Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 151

Hắn đang bảo vệ cô.

Hắn không biết hắn sẽ ngủ say trong bao lâu, mà khoảng thời gian này, có thể lực công kính của thật sự rất lớn, thậm chí không nhận ra cô, cho nên tạm thời đưa cô đến bộ lạc núi Xà Thần, bởi vì ở đây, tất cả mọi người trong bộ lạc sẽ ra sức bảo vệ thần nữ là cô.

Thậm chí cô nghi ngờ, có phải hắn cố ý lưu lại những dấu vết và miếng vảy này hay không.

Chính là để khơi dậy người của bộ lạc núi Xà Thần càng thêm khắc sâu thân phận thần nữ này của cô.

Dù sao coi như là hắn biến mất, nhiều nhất mọi người sẽ cảm thấy hắn bị Xà thần ăn rồi, bởi vì Xà thần đi qua khu vườn của bọn họ.

Sau khi nghĩ thông tất cả, Sơ Niệm thất thần lạc phách đi trong bộ lạc, rất nhanh đã lại có người đưa đến miếng vảy màu vàng kim, nhưng phương hướng đó cô đều đi tới xem rồi, không có chút tiến triển nào.

Nếu như hắn không muốn bị phát hiện, người bình thường sao có thể tìm được hắn cơ chứ, để đề phòng cô đi tìm hắn, thậm chí hắn căn bản sẽ không quay về núi Tường Vân, đều đi những hướng hoàn toàn ngược lại.

Sơ Niệm thực hiện hứa hẹn, chỉ cần đưa cho cô manh mối và miếng vảy thì đều có thể có được một miếng thịt.

Tuyết lớn rơi tròn ba ngày chưa từng dừng lại, lớp tuyết đã dày đến gần đùi người, tuyết lớn như vậy rất nhiều người suốt đời chưa từng được gặp.

Người đàn ông của bộ lạc đều không dám tiếp tục ra ngoài, có người ở trong phòng nhóm lửa sưởi ấm, có người quây quanh đống lửa lớn ở bên ngoài sưởi ấm.

Sơ Niệm cũng không chạy lung tung, chỉ đợi trận tuyết này dựng lại, đợi đến khi có thể lên đường, cô còn định về núi Tường Vân nhìn thử.

Lại một buổi tối, lúc tuyết lớn cuối cùng cũng có dấu hiệu nhỏ lại, Sơ Niệm lại nghe thấy tiếng hò hét cực lớn của người gác đêm: “Bầy sói đến rồi, nhanh tỉnh dậy. Bầy sói đến rồi!”

Lúc này, ở chỗ không xa truyền đến tiếng sói tru, gần như ở sát bên tai.

Khoảng thời gian này Sơ Niệm ngủ không được sâu giấc, coi như là nhóm người dậy sớm nhất.

Cô mở cửa, nhờ vào độ cao của cửa sổ, đứng lên trên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy từng đôi mắt sáng lập lòe trong đêm khuya, số lượng nhiều đến kinh người.

Tuyết lớn rơi nhiều ngày như vậy, bầy sói không mất đi bản năng, nơi tụ tập của con người giống như từng chiếc bánh thịt, gọi chúng đến vây quanh.

Bởi vì tuyết lớn, cho dù đống lửa luôn được thêm củi cũng không cháy to, căn bản không có tác dụng uy hiếp nào đến bầy sói.

Người đàn ông cầm lấy vũ khí của bản thân, có người cầm cung tên, có người cầm cục đá, có người cầm dây thừng, cái gì cũng có.

Còn có một nhóm đông người đến trước cửa khu vườn của Sơ Niệm.

Khu vườn của cô nằm bên ngoài bộ lạc, nhưng Sơ Niệm phát hiện, bầy sói ở hướng khác nhiều hơn, bên cô gần như không có.

Sơ Niệm nghĩ đến lúc xây nhà, rắn lớn đã trộn lẫn vảy của mình vào trong gỗ, có phải là vì khí tức của rắn lớn, cho nên không có con nào đến gần bên này.

Sau khi Sơ Niệm lấy một miếng vảy, đến bên cạnh bức tường xung quanh viện của mình vứt một miếng vảy sang nhà bên nhà hàng xóm thì phát hiện, dường như bầy sói lại cách xa viện của nhà hàng xóm.

Sau khi xác nhận điểm này, Sơ Niệm mở cửa khu vườn.

Miêu Phát dẫn người canh giữ cửa nhìn thấy Sơ Niệm đi ra, căng thẳng nói: “Thần nữ, ngươi mau vào trong đi, bầy sói đến rồi rất nguy hiểm.”

Vốn dĩ phụ nữ và trẻ em ở vị trí trung tâm của bộ lạc, đều được bảo vệ rất tốt.

