuẩn bị được cảm nghĩ đoạt giải gì."
"Hiện tại tôi phải chấn chỉnh lại ý nghĩ một chút, đầu tiên cảm ơn hội đồng bình chọn và ban tổ chức, có thể để Đạt Oa được vinh danh.

Kế tiếp là đàn chị của tôi, phó đạo diễn đoàn phim Từ Nhã Phong, cảm ơn chị ấy đã nói cho tôi nghe một câu chuyện xưa cảm động đến như vậy."
"Cảm ơn Doãn Bạch, nhà sản xuất Doãn, đã ủng hộ và để bộ phim này được xuất hiện."
"Cảm ơn mọi người trong đoàn phim đã nỗ lực, cảm ơn các vị fans luôn ủng hộ.

Cảm ơn mọi người có thể cùng nhau lắng nghe cuộc đời《 Đạt Oa 》!"
Giọng nói rơi xuống thì tiếng vỗ tay cũng vang lên, Tả Tĩnh U trên sân khấu đã rưng rưng, sau đó cầm cúp cúi người 90 độ.

Cô nhanh chóng bước ra khỏi sân khấu, đi về phía đoàn đội làm phim của mình, sau đó trao cúp cho Từ Nhã Phong.

Từ Nhã Phong ôm chiếc cúp thập phần cảm khái: "Đêm nay có giải thưởng này, tôi đã thấy rất đáng giá."
Doãn Bạch ngồi ở phía dưới nghe vậy, ngửa đầu nhìn cô ấy cười hì hì: "Cứ như vậy mà đã thấy đáng giá? Không phải làm người nên có ước mơ to hơn sao, lễ trao giải còn chưa trao mấy giải quan trọng hơn mà?"
Bởi vì lời này của Doãn Bạch, mọi người đều bắt đầu có dã tâm mới, bắt đầu chờ mong các giải thưởng "Phim điện ảnh xuất sắc nhất" "Nữ diễn viên xuất sắc nhất" "Đạo diễn xuất sắc nhất",...!phía sau.

Dựa theo năm rồi tới nói, thì "Nam nữ chính xuất sắc nhất" là được trao cuối cùng nhưng năm nay lại thành trung tâm trao giữa chương trình.

Sau khi《 Đạt Oa 》 liên tiếp bỏ lỡ hai giải quan trọng "Phim điện ảnh xuất sắc nhất" cùng "Nam nữ chính xuất sắc nhất" thì cũng tiến gần đến giải thưởng "Đạo diễn xuất sắc nhất".

Lúc này, Doãn Bạch bỗng nhiên nắm lấy gậy trong tay, đứng lên sửa sang lại vạt áo một chút.


Tả Tĩnh U nhìn cô đứng dậy, chớp chớp mắt, trong lòng hình như lại hiểu ra gì đó: "Doãn Bạch, em đứng lên làm cái gì?"
Doãn Bạch cười cười, trả lời nói: "Không phải lần trước em đã hứa với chị là nếu lần sau chị đoạt giải, thì em sẽ lên trao giải cho chị sao?"
Trong lòng Tả Tĩnh U nhảy dựng, nhìn thẳng vào cô: "Làm sao em biết chị sẽ đoạt giải?"
Doãn Bạch nhấp môi cười, nói: "Em không biết, nhưng nếu trong danh sách đề cử đạo diễn có chị thì em nhất định phải lên trao.

"Em sẽ không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc vinh quang nào của chị."
Doãn Bạch nói thật nghiêm trang, cuối cùng còn chớp chớp mắt với Tả Tĩnh U: "Hơn nữa nói không chừng em trao giải cho chị, thì chị có thể đoạt giải rồi sao? Nói không chừng, em là ngôi sao may mắn của chị?"
Tả Tĩnh U mỉm cười, cười nhìn cô: "Vạn nhất lần này chị không đoạt giải, vậy còn không phải lần đầu tiên em trao giải là trao cho người khác?"
Doãn Bạch nghĩ nghĩ, nói cùng Tả Tĩnh U: "Này không phải chuyện quan trọng, quan trọng là, em không thể bỏ lỡ chị."
"Cho dù là bỏ lỡ cơ hội nào thì em nhất định sẽ rất khó chịu.

Cho nên lúc này đây, em đương nhiên muốn lên trao giải."
"Huống chi......" Doãn Bạch dừng một chút, cúi người nhìn Tả Tĩnh U với ánh mắt ôn nhu: "Em tin tưởng chị.

