Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 96

Chương 96 -
Chương 96 -

Ô Tinh Tinh nghe đến trợn tròn mắt, có chút lờ mờ.

Tùy Ly lần này mới không kiềm chế nữa, đưa tay sờ hai bên tai của Ô Tinh Tinh.

Hắn nói: “Cản kiếm cho ngươi vốn là một phần của kế hoạch. Đó là hành đồng cố ý, không phải là bảo vệ theo bản năng.’

Hắn dạy nàng: “Nếu ngươi thích một người, đầu tiên phải nhìn thấy hắn, biết suy nghĩ vốn có của hắn…đừng chỉ nói suông.”

Ô Tinh Tinh ngước mắt, nhìn vào trong đôi mắt thản nhiên của hắn.

Hắn tĩnh táo kiềm chế.

Nhìn thì hời hợt lại cao cao tại thượng, thậm chí còn nguy hiểm hơn Tông chủ Kiếm Tông.

Nhưng tiểu yêu quái còn không hiểu ái tình.

Nghe rồi nhưng lại không cảm thấy đau lòng, cũng không hiểu ra gì.

Nàng chỉ nhìn chằm chằm Tùy Ly nói: “Ừ, ta thích ngươi.” Nàng nghĩ một lúc rồi lại nhẹ nhàng thêm một kỳ hạn trong lòng.

Bây giờ.

Dù sao bây giờ ta chỉ thích ngươi.

Lúc này Tùy Ly mới cảm thấy ngực hơi đau một chút.

Dường như lúc tiểu yêu quái nói ra lời đó, có cái gì mạnh mẽ xé toạt lồng ngực của hắn, xông vào bên trong.

Như vậy cũng muốn thích hắn sao?

Vô tư thoải mái, thẳng thắn mà còn nồng nhiệt thích hắn sao?

Tùy Ly nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh, giơ tay véo má của nàng.

Sau đó hắn mơbỗng quay đầu đi, gọi đệ tử của Phục Hy Tông mang túi vải thu yêu quái lại.

Mở túi vải ra.

Con rết thoi thóp xuất hiện ở trên mặt đất.

Ô Tinh Tinh lập tức kinh ngạc nói: “Đây là A Tiếu của ta sao?”

Tùy Ly: “...”

Tùy Ly nói: “Ngươi trước đây không biết nguyên hình của nàng ta?”

Ô Tinh Tinh lắc đầu.

Trên mặt đất A Tiếu vẫn còn ý thức, nàng ấy khó khăn dịch chuyển thân thể, muốn rời xa Ô Tinh Tinh một chút.

Nàng ấy biết bộ dạng của mình xấu xí.

A Tiếu cũng chán ghét bộ dạng của mình.

Nhưng nàng ấy vốn không phải như vậy...nàng ấy vốn dĩ là con người...

Ô Tinh Tinh cúi người xuống.

Nàng hỏi: “A Tiếu có độc sao?”

Tùy Ly lấy ra một đôi găng tay từ trong túi trữ vật ra ném cho nàng.

Ô Tinh Tinh vội đeo vào.

A Tiếu thấy vậy thì nhanh chóng lui về phía sau.

Ô Tinh Tinh kinh ngạc hơn nói: “Chân nàng ấy nhiều nên chạy nhanh thật!”

Nàng liền duỗi tay về phía trước, sau đó nhẹ nhàng sờ chân của A Tiếu.

A Tiếu liền đứng im trong giây lát.

Ô Tinh Tinh buồn bã nói: “Nàng ấy còn có thể biến trở lại không? Rết cũng không có lông, ở trong núi tuyết, chân như vậy sẽ lạnh lắm. Không có bán quần áo mà nàng ấy có thể mặc...cũng phải mua rất nhiều đôi giày....haizz.”

Tùy Ly: “...”

Trên thế giới này đại khái thật sự không có thứ khiến tiểu yêu quái này sợ hãi.

Ô Tinh Tinh nghĩ rất lâu, quyết định dâng “con” của mình ra.

“Nếu không thì để nhóc con ôm nàng ấy ngủ? Như vậy thì không lạnh rồi.”

---

Tùy Ly không có nói được hay không được.

Hắn mở túi trữ vật ra, lấy từ bên trong ra hai viên đan dược ném cho A Tiếu.

“Ăn rồi quay về.” Tùy Ly nói.

A Tiếu há miệng ăn vào, cố gắng tiêu hóa linh khí chứa đựng bên trong đan dược.

Nếu nói trước đây, nàng ấy cảm thấy Tùy Ly hung ác đáng sợ, không phải người tốt. Vậy thì hôm nay nàng ấy không nói được lời như vậy nữa.

Nàng ấy không dám nghi ngờ dụng ý của Tùy Ly, cũng không thể nghi ngờ.

