Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 111

Trong lúc xây tường sấy khô, Sơ Niệm sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn đống lửa đốt đá vôi, nhìn thấy lửa nhỏ đi thì sẽ thêm củi, duy trì trạng thái cháy.

Muốn làm thành vôi, ít nhất cần liên tục đốt trong mấy ngày liên tiếp.

Biện pháp như vậy, không đến bao lâu đống lửa sẽ cháy sạch.

Nhìn khối bùn làm tường sấy khô còn lại, Sơ Niệm lấy tay đắp một lò đất hình bánh bao, phía trên giữ lại một lỗ để thả đá vôi, phía dưới giữ lại một lỗ để thêm lửa, lò vôi được làm ra như vậy cũng coi như ra dáng, thoạt nhìn hiệu quả không tồi. Quan trọng nhất là nâng cao khả năng giữ ấm, giảm tần suất cần phải thêm củi, bớt được không ít việc.

Sơ Niệm vỗ tay: “Sao mình không nghĩ ra cách này từ sớm chứ.”

Chỉ cần liên tục cháy như vậy trong một tuần, là có thể đốt đá vôi làm thành cái gọi là vôi rồi.

Liên quan chuyện dùng cách thức nguyên thủy làm giấy này, trước đây cô chưa từng làm thử, chỉ dựa vào biện pháp giản lược trong ghi chép “Thiên công khai vật”, cộng thêm sự đúc kết của bản thân bắt đầu nghiên cứu.

Thả trúc non tươi vào trong nước ngâm một trăm ngày, cho đến khi không nhìn thấy lớp vỏ màu xanh của cây trúc, chỉ còn lại loại màu cỏ úa gần như tờ giấy.

Bên trong cây trúc có chứa sợi thực vật dồi dào, cô cần lấy sợi thực vật trong cây trúc ra, sau đó gom lại, làm nó thành giấy.

Thời gian của quá trình này hơi dài, cần phải thêm lửa vào ban đêm.

Trước khi đi ngủ Sơ Niệm đã thêm một lần, lúc mơ màng đấu tranh đứng lên vào nửa đêm, đã giẫm lên đuôi rắn.

Lúc cái đuôi dài linh hoạt quấn lên cổ tay, Sơ Niệm dựa vào ánh sáng yếu ớt của đá phát sáng để lại trong hang, híp mắt nhìn rắn lớn bị đánh thức, vỗ về vỗ vỗ mông hắn: “Không sao, ta xuống dưới thêm lửa, chàng ngủ tiếp đi.”

Chỗ vỗ lên mềm mại, phía trên còn có một lớp vảy, Sơ Niệm theo bản năng lại bóp nhẹ một chút.

Mắt rắn vốn dĩ dài nhỏ trong nháy mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Sơ Niệm.

Tay Sơ Niệm cũng cứng đờ tại chỗ, đột nhiên phản ứng lại mình vừa làm cái gì.

“Ta đi thêm lửa.” Sơ Niệm nhanh chóng trèo xuống.

Rắn lớn chỉ cần động nhẹ cái đuôi một chút đã lôi Sơ Niệm quay lại: “Niệm Niệm, chỗ đó không thể sờ bừa được.”

Sơ Niệm đôi mắt to tròn của Sơ Niệm sáng long lanh, gật đầu thật mạnh: “Ta biết.”

“Biết?”

Biết mà còn dám, không phải chính là cố tình sao.

Tội thêm một bậc.

Sơ Niệm vội vàng sửa chữa: “Ta không biết, vừa nãy ta không cố ý. Ta cũng là sau khi sờ xong mới phản ứng lại.”

Rắn lớn nhấc đuôi lên, kéo kẻ hiềm nghi đến trước mặt mình: “Sau khi phản ứng lại lại bóp thêm một lần. Hửm?”

Chữ hửm cuối cùng được kéo dài, mang theo ý vị sâu xa.

Sơ Niệm có hơi chột dạ.

Mặc dù có hứng thú với người đàn ông của mình không sai, nhưng hắn nói đúng, sau khi mình phản ứng lại xúc cảm không tệ lại bóp thêm một cái.

Trước đây cô sợ rắn. Sau khi có rắn lớn, cô dần dần cảm thấy thực ra xúc cảm có cả vảy cũng không tệ, cô cũng khá thích.

Có thể đây chính là yêu ai yêu cả đường đi nhỉ.

“Ta phải đi thêm lửa rồi, nếu không lửa sẽ tắt mất, công sức một ngày sẽ mất trắng.” Sơ Niệm nghiêm túc nói, hy vọng hắn có thể bỏ qua cho mình.

Vào ban ngày, Sơ Niệm đã nói với rắn lớn đốt để tạo vôi không thể để lửa tắt, hắn biết chuyện này.

Nhưng thêm lửa cho đống lửa không cần phải đi xuống, hắn ở trên cũng có thể làm được, chuẩn xác thêm củi vào như ném thẻ vào bình rượu, hắn quay đầu nhìn cô: “Sau này ta canh lửa.”

Chuyện này quả thực tiện hơn rất nhiều.

Nhưng chuyện thuận tiện này không phải là vô điều kiện.

