Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 350

Chương 350 -
Chương 350 -

Cái này thì cũng thôi đi.

Trong Phục Hi tông có nuôi một con hồ ly.

Hồ ly kia cũng chỉ có bốn đuôi mà thôi, linh lực cũng mỏng manh, cũng không biết tại sao có thể hiện pháp tướng được.

Khi đó ông ta một lòng muốn mang A Tiếu đi.

Hồ ly kia được nhốt ở trong lồng, một chưởng đánh chết là được.

Nhưng ông ta vừa mới vươn tay về phía A Tiếu...

Cái lồng kia phát ra tiếng vặn vẹo làm cho người ta ê răng.

Một đạo hư ảnh to lớn bỗng nhiên xuất hiện.

Tiên nhân thấy thế, sắc mặt thay đổi lớn.

Mượn thân thể của Ninh Dận, khó khăn nói ra hai chữ: "Dung Di."

Ninh Dận cũng không nghe rõ hai chữ này.

Chỉ là có thể làm cho tiên nhân thay đổi sắc mặt... À ông ta nhớ ra rồi, con hồ ly này là lúc trước Ô Tinh Tinh nuôi?

Ô Tinh Tinh cũng là yêu quái.

Cũng không biết nàng từ chỗ nào, lấy được thứ này!

Pháp tướng kia còn cao hơn cả tiên nhân bám trên người của ông ta.

Pháp tướng còn cưỡng hãn hơn là phân thân của tiên nhân.

Con hồ ly kia đụng vỡ lồng sắt, tiếp tiếp chạy đến trước mặt Ninh Dận.

Tiên nhân hét lớn một tiếng: "Đốt nhang! Nhanh! Nghe khẩu lệnh của ta, mời mấy vị thần tiên khác..."

Hồ ly liên hiệp với Nghệ Thăng, lại có thể chống đỡ được tiên nhân.

Ninh Dận đứng mũi chịu sào.

Chịu một kích của bọn họ, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát.

Còn bị tiên nhân oán trách là phế vật.

Sau đó lại mời đến một vị tiên nhân càng hung hãn hơn, lúc này Ninh Dận mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là tiên nhân trên người nào dễ dàng như vậy?

Vốn dĩ Ninh Dận đã bị thương nặng, sau đó từ đầu óc đến thân thể rồi đến linh hồn đều giống như bị chen lấn đến nổ tung.

Tiên nhân mượn thân thể Ninh Dận trợn đôi mắt đỏ như máu.

Dưới sự nổi điên, giống như thái rau.

Các đệ tử của đại tông đệ nhất tùy tiện bị chém đầu, đến phiên Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão...

Tiên nhân đạp vỡ lồng ngực của bọn họ, móc đan điền của ra.

Ninh Dận chưa bao giờ thấy mình lợi hại như vậy

Mà lúc này, nghĩ đến tình cảnh kia, Ninh Dận nhịn chuyện muốn ho khan.

Ông ta biết, nếu mình ho, sợ rằng sẽ phun ra ngũ tạng đã nát thành mảnh vụn.

Nếu ở trước mặt Tùy Ly... bị như thế. Sợ rằng Tùy Ly sẽ giết chết ông ta.

Ninh Dận mới vừa nghĩ như vậy.

Tùy Ly đã hành động.

Tùy Ly bóp lấy cổ của ông ta, dùng sức, xương cổ vang lên tiếng rắc rắc.

Cả người Ninh Dận đều mất sức, không tránh thoát được, vùng vẫy đạp ngã bình phong bằng ngọc.

Mà đệ tử Kiếm tông thấy được thì sắc mặt sợ hãi, lập tức chạy ra ngoài gọi: "Người đâu! Tùy Ly có ý đồ mưu sát tông chủ Kiếm tông ta!"

"Giết ta... Cũng vô ích." Mắt Ninh Dận phồng thành màu tím bầm, trước mắt vô cùng choáng váng, cổ giống như lúc nào cũng sẽ bị nắm đứt.

Ông ta chỉ đành dùng phương pháp truyền âm nói với Tùy Ly.

Ninh Dận không có suy nghĩ muốn giải thích với Tùy Ly.