Sơ Niệm là thần nữ, lại ở bên ngoài bộ lạc, ngoài cửa của cô ít nhất có mười người đàn ông, đối với bộ lạc có hơn trăm người mà nói, đây đã là lượng nhân lực rất lớn rồi.

Có điều chuyện này cũng vừa vặn thuận tiện cho kế hoạch của Sơ Niệm.

Cô lấy ra mấy túi nhỏ làm bằng da thú, nghiêm túc nói: “Đây là vảy của Xà thần, các ngươi phát cho mỗi người một cái, để bọn đeo lên người, bầy sói sẽ không dám lại gần.”

Nghe thấy điều này, sau khi nhóm người đàn ông kích động nhận lấy, chạy đi phát vảy của Xà thần. Chỉ có Miêu Phát còn mang theo một người kiên định ở lại cửa của Sơ Niệm canh giữ.

Hoa tuyết đã đóng một tầng băng sương trên lông mi bọn họ, thoạt nhìn giống như người bò ra từ trong đống tuyết.

Sơ Niệm nói: “Các ngươi cũng đi vào sưởi ấm đi, bên ngoài quá lạnh.”

“Thần nữ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi an toàn.” Miêu Phát nghiêm túc nói.

Sau khi phát vảy xong, đám người đàn ông mang số vảy còn thừa về, lại giao đến tay Sơ Niệm: “Thần nữ, đây là số còn lại.”

Sau khi mỗi người đều đeo vảy, bầy sói lại tru lên mấy tiếng, nhưng không dám tiếp tục tiến gần đến bộ lạc nữa.

Bọn nó không đến gần, nhưng cũng không bỏ đi.

Đôi bên đều nằm trong không khí giằng co căng thẳng.

Cứ như vậy, cả một buổi tối không có ai ngủ, cho đến khi trời sáng bầy sói mới rút đi.

Sau khi trời sáng không lâu, đổi thành phụ nữ đi tuần tra xung quanh bộ lạc, đề phòng bầy sói quay trở lại, những người đàn ông đi ăn một chút rồi ngủ bù.

Sơ Niệm vừa ăn xong còn chưa ngủ, thì nghe thấy tiếng vó ngựa cộc cộc.

Cô nhìn qua, quả nhiên là một người đàn ông da đen cường tráng nào đó.

Sau khi Lang Đồ đến, căng thẳng nói: “Thần nữ, ngươi và A Đạt không có chuyện gì chứ?”

Sơ Niệm lắc đầu: “Không sao.”

“A Đạt đâu rồi?” Lang Đồ vừa đứng ở cửa trông ngóng thân ảnh rắn lớn, vùa nói: “Tối qua chúng ta gặp phải bầy sói, vừa nãy trên đường ta đến, cũng nhìn thấy bên này của các ngươi có dấu vết bầy sói từng đến. Ý của cha là, năm nay tuyết lớn, trong rừng không đủ thức ăn, bầy sói nhất định sẽ có ý đồ với con người, bảo ta đến xem các ngươi như thế nào rồi.”

Nếu như là bình thường, thời gian lâu như này, A Đạt đã đi ra đứng bên cạnh thần nữ từ lâu rồi, nhưng lần này lâu như vậy vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nghĩ đến nhà của bọn họ nằm ngoài bộ lạc, trên gương mặt Lang Đồ xuất hiện biểu cảm càng thêm trầm trọng, giọng của hắn trở nên rất lớn vô cùng lo lắng: “A Đạt… có phải xảy ra chuyện rồi?”

Sơ Niệm nhìn dáng vẻ căng thẳng của hắn, giải thích: “Hắn không sao, chỉ là bây giờ không ở bộ lạc núi Xà Thần.”

Giải thích này rõ ràng không có sức thuyết phục, thậm chí trong mắt Lang Đồ đã ầng ậc nước, lâm vào trong cảm xúc đau buồn.

Sơ Niệm nhớ đến ngự thú tộc cũng gặp phải bầy sói, quay về trong phòng lấy miếng vảy còn lại ra, nói: “Đây là vảy của Xà thần của bọn ta, mỗi người đeo một miếng lên người, có thể có tác dụng uy hiếp đến bầy sói. Nhưng một hai lần thì có tác dụng, sau vài lần lúc bầy sói phát hiện cái này thực sự không có khả năng uy hiếp đến bọn nó, vẫn sẽ tấn công.”

Chỉ mong trận tuyết lớn này nhanh chóng dừng lại.

Mặc dù Lang Đồ không thờ phụng Xà thần, nhưng nhìn thấy miếng vảy tinh xảo xinh đẹp như vậy, vẫn không nhịn được kinh ngạc: “Thì ra Xà thần thật sự tồn tại!”

