Y cũng không phải thực sự khinh thường tộc A Tu La.
Chỉ là không tiện thể hiện trước mặt Phục Hổ.
A Tu La hết sức lợi hại, có lúc cũng là một chuyện tốt.
Nhiều năm chưa từng có đại chiến, có một ít thần tiên dựa vào huyết thông, dần dần lười biếng, là lúc nên chết bớt đi một chút.
Lúc này Ô Tinh Tinh chết đi, cũng không có chuyện gì kỳ quái cả.
Dù sao tộc A Tu La lợi hại đúng không.
Thần quân âm thầm nói chút chuyện với mấy vi tiên nhân, sau đó đuổi bọn họ đi.
Không ai biết ngày hôm đó, bọn họ nói cái gì.
Chỉ chốc lát sau, có người báo lại, nói Minh Diệc tiên quân bệnh nặng hơn.
Thần quân lạnh nhạt nói: "Xem ra vận mệnh của hắn đã định trước không qua được một kiếp này, hắn có công nghênh đón tiên quân trở về trời, vốn dĩ ta còn muốn ban thưởng cho hắn một chút."
Người tới bẩm báo nói: "Đáng tiếc Minh Diệc không có cái phúc phận này."
Cho tới nay Minh Diệc chưa từng nghĩ đến.
Hắn ta biết được nhiều bí mật của Thần quân, coi như hắn ta ở nhân gian không bị Tùy Ly tính toán, chờ trở về trời, cuối cùng chỉ có một con đường chết.
Chẳng qua cuối cùng hắn ta cũng không xem là ngu xuẩn.
Khi hắn ta nằm trên giường, dần cảm giác được thần hồn tán loạn, tiên lực rời đi... Cuối cùng hắn ta cũng đoán được ý của Thần quân.
"Không hổ... Không hổ là cha con." Ai cũng cay nghiệt vô tình.
Minh Diệc không cam lòng nhắm mắt lại.
---
Lúc Ô Tinh Tinh đi tới bên cạnh Thanh Nguyên tiên quân, toàn quân đều an tĩnh một lúc.
Cũng may cho tới bây giờ Ô Tinh Tinh cũng không phải tiểu yêu quái dễ xấu hổ.
Lúc nàng từ đám mây nhảy xuống, lao vào trong lòng của Thanh Nguyên tiên quân
Các tiên nhân đều hít một hơi khí lạnh, nhìn Thanh Nguyên tiên quân giang tay ra, bình tĩnh vững vàng tiếp nhận nàng.
Được rồi, bây giờ bọn họ biết được lúc tiên quân thích một người, là bộ dạng như thế nào rồi.
"Sao lại đến đây?" Hắn hỏi.
Ô Tinh Tinh ghé vào bên tai của hắn, nhẹ giọng nói: "Thần quân hỏi ta có muốn đến không, cho nên ta đến."
Thanh Nguyên tiên quân hơi khựng người lại, sau đó nói: "Ta biết rồi."
Ô Tinh Tinh lo lắng hỏi hắn: "Tộc A Tu La rất lợi hại sao?"
Càng đến gần, thậm chí nàng cũng có thể thấy một mảnh trời đất của Thất trọng thiên này có tro bụi rơi lả tả xuống. Tro bụi nhập vào mặt đất, lập tức biến thành từng điểm đen.
"Bọn họ không quan trọng." Thanh Nguyên tiên quân nói.
"Ừ?" Đây là ý gì?
Ô Tinh Tinh không hiểu.
"Nghỉ ngươi trước đã." Thanh Nguyên tiên quân đỡ lấy nàng, để cho nàng đứng vững.
"Ừ, được."
Lúc này khác hoàn toàn với đại chiến tà tu ở phàm trần.
Mặc dù bọn họ cần trông coi chỗ này, nhưng đến cùng là thần tiên, giơ tay lên là có thể tạo vật.
Một tòa cung điện bỗng nhiên xuất hiện, trở thành chỗ ở của bọn họ.
Thanh Nguyên tiên quân mang Ô Tinh Tinh đi vào.
Phục Hổ và người mà Thần quân phái đi cùng theo sát phía sau.
Đi vào trong cung điện, Thanh Nguyên tiên quân giơ tay lên chỉ vào một thứ gì đó: "Tặng cho nàng."