Đôi mắt rắn lớn nhìn cô, muốn được khen thưởng rất rõ ràng.

Sơ Niệm hôn mấy cái lên mặt hắn: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Rắn lớn lại đến gần, làm sâu thêm cái khen thưởng lấy lệ này.

Lúc Sơ Niệm cảm thấy mình sắp tắt thở đến nới, một người một rắn mới tách ra, đầu của cô được ấn vào trong lòng hắn, nghe được rất rõ nhịp tim thình thịch thình thịch nhanh hơn bình thường của người đàn ông.

“Ngủ đi.” Người đàn ông ở trên đỉnh đầu cô nói.

Không ngờ hắn lại cứ như vậy tha cho cô.

Trong lòng cô không ngừng lặp lại: “Như thế thôi? Như thế thôi? Như thế thôi?”

Nhưng ban ngày làm rất nhiều việc, vừa xây tường vừa làm lò vôi, đi đi lại lại mất không ít sức lực. Não bộ cô còn hưng phấn, nhưng mí mắt lại bắt đầu cụp xuống, rất nhanh đã nhắm mắt lại, hô hấp dần dần nhẹ hơn, ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ, rắn lớn mới từ từ mở mắt ra.

Sơ Niệm là một người hiếu thắng, có nhiều lúc rõ ràng cô có thể hoàn toàn dựa vào sự bảo vệ của hắn, giống như lương thực rau dưa còn có hạt giống thu thập được ở trong kho lạnh, rau dưa trồng ở trong khu vườn, cây nông nghiệp, nuôi gà, cừu, bò.

Những thứ này chỉ cần cô nói muốn, hắn đều có thể cho cô.

Chỉ là cô chưa từng chủ động nói muốn gì.

Người thì nhỏ nhắn, trong cơ thể lại luôn có thể nghĩ ra vô số cách để giành được thứ mình muốn.

Ngủ một lúc, hắn nghe được cô rầm rì một tiếng lúc lật người: “Đau…”

Rắn lớn ghé sát bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đau ở đâu?”

Cô hình như chỉ là nói mớ, nửa ngày sau mới trả lời một câu: “Cánh tay.”

Ban ngày làm lò vôi cô tiêu tốn không ít sức lực, cô bận rộn hoàn thành khâu cuối cùng của tường sấy khô, lúc đi giúp cô cô đã làm gần hết rồi. Bao nhiêu bùn như vậy, còn làm thành hình, lại ra ra vào vào hang động mấy lần để chuyển đá vôi với củi, cánh tay cô có thể không đau sao.

Cô nằm nghiêng ngủ, hắn lật cô nằm thẳng, cô cũng không tỉnh. Thấy được cô ngủ rất sâu.

Rắn lớn nhẹ nhàng nhấc cánh tay cô lên, dùng chút lực xoa bóp phía trên cho cô, lại nghe thấy cô ngâm dài một tiếng.

Rất rõ ràng, lần này là tiếng thở thoải mái.

Bóp xong một cánh tay, lại nhấc cánh tay còn lại lên. Sau khi xoa bóp, cô lại muốn nằm nghiêng ngủ.

Rắn lớn khẽ thở dài một tiếng, lại lật cô nằm thẳng lại.

Đã mệt mỏi một ngày, tiếp tục nằm nghiêng ngủ sẽ đè lên cánh tay, buổi sáng hôm sau thức dậy e rằng sẽ không nhấc nổi cánh tay.

Chắc bởi vì nhanh thôi cô sẽ có được giấy chính mình làm ra, cho nên hôm sau Sơ Niệm dậy rất sớm. Sau khi tỉnh dậy cô theo thói quen vươn người, cảm thấy cánh tay khá là thoải mái.

Cô vừa mặc quần áo, đã nhìn thấy người đàn ông đi từ cách vách ra, trên người đeo tạp dề cô thường mặc, giống như quấn một chiếc khăn quàng cổ cho trẻ em để ăn cơm không bị rơi lung tung, trông hết sức đáng yêu.

Sơ Niệm mím môi người: “Chàng đang làm gì thế?”

Rắn lớn cúi đầu nhìn, dường như không phát hiện có gì không ổn, không phải bình thường Niệm Niệm cũng đeo như này sao. Hắn tháo tạp dề xuống, đặt trên tường: “Ăn cớm thôi, ta nấu cháo ngô cho bữa sáng, thịt nướng, còn có dưa muối, bánh mì.”

Bình thường Sơ Niệm nướng một lần bánh mì ăn trong hai ngày, hơn nữa đều ăn vào bữa sáng. Ngoài ra là các loại cháo.

Những món ăn chỉ cần không dính dáng đến muối, rắn lớn vẫn luôn nấu rất ngon. Cháo ngô vừa chín tới, ăn vào ngọt thanh, Sơ Niệm ăn hết một bát lớn.

Đá vôi sau mấy ngày được đốt đã biến thành màu trắng như tuyết, thành từng cục từng cục. Sau khi gặp nước thì sủi bọt ùng ục ùng ục, giống như nước nóng sôi ùng ục. Thứ này có tính ăn mòn mạnh, không thể tiếp xúc trực tiếp bằng tay, nếu không sẽ bị bỏng.

