Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 94

Chương 94 -
Chương 94 -

Còn có thể nhìn thấy sự tức giận trên mặt Tam trưởng lão, bộ dạng run rẩy của các tu sĩ...

Tam trưởng lão đã đến gần Ninh Dận.

Bên đó lập tức nổi lên trận đánh nhau càng quyết liệt, ra tay rất thâm độc, đôi bên không còn nể mặt.

Tùy Ly chậm rãi chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí không cảm thấy đau đớn gì.

Ngược lại, dường như cảm xúc của tiểu yêu quái đang ôm chặt lấy thân thể hắn càng rõ ràng hơn.

Hắn không khỏi nheo mắt, vội chụp lấy cổ tay của tiểu yêu quái, kéo nàng đến trước mặt của mình.

Chỉ thấy trên mặt tiểu yêu quái có một chút mù tịt, đôi mắt long lanh lúc này đã trở nên ngậm nước.

Nàng cẩn thận đưa tay ra, muốn chạm mà lại không dám chạm.

Có người cứu ta.

Có người ngăn kiếm thay cho ta.

Ô Tinh Tinh nghĩ trong lòng.

Mười hai tuổi nàng mới gặp A Tiếu.

Lúc đó nàng còn cho rằng A Tiếu chỉ là người phàm.

Trước năm mười hai tuổi, sau năm mười hai tuổi, đều không ai thay nàng ngăn cản những tổn thương kia. Với lại nàng còn phải bảo vệ A Tiếu nữa.

Lúc này Ô Tinh Tinh nhìn Tùy Ly, há miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào.

Nàng đáng thương nhìn Tùy Ly nói: “...Ta biến thành người điếc rồi.”

Tùy Ly nhìn bộ dạng lúc này của nàng, bỗng nhiên trong lòng có một suy nghĩ…

Nếu là người điếc.

Nếu như nguyên hình của nàng là như vậy, cũng là một con mèo điếc nhỏ đi.

Tùy Ly giơ tay xoa tai của nàng, thu hồi bùa cấm âm.

“Ầm” một tiếng, lại trộn lẫn tiếng người ồn ào xung quanh, trong phút chốc tất cả đổ hết vào trong tai của Ô Tinh Tinh.

Nước mắt của Ô Tinh Tinh rơi “bộp” xuống.

Sau đó nàng ngây ngốc một lúc mới phát hiện hóa ra...mình còn có thể nghe thấy sao? Hơn nữa… thật ồn ào!

Ô Tinh Tinh vội đưa mắt nhìn Tùy Ly.

Tùy Ly mới truyền âm, mặt không biến sắc dọa nàng: “Hòa thượng tụng kinh, tiểu yêu quái nghe thấy đều chết hết.”

Đúng ha.

Ô Tinh Tinh chậm chạp chớp mắt.

Nàng không thể nghe được kinh văn như vậy, bản thân đã quên rồi, vậy mà hắn lại còn nhớ.

Bên này hai vị trưởng lão Đại thừa kỳ của Phục Hy Tông, Phiêu Miễu Tông, và một vị trưởng lão Hợp Thể kỳ của Kim Thiền Tông kết hợp lại với nhau, cuối cùng tạm thời đã trấn giữ kiếm khí điên cuồng của Ninh Dận.

Dù sao cũng là tông chủ của một tông.

Lúc này dù Tam trưởng lão hận trong lòng, cũng không thể có hành vi kích động.

“Mời Ninh Dận Kiếm tôn dời bước về Phục Hy Tông, chuyện hôm nay, phải nói rõ mới được.” Tam trưởng lão lạnh lùng nói.

Phục Hy Tông chính là tông môn đứng đầu trong giới tu chân, bình thường gặp phải chuyện lớn, đều là do Phục Hy Tông đến đưa ra quyết định.

Mời Ninh Dận đi đến Phục Hy Tông, tất nhiên không có gì là không ổn.

Lúc này đệ tử Kiếm Tông nghe thấy, không tự chủ mà đảo mắt nhìn về Ninh Dận.

Dù sao thì ngày trước đều là tu sĩ tông môn qua lại với nhau, đệ tử Kiếm Tông và đệ tử Kim Thiền Tông cũng không thù hằn gì với nhau.

Chỉ là tông chủ của bọn họ làm ra chuyện thế này....bọn họ không nhịn được cũng có chút không hiểu, đứng ở chỗ đó có chút lẻ loi.

Ninh Dận mím môi.

Ba người bọn họ hợp lại cũng không thể giết được ông ta, nhưng ông ta là chủ của một tông, chẳng lẽ thật sự vì yêu quái nhỏ nhoi mà cùng mấy tông lớn sống chết sao?

Ninh Dận nhịn sự tức giận lại trong lòng, phất tay áo nói: “Đi thôi.”

