"Nên tự mình đi xem." Ông ta nói.
Tất nhiên đệ tử của Pháp m môn không dám ngăn cản, chỉ có thể khóc không ra nước mắt đuổi theo bọn họ, cùng nhau đi đến chủ phong.
Lúc này người của Kim Thiền tông đã đến trước.
Tế Không thượng sự ở trên đài cao nhỏ giọng niệm mấy câu chú văn, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: "Người Phục Hi tông còn chưa đến? Vẫn nên liệm một chút đi."
Tam trưởng lão nghe "liệm" thành "biến mất" không nhịn được nhíu mày.
shōuliàn: liệm, shōuliǎn: biến mất: phát âm gần giống nhau.
Chờ đi đến chỗ bày nghi thức, ông ta mới nhìn rõ tình hình trên đài cao cách không xa. Tam trưởng lão giật mình thật mạnh, giống như tảng đá đặt trên trái tim lại nặng nề hơn, một cổ khó thở trong nháy mắt bao phủ toàn bộ người ông ta.
Giờ ông mới hiểu ý của Tế Không.
Ô Tinh Tinh theo sát ở phía sau.
Hôm nay nghi thức này đặc biệt sử dụng trận pháp của Phiêu Miểu tông, chờ nàng bước vào trong trận, chỉ cảm thấy trước mặt biến ảo một trận.
Mắt hoa một cái.
Nhưng lập tức đã bị Tam trưởng lão che mắt lại.
"Đừng nhìn!"
Ô Tinh Tinh không biết chuyện gì xảy ra, trên gương mặt tinh xảo tràn đầy không hiểu.
Môi của nàng đóng đóng mở mở: "... Ta còn chưa nhìn thấy gì hết."
Tam trưởng lão khẽ hít một hơi thật sâu: "Vẫn là đưa Ô cô nương về trước đi."
"Tại sao?" Giọng nói của Ô Tinh Tinh không tự chủ trở nên nhẹ đi.
Tam trưởng lão còn muốn nói gì đó, nhưng Ô Tinh Tinh đột nhiên nói: "Ta nhìn thấy rồi."
Tam trưởng lão sửng sốt một chút.
Sau đó ông ta nghe Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng nói: "Ngài quên rồi sao, ngày hôm trước ngài đã dạy ta nhắm mắt nhìn được vật chướng ngại mà."
Tam trưởng lão không biết làm sao, bất đắc dĩ nói: "Hôm đó ngươi nói ngươi không học được..."
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, sau đó đám Dương Cửu luyện tập với ta, Ngày hôm sau chưa luyện tập tốt, Dương Cửu đi bộ cũng đụng phải cái cây. Sau đó... Thì đã giỏi rồi."
Giọng điệu của Ô Tinh Tinh giống như ngày thường không có gì thay đổi cả, chuyện này trong miệng nàng chỉ là chuyện vụn vặt mà thôi...
Tam trưởng lão chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Năng lực chịu đựng của tiểu cô nương mạnh mẽ hơn ông ta tưởng tượng.
Cũng đúng... Sao yêu quái có thể chưa từng nhìn thấy tình cảnh này chứ?
Trái lại lúc này Tam trưởng lão đã bình tĩnh lại.
"Đi thôi, mặc dù cũng chỉ là một cổ xác phàm nhân, nhưng cũng nên mang về Phục Hi tông chúng ta."
Đám người Dương Cửu lập tức lĩnh mệnh, dưới sự dẫn đầu của Tam trưởng lão, vượt qua đám người, từ từ đi lên đài cao.
Qua Dạ Tinh còn nắm kiếm trong tay, đứng ở nơi đó, nhất thời làm cho người ta có cảm thấy hắn đang áy náy. Nhất là sau khi gặp Ô Tinh Tinh, thậm chí hắn ta còn theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Ô Tinh Tinh chỉ để ý phía trước, cũng không nhìn hắn ta.
Qua Dạ Tinh cũng không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Bọn họ rất tò mò, vị Ô cô nương sẽ có phản ứng gì...