Sau khi làm ra vôi nguyên liệu cần thiết nhất, trên cơ bản đã thành công được một nửa rồi.

Sơ Niệm hấp vôi cùng với trúc mấy ngày.

Quá trình hấp không được bị gián đoạn, cô không thể nào đi thu nhặt, bèn cắt lúa mì vụ xuân trong khu vườn, phơi khô, cất toàn bộ vào trong kho.

Do lương khô mình dự trữ tăng nhiều, hơn nữa không lâu sau khoai tây có thể thu hoạch, rõ ràng một kho đã không chứa hết, bên cạnh nhà kho ban đầu còn có một không gian nhỏ hơn chút, Sơ Niệm đặt hạt giống giữ lại ở bên đó, phân loại cất giữ.

Trúc được hấp thoạt nhìn giống như sắp bị mục nát, đã lờ mờ thấy được sợi thực vật Sơ Niệm cần rồi.

Rắn lớn quan sát toàn bộ quá trình làm giấy. Mới bắt đầu lúc Sơ Niệm làm ra vôi, hắn còn cho rằng vôi là một loại vũ khí có tính sát thương.

Về sau lại nhìn thấy trúc Sơ Niệm hấp lúc đầu đã bị ngâm không ra hình, hắn rất tò mò.

Bây giờ nhìn thấy những thứ kỳ lạ này, cũng không dễ ngửi cho lắm này, hắn không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: “Niệm Niệm cẩn thận chút, đừng để bị thương.”

Dù sao hắn đã từng được nhìn thấy tính ăn mòn của đá vôi.

“Không sao, ta rất cẩn thẩn.” Sơ Niệm biết thắc mắc trong lòng hắn, nhưng bây giờ giải thích cũng không ổn lắm. Bởi vì chính cô cũng không biết đây là thành công hay không thành công….

Cô lấy hai cây gậy vớt trúc hấp ở bên trong ra, thả vào trong cối đá.

Từ sau khi có đá mài, đã lâu lắm rồi không dùng đến thứ này, bây giờ thì dùng tới rồi.

Lúc Sơ Niệm lấy chày đá giã trúc được hấp, Sơ Niệm hỏi: “Chỉ cần gõ là được sao?”

Sơ Niệm gật đầu: “Phải giã những cái này thành dạng nhuyễn, càng nát càng tốt.”

“Ta làm cho.” Rắn lớn nhận lấy chày đá trong tay Sơ Niệm, dùng sức giã.

Sau khi vào tháng chín, những thứ trong khu vườn của Sơ Niệm bắt đầu liên tục chín, cô đã bận như một con quay. Mỗi ngày đều không ngừng thu hoạch.

Rắn lớn nói muốn giúp, cô cũng không cho, còn gọi là “Niềm vui được mùa.”

Thực ra sau khi vào mùa thu, số lần đi săn của hắn cũng tăng cao. Nhưng hắn cũng đang suy nghĩ, có cần dừng lại giúp Niệm Niệm làm cái gọi là “thu hoạch vụ thu” này không.

Sau khi có rắn lớn giúp, Sơ Niệm ngồi lên tảng đá bên cây, uống chút nước, lại cầm nước đến bên rắn lớn hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”

Rắn lớn lắc đầu: “Niệm Niệm qua bên kia nghỉ ngơi đi.”

Dưới cây có hoa quả chuẩn bị sẵn, táo, lê, quả hạch. Còn có quả khô, óc chó mang về phơi khô.

Sơ Niệm ăn không ngừng miệng.

Sau khi giã nát trúc ra, rắn lớn hỏi: “Làm thành như này sao?”

“Nhìn thì đúng rồi.” Sơ Niệm lại nói: “Nhưng đây là lần đầu tiên ta làm, chàng đợi ta làm ra thử đã.”

Nếu như cô nhớ không lầm thì bước tiếp theo chính là dùng mành trúc rửa trúc thành một tờ giấy, lại tiến hành phủ mành ép giấy, dùng một tảng đá nặng ép hết nước trong tờ giấy ra. Cuối cùng đặt lên tường sấy khô để sấy khô là được.

Sơ Niệm nghiêm túc làm bước này, căng thẳng đến đổ mồ hôi.

Lúc nhìn tờ giấy khá ra hình dáng bóc xuống từ trên tường sấy, cô khẩn trương run cả tay.

Phát minh vĩ đại của người xưa, không thể thất bại trong tay cô được.

Chủ yếu là cô thật sự rất cần giấy.

Cô thực sự là không thể nào chịu đựng tiếp tục dùng da cừu viết chữ, quan trọng nhất là cô không thể chịu đựng được thường xuyên phải lau mông bằng lá khô hu hu hu hu…

Trải qua hơn một trăm ngày chờ đợi và nỗ lực.

Sơ Niệm vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy rắn lớn nhảy lên người hắn: “Cửu Di, ta thành công rồi! A a a a, chàng có biết ta vừa làm thành công cái gì không? Là giấy đó! Là giấy!”
Bình Luận (0)
Comment