Cùng lúc đó, Quý Minh Trần vừa đốt xong một tầng lầu đầy zombie ở dưới: "..."
Bóng tối vô hình càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng người, Lâm Trạch Nhân lau mồ hôi nói bên cạnh: "Zombie ở đây nhiều quá... hay là dụ chúng ra ngoài trước?"
"Được thôi." Quý Minh Trần tao nhã đưa tay ra, ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay đủ để chiếu sáng. Anh u ám nghiêng đầu: "Hay là bác sĩ Lâm đi dụ chúng?"
Lâm Trạch Nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh trong bóng tối của người đàn ông: "..." Được rồi, tôi xin lỗi.
Quý Minh Trần thu lại nụ cười trên môi, ném khẩu s.ú.n.g đen trong tay cho Lâm Trạch Nhân.
Đối với đám zombie đông đảo, dụ chúng đi chỗ khác đương nhiên là thượng sách, nhưng thời gian bây giờ rõ ràng không kịp.
Anh thong thả bước lên bậc thang, đối mặt với đám zombie đang quay đầu lao xuống, anh ấn lòng bàn tay xuống đất, ngọn lửa như gió lốc lao thẳng lên bậc thang, trong nháy mắt đã thiêu rụi một lối đi đen sì.
Lâm Trạch Nhân không còn cách nào khác, một mình đứng yên tại chỗ cũng không an toàn, chỉ có thể cố gắng chịu đựng mùi hôi thối khó chịu và khói khét lẹt, theo người kia leo lên cầu thang, còn sợ mình chậm chân…
Sau khi mất điện, vì tay Ôn Dao dính máu, Lạc Toàn Tinh bảo vệ cô sau lưng.
Thiệu Đình Lương và Địch Đại Hổ thì toát mồ hôi lạnh nhìn đám zombie bên ngoài, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào để thoát khỏi vòng vây.
Đang lúc cau mày lo lắng, thì bất ngờ bên ngoài bức tường kính, một ngọn lửa sáng rực bùng lên.
Khói bụi xám trắng bay tứ tán trong không trung, nhìn người đàn ông áo trắng bước đi trên đống tro tàn của ngọn lửa, tất cả mọi người đều sáng mắt: "Minh trưởng quan?!"
Trong bóng tối, bụi tàn của ánh lửa rơi xuống, đôi mắt hoa đào đầy sát khí của người đàn ông ngước lên. Anh quét mắt nhìn mọi người, cho đến khi chạm vào đôi mắt trong veo phản chiếu ánh lửa của Ôn Dao, anh mới khựng lại một chút.
Một lúc sau, Quý Minh Trần bước đến cửa, giơ tay gõ cửa.
Để ngăn chặn đám zombie vừa rồi xông vào, cửa phòng thí nghiệm đã bị khóa trái nhiều lớp, Lạc Toàn Tinh và Hà Phong Duyên thấy vậy liền vội vàng chạy đi mở cửa.
Quý Minh Trần không nói nhiều: "Không nên chậm trễ, đi thôi."
Lúc đến anh đã đốt cháy một con đường, để ngăn chặn đám zombie lan rộng trở lại, phải nhanh chóng xuống lầu.
“Ừm." Lạc Toàn Tinh hiểu ý, vội vàng đỡ Hà Phong Duyên chân tay không tiện bước đi.
Quý Minh Trần thì tiện tay nắm lấy tay Ôn Dao đang đứng cạnh cửa, không nói một lời nào, trực tiếp bế cô lên.
Sự mất trọng lượng đột ngột khiến Ôn Dao theo bản năng nắm chặt lấy áo sơ mi của đối phương: "Em không bị thương, em có thể tự đi được..."
Nhưng giây tiếp theo, Quý Minh Trần đã nâng cánh tay bị thương của cô đặt lên vai mình, dòng m.á.u đặc quánh ngay lập tức loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh...
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, Ôn Dao: "..."
"Bảo bối lần sau nói dối nhớ phác thảo trước nhé, bạn đời của em, anh, không mù." Nói xong, anh vuốt ve lưng cô, bế người bước nhanh xuống lầu.