Sơ Niệm không giải thích quá nhiều.

Lang Đồ không ở lại quá lâu, rất nhanh lại đi đến nhà của thủ lĩnh, qua một khoảng thời gian lại đi ra, nhìn Sơ Niệm bên này hỏi: “Thần nữ, A Đạt thật sự sẽ còn quay về chứ?”

Không có gì bất ngờ, chắc chắn hắn đã nghe được tin đồn bên phía thủ lĩnh rồi.

Nhưng Sơ Niệm vẫn kiên định như cũ nói: “Sẽ quay về, hắn chỉ tạm thời rời khỏi.”

Thời gian vẻn vẹn hai ngày, Sơ Niệm đã nhìn thấy người của ngự thú tộc cũng mang theo lều vải của mình còn có vật nuôi nuôi nhốt từ phía bờ sông qua, dựng lều trại của mình xung quanh bộ lạc núi Xà Thần.

Bầy sói khí thế hung hăng, mặc dù những người của ngự thú tộc đều khá là dũng mãnh, nhưng bọn họ không đề phòng được vật nuôi của mình bị bầy sói tha đi.

Liên minh giữa hai bộ lạc cứ như vậy mà được thành lập, cùng nhau chống lại tập kích của bầy sói.

Thậm chí Lang Đồ còn dựng lều vải của mình ở cạnh khu vườn của Sơ Niệm, đây cũng là lần đầu tiên Sơ Niệm nhìn thấy người phụ nữ của Lang Đồ, là một người phụ nữ cường tráng, nói chuyện vô cùng cởi mở. Thậm chí hắn còn có hai đứa con, một đứa vừa biết đi, đứa còn lại vẫn được ôm trong lòng.

Cho dù trong viện đã không có rắn lớn, nhưng mỗi ngày Lang Đồ vẫn kiên trì không ngừng đến bên này hỏi một câu như cũ: “A Đạt về chưa?”

Toàn bộ thế giới, dường như chỉ có hai người bọn họ tin rằng rắn lớn không chết.

Cuối cùng cô cũng biết A Đạt có ý nghĩa gì.

Ngự thú tộc thờ phụng kẻ mạnh.

A Đạt là chiến thần của ngự thú tộc.

Dưới tình huống bình thường, thủ lĩnh cũng là A Đạt, trừ phi có người dũng mãnh hơn thủ lĩnh xuất hiện, thủ lĩnh và A Đạt mới bị phân thành hai người.

Lần đầu tiên Lang Đồ nhìn thấy rắn lớn nhảy từ trên cây xuống, đã biết rắn lớn là một kẻ dũng mãnh hơn tất cả mọi người. Sau khi biết rắn lớn và Sơ Niệm không phải người bộ lạc núi Xà Thần, càng một mực lôi kéo làm quen xum xoe săn đón để tăng độ thiện cảm, muốn đào bọn họ đến bộ lạc của mình.

Sau khi trải qua mấy lần đi đi lại lại, cuối cũng bầy sói cũng phát hiện cái gọi là khí tức của hung thú chỉ là khí tức mà thôi, ở đây căn bản không có hung thú.

Buổi tối đầu tiên sau khi tuyết ngừng rơi, bầy sói phát động tấn công thật sự.

Sói đói hung ác không biết đã không có gì vào bụng bao nhiêu ngày, trong khoảnh khắc nhìn thấy đám người thì đã phát ra tư thế cho dù chết cũng phải cắn được một miếng thịt.

Sơ Niệm lấy cung tên của mình ra, bắn chết rất nhiều sói đói, lại thay đổi nhận thức của mọi người với cô thêm một lần nữa.

Nhìn thấy cây trúc trong góc viện, cô lại nhớ đến một cách.

Đốt thân trúc có thể tạo ra đốm lửa nhỏ và tiếng pháo nổ, cô kêu gọi mấy người, dùng cách này còn có nỗ lực của tất cả mọi người, triệt để đuổi bầy sói đói đi.

Mọi người ngồi liệt trên đất thở không ra hơi, sau đó đốt lửa trại, hai bộ lạc cùng nhau vui hết mình với trận thắng to lớn này.

Tuyết lớn lần này ngừng rơi hẳn rồi, lúc có thể đi lại bình thường, Sơ Niệm dùng Bạch Tuyết đánh xe, vượt sông, một mình quay về nhà trên núi Tường Vân.

Cô không biết rằng, từ khi cô ra ngoài, đã có một người đi ra bộ lạc, ở sau cô, luôn có một người âm thầm bảo vệ cô.

Sau khi đến núi Tường Vân, Sơ Niệm phát hiện tất cả vật nuôi nuôi ở đây, trừ đám bò lưng đen ra, toàn bộ bị rắn lớn chuyển đến bộ lạc núi Xà Thần.