Cô Tả, chị nhất định sẽ đoạt giải, đúng không?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, chị đây tin tưởng sự tin tưởng của em."
Ở dưới cái nhìn chăm chú của những người liên quan, Tả Tĩnh U đỡ Doãn Bạch xuống bậc thềm, đi tới trước sân khấu trao giải.

Lần này, dưới ánh đèn rực rỡ, trước mắt tất cả máy quay, trong mắt tất cả mọi người, Doãn Bạch không để ý bản thân vai cao thấp vai, không có để ý bóng dáng tập tễnh khập khiễng bước đi của bản thân, nhận lấy phong bì phát biểu từ người dẫn chương trình ở trong sự chú ý của vạn chúng, trực tiếp đi đến nơi hội tụ ánh đèn.

Cô dường như không quen với loại xã giao này.

Khi đến gần microphone cô nheo mắt, cúi người nhìn cây microphone hơi có chút lùn, rồi ho nhẹ một tiếng nói: "Ngượng ngùng, đi đứng có chút chậm."
Người ở khán đài không có phản ứng gì, Doãn Bạch cũng bắt đầu nói: "Giải thưởng lớn cuối cùng đến rồi.

Tôi nghĩ mọi người đang rất nóng lòng, càng muốn nghe công bố đáp án thật sớm."
"Tôi cũng rất sốt ruột, cho nên tôi mới đến làm khách mời trao giải thưởng này."
Doãn Bạch nhìn về phía Tả Tĩnh U một cái, dùng thị lực siêu tốt của mình nhìn đến Tả Tĩnh U cũng đang nghiêm túc nhìn mình thì cảm xúc cũng thoáng trấn định rất nhiều.

Cô tiếp tục nói: "Có thể ở đây có nhiều người đã biết tôi, nhưng tôi vẫn muốn tự giới thiệu một chút.

Tôi là Doãn Bạch, chủ tịch tập đoàn Ngân Hà, và điện ảnh Hệ Ngân Hà là công ty điện ảnh dưới tập đoàn tôi."

"Tôi đã làm trong lĩnh vực điện ảnh trên dưới mười năm, đã xem qua nhiều, và cũng hợp tác làm không ít điện ảnh, không ít dự án."
"Tôi đã trải qua hơn mười lần lễ trao giải Hoa gai, cùng các loại đoàn phim các loại đoàn đội điện ảnh chờ mong giải thưởng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên muốn tự mình mình đến chứng kiến sự thăng hoa của một đạo diễn mới."
"Thế nên tôi đã đến trao giải, dù cho đi rất chậm tôi vẫn muốn đến."
Doãn Bạch chỉ chỉ chân mình, tự giễu nói: "Mọi người cũng thấy mà, chân tôi không tốt, cho nên cũng không phải là tôi cố ý có chậm như vậy để kéo dài thời gian trao giải làm mọi người thấp thỏm giống như tôi đâu."
Doãn Bạch tự giễu, dẫn tới một loạt tiếng cười thiện chí từ khán giả.

Tả Tĩnh U nơi xa nhìn dáng vẻ này của cô, cũng không biết như thế nào lại bỗng nhiên có chút chua xót ở mũi.

Nàng giơ tay che mũi miệng lại, lại nhịn không được đỏ hốc mắt.

Doãn Bạch dường như được tiếp thêm sức mạnh trước sự thiện ý này, tiếp tục: "Tôi biết mọi người đều rất nóng vội, bất quá trước khi trao giải tôi còn muốn nói dong dài vài câu, trong suốt quãng thời gian đầu tư điện ảnh của tôi, 《 Đạt Oa 》 cũng không phải điện ảnh có giá trị nghệ thuật hay giá trị thương mại nhất, vốn dĩ phim tôi đầu tư đã từng lấy rất nhiều giải thưởng, mọi người có thể tìm xem."
"Nhưng vào lúc bắt đầu nghe câu chuyện 《 Đạt Oa 》 tôi đã bị chấn động bởi sức mạnh sinh tồn trưởng thành mạnh mẽ của người phụ nữ ẩn giấu trong đó."
"Cô ấy sống như cỏ dại, lại theo đuổi ý nghĩa của cuộc sống.

Cho dù bị hãm sâu ở vũng bùn, cô ấy vĩnh viễn đi về phía ánh sáng.