Địch Đại Hổ và Thiệu Đình Lương ở phía sau vội vàng cầm s.ú.n.g đuổi theo.
Lâm Trạch Nhân, người vừa leo lên mười ba tầng lầu cùng Quý Minh Trần, thở hổn hển chưa hoàn hồn: "... Hai người... đợi... đợi một chút!"
……
Trở lại xe, Quý Minh Trần không nói gì, nhanh chóng mở hộp thuốc đặt ở ghế sau, băng bó vết thương trên cánh tay cho Ôn Dao.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng vén tay áo dính đầy m.á.u tanh, lướt qua lớp vải thô ráp được băng bó vội vàng, ba vết cào rướm m.á.u hiện ra trước mắt.
Thấy vậy, sắc mặt vốn đã không mấy dễ nhìn của Quý Minh Trần càng trở nên khó coi hơn.
Anh cụp hàng mi dài xuống, lấy băng gạc sạch và thuốc từ hộp thuốc, bắt đầu tập trung xử lý vết thương cho cô một cách tỉ mỉ...
Ôn Dao ngoan ngoãn ngồi yên, ngơ ngác nhìn hàng mi của Quý Minh Trần.
Sau nửa đêm đầy kinh hoàng và kích thích, nào là quái vật đột biến, nào là đám zombie chặn đường, giờ phút này được giải cứu, cô vẫn chưa hoàn hồn...
Nhớ lại cảnh Quý Minh Trần bước ra từ ngọn lửa, ôm cô vội vã xuống lầu, cô vô thức liên tưởng đến cảnh anh thiêu đốt đám quái vật trên biển hôm đó.
Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ, hôm đó, anh băng qua vùng biển, có phải cũng vì cô mà đến như hôm nay không?
"Quý Minh Trần..." Đôi mắt Ôn Dao long lanh, khẽ giật tay.
Quý Minh Trần đang nắm cổ tay cô để kiên nhẫn bôi thuốc, nghe thấy tiếng liền dừng động tác: "Đau à?"
"Không phải, em không sợ đau..." Ôn Dao né tránh ánh mắt, lòng có chút phức tạp: "Em chỉ muốn hỏi, sao anh lại đến?"
Biệt thự cổ là trụ sở chính của căn cứ khu 14 Đông Châu, theo lý thuyết thì anh phải có nhiều việc hơn chứ? Quý Minh Trần đến kịp thời như vậy, rõ ràng là không ở lại đó lâu đã vội vàng đến đây.
Quý Minh Trần ngước mắt nhìn Ôn Dao.
Cô gái trước mặt có đôi mắt trong veo như nước, nhìn anh với vẻ ngơ ngác và dịu dàng, không hề giống một chút nào với cô gái anh dũng, kiên cường trên chiến trường.
Anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục bôi thuốc và băng bó vết thương cho cô, sau khi băng gạc trắng sạch sẽ được quấn cẩn thận và thắt nút, anh vươn tay, dùng ngón tay ấm áp vuốt ve cằm và môi cô, giọng nói trầm ấm khàn khàn:
"Em nghĩ xem, tại sao anh lại đến?"
Ngoài cửa sổ xe đang chạy, vầng trăng bạc treo cao, ánh trăng như sương tuyết mang theo gió lạnh tanh tràn vào, Ôn Dao nhìn người đàn ông trước mặt với chiếc áo sơ mi dính máu, vẻ mặt lạnh lùng, lòng xao động, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ anh.
Quý Minh Trần đặt cánh tay bị thương của cô lên vai mình, cũng thuận thế ôm cô vào lòng, hôn lên tóc mai cô: "Lý do anh đến chỉ có một, đó là để bảo bối của anh biết..."
"Có lẽ trên đời này có người sẽ bỏ rơi em, nhưng cũng sẽ có người, bất chấp tất cả, chỉ vì em mà đến."
Anh có thể chán ghét và thất vọng về thế giới này, nhưng mặt trời nhỏ trong lòng anh, mãi mãi phải mang theo hy vọng.