Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 154

Rắn lớn chạy trốn nhìn rất vội vàng, thậm chí có mấy phần như chạy trối chết.

Sơ Niệm cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Chỉ là lúc cô vừa ghé lên, mặt vừa đúng chạm vào một nơi gồ lên.

Cũng không phải là chưa từng nhìn.

Dáng vẻ bỏ chạy của hắn hệt như vừa bị mất đi sự ‘trong trắng’ vậy đó.

Hướng rắn lớn đi rất rõ ràng, là quay về cái hang kia.

Nhiệt độ ngoài trời bây giờ thấp như vậy, bây giờ chắc chắn hắn cực kỳ sợ lạnh, cần một nơi ấm áp lại an toàn.

Có thể tháo chạy nhanh như vậy, có lẽ không phải là vấn đề gì lớn.

Sơ Niệm cười nhẹ một tiếng, không gấp gáp đi tìm hắn, đi đến chỗ hắn vừa mới đứng dậy, mang đệm chăn bị xốc lên sau khi hắn đứng dậy về giường.

Rắn lớn hôn mê là hôn mê cả một ngày, lúc Sơ Niệm đi ra từ trong hang động phát hiện, trời đã tối đen rồi.

Kỳ lân con nhìn thấy Sơ Niệm đi ra thì vui vẻ nhảy ra, dùng sừng nhỏ non nớt của mình cọ vào lòng bàn tay cô, đây là cách kỳ lân bày tỏ sự thân mật.

Nhìn thấy nhóc con thân thiết này, Sơ Niệm lại đi vườn rau hái mấy cây cải đông cho nhóc con.

Không ở núi Tường Vân hơn một tháng, trên cơ bản ở đây đã gần như hoang phế rồi, khu vườn trống trải.

Sau khi cô quay về thu dọn một chút, bây giờ thoạt nhìn dần dần đã có sức sống hơn.

Chỉ là cây cối có thể trồng trong mùa đông quá ít, ngoài cải đông và củ cải tím ra, trên cơ bản trái cây rau quả khác đều không sống nổi.

Cô trồng cải đông theo từng đợt trong khu vườn, ăn không hết có thể lấy cho độc giá thú ăn và nuôi vật nuôi khác.

Ngắt vài cây rau tươi mới quay về nấu một bát cháo thịt rau, rồi cô đi ngủ luôn.

Lúc đang ngủ tối, phát giác được bên người mình có thứ gì thon dài, cô thản nhiên ôm lấy, còn cọ lên phía trên.

Cơ thể rắn lớn được ôm lấy cứng đờ tại chỗ, không cả dám nhúc nhích.

Hắn chỉ cảm thấy cái hang động này vừa lớn lại vừa rộng rãi, bên trong còn đốt nhiều đống lửa như vậy, thoải mái hơn cái ổ nhỏ của hắn nhiều, cho nên không nhịn được quay lại.

Còn về tại sao phải ngủ ở đây, bởi vì dường như trong đầu hắn biết được có lẽ chỗ này là chỗ ngủ, cho nên không suy nghĩ gì, chuyện đương nhiên phải đến đây ngủ.

Ban đầu cô gái nhỏ bé chỉ ngủ ở trong góc, chiếm một chỗ nhỏ trên cái giường lớn như này.

Hắn cẩn thận ngủ ở mép giường, chưa từng nghĩ cô gái nhỏ bé bên trong dịch người đến giữa giường lật người ôm lấy hắn.

Hắn còn có chút….

Có chút không nỡ để cô buông ra….

Tư thế ngủ của cô gái nhỏ bé rất xấu, cả người còn giống rắn hơn cả hắn, cuốn chặt người hắn không tha, như cột hắn lên người vậy.

Buổi tối lúc cảm nhận được nhiệt độ giảm, hắn từ từ mở mắt, lấy đuôi cuốn lấy củi ở trong góc, động tác nhẹ nhàng thả vào chậu than.

Lúc Sơ Niệm tỉnh dậy vào ngày thứ hai không nhìn thấy rắn lớn ở trên giường nữa, cô nhìn chậu than đang cháy rừng rực ở cạnh giường, nụ cười trên mặt dần dần mất đi, vờ như không biết gì cả tiếp tục cuộc sống của mình.

