Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 134

Bởi vì phải đợi cái chum đựng nước cô đặt làm xong nên bọn họ sẽ ở bộ lạc núi Xà Thần thêm vài ngày.

Khoảng thời gian này giống như nghỉ phép vậy.

Mỗi ngày Sơ Niệm đều sẽ đi tìm Tần Minh Nguyệt học tập một vài kỹ thuật may vá, không chỉ học mấy thứ đơn giản như may mấy miếng da thú thành bộ dạng có thể mặc được.

Vốn dĩ cô còn muốn học thêm cách điều chế nhựa cây, nhưng nghe xong một loạt các bước, cô lựa chọn từ bỏ.

Nếu mỗi người đều biết tất cả mọi thứ, vậy thế giới sẽ không xuất hiện nhiều nhân tài dị sĩ như vậy.

Mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu, không cần cưỡng cầu làm gì.

Dù sao thì đợi cô dùng hết vẫn có thể tìm đến Tần Minh Nguyệt trao đổi.

Tần Minh Nguyệt may cho anh trai và người đàn ông của cô ấy mỗi người một bộ quần áo giữ ấm mùa đông, Sơ Niệm cũng chuẩn bị học cô ấy làm một bộ.

Lúc có sư phụ ở đây, cô làm không được tốt có thể được phát hiện đúng lúc, sau đó được chỉ cho cách sửa lại.

Như vậy không những vừa học vừa hành, mà học cũng nhanh hơn.

Bước đầu tiên để may quần áo chính là cần biết số đo của người mặc quần áo.

Tần Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi, “Chị không biết số đo của người đàn ông nhà chị à?”

“Thì không biết cụ thể là bao nhiêu. Phải về đo xem đã.” Sơ Niệm nói.

Từ trước đó cô may quần áo đều nhớ đại khái chân dài bao nhiêu, độ rộng, áo dài bao nhiêu, cứ như vậy quần áo được may ra có thể mặc là được rồi.

Mặc kệ là quần áo của cô, hay là quần áo của rắn lớn, đều là loại quần áo trông rộng thùng thình.

Vài món vừa người cũng chỉ có nội y của cô, vì phòng ngừa bị rơi ra nên cô cố ý cắt xong thì sẽ thử trên người nhiều lần, rồi tiến hành điều chỉnh.

Quần áo do Tần Minh Nguyệt may không chỉ tiết kiệm vải, từng mũi kim chặt chẽ, vải cắt ra cũng trông rất vừa vặn, thoạt nhìn đã ra dáng rồi.

Cái này cũng giống như sự khác biệt giữa quần áo mặc ở nhà và lễ phục.

Tần Minh Nguyệt đã cầm lấy kim chỉ trong tay, cô nhìn sợi chỉ gân, luồn nó vào đầu kim, hâm mộ lên tiếng, “Xem như em đã được nhìn thấy thổ hào trong xã hội nguyên thuỷ là thế nào rồi.”

Sơ Niệm “Hả?” Một tiếng hỏi, “Cái gì mà thổ hào?”

Tần Minh Nguyệt đưa kim trong tay tới cô trước mặt, thở dài một hơi, “Chị xem, thứ em muốn cả anh trai em và Thủy Hách tìm rất lâu vẫn chưa tìm được, mà một lần chị lại lấy ra một đống.”

Gân của động vật được chà xát thành chỉ có thể chắc chắn hơn chỉ được cô làm từ cỏ rất nhiều, nhưng gân động vật cũng có thể ăn. Trong một năm số lượng con mồi bộ lạc săn bắt được không quá nhiều, cho nên thịt đều do thủ lĩnh phụ trách giữ gìn, chỉ có những thời điểm quan trọng mới có thể lấy ra ăn.

Có hai thời điểm có thể được nhận thịt.