Dù cho cả người lầy lội, nhưng cô ấy vẫn là đóa hoa đẹp nhất trên núi tuyết......"
"Tôi rất ngưỡng mộ sức sống của cô ấy, đây là cuộc đời thuộc về nữ giới, tôi rất cảm kích Tả Tĩnh U đã mang đến câu chuyện này."
Doãn Bạch nói, run rẩy xé rách thư trao giải: "Nói nhiều như vậy, cuối cùng tới lúc công bố kết quả.

Đạo diễn xuất sắc nhất đêm nay là ai đây......"
"Tôi tuyên bố, đạo diễn xuất sắc nhất đêm nay là......"
Doãn Bạch đem rút tấm card ra, khi nhìn đến cái tên quen thuộc chói lọi trên mặt giấy, kinh hỉ mở to hai mắt nhìn: "Trời ạ! Thật đúng là Tả Tĩnh U!"
Dường như cô cũng bị bất ngờ trước kinh hỉ này, tất cả mọi người trên khán đài cũng sửng sốt theo, lúc này mới hiểu được Doãn Bạch cũng thật sự không biết trước nội tình, cho nên tức khắc bật cười.

Doãn Bạch đè kinh hỉ xuống, nhanh chóng kết thúc bài phát biểu trao giải: "Chúc mừng đạo diễn Tả Tĩnh U, với điện ảnh 《 Đạt Oa 》 đã đoạt được giải đạo diện xuất sắc nhất lần thứ 57 của Giải thưởng Hoa Gai!"
Giữa tiếng vỗ tay vang dội, Doãn Bạch tỉ mỉ bỏ tấm card trao giải vào túi mình, đỏ mặt giơ tay mà vỗ tay *bạch bạch bạch* với microphone.

Cô dùng sức vỗ tay, kích động đến lỗ tai cũng đã đỏ.

Đúng lúc này, Tả Tĩnh U dưới sân khấu nhắc làn váy lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, giống như chim bồ câu chạy về phía Doãn Bạch trên sân khấu.


Khóe mắt nàng ửng đỏ, còn chan chứa nước mắt, một đường vội chạy tới trước mặt Doãn Bạch, nhào vào trong lòng ngực cô.

Tả Tĩnh U ôm eo cô, hai mắt lưng tròng nước mắt nhìn cô, lúc cánh môi mấp máy chưa kịp nói lời nào đã trực tiếp hôn lấy cô.

Đây là một cái hôn trí mạng.

Ngay lúc đó, Doãn Bạch cảm giác được tiếng vỗ tay trên khán đài đột nhiên tăng lên, thậm chí còn có tiếng hoan hô.

Ở giữa tất cả mọi người, cô được người yêu ôm trong ngực, cả người được hôn đến lâng lâng, không còn biết hôm nay là ngày nào.

Nụ hôn sâu này kéo dài hơn một phút, khi kết thúc, toàn thân Doãn Bạch giống như tôm đã bị nấu chín, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Tả Tĩnh U đỡ cô, trong mắt còn chan chứa nước mắt, muốn cười lại thiếu chút nữa khóc ra: "Em em như vậy, là muốn hít oxy sao?"
Doãn Bạch liếm liếm cánh môi, chịu đựng vành tai nóng lên, lắc lắc đầu nói: "Không không không, lần này không cần."
"Tả Tĩnh U, chị nhanh đến nhận giải thưởng đi."
Tả Tĩnh U lúc này mới dìu cô, cùng nhau tới giữa sân khấu.

Người dẫn chương trình đi tới, đặt cúp ở trên tay Doãn Bạch, còn trêu chọc hai người vài câu.

Doãn Bạch đỏ mặt, thúc giục nói: "Chuyện chính quan trọng chuyện chính quan trọng, trao giải đi trao giải đi."
Doãn Bạch nói, một tay nhét cúp vào trong tay Tả Tĩnh U thúc giục nàng nói: "Chúc mừng chị nha cô Tả, mau phát biểu cảm nghĩ đoạt giải!"
Tả Tĩnh U nhận cúp, cắn cánh môi nhìn cô một cái, tựa như vừa nũng nịu lại vừa tức giận.

Nàng nhận cúp rồi đi đến trước sân khấu, lại nói cảm nghĩ đoạt giải một phen.

