Mọi người lập tức rơi vào trong yên lặng.
"Các thần tiên Cửu trọng thiên, cũng không xem người là người. Đây chính là sự thật."
"Qua đạo hữu, không thể nói như vậy được." Tông chủ Phiêu Miểu tông lạnh mặt nói: "Nếu Qua đạo hữu có một trái tim từ bi, cần gì phải tu đạo? Đi tu phật không phải là tốt hơn sao? Đoạn tuyệt thất tình, một lòng hướng đạo, theo đuổi cái viên mãn của mình, trong mắt không có một ai, vậy thì có lỗi gì.”
Lão hòa thượng Tế Không nghe xong thì hơi nhíu mày.
Ô Tinh Tinh nghe không hiểu mấy chuyện cong cong vẹo vẹo bên trong, nàng chỉ cảm thấy lời của tông chủ Phiêu Miểu tông làm cho người ta tức giận.
"Là bởi vì đao không rơi trên người ngươi đúng không? Nàng không hiểu hỏi.
Nhưng tông chủ Phiêu Miểu tông nghe xong thì cảm thấy đây chính là lời âm dương quái khí châm chọc ông ta.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Ô Tinh Tinh, thầm nghĩ hôm nay Tùy Ly đã đi rồi, còn tưởng mình rất quan trọng sao?
Chẳng qua không đợi ông ta mở miệng.
Mọi người chỉ nghe được tiếng leng keng.
Qua Dạ Tinh gác kiếm lên cổ của tông chủ Phiêu Miểu tông: "Nếu như thế, chắc khi ta giết chết ngươi, Phiêu Miểu tông của ngươi cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận, chắc cũng không có lý do gì tìm ta gây phiền phức."
“Qua Dạ Tinh, ngươi điên rồi?" Tông chủ Phiêu Miểu tông giận dữ, giơ tay lên muốn đánh Qua Dạ Tinh bay ra ngoài.
Tam trưởng lão tiến lên một bước, lập tức đỡ sau lưng Qua Dạ Tinh.
Tế Không nhỏ giọng nói một câu: "Ai di đà phật."
Ngay sau đó khoát tay, đánh ra một đạo kim quang, rơi xuống đất thành trận, vây người của Phiêu Miểu tông ở bên trong, cách xa những người bên ngoài.
Lúc này đến lượt đệ tử Phiêu Miểu tông lộ ra vẻ tức giận.
"Kim Thiền tông đây là có ý gì?"
"Phục Hi tông là muốn làm gì?"
Vẫn là Tế Không mở miệng, ông ta chậm rãi nói: "Cần gì phải động thủ với nhau?"
Giọng nói của Tế Không không nhanh không chậm, lúc trước đổ thêm dầu vào lửa cho Phục Hi tông, chỉ là bây giờ đối tượng đổ thêm dầu vào lửa biến thành Phiêu Miểu tông.
Lúc này tông chủ Phiêu Miểu tông mới biết khổ là như thế nào.
Sắc mặt tông chủ Phiêu Miểu tông vô cùng khó coi, hừ lạnh nói: "Tế Không thượng sự đây là cố ý tập hợp người đánh một mình tông ta? Rõ ràng là Qua Dạ Tinh không tuân theo Phiêu Miểu tông ta trước, là hắn ra tay trước!"
Tế Không nói: "Qua đạo hữu nói cũng có mấy phần đạo lý, Quan tông chủ ngươi nhìn đi, nếu không có ta có lòng từ bi ra tay ngăn cản, chờ khi Ô cô nương của Phục Hi tông sử dụng Thất Sát kiếm, song kiếm hợp bích với Qua Dạ Tinh, sợ rằng Quan tông chủ đã chết dưới kiếm rồi."
Tông chủ Phiêu Miểu tông nghe được lời này, thiếu chút nữa tức mà ngất đi.
Nhưng những người khác lại không tránh khỏi âm thầm gật đầu.
Nếu ai cũng chỉ cầu mình viên mãn, xem người ngoài là kiến hôi, coi là đá kê chân, vậy ai cũng đều là kiến hôi, ai cũng là hòn đá kê chân.
Bởi vì người mạnh hơn ngươi ở khắp mọi nơi.
Nếu theo như lời mới cửa rồi của tông chủ Phiêu Miểu tông nói, quả thật là sai lầm cực lớn...
"Cảm ơn Qua đạo hữu đã nói những chuyện này cho chúng ta biết. Hôm nay suy nghĩ lại lúc ất, vị Minh Diệc tiên quân đột nhiên ra tay đánh chết Ninh Dận, quả thật có chút đáng sợ."
"Đúng vậy. Quả thật tiên nhân làm việc có mấy phần tàn nhẫn. Lấy người sống tế trận. Nếu ai cũng là như vậy sao có thể phân chia chính tà? Sao chúng ta lại đi khổ sở giết tà tu?"
Mặc dù trong bọn họ có không ít người gió chiều nào theo chiều đó, nhưng quả thật cũng có mấy người thật lòng.
Cho nên tông chủ Phiêu Miểu tông nghe xong thì sắc mặt ngày càng khó coi.
"Trái lại chư vị rất thanh cao, nếu như tiên nhân lại hạ xuống, muốn các ngươi lựa chọn. Các ngươi là đi theo tiên nhân, cầu lấy thù lao? Hay là chết không cúi đầu, bị một chưởng đánh chết?" Tông chủ Phiêu Miểu tông không lạnh không nóng nói.