Vốn dĩ thù oán giữa bọn họ rất sâu!

Huống chi... nếu lên tiếng phủ nhận, còn lấy gì làm cho Tùy Ly đau khổ?

Lúc ông ta còn ở Phục Hi tông đã nghĩ đến. Ông ta muốn tìm một cơ hội, gặp Tùy Ly, tỉ mỉ kể lại cái chết thảm thiết của sư trưởng, sư huynh sư đệ của Tùy Ly cho hắn nghe.

"Còn có... Còn có Phiêu Miểu tông... Tiên nhân đã gặp bọn họ." Ninh Dận ngước mắt nhìn hắn chằm chằm: "Trong giới tu chân, ai cũng có thể là đố chứa cho tiên nhân đi xuống."

Trong mắt của Tùy Ly tràn đầy âm trầm.

Bóp nát xương cổ của Ninh Dận.

Trong cổ Ninh Dận phát ra tiếng vang bể tan tành, giống như ống bễ bị gãy.

Đau đớn kịch liệt xâm chiếm ông ta.

Ông ta không nhịn được mà lăn qua lăn lại trên đất.

Nhưng ông ta vẫn còn chưa chết.

Loại tu sĩ đại năng bị gãy cổ như ông ta, chém tứ chi cũng không dễ dàng chết đi.

Trừ phi bóp nát nội đan, hủy Nguyên Anh, đập nát đầu... Vậy thì coi như thật sự đã chết. Nếu không, hồn phách còn có thể sống nhờ, còn có thể tái tạo lại cơ thể...

Nhưng cũng chính vì như vậy.

Sau khi không chết được, đau đớn trên thân thể, lại càng làm cho người ta khó mà chịu đựng.

"Ta muốn ngũ mã phanh thây ngươi." Tùy Ly mặt không thay đổi nói.

"Ngươi không muốn biết tại sao tiên nhân cố chấp giết chết Ô Tinh Tinh sao? Ngươi cũng không muốn biết tại sao bọn họ lại tàn sát Phục Hi tông sao?”

Ninh Dận cười gằng: "Huống chi ngươi không giết được ta. Ta lúc nào cũng có thể mượn lực lượng của tiên nhân. Mà đạo quân ngươi thì sao? Nếu ngươi muốn giết ta, muốn báo thù cho Phục Hi tông. Vậy trước tiên ngươi vào trở về trời, lần nữa làm tiên quân?”

"Nhưng chỉ sợ ngươi không nguyện ý quay về làm tiên quân đi... Ta tình cờ nghe được đối thoại của tiên nhân. Bọn họ nói, nếu ngươi muốn phi thăng, hoặc là chặt đứt tất cả tình duyên bên người. Nói cách khác, ngươi phải đích thân giết chết Ô Tinh Tinh. Trái lại ngươi không cần cảm ơn ta, ta đã giúp ngươi chặt đứt ràng buộc của sư trưởng và bạn bè của ngươi rồi, ha ha ha."

“Nếu ngươi không nỡ giết Ô Tinh Tinh, vậy ngươi cũng chỉ có thể móc trí nhớ của mình ra. Không nhớ nữa, tất nhiên cũng sẽ không có nhiều ràng buộc như vậy. Nhưng nếu như ngươi không nhớ chuyện khi còn ở trên phàm trần, Phục Hi tông cũng được, Ô Tinh Tinh cũng được, đối với ngươi, bọn họ cũng chỉ là người xa lạ. Sao ngươi còn cần tìm ta báo thù chứ?"

“Tùy Ly đạo quân, ngươi muốn chọn thế nào đây?”

Tùy Ly tiến lên một bước.

Giơ tay lên rút kiếm thuộc về Ninh Dận treo ở một bên.

Kiếm kia đã nhận chủ, không cam lòng bị Tùy Ly nắm trong tay, rung lên không ngừng, có ý định trốn thoát.

Nhưng Tùy Ly vững vàng cầm chặt lại.

Hắn cúi đầu, quơ kiếm.

Chặt đứt tứ chi của Ninh Dận.

Ninh Dận đau đến mức thét ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tùy Ly: "Ta chọn ngũ mã phanh thây ngươi trước."

Bình Luận (0)
Comment