Ô Tinh Tinh nhìn theo.
Gió lay động, cánh hoa yếu ớt trong suốt múa theo gió, phía trên có đường vân màu xanh da trời nhàn nhạt.
Giống như đồ vật trong mơ mới có.
Ô Tinh Tinh không nhịn được hỏi: "Đây là cái gì?"
Thanh Nguyên tiên quân: "Hoa Tu Du."
Phục Hổ ở phía sau: "Phốc"
Hi Nhân không hái được hoa Tu Du tặng cho nàng, cho nên ngài tặng đúng không?
Phục Hổ không nhịn được nghĩ.
Tiên quân đi Tĩnh hải lúc nào?
Lại nghĩ đến lúc trước mình mắng Hi Nhân, nói hoa Tu Du cách Tĩnh hãi không sống được mười ngày sẽ héo, người nào mới muốn hái cái thứ này chứ?
Người nào đó...
Tiên quân?
Tiên quân đi hái.
Phục Hổ nghiêm túc nghĩ thầm, thật may lúc ấy chưa nói, chỉ có kẻ ngu mới hái.
Nếu không hắn ta chết vạn lần cũng không đề tội được.
Mà bên này Ô Tinh Tinh nói: "Cái này rất khó hái sao?”
Thanh Nguyên tiên quân: "Không khó.”
Ô Tinh Tinh: "Phải không? Hi Nhân nói muốn hái, như làm thế nào cũng không hái được, ta cho rằng rất khó.”
Thanh Nguyên tiên quân: "Đúng không?"
Phục Hổ cảm thấy sớm muộn gì Hi Nhân cũng sẽ bị giết chết.
Ô Tinh Tinh ôm lấy hoa Tu Du: "Thứ này có lợi ích gì?"
Thanh Nguyên tiên quân: "Đại khái là không có."
"Vậy lần tới tặng một ít thứ có tác dụng đi."
Phục Hổ: "..."
Ngươi đúng là cái gì cũng dám nói.
Mà lúc này Thanh Nguyên tiên quân lại lên tiếp đáp lại: "Được."
Phục Hổ nghẹn họng.
---
Tiên nhân mà Thần quân phái đến tên là Nga Tham.
Ông ta vẫn luôn không nói chuyện, chỉ sợ Thanh Nguyên tiên quân đuổi ông ta đi.
Cũng may, bọn họ hoàn toàn không để ý đến ông ta.
Lúc tiếng gọi to truyền đến, Nga Tham kinh ngạc giật mình, ngay sau đó vội vàng chạy ra ngoài tìm Ô Tinh Tinh.
Thần quân muốn ông ta đi theo nàng.
Nhưng ông ta không tìm được Ô Tinh Tinh, trái lại nhìn thấy một quái vật cao gần một trượng.
Hai chân Nga Tham run lên.
... Là tộc A Tu La! Đó là tộc A Tu La!
Bây giờ Nga Tham đã biết vì sao lúc các tiên nhân Thất trọng thiên đối mặt với A Tu La xâm phạm, sẽ chạy mất dạng rồi.
Bởi vì nhìn những quái vật này vô cùng dữ tợn, tay cầm binh khí vừa sắc bén vừa quái dị, lúc đối chiến trực diện, cảm giác áp bức đập vào mặt.
Còn xấu xí hơn cả yêu tộc năm đó!
Nga Tham theo bản năng hốt hoảng lo sợ.
"Tộc A Tu La đến!" Ông ta lớn tiếng kêu.
"Thật là xấu xí!" Bỗng nhiên một giọng nói thiếu nữ vang lên bên tai của ông ta.
Nga Tham xoay người nhìn lại, chính là Ô Tinh Tinh đang nói chuyện.
Nhưng lúc này thấy nàng, ông ta cũng không vui.
"Tiên quân đâu?" Ông ta vội hỏi,
Ô Tinh Tinh giơ tay lên chỉ một cái: "không phải ở đó sao?"
Nga Tham thuận thế nhìn đến.
Cung điện đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một gò núi.
Thanh Nguyên tiên quân đứng trên gò núi, áo quần bị gió thổi bay phát ra tiếng vù vù.