Thứ nhất là cách một đoạn thời gian hội bộ lạc sẽ tổ chức một đợt phân chia thực phẩm, đây cũng là một trong những nguyên nhân người trong bộ lạc có tài sản riêng. Những vật phẩm  này chuyển cho từng cá nhân sẽ trở thành tài sản riêng của cá nhân đó, ngươi có thể lựa chọn khi nào thì ăn, cũng có thể lựa chọn tiếp tục cất giữ. Mỗi lần phân chia này thủ lĩnh sẽ căn cứ theo sự cống hiến của mỗi người đối với bộ lạc, không có ngoại lệ.

Một cách khác để nhận được thịt chính là đi săn bắn.

Người đầu tiên phát hiện con mồi có thể nhận được da thú, người đánh chết con mồi có thể có được đầu của con mồi, người tham gia săn bắn có thể nhận được một bộ phân nhỏ coi như phần thưởng.

Gân của động vật cũng có thể ăn, nên sẽ cũng được phân chia.

Cho nên, khả năng dựa vào hai biện pháp này để có được gân quá thấp.

Tần Minh Nguyệt chưa sử dụng chỉ gân lần nào.

Sơ Niệm nghe nguyên nhân xong cũng có chút giật mình, nhưng suy tư một lúc cô lại cảm thấy có thể hiểu được.

Dưới tình trạng thiếu thốn lương thực như vậy, một chút đồ ăn cũng đã vô cùng trân quý, có thể thêm một tầng bảo đảm cho sự sống.

Cô lấy chỉ gân của mình ra, trêu ghẹo nói, “Tiểu sư phụ dạy chị nhiều như vậy, còn tặng cho chị một hũ nhựa cây bự, chị cũng có thể tặng tiểu sư phụ chỉ gân mà.”

Tần Minh Nguyệt nhìn mấy mảnh vụn bên cạnh Sơ Niệm, cô nhặt chúng nó lên, tươi cười sáng lạn, “Vậy cái này cũng tặng cho em nhé?”

Nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của cô gái, Sơ Niệm bật cười, “Đây đều là mấy mảnh nhỏ, vừa xấu vừa lộn xộn, hay là để chị tặng em một mảnh mới nhé?”

Tần Minh Nguyệt lắc đầu, vừa nhặt mảnh nhỏ vừa nói, “Đã nói ba tấm da thú thì là ba tấm da thú, huống chi em còn nhận nhiều chỉ gân như vậy. Còn mấy mảnh nhỏ này có thể gom lại làm thành bao tay giữ ấm.”

Tốn một buổi chiều, Sơ Niệm lại học được cách chà xát len sợi, và cả cách đan áo len.

Thu hoạch đầy rổ kiến thức trở về, Sơ Niệm thấy phía rắn lớn cũng đã có tiến triển.

Diện tích của chuồng bò lớn hơn chuồng cừu rất nhiều, cho nên số gỗ lúc trước rắn lớn chuẩn bị không đủ, hắn lại chặt một thân cây và đang làm hàng rào, rất nhiều người đàn ông vây quanh, có người đang cùng hắn làm hàng rào, có người đang bận làm chuyện khác.

Vài ngày nay, lúc Sơ Niệm đến nhà Tần Minh Nguyệt, cô phát hiện rất nhiều phòng ốc trong bộ lạc đã có chút thay đổi, trở nên kiên cố hơn so với trước kia, cũng thoáng mát hơn nhiều.

Đều thay đổi dựa theo biện pháp xây dựng phòng ốc mà rắn lớn đã dạy cho bọn họ.

Có kinh nghiệm lần trước, hiện tại những người đàn ông đi theo rắn lớn học sửa sang hoặc xây dựng công trình mới đều thành thật chăm chỉ hơn rất nhiều.

Sơ Niệm nhìn mấy người đàn ông kia bận bịu qua lại, lại nhìn bột khoai tây mình phơi nắng ở bên ngoài, cô lấy một ít bột khoai tây vào bếp.

Rau xanh mang đến đã hết rồi, nhưng rắn lớn nhân lúc cô ngủ lại quay về núi Tường Vân ngắt lấy một ít, thuận tiện cho gia súc trong nhà ăn, lại mang về ít rau xanh mới và vài thứ khác.