Khu vườn vốn ồn ào bây giờ trống không, tuyết khắp viện cũng tan gần hết, nhưng không có bất cứ dấu vết rắn lớn quay về.

Sau khi đi vào, Sơ Niệm quay lại phòng ngủ dưới mặt đất mà bọn họ sinh ở mùa đông, tất cả đồ vật bên trong đều phủ một lớp bụi, hang động và đầm nước bên trên cũng vậy.

Sơ Niệm ngồi rất lâu ở phòng ngủ dưới mặt đất, đột nhiên phát hiện điện thoại vệ tinh mang theo trên người mình nhấp nháy.

Hai người đều có điện thoại vệ tinh, sau khi rắn lớn biến mất, Sơ Niệm phát hiện điện thoại vệ tinh thuộc về rắn lớn cũng biến mất.

Cô từng cố gắng liên lạc với hắn bằng điện thoại vệ tinh, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Bây giờ sau khi nó sáng lên, Sơ Niệm kích động nói với cái loa: “Cửu Di?! Cửu Di chàng đang nghe sao? Chàng có thể nói chuyện không? Chàng vẫn ổn chứ?”

Cứ nói mãi, cô không nhịn được bật khóc, từng giọt nước mắt rơi trên đất, trên giọt nước mắt trong suốt long lanh nhiễm lên một lớp bụi, giống như một viên trân châu phủ bụi.

Sau khi ôm lấy điện thoại vệ tinh không có phản ứng ở trong này rất lâu, Sơ Niệm đi kho chứa rau quả lấy một vài thứ lại đi ra khỏi đây.

Lần này cô ra ngoài không nói cho bất kỳ ai, cho nên cô nhất đỉnh phải quay lại trước khi trời tối, nếu không sẽ có rất nhiều người ra ngoài tìm cô, sẽ gây nên phiền phức lớn.

Vết bánh xe của xe ngựa in trên nền tuyết còn chưa tan hết, trên nền tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nhấn chìm âm thanh rè rè nhỏ bé ở trong điện thoại vệ tinh bên hông cô.

Trong một động sâu đen nhánh cô không nhìn thấy, trên mắt rắn lớn phủ lên một lớp màng trắng, đuôi rắn khẽ nhúc nhích, lưỡi rắn xè xè một chút, như nói mê, sau đó không có bất cứ động tĩnh nào nữa.

Từ sau khi phát hiện điện thoại vệ tinh bắt đầu thỉnh thoảng sẽ sáng lên một chút, Sơ Niệm sẽ nói chút gì đó với điện thoại vệ tinh khi nó sáng lên.

Có lúc nói một chút hôm nay ăn gì.

Có lúc nói thời tiết của ngày hôm nay.

Có lúc chỉ là hít thở với điện thoại vệ tinh.

Rõ ràng một người một rắn chỉ tách ra trong thời gian một tháng, Sơ Niệm lại cảm thấy dài đằng đẵng như đã qua một thế kỷ.

Lúc Sơ Niệm đi đến nhà Tần Minh Nguyệt học cách làm quần áo kiểu mới, điện thoại vệ tinh lại sáng lên.

Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài.

Sơ Niệm vui vẻ cầm điện thoại vệ tinh ra ngoài, ngồi xổm trước bức tường trên đất trống bên ngoài ngôi nhà lẩm bẩm: “Không phải nói chỉ ngủ một giấc sao, sao chàng còn chưa tỉnh chứ, chàng biết không, ta rất nhớ chàng.”

Mà lần này, cô rõ ràng nghe được tiếng xè xè bên kia của điện thoại vệ tinh.

Sơ Niệm bỗng căng thẳng, điện thoại vệ tinh rơi xuống đất, cô nhanh chóng nhặt lên, lau sạch vết bẩn phía trên, rõ ràng khoảng cách chỉ là một cánh tay, cô lại sợ điện thoại vệ tinh rơi hỏng, rưng rưng nước mắt nghẹn ngào hỏi bên kia: “Cửu Di, là chàng sao?”

Bên kia lại cũng không trả lời lại.

Nhưng âm thanh này ngoài hắn ra sẽ không có ai khác.

Chắc chắn hắn đã tỉnh rồi!

Tần Thăng vốn đến đưa đồ cho em gái mình, đến cửa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi, lúc nhìn thấy điện thoại vệ tinh trong tay nhấp nháy, đột nhiên nhớ đến cái gì, ở sau lưng cô nhắc nhở: “Nếu như điện thoại vệ tinh liên tục nhấp nháy như vậy, có thể thông qua chức năng định vị trên điện thoại vệ tinh tìm được vị trí chiếc điện thoại vệ tinh còn lại.”
Bình Luận (0)
Comment