Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 64

Núi Tường Vân rất cao, thảm thực vật cũng rất phong phú, là một ngọn núi chưa được khai hoang, đường trên núi gần như đều bị cỏ dại với nhành cây khô héo che phủ hết rồi, lúc đi đường cần phải dùng gậy dài gạt cỏ ra, tự lần ra cho mình một con đường.

May mà tất cả hành lý đều được gói thành một túi, đeo trên người rắn lớn.

Để cho công bằng, rắn lớn cũng không được sử dụng hình rắn, chỉ có thể đi đường bằng hai chân.

Mặc dù sự công băng này nhìn có vẻ hài hước, một người nhìn có vẻ nhẹ nhàng, một rắn khác nhìn túi đồ cực lớn trên vai hắn tương đương với hình thể của hắn rồi.

Nhưng mà trên thực tế, rắn lớn đi lại nhẹ nhàng hơn cô nhiều, hắn có ưu thế cơ thể cao lớn với sức lực mạnh mẽ khiến hắn không cần dò đường, có thể trực tiếp đạp lên cỏ dại cao cao để bước đi, cũng không cần lo lắng tới những nơi ghồ ghề lồi lõm trên đường, những thứ này không đủ để uy hiếp tới hắn.

Hắn cường đại mạnh mẽ giống như đang chơi xấu, khiến Sơ Niệm tức giận nhưng mà lại bất lực.

May mà trong việc tranh đấu của hắn với hàng, hoàn toàn không phải người hiếu chiến một cách mãnh liệt, mà là thật sự đang chơi đùa cùng cô.

Hắn thong dong chơi đùa với cô, cũng đồng ý nhường nhịn cô.

Hoặc là sẽ dừng lại để đợi cô, hoặc sẽ lần ra một con đường an toán cho cô, giảm bớt sự gian khổ cho cô.

Lúc vừa mới bắt đầu, đi đường rất nhẹ nhàng, nhưng khi trèo tới độ cao lưng chừng núi, thật sự là khoảng cách quá xa, khi đi được hai phần ba rồi, Sơ Niệm bắt đầu thấy