Mùa này có vẻ rau khá tươi tốt, trong đó có cải đông phát triển tươi tốt nhất.

Cải đông tươi khá giống với cải thảo, vị cũng giống, có thể nói là vô cùng ngon.

Sơ Niệm ngắt mấy cọng đã già cho hai con kỳ lân ăn, còn để lại mấy cọng tươi non để lại nấu ăn.

Hôm nay cô đã rửa sạch một lần rất nhiều cải đông, còn cắt một miếng thịt lớn, xắt thịt ra như miếng mạt chược.

Thịt được bỏ vào trong chảo, mùi thịt thơm phức theo gió bay về phía những người đàn ông đang làm chuồng bò, bọn họ có người nhịn không được dừng động tác nhìn về phía mùi thơm bay ra, sau đó nhìn Cửu Di khen: “Thần nữ thật giỏi giang, người phụ nữ của ta cũng học món khoai tây xào sợi của thần nữ, rõ ràng không có thịt, ta lại ăn ra mùi vị của thịt, làm việc cũng khỏe hơn nhiều.”

Một người đàn ông phụ họa: “Ta cũng học theo thần nữ đó, ngon lắm.”

Nghe thấy Sơ Niệm được khen, trên mặt Cửu Di mang theo nụ cười dịu dàng.

Xào thịt xong lại cho thêm hương liệu, cải đông, và mấy chén nước lớn, sau khi nước sôi lại bỏ bột khoai tây sấy khô vào.

Hai cái nồi lớn đều đang được dùng nấu nướng.

Nồi phía trên để hấp, nồi phía dưới để chưng cơm.

Đợi đến lúc lửa tắt, cơm canh đều đã chín.

Sơ Niệm ra bên ngoài, tìm Cửu Di, cô cười nói: “Cơm đã xong rồi.”

Nói xong, cô vừa cười vừa nói với những người “Chỗ ta không có nhiều bát như vậy, các ngươi có thể trở về lấy một vật có thể đựng đồ ăn không?”

Miêu Phát kinh ngạc hỏi, “Chúng ta cũng có đồ ăn?”

Sơ Niệm gật đầu, “Đều có, nhanh lên đi, đến muộn sẽ mất phần đấy.”

Đám người hoan hô tản ra, đều tự về tìm đồ đựng.

Chỉ cần là người tham dự xây chuồng, mỗi người đều được một phần cơm chưng nhuyễn, và một muôi món thịt hầm.

Những miếng thịt được hầm nhừ mềm mềm ngon miệng, cải đông sựt sựt ngon miệng.

Nhưng bên trong có nhưng sợi gì đó màu trắng có kích thước giống nhau làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

Một người gắp lên một sợi, sợi màu trắng căng ra rồi bắn lên một cái, vô cùng dai, hắn tò mò hỏi, “Đây là cái gì vậy?”

Một người khác một ngụm ăn mấy sợi mì, trừng lớn mắt, giống như ăn ném được mỹ vị nhân gian, vừa nóng vừa bỏng miệng làm cho hắn há khép mở miệng liên tục, nửa ngày mới nuốt xuống, khen lờn: “Cái này ngon quá, đầy vị thịt, hơn nữa vừa hút một cái đã trượt vào miệng.”

Sơ Niệm nhìn thấy bộ dạng hàm hậu của bọn họ nhịn không được cười giải thích, “Đây là bột khoai tây.”

“Dùng khoai tây làm ra?” Có người kinh ngạc hỏi.

Sơ Niệm gật đầu, “Chờ các ngươi ăn xong rồi, ta có thể dạy cho các ngươi cách làm.”

Hai nồi cơm lớn rất nhanh đã thấy đáy.

Sơ Niệm đổ nước vào trong nồi, chà qua chà lại để rửa sạch.

Sau đó kéo người đàn ông đang trưng vẻ mặt uất ức tức giận vào buồng trong, bên trong có một mâm gì đó được đậy lại, cô kéo người đàn ông ngồi xuống, sau đó bỏ cái nắp phía trên ra, cô cười tươi nói, “Sao ta có thể quên ông xã yêu dấu của ta chứ, chàng nhìn xem, đây là chân giò, chỉ cho một mình chàng thôi.”