Sau khi cô nấu xong bữa sáng, rắn lớn chậm rì rì đi ra khỏi hang, sau khi Sơ Niệm múc cho mình một phần, múc thức ăn còn lại vào trong cái đĩa lớn đặt ở đối diện mình.

Cô lại nhìn thấy rắn lớn uốn éo mình thành bánh quai chèo như hôm qua, nhìn nửa ngày mới hiểu ý của hắn.

Hắn cũng muốn ăn.

Còn khá lễ phép, không hề thẳng thừng ngang ngược cướp đoạt.

Sơ Niệm gật đầu, chỉ cái đĩa lớn trước mặt nói: “Cái đó là của chàng.”

Rắn lớn cũng gật đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu, ngoan ngoãn cuộn mình lại trước mặt Sơ Niệm, đầu rắn vượt qua bàn cơm, tiến lại gần Sơ Niệm.

Sơ Niệm không động đậy, nhìn hắn không ngừng đến gần mình, cuối cùng hôn một cái thật lớn lên trán cô giống cô làm ngày hôm đó.

Mặc kệ có ký ức hay không, học cũng khá nhanh.

Sơ Niệm cười nói: “Không thể ăn chùa thức ăn, ăn xong phải đi rửa bát.”

Rắn lớn lấy đuôi cuốn lấy đĩa lớn, nuốt thức ăn sau đó lại gật đầu.

Còn về cái muỗng Sơ Niệm chuẩn bị hay những thứ khác, đều không được dùng đến.

Sau khi ăn xong, Sơ Niệm nhìn rắn lớn bận rộn rửa bát ở phòng bếp, lúc hắn rửa bát xong lại dùng cơ thể lau sàn, Sơ Niệm ném cái chổi ở bên cạnh tay đến: “Không được dùng cơ thể quét dọn vệ sinh, phải dùng cái này.”

Sau khi quét dọn vệ sinh xong, Sơ Niệm lại nói: “Đi theo ta.”

Rắn lớn sửng sốt.

Đây là đang ra lệnh cho rắn hả?

Lẽ nào cô không nên bày tỏ một chút tôn trọng với mãnh thú sao?

Nhưng rất nhanh sau khi cô gái nhỏ bé phát hiện hắn không đi theo, lại quay đầu nói: “Đi thôi.”

Cơ thể rắn lớn không chịu điểu khiển mà nghe theo.

Thôi vậy, dù sao cô ra lệnh cho hắn không chỉ có một lần.

Hắn từ bỏ đấu tranh, đi theo.

Đến phòng ngủ dưới mặt đất, lần này Sơ Niệm lấy một cái áo thật là dài dài dài dài mình làm xong từ trong tủ quần áo, hoàn toàn được may từ da thú, phù hợp với kích cỡ của rắn lớn.

Cô đứng trên giường kéo ra một góc, nói với rắn lớn: “Tự chui vào.”

Sau khi rắn lớn chui vào phát hiện, tấm da thú khổng lồ này gần như bao hết cả người hắn, chỉ có đầu rắn và đoạn đuôi thường dùng nhất lộ ra bên ngoài.

Không chỉ không ảnh hưởng chút nào đến hành động của hắn, hơn nữa da thú cực kỳ dày dặn rắn chắc, cơ thể hắn ấm áp dễ chịu.

Hắn hơi hưng phấn, xoay quanh cô gái nhỏ bé một vòng, sau đó dừng trước mặt cô tiếp tục dùng cơ thể ra dấu: “Ta rất thích cái này. Lấy cái gì mới có thể đổi lấy cái này.”

Nhưng hắn ra dấu xong lại phát hiện, hình như cô gái nhỏ bé nhìn không hiểu.

Trở ngại ngôn ngữ giữa rắn và người thật sự làm khó rắn quá rồi.

Hắn lại đổi cách khác, chậm rãi từ từ dùng cơ thể làm thành hình trái tim, bày tở mình thích cái áo này.

Sau đó lại chỉ Sơ Niệm, chỉ bản thân, muốn biểu đạt ý cảm ơn, và mình muốn làm chút gì đó cho cô.

