Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Chương 171

Toàn bộ khu vực trung tâm thành phố, hoàn toàn là một thị trấn phồn hoa xinh đẹp, không nhìn thấy một chút tàn tích đổ nát hay hư hại nào, còn cao cấp xa hoa hơn cả khu biệt thự cổ ở Cảng Kiều.

Sau khi xuống xe, Ôn Dao nhìn trang phục của mình, vốn tự cho là sạch sẽ gọn gàng, nhưng so với khu phố thị trấn phồn hoa giàu có này, lại có cảm giác quê mùa lạc lõng khó hiểu...

Cô lặng lẽ đi bên cạnh Quý Minh Trần, không nói gì, Quý Minh Trần nắm tay cô, dẫn bọn họ đi lên cầu thang đá một cách quen thuộc, không lâu sau, đã đến trước một căn biệt thự sân vườn nhỏ.

Quản gia bên trong nhìn thấy Quý Minh Trần, giống như rất sợ anh, không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ cung kính dẫn bọn họ lên tầng hai, ân cần mở cửa phòng cho bọn họ.

Đột nhiên đến nơi có nhiều quy củ như vậy, trong lòng Ôn Dao hơi lo lắng: "Tiếp theo chúng ta sẽ sống ở đây sao?"

Quý Minh Trần cởi cúc áo, treo áo khoác lên giá bên cạnh cửa: "Ừ, ở tạm."

Nói xong, thấy Ôn Dao đứng mãi bên cửa không vào, anh cảm thấy buồn cười, đưa tay kéo cô lại, ấn cô ngồi xuống mép giường: "Đang nghĩ gì vậy?"

Ôn Dao: "Không có gì..."

Một lúc sau, cô nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười của Quý Minh Trần, đột nhiên hỏi: "Anh đang không vui sao?"

Trước đó trên xe, cô vẫn luôn suy nghĩ linh cảm không lành đó rốt cuộc là gì, phân tích suy nghĩ cả đường đi, cuối cùng cũng có chút manh mối.

Vấn đề không nằm ở người khác, mà nằm ở Quý Minh Trần. Anh cái gì cũng tốt, tính tình hòa nhã, ôn nhu, nhưng lại quá hay cười, quá giỏi che giấu cảm xúc. Bất kể lúc nào trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, bất kể lúc nào cũng là một thái độ hòa đồng, đứng ngoài cuộc, khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ thực sự của anh...

Ngay cả người đã kề cận anh suốt một năm trời, đôi khi cũng cảm thấy vẻ ngoài tốt đẹp này của anh có chút hư ảo, không chân thật, giống như một con rối vậy.

Và hai tháng gần đây, cảm giác "giả tạo" này trên người anh càng trở nên rõ ràng hơn...

Quý Minh Trần đang đưa tay cởi áo khoác ngoài của Ôn Dao, nghe vậy khẽ dừng lại: "Hửm? Sao em lại hỏi thế?"

"Không biết, em đoán thôi." Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng như sương của người đàn ông: "Em luôn cảm thấy, con người đều có cảm xúc và dục vọng trần tục, dù ít dù nhiều, nhưng anh dường như không có..."

Suốt một năm qua, anh biết cô muốn về nhà, liền đưa cô về nhà. Anh biết cô thích ngôi nhà ấm áp, liền giúp cô trang trí. Anh biết cô muốn nâng cấp dị năng, liền cùng cô đi g.i.ế.c zombie và thể biến dị, còn dịu dàng và kiên nhẫn dạy cô luyện s.ú.n.g từng li từng tí...

Thậm chí còn có cả trồng hoa hồng, ngắm cực quang... Tóm lại vô số chuyện, dường như đều là vì cô thích, anh mới lựa chọn cùng cô làm.

Ngay cả việc anh cảm thấy vui vẻ vì những món quà cô tặng, đó cũng là vì cô, chứ không phải vì bản thân những món quà đó...

"Ngoài em ra, trên thế giới này, anh còn có điều gì khác lưu luyến và mong muốn không? Em cũng có thể giúp anh thực hiện..."

Tay Quý Minh Trần buông thõng xuống, Ôn Dao lại đưa tay ôm lấy eo anh, giọng nói rất nhỏ: "So với việc sống một cuộc sống tốt hơn, em càng mong anh được thực sự vui vẻ. Nếu anh và cha anh không hòa thuận, hoặc không muốn quay về đây, em cũng có thể cùng anh rời đi..."

"Em không sợ zombie, cũng không sợ lạnh. Ra ngoài, dù đến đâu, chúng ta đều có thể sát cánh chiến đấu, em sẽ không kéo chân anh đâu."

"Nếu không có tiền, em cũng có thể kiếm đồng vàng cho anh..."

"..."

Giọng nói mềm mại, cái ôm ấm áp và ân cần, Quý Minh Trần cúi đầu nhìn mái tóc xinh đẹp của cô, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau thấu tim ập đến dữ dội.

 

 

Không biết qua bao lâu, mới lặng lẽ kéo cô ra: "Bảo bối cam tâm tình nguyện chịu khổ vì anh, anh sao nỡ..."

"Em xem môi trường ở đây có thích không? Cứ ở đây trước, nếu em không thích nơi này, ngày mai bảo Melissa đưa em đến chỗ khác nhé?"

Quý Minh Trần vừa nói, vừa cởi áo khoác ngoài cho cô đặt sang một bên. Ôn Dao ngẩng đầu nhìn đôi mắt thanh tú của người đàn ông, nhưng dù cô có quan sát thế nào, cũng không thể thấy được bất kỳ cảm xúc nào từ đáy mắt anh.

Cuối cùng, chỉ đành bất lực gật đầu: "Vâng."

Quý Minh Trần lại ào ào đổ một ít đồng vàng lên bàn bên cạnh: "Anh cần xử lý chút việc, em cứ ở đây, Melissa quen thuộc khu chợ ở đây, em có thể bảo cô ấy dẫn em đi dạo..."

"Ngoài ra, đội trưởng Lạc và mọi người nếu không có gì bất ngờ cũng đã đến khu 1, em cũng có thể đi tìm họ."

Ôn Dao nhìn đống đồng vàng  anh lấy ra từ không gian: "Tối nay anh không ở đây sao?"

"Không." Quý Minh Trần vừa nói, vừa nâng khuôn mặt trắng nõn của cô gái lên, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ lấp lánh: "Sao vậy, mới một đêm không ngủ cùng anh, đã không ngủ được rồi sao?"

"..."

Ôn Dao cau mày, lặng lẽ gạt tay anh xuống: "... Em ở đâu cũng ngủ được."

Quý Minh Trần cười mà không nói, lặng lẽ cầm lấy khẩu s.ú.n.g vừa đặt trên bàn đứng dậy: "Vậy bảo bối ngủ ngon."

 

 

Đợi Quý Minh Trần rời khỏi phòng, Ôn Dao mới thu lại vẻ mặt bực bội, lặng lẽ cụp mi xuống.

Bình Luận (0)
Comment