Nghe xong lời này tất cả mọi người đều yên lặng.
Qua Dạ Tinh thấy vậy thì tức giận quát: "Các người cứ không có chí khí như vậy sao?"
Xung quanh vẫn yên tĩnh.
Tông chủ Phiêu Miểu tông bật cười trong lòng.
Lời tốt đẹp ai mà không biết nói.
Qua Dạ Tinh lên tiếng: "Chư vị có biết riêng nhân trên đỉnh đầu là một đám nhân vật dạng gì không? Các ngươi cam nguyện khuất phục, bị bọn họ điều khiển, làm trâu làm ngựa cho bọn họ sao?"
Lời này cũng không có người nào trả lời.
Bọn họ thầm nghĩ, chẳng là là có mấy tiên nhân làm việc như vậy, sao có thể đại biểu cho toàn bộ giới tu tiên?
Qua Dạ Tinh nhịn bi phẫn trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Ngày xưa Thần quân Việt Tàm ra đời bên trong núi non sông biển."
Tông chủ Phiêu Miểu tông ngắt lời của hắn ta: "Tu sĩ ai mà không từng nghe qua đại danh của thần quân? Truyền thuyết ngài ở trên Cửu trọng thiên, chính là đứng đầu trong thiên giới. căn cốt máu thịt của ngài đều là quà tặng tới từ lúc thiên địa hỗn độn sơ khai."
"Ngài ấy chính là cha của Tùy Ly đạo quân." Qua Dạ Tinh nói tiếp."
Tông chủ Phiêu Miểu tông khựng người lại: "Cái gì?"
Mọi người chỉ biết quan xưng của Thanh Nguyên tiên quân chính "tiên quân", thân phận chắc là vô cùng tôn quý. Nhưng rốt cuộc ở trên trời hắn có lai lịch gì, có lợi hại như thế nào, đều không biết.
"Không đúng, nếu hắn là con của Việt Tàm thần quân, những tiên nhân kia sao có thể..."
Sao có thể chống lại hắn khắp nơi như vậy?
Qua Dạ Tinh cũng không thèm nhìn người đang hỏi, chỉ nói tiếp: "Phía Nam có nước Nhược Thủy, bên trong nước Nhược Thủy có một cô nương..."
Ô Tinh Tinh tiếp lời: "Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, xinh đẹp tuyệt thế, câu đi hồn phách của người nhìn thấy? Nàng tên là Vân Mộng, hàng nghìn hàng vạn áo hồ đều là hóa thân của nàng."
Mọi người nhìn về phía Ô Tinh Tinh: "Ô cô nương sao lại biết được?"
Ô Tinh Tinh liếm môi một cái: "Nhìn thấy trong sách."
Lúc còn ở Tuyết quốc, trong sách có ghi chép như vậy...
Cho nên Qua Dạ Tinh là đang muốn nói cái gì? Tại sao lại nhắc đến người trong sách?
"Vân Mộng?" Qua Dạ Tinh lắc đầu một cái: "Ở trong đầu của Minh Diệc, nàng có tên là Trạch Mẫu."
"Vân Mộng vốn có ý nghĩa là ao hồ, có cái tên như vậy cũng không kỳ lạ." Tam trưởng lão mở miệng nói: "Trong sách thật sự có ghi lại, thời kỳ thượng cổ, hỗn độn chia làm hai, từ đó sinh ra đêm tối và ban ngày. Trạch Mẫu sống sâu trong đáy hồ Nhược Thủy không nhìn thấy ánh sáng, Nhược Thủy bị xem như là nơi cất chứa tội nghiệt tà ác, vì vậy Trạch Mẫu cũng bị coi là tà khí biến thành. Cũng có sách nói nàng là hóa thân từ đêm tối. Tục truyền sau khi nàng ra ra khỏi Nhược Thủy, thiên hạ cũng chìm trong bóng tối, từ đây không thấy ánh sáng, sau đó chết ở cuộc chiến Thanh Giác, đầu lâu lại chìm vào trong Nhược Thủy, từ đó đêm tối và ban ngày mới khôi phục bình thường."
"Nàng là mẫu thân của Tùy Ly."
Mọi người kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đây chính là chuyện mà trong sách không có ghi chép! Ngay cả một ít truyền thuyết liên quan bọn họ cũng chưa từng nghe thấy
Thần quân Việt Tằm và Trạch Mẫu kết hợp với nhau, giống như chính tà trộn lẫn vào nhau, tu sĩ chính đạo có thể sống hòa bình với tà tu!
Chuyện này... Chuyện này quả thật rất khó tưởng tượng.
Hình như cũng đã có cách giải thích những chỗ không hiểu trên người của Tùy Ly đạo quân.
Khó trách thần dụ kia nói để cho đạo quân "thiện ác rõ ràng". Thật ra thì vì muốn hắn phân biệt rõ ràng với nương ruột của mình, không có chút tình cảm mẹ con nào.
Chỉ có Ô Tinh Tinh vẫn không hiểu.
Vậy thì như thế nào?
Không phải giống nàng và Tùy Ly sao?
Tùy Ly là tu sĩ, nàng còn là yêu quái đó! Tu sĩ chuyên trừ ma giết yêu lại sống hòa hợp với yêu quái! Có cái gì không được sao?