Mà sau khi Toàn bộ quá trình kết thúc, người dẫn chương trình cũng không có lên sân khấu tuyên bố toàn bộ đã kết thúc.

Tả Tĩnh U cảm thấy kỳ quái, ôm cúp quay đầu, nhìn về phía giữa sân khấu.

Đúng lúc này, một nhóm vũ công ba lê hóa trang thành thiên nga lao lên sân khấu rồi vây quanh nàng cùng Doãn Bạch.

Một đợt âm nhạc vang lên, trên sân khấu từ từ nổi lên âm nhạc kinh điển của vở 《 Romeo và Juliet 》là ca khúc tỏ tình 《Le balcon》.

(Góc ban công)
(Mọi người kéo lên trên bật bài này rồi cùng cảm nhận chung nhé)
Các vũ công ba lê nhẹ nhàng nhảy múa theo âm nhạc vây quanh Tả Tĩnh U đi đến trước mặt Doãn Bạch một bước.


Ở câu kinh điển "Dù là ngôi sao nào, dù có là vị thần nào, hãy để tôi thành ái nhân trong mắt người" thì Doãn Bạch chống gậy rồi chậm rãi quỳ gối.

Tả Tĩnh U người đang bị nhóm "Thiên nga" vây quanh cũng bước tới, tầm mắt nàng đã lập tức trở nên mơ hồ.

Nàng hít sâu một hơi, ôm cúp bước nhanh về phía trước mặt Doãn Bạch.

Doãn Bạch lấy nhẫn từ trong túi ra, ngước mắt nhìn nàng đầy thành kính lại nghiêm túc nói: "Tả Tĩnh U tiểu thư, chị có nguyện ý cùng em đi nửa quãng đời còn lại, nguyện ý yêu em như lúc ban đầu, đến chết cũng không phai không?"
Ngay khoảnh khắc này, nước mắt của Tả Tĩnh U nháy mắt chảy xuống.

Nàng gật gật đầu, đỏ hai mắt nói: "Nguyện ý, chị nguyện ý."
Doãn Bạch lập tức cười lên, đôi mắt màu xanh xám xinh đẹp kia, giờ này khắc này giống như là chân trời mỹ lệ nhất hành tinh.

Cô mở miệng, giống như mê hoặc nói: "Như vậy, mời chị nhận nhẫn cưới rồi chụp ảnh cưới với em nha."
Tả Tĩnh U nhịn lại nước mắt, mạnh mẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng vươn tay về phía Doãn Bạch.

Doãn Bạch đẩy chiếc nhẫn sapphire vào ngón tay của Tả Tĩnh U, cười hỏi nàng: "Vậy hiện tại em có thể có được một chiếc hôn từ chị không?"
Không cần cô yêu cầu, Tả Tĩnh U đã hiểu rõ mình cần làm như thế nào.

Nàng cúi người ôm Doãn Bạch từ trên mặt đất lên, ngẩng đầu lên với đầy nước mắt rồi hôn cô một lần nữa.

Các vũ công ba lê trên sân khấu vẫn vây quanh họ, ở trong tiếng nhạc tuyệt đẹp, họ tiếp tục nụ hôn cho đến khi các vũ công bước ra khỏi sân khấu, cứ tiếp tục cho đến khi tiếng vỗ tay như sấm từ khán đài kết thúc.

Cuối cùng hai người mới nắm tay, nhanh nhẹn rời khỏi sân khấu.

Vào ban đêm, video Doãn Bạch cầu hôn Tả Tĩnh U đã tàn sát toàn bộ Weibo.

Câu được nhắc đến nhiều nhất là câu nói khi Doãn Bạch nói trong màn cầu hôn của mình: "Chị có nguyện ý yêu em như lúc ban đầu, đến chết cũng không phai không?"
Thông thường, khi cầu hôn thì đều là người cầu hôn đưa ra hứa hẹn của bản thân.

Nhưng Doãn Bạch thì không như vậy, cô đã trực tiếp mà muốn có thiên vị của đối phương.

Tuy là như thế, nhưng Tả Tĩnh U vẫn đáp ứng cô thôi.

Buổi tối hôm đó, Tả Tĩnh U đã đưa ra hứa hẹn cả đời mình: Yêu em như lúc ban đầu, đến chết cũng không phai.

Giống như Romeo và Juliet, cho dù cái chết cũng không thể làm họ chia lìa.
|Chính Văn Hoàn|.

Bình Luận (0)
Comment