Nhưng ý của câu này quá phức tạp, không phải rắn lớn khoa tay múa chân là có thể biểu đạt rõ được.

Nhìn cái đuôi nhỏ của hắn không ngừng nhanh chóng đập lên mặt đất, Sơ Niệm hỏi: “Chàng muốn nói, chàng muốn cái áo này phải không?”

Đuôi đập lên mặt đất, hắn chỉ làm vào lúc sốt ruột hoặc rất là bực bội.

Chứng tỏ rằng chuyện dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt ý của bản thân là rất khó, khiến hắn không biết phải làm sao thì mới tốt.

Tâm trạng này Sơ Niệm hiểu rất rõ.

Nhớ trước đây khi rắn lớn còn chưa biến thành hình người, chưa học được cách nói chuyện, cô cũng vật vã như này, mỗi ngày dùng hết các kiểu ra dấu tay và động tác để diễn đạt ý muốn của mình, hắn còn không nhất định hiểu hết toàn bộ.

Không ngờ tới bây giờ rắn lớn cũng phải chịu cái khổ này.

Nhìn thấy cuối cùng Sơ Niệm cũng hiểu ý của mình, rắn lớn hưng phấn gật đầu, xuất hiện cảm giác gặp được tri âm.

Rắn lớn tiếp tục uốn éo người như biểu diễn xiếc.

Sơ Niệm lại hỏi: “Chàng muốn hỏi, làm sao để cảm ơn ta tặng chàng cái áo này phải không?”

Rắn lớn lại gật đầu thật mạnh.

Sơ Niệm chỉ những chậu than kia: “Ta rất sợ lạnh, chàng ở lại giúp ta thêm củi vào chậu than đi, không để chúng nó tắt.”

Sau khi rắn lớn đồng ý, Sơ Niệm đưa túi đựng đồ cho hắn: “Đây là túi của chàng.”

Túi đựng đồ được hắn buộc trên người không ngừng bị kéo lê trên đất, có vài chỗ da thú đã bị cọ rách rồi, sau khi Sơ Niệm vá lại túi cho dày hơn mới đưa cho hắn.

Sau khi rắn lớn lấy về thì rất vui.

Sơ Niệm chỉ vị trí dưới đầu rắn: “Ở đó có một cái miệng túi, chàng có thể để đồ vào trong đó.”

Vị trí dưới đầu rắn là nơi ít chạm đất nhất, đeo ở đó tương đương thêm một tầng bảo vệ.

Sau khi trải qua chuyện rắn lớn mất tích, Sơ Niệm càng thêm hiểu được tầm quan trọng của điện thoại vệ tinh, phải bảo vệ nó thật tốt.

Còn túi đựng đồ của cô, vẫn luôn để ở bên người.

Bây giờ là lúc lạnh nhất trong mùa đông, trong phòng đặt bốn năm lò than, bởi vì có một phần than được rắn lớn chuyển đến bộ lạc núi Xà Thần, để phòng ngừa không đủ than, cô lại làm thêm một chút.

Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Mỗi ngày rắn lớn đều ở cùng cô, như hình với bóng.

Cô ra ngoài hái rau, hắn sẽ trông coi ở cửa hang.

Cô lên phòng bếp nhỏ phía trên nấu cơm, hắn sẽ đốt hai chậu than trong phòng bếp nhỏ, điều chỉnh độ cháy cho cô.

Lúc cô ngủ, hắn sẽ làm gối ôm cho cô, đợi đến khi nhiệt độ chậu than hạ xuống, dùng đuôi của mình nhẹ nhàng thêm than củi.

Thời gian chỉ có mấy ngày, vì nhiều lần cọ xát trên mặt đất nên da thú trên người rắn lớn đã xuất hiện vết rách.

Sơ Niệm lại bắt đầu may cho hắn quần áo mới.

Lúc làm những chuyện này, Sơ Niệm sẽ thỉnh thoảng nhắc đến cuộc sống trước đây của hai người bọn họ, nói ra những việc vặt của cô và rắn lớn giống như kể chuyện.

Mỗi lần vào lúc này, rắn lớn sẽ rất nghiêm túc, đầu rắn nằm bò bên cạnh cô, nhìn cô, nghiêm túc nghe cô nói.