Sức ăn của rắn lớn rất lớn, nhưng hắn thích ăn thịt hơn, Sơ Niệm xúc cho hai người một chén cơm nhỏ, đưa cơm cho hắn, sợ hắn không vui, cô còn giải thích nói: “Bọn họ giúp chúng ta làm việc, cho nên ta chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, đây là thù lao mà ông chủ nên cho. Nhưng ta chỉ yêu một mình chàng, có chân giò làm chứng.”

Cô đùa đùa để lấy lòng người đàn ông, sợ hắn nghĩ đến những hướng không nên.

Rắn lớn không nói một lời, bình tĩnh hưởng thụ sự ân cần của cô.

Một hơi ăn hết cơm, hắn mới mở miệng, “Ta không có ghen mà.”

Sơ Niệm cẩn thận quan sát hắn một lúc mới phát hiện, hình như quả thật hắn không có ghen, hơn nữa còn vô cùng bình tĩnh.

Rắn lớn còn nói, “Mấy ngày nay lúc làm chuồng bò, ta đã nói với bọn họ rồi.”

Sơ Niệm hỏi lại, “Nói cái gì?”

Nói cái gì mà có thể làm cho rắn lớn hiện tại bình tĩnh như vậy, không hề ghen một tí nào?

“Nói chuyện giữa đàn ông với nhau ấy mà. Dù sao khẳng định bọn họ sẽ không dám nghĩ gì đến nàng nữa.” Rắn lớn nói, “Trừ phi ta chết.”

Được lắm.

Nếu đi so ai sống lâu hơn thì đây tuyệt đối là một mệnh đề phủ định.

Người thường còn có thể so sánh.

Rắn lớn là ai, những văn tự xa xưa của bọn họ đều là hắn sáng tạo ra đấy ạ.

Lấy tuổi thọ ra làm quy tắc để so sánh, thì áp dụng trên người hắn được gọi là phạm quy.

Nhưng mà.

Sơ Niệm đột nhiên nghĩ thông một việc.

“Nếu không ghen cũng không có tức giận, vậy vừa rồi sao chàng không nói rõ luôn.” Còn nghiêm trang hưởng thụ sự chăm sóc của cô.

Trước kia Sơ Niệm không hề phát hiện con rắn này còn có tiềm chất phúc hắc như vậy.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Sơ Niệm đấm hắn mấy cái, tức giận nói, “Chàng giỏi lắm, hiện tại đã biết học xấu trêu người ta rồi.”

Rắn lớn bế cô lên, để cho cô ngồi xuống vai mình.

Cách mặt đất một khoảng cao như vậy, cho dù có rắn lớn đỡ, Sơ Niệm cũng không thể không ôm cổ người đàn ông để giữ thăng bằng.

Sơ Niệm hung dữ hỏi, “Chàng ôm ta làm gì?”

Rắn lớn nghiêm túc nói, “Như vậy nàng muốn đánh chỗ nào thì đánh chỗ đó.”

Sơ Niệm bĩu môi, “Ai muốn đánh chàng chứ, da dày thịt béo, đánh chàng chỉ tổ đau tay.”

Nói như thể người vừa rồi đánh rắn lớn không phải là cô vậy đó.

Khóe miệng của người đàn ông cong lên một vòng cung không rõ ràng lắm, Sơ Niệm lại nhìn thấy rất rõ ràng, “Chàng cười cái gì?”

“Ta cảm thấy bà xã của ta rất đáng yêu.” Rắn lớn nói.

Sơ Niệm cũng mỉm cười, ngoài miệng nói “Nói bậy”, lại tựa đầu vào trên vai hắn, mềm giọng vừa nói, “Buổi chiều đừng vội đi ra ngoài làm chuồng bò, ta lấy số đo của chàng trước để may lại quần áo mùa đông cho chúng ta. Gần đây ta học được từ Minh Nguyệt rất nhiều thứ.”