Vì vậy đợi ăn xong đan dược rồi, nàng ấy liền chui lại về túi vải nhỏ xíu đó.

Tùy Ly nói: “Tạm thời để nàng ta tịnh dưỡng hai ngày.”

Tất nhiên lời này là nói cho Ô Tinh Tinh nghe.

Ô Tinh Tinh gật đầu.

Nhìn thấy người đã ở chỗ bọn họ rồi, tự nhiên không gì lo lắng. Chỉ là Tông chủ Kiếm Tông đó...

Ô Tinh Tinh quay lại bên giường ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Tông chủ Kiếm Tông đó sẽ ở trước mặt mọi người nói lời không hay về chúng ta sao?”

Tùy Ly lãnh đạm nói: “Ông ta có nói gì cũng vô dụng.”

Ô Tinh Tinh nói: “À?” Nàng ngừng lại một chút, lại hỏi: “Vậy ta đi ôm nhóc con sưởi ấm cho ngươi được không?”

Tùy Ly cau mày nói: “Không cần.”

Nếu tiểu yêu quái biến thành nguyên hình, kề bên tay hắn thì còn được. Chỉ trước mắt có nhiều tu sĩ, chỉ sợ đột nhiên xông vào cửa phòng.

Tùy Ly vừa nghĩ đến chỗ này thì thấy tiểu yêu quái lật người trên giường, nằm sát bên hắn nói: “Ta sưởi ấm cho ngươi.”

Tùy Ly khựng lại.

Tự hắn có thể đẩy nàng ra.

Nhưng hắn lại không hành động

Bên này bầu không khí vừa đúng nhẹ nhàng.

Nhưng một bên khác lại vô cùng ác liệt.

Sắc mặt Ninh Dận lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ta vừa mới nói rồi, Tùy Ly của Phục Hy Tông, từ bên ngoài mang về vị Ô cô nương và thị nữ bên cạnh nàng ta chính là hai con tiểu yêu quái. Có được sự che chở của Tùy Ly, lúc này mới có thể vượt qua kiểm tra. Sau khi bị ta bắt một con, Tùy Ly quay ngược lại vu khống ta che giấu yêu vật. Ta biết Phục Hy Tông thế lớn, đưqocj mọi người trong giới chân tu sùng kính. Nhưng cũng không nên đối với Kiếm Tông ta như vậy.”

Ninh Dận không phải kẻ ngốc, lập tức ám chỉ Phục Hy Tông thế lớn ép người quá đáng.

Cứ như vậy, người khác tự nhiên cũng sợ mình sau này bị Phục Hy Tông cậy thế ức hiếp người.

Chỉ là đợi ông ta nói xong thì phát hiện người xung quanh không có thái độ gì, đến cả một câu nghi ngờ cũng không có.

Vẫn là Tam trưởng lão của Phục Hy Tông đột nhiên cười lạnh một cái, phá vỡ sự trầm mặc.

“Đây là cái cớ của Ninh Dận Kiếm tôn sao? Ninh Dận Kiếm tôn muốn vu tội cho Phục Hy Tông ta, chỉ sợ vẫn là thiếu một chút bản lĩnh.” Tam trưởng lão nói xong, quay người, “Mời chư vị đạo hữu lên tiếng, vị Ô cô nương kia có thể là yêu quái không?”

“Không thể.”

“Đúng vậy, hoàn toàn không thể.” Lúc này lên tiếng là trưởng lão của Pháp m Môn. Lần trước bà ta nghi ngờ sai Ô Tinh Tinh, lúc này tích cực đứng lên giải thích cho Ô Tinh Tinh.

Ninh Dận nghe thấy, suýt chút bật cười.

Đám người này đều mù rồi hả?

“Ta lại không biết, từ lúc nào Phục Hy Tông đã đến mức hươu cũng có thể chỉ thành ngựa rồi.” Ninh Dận lạnh lùng nói.

Vô Tương Tử chắp hai tay nói: “A di đà phật, Kiếm tôn không cần phải nói lời vu khống như vậy. Ngày đó, Ô cô nương chạm vào kim quang của ta mà không việc gì, chư vị tu sĩ tận mắt trông thấy. Kiếm tôn nếu muốn bịa chuyện lừa người khác, cũng phải tìm một người hợp lý.”

Sắc mặt Ninh Dận thoáng thay đổi: “Sao có thể?”

Ông ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy....

Hơn nữa trên đời này sao có thể có người chạm vào kim quang mà không việc gì? Nàng hoàn toàn không phải là cao tăng đắc đạo!

Lúc này Vô Tương Tử quay đầu nhìn về phía cổng một cái.

Từ đầu đến cuối không thấy Tùy Ly đạo quân và Ô cô nương.

Bình Luận (0)
Comment