Trái lại người của Phiêu Miểu tông lại giễu cợt nhếch mép, thầm nghĩ vị Ô cô nương này mới làm đạo lữ của Tùy Ly đạo quân mấy ngày chứ? Sợ rằng còn chưa chiếm được chỗ tốt gì đi, chớp mắt chỉ còn lại Phục Hi tông đổ nát làm bạn với nàng.
Ngoài ý muốn là, Ô Tinh Tinh không có phản ứng gì cả.
Nàng đứng ở nơi đó, nhìn hai người Dương Cửu Dương Thập, động tác quen thuộc, khom người thu dọn thi thể, giống như thu dọn tàn cuộc sau khi Ninh Dận tàn sát tông môn.
Chẳng qua chỉ là... Hài cốt thôi.
Lúc này hai chữ này hiện lên trong đầu của Ô Tinh Tinh, nàng mới cảm giác được có một quái dị.
Hai chữ này dùng trên người Tùy Ly... Thật là lạ lạ.
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng hít một hơi, cúi người xuống, vươn tay chạm vào.
Là lạnh như băng.
Ồ, là nên lạnh như băng.
"Hắn đã chết rồi sao?" Ô Tinh Tinh nhỏ giọng hỏi Tam trưởng lão.
Nhưng người trả lời là môn chủ Pháp m môn: "Ô cô nương, Tùy Ly đạo quân đã thuận lợi trở về thiên giới. Ngươi có thể xem cổ thi thể này chính là con nhộng khi con bướm phá sát."
Ô Tinh Tinh gật đầu, nhẹ nhàng thở phào, nàng nói; "Vậy thì tốt rồi."
Chỉ như vậy là xong rồi sao?
Nàng có biết từ đây mình và Phục Hi tông sống nương tựa với nhau sẽ rất khó khăn không?
Tu sĩ xung quanh không nhịn được đánh giá nàng.
Ô Tinh Tinh đi xung quanh một vòng, lại không nhịn được cúi người sờ thi thể một cái, ngay sau đó hỏi Tam trưởng lão: "Thân sát không có ý thức, sẽ từ từ thối rữa sao?"
Tam trưởng lão nhỏ giọng nói: "Phải."
Ô Tinh Tinh: "À, vậy... Có thể cho ta trái tim được không?"
Trái tim?
Người xung quanh ngẩn ra.
Tam trưởng lão cũng kịp thời phản ứng lại, gật đầu một cái: "Tất nhiên là có thể."
Lúc này mọi người nhớ đến lời đồn kia, nói Tùy Ly sinh ra đã không có trái tim, hình như kiếp trước khi làm tiên quân đã vứt trái tim đi. Cho nên đời này, vẫn là Nghệ Thăng đạo tôn lấy ngôi sao làm trái tim cho hắn.
Không ít tu sĩ vì nguyên nhân này mà nói Tùy Ly đạo quân tâm địa sắc đá.
Nhưng từ sau khi Đại hội Luận kiếm, quả thật Tùy Ly đã thay đổi rất nhiều, cho nên bọn họ cũng chỉ xem như là lời đồn mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe, trái lại là thật sao?
Thân xác sẽ thối rữa, nhưng viên đá kia sẽ không rữa ra.
Nghĩ tới đây, bọn họ cảm thấy một trận hốt hoảng và buồn bã nói không nên lời.
Giống như Đại hội Luận kiếm vẫn còn như ngày hôm qua.
Sau khi Ô Tinh Tinh muốn trái tim xong, thì không lên tiếng nói chuyện nữa.
Trái lại động tác của người Phục Hi tông rất nhanh, đã nhanh chóng thu dọn sạch sẽ.
Qua Dạ Tinh đảo mắt nhìn một vòng, lúc nhìn tông chủ Phiêu Miểu tông, ánh mắt lại càng lạnh lẽo hơn. Sau đó hắn ta nói: "Nói từ đầu đến cuối đi. Nói từ khi vị tiên nhân Ba Lăng Ngũ trọng thiên hạ xuống... Lần đầu tiên hắn ta đến nhân gian, chính là ghé vào trên người ta. Hắn tìm tông chủ Ninh Dận của ta, muốn giao dịch với ông ta.”*