Một tay còn lại của rắn lớn vuốt vuốt lên mái tóc dài của cô, sợi tóc mềm mại trượt qua từng kẽ ngón tay của hắn, làm cho hắn yêu thích không buông tay, “Được, bà xã vất vả rồi.”

Sơ Niệm lẩm bẩm nói, “Sến quá đi.”

Nhưng cô lại thích nghe.

Ăn cơm xong, những người đàn ông đều trở về tiếp tục làm việc, còn ra sức làm việc hơn.

Sơ Niệm lấy một cái thước dây mềm tự chế trong giỏ kim chỉ của mình, nói với người đàn ông, “Cửu Di, chàng lại đây đi.”

Muốn làm quần áo vừa người, cần đo rất nhiều chỗ, từ trên xuống dưới có độ rộng, vòng ngực, độ dài tay áo, thắt lưng, độ dài của quần và vân vân.

Bởi vì rắn lớn cao lớn hơn nhiều so với những người đàn ông bình thường, Tần Minh Nguyệt cố ý dặn dò, cần phải đo độ rộng cánh tay, vòng mông, và cả độ rộng đùi của hắn, để tránh may quần áo quá chật, lúc hoạt động sẽ bất tiện.

Người đàn ông ngoan ngoãn đứng ở trước mặt cô, Sơ Niệm nhìn thoáng qua, dự định đo từ trên xuống dưới có vẻ không khả thi lắm.

Đầu tiên, độ rộng vai và cổ cô đã với không tới rồi.

Nếu để cho người đàn ông ngồi xổm xuống sẽ làm cho số đo không được tiêu chuẩn.

“Niệm Niệm, nàng muốn đo như thế nào?” Rắn lớn hỏi.

Sơ Niệm nghĩ nghĩ, cầm thước dây nói, “Chàng đứng thẳng đi, hai vai thả lỏng tự nhiên, sau đó không được cử động.”

Người đàn ông đứng yên như lời cô nói, Sơ Niệm quyết định bắt đầu đo từ ống quần lên, ống quần và độ dài quần đều vô cùng thuận lợi, lúc đo đến vòng mông, người đàn ông hơi giật mình, Sơ Niệm đo vòng mông rất nhanh, một đôi tay mỏng manh như không có xương luồn từ vạt áo hắn vào bên trong.

Nếu đo cả quần áo sẽ sinh ra sai số, Sơ Niệm chỉ có thể luồn bàn tay vào bên trong đo.

Khoảnh khắc tay cô chạm vào da của người đàn ông, cô đã nhận ra người đàn ông thít bụng mạnh một cái, hắn thở dốc một hơi, cơ thể bởi vì dùng sức nên những khối cơ nỗi lên rất rõ ràng, lúc đầu ngón tay cô xẹt qua như nóng lên.

Cô rút thước dây ra, nói lắp, “Được… được rồi. Ta đi ghi chép số đo đã.”

Nói xong, cô ôm bản ghi chép số đo nhanh chân chạy tới bên giường, tạm thời rời xa con rắn đang tỏa ra hơi thở mê người trí mạng này.

Đã nói rõ là kỳ động dục là vào mùa thu, nhưng hiện tại đã sắp cuối thu sắp vào đông rồi, mà người đàn ông này vẫn khí thế ngất trời, không chút ỉu xìu.

Điều này không khỏi làm cho cô nhớ tới một câu nói, thuộc tính của rắn là gây nghiện.

Sau khi ghi chép số đo xong, Sơ Niệm cởi giày, đứng lên giường, sau đó nói, “Chàng lại đây.”

Độ cao như vậy, Sơ Niệm cũng sắp cao bằng hắn, có thể đo đến những nơi khác.

“Chàng giang hai cánh tay ra.” Sơ Niệm cầm thước dây nói.

Người đàn ông nghe lời giang hai tay ra, giây tiếp theo hắn còng tay ôm lấy cô, đặt cằm để lên trên đỉnh đầu của cô.
Bình Luận (0)
Comment