Chuyện này để Phục Hy Tông làm chủ.

Dĩ nhiên con rết lớn cử động không được đang nằm trên đất đó cũng do Phục Hy Tông tiếp nhận.

Tùy Ly lãnh đạm ngước mắt lên, móc ra từ trong eo một vật ném cho đệ tử Phục Hy Tông.

“Dùng vật này để bắt nó.”

Đệ tử Phục Hy Tông liền vội vàng làm theo.

Con rết lớn này chớp mắt đã bị thu vào trong túi vải rồi.

A Tiếu cho rằng mình sẽ phải chết.

Khi nàng ấy mở mắt ra, xung quanh đều là một màu đen kịt. Nhưng nàng ấy nhẹ hít một cái, lại hít được một chút linh khí.

Nàng ấy...chưa chết?

Ở phía khác.

Tùy Ly được dìu quay lại trong phòng nằm xuống.

Tam trưởng lão không có thời gian truy hỏi Ninh Dận, vội vàng đến kiểm tra xem thương tích của Tùy Ly.

Pháp bảo bổn mệnh của tu sĩ Đại thừa là đồ bình thường sao?

Nếu như nhập vào thân thể của người khác, có thể để người ta tan xương nát thịt, đầu rơi máu chảy.

Mà vết thương của Tùy Ly cũng cực kỳ hiểm ác, máu đã thấm đẫm quần áo màu trắng trên người hắn.

Tam trưởng lão cởi áo ngoài cho hắn, tiện tay ném qua một bên.

Tùy Ly lập tức nhìn thấy tiểu yêu quái với đôi mắt ngấn lệ đang nhịn không được quay đầu, nhìn chằm chằm áo ngoài đó, nhìn nhiều mấy lần.

Tùy Ly: “....”

Tam trưởng lão trầm giọng nói: “Ninh Dận ra tay quá tàn ác rồi...vết thương này khó mà tự lành!”

Tùy Ly rũ mắt nói: “Không việc gì.”

Tam trưởng lão lại vô cùng lo lắng, khác hoàn toàn với vẻ bình tĩnh ngày thường của ông ta.

Tam trưởng lão đứng lên, đi mấy vòng trong phòng, lạnh lẽo nói: “Chuyện này cần lập tức bẩm báo tông chủ, may mà một kiếm đó, haizzz....” Ông ta đột nhiên ngừng lại, không nói nữa.

“Tùy Ly sư điệp tạm thời nghỉ ngơi trước, ta đi tìm chút linh đơn diệu dược đến.” Tam trưởng lão nói xong, quay đầu nhìn thấy Ô Tinh Tinh, sắc mặt ông ta hơi thoải mái một chút, hỏi: “Hôm nay đã làm Ô cô nương hoảng sợ rồi phải không?”

Ô Tinh Tinh lắc đầu.

Tam trưởng lão nói: “Nếu như Ô cô nương sợ thì cũng quay về phòng nghỉ ngơi đi, chỗ này tự có đệ tử của Phục Hy Tông trông chừng.”

Ô Tinh Tinh lại lắc đầu.

Nhìn nàng hơi rớm nước mắt, Tam trưởng lão cũng không nỡ nói thêm gì nữa, biết rằng nàng không quen biết người nào khác ở chỗ này, dĩ nhiên có chút muốn ỷ lại vào Tùy Ly sư điệp. Vả lại Tùy Ly lại là vì giúp nàng ngăn cản kiếm mà bị thương, sợ là trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu...

Tam trưởng lão nói: “Nếu như có chuyện thì sai bảo bọn họ đi làm.”

Nói xong, thì vội vã quay đầu đi ra ngoài.

Ô Tinh Tinh mới nhịn không được nhỏ tiếng hỏi: “Hắn sẽ chết sao?”

Tam trưởng lão quay đầu nhìn vào đôi mắt mắt trong veo của nàng, trong lòng ông ta đột nhiên lại thả lỏng, không còn dáng vẻ mất bình tĩnh như vừa rồi.

Ông ta bật cười nói: “Sẽ không. Tùy Ly sư điệp sẽ không chết.”

Ô Tinh Tinh gật đầu, mới lại cúi người quay đi, nằm trên mép giường, nhìn Tùy Ly chằm chằm.

Ánh mắt của tiểu yêu quái nóng bỏng, Tùy Ly bị nhìn đến có chút không được tự nhiên.

Tùy Ly ngước mắt nhìn đệ tử xung quanh nói: “Các ngươi tạm thời ra ngoài trước đi.”

Đệ tử Phục Hy Tông kinh ngạc nhìn hắn, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của hắn. Chỉ là đến lúc đóng cửa, nhịn không được nhìn Ô Tinh Tinh mấy cái.

Bình Luận (0)
Comment