Trong kỳ lột xác rắn lớn không thể nào biến thành hai kiểu hình thái khác, cũng không có cách nào nói chuyện.

Việc có thể làm cũng chỉ có nghe cô gái nhỏ bé kể câu chuyện của cô và người khác.

Vừa lén lút đập đuôi lên mặt đất, cố gắng hết sức không để mình dọa cô gái nhỏ bé.

Cô thật sự rất đáng yêu, thật xinh đẹp.

Hắn không muốn rời khỏi cô, cũng không muốn để cô rời khỏi.

Cùng lắm thì, hắn nhường cái hang này cho cô, bọn họ ở với nhau.

Tất cả tiền đề này phải được thành lập dưới tiền đề cái người cô gái nhỏ bé đang nói trong miệng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.

Lại qua mười mấy ngày, Sơ Niệm tính toán lại đến thời gian rắn lớn ăn một con mồi cỡ lớn rồi, để hắn chọn một con bản thân thích từ trong kho lạnh mang xuống.

Sau khi giã đông ướp cả một buổi tối, Sơ Niệm quết lên phía trên một lớp mật ong, để rắn lớn đặt con vật khổng lồ này vào trong lò nướng để nướng.

Rắn lớn vẫn luôn khống chế độ lửa rất tốt, thịt nướng ra bóng loáng, bên trên xèo xèo toát ra dầu nóng, mùi mật ong ngọt ngào xông vào mũi.

Sau khi hắn lấy thịt nướng ra, cắt xuống chỗ mềm nhất trên thân cừu, lại cắt cho Sơ Niệm một miếng sườn cừu.

Sau khi làm xong hết những chuyện này, đột nhiên hắn ngây ngẩn cả người.

Chuyện dùng đuôi cầm dao, cắt thịt cho cô gái nhỏ bé hình như hắn đã làm rất nhiều lần.

Có điều rất nhanh hắn lại lắc đầu.

Cửu Di, có phải ngươi ngày nào cũng nghe cô gái nhỏ bé kể chuyện cô với một người người đàn ông khác, dần dần thay mình vào, nhập vào câu chuyện quá sâu rồi không?

Vậy mà lại bắt đầu nảy sinh ảo giác.

Hạnh phúc của người ta thì liên quan gì tới ngươi chứ.

Vốn dĩ là thịnh yến long trọng mấy ngày một lần bản thân mong ngóng đã lâu, lần này hắn lại ăn không thấy ngon.

Thịt nướng đầy đủ sắc hương vị dường như mất đi hương vị trong miệng.

Lúc ăn cơm xong rắn lớn thu dọn phòng bếp, Sơ Niệm xuống dưới chuẩn bị hái mấy cây cải đông cho kỳ lân ăn, còn có mấy con gà ngũ sắc cô bắt về.

Nhưng cô vừa đi ra khỏi hang lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Sơ Niệm: “!”

Biết gõ cửa chắc chắn không phải động vật, là con người.

Những người của bộ lạc núi Xà Thần đời đời kiếp kiếp đều tuân thủ lời thề không vượt qua sông lớn, đều cho rằng vượt qua sông lớn sẽ bị Xà thần trừng phạt, cũng chắc chắn không phải bọn họ.

Vậy sẽ là ai chứ?

Khu vườn đã bị phát hiện, không lên tiếng là không thể.

Sơ Niệm nhanh chóng chạy về phòng ngủ dưới mặt đất, cầm con dao đá phòng thân, cách cửa gỗ hỏi: “Ai vậy?”

Người bên ngoài hỏi: “Thần nữ, người đúng là ở đây sao?”

Đây là giọng của Lang Đồ.

Sơ Niệm mở cửa, nhìn người đàn ông ngăm đen cường tráng cao to trước mặt này, hỏi: “Sao ngươi tìm được đến đây?”

Lang Đồ cười nói: “Lần trước ta nhìn thấy người một mình đến đây, sợ người xảy ra nguy hiểm, cho nên luôn ở phía sau bảo vệ người.”

Nói xong, hắn cam đoan với Sơ Niệm: “Mỗi lần người tới đây, ta đều chỉ một mình theo sau, không nói với bất kỳ ai. Lần này tới đây cũng vậy. Ngày mai là chợ phiên rồi, ta biết người và A Đạt mỗi lần đều sẽ tham gia chợ phiên, cho nên đến thông báo cho người biết.”

Một người phụ nữ tự mình đi xuyên qua rừng sâu, quả thực là một chuyện rất nguy hiểm.

Lang Đồ lo cô gặp nguy hiểm, cho nên luôn âm thầm đi theo bảo vệ cô, trong lúc vô tình phát hiện nơi này.

Chuyện Sơ Niệm đến từ một bộ lạc xa lạ mọi người đều biết.

Nhưng không ai biết bộ lạc của Sơ Niệm chỉ có một người và một con rắn tạo thành.

Lang Đồ phát hiện chuyện này không nói cho bất kỳ ai, chỉ có hai người có thể sinh sống đầy đủ sung túc ở trong rừng, điều này cho thấy hai người này đủ cường đại.

Điều này càng khiến cho Lang Đồ sùng bái thần nữ và A Đạt từ tận đáy lòng.

Sơ Niệm tin lời cam đoan của Lang Đồ.

Ngự thú tộc và bộ lạc núi Xà Thần đều vô cùng hết lòng tuân thủ cam kết, đơn thuần chất phác, cũng rất đáng yêu.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao rắn lớn lại bằng lòng để cô gần gũi hai bộ lạc.

Thậm chí vào lúc này, trong lòng cô lờ mờ xuất hiện một khả năng.

Lần đầu tiên cô gặp được con người, thực ra là phát hiện dưới sự tận lực chỉ dẫn của rắn lớn.

Rắn lớn sinh sống ở đây trong thời gian dài, sao có thể không biết dấu vết con người sinh sống ở đây được chứ.

Cho nên nói, từ khi rắn lớn lần đầu tiên mang cô đi nhìn thấy bộ lạc núi Xà Thần, có phải là đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện lột xác lần này không.

Hắn đã dự cảm được bản thân lột xác sẽ ngủ sâu, cho nên để cô trở thành thần nữ của bộ lạc núi Xà Thần, đạt được sự thờ phụng và bảo vệ của bộ lạc núi Xà Thần trước thời hạn thời gian lâu như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt luôn nhíu mày của Sơ Niệm, Lang Đồ nặng nề hỏi: “A Đạt…. vẫn chưa về sao?”

Mặc dù người của bộ lạc núi Xà Thần đã ngầm thừa nhận sự thất A Đạt đã bị Xà thần mang đi từ lâu, nhưng thần nữ nói A Đạt chỉ tạm thời rời đi, vậy thì hắn tin.

Thần nữ đang chờ đợi, hắn cũng sẽ luôn chờ đợi.

Sơ Niệm nhìn đau buồn phát ra từ trong nội tâm của hắn, cười nói: “Sắp về rồi.”

Nghe được câu này, Lang Đồ cũng cười lên, thoạt nhìn còn có rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng Sơ Niệm không cho hắn cơ hội nói tiếp.

Chuyên rắn lớn có tính tấn công trong kỳ lột xác chắn chắn có, cô cũng rất là hiểu tính nết của rắn lớn, cho nên mới dám sống chung với hắn như vậy.

Lang Đồ là một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, nếu như bị rắn lớn phát hiện, xảy ra điên cuồng nguy hiểm thì hỏng.

Sơ Niệm đẩy hắn ra ngoài cửa, dựa lên cửa thúc giục hắn rời đi: “Ta đã biết chuyện chợ phiên rồi, nhưng gần đây ta có chuyện rất quan trọng, cho nên sẽ không đi chợ phiên lần này. Rất cảm ơn ngươi luôn bảo vệ ta, ngươi mau quay về đi, đi đường cẩn thận.”

Lang Đồ có được tin A Đạt sắp quay về, hết sức vui mừng, lại xác nhận Sơ Niệm có thể ở một mình, không cần hắn bên cạnh, lúc này mới rời đi.

Sơ Niệm cũng thở phào một hơi thật dài, quay đầu lại phát hiện, rắn lớn đã đứng ở cửa nhìn cô chăm chú.

Hắn xuống từ lúc nào!
Bình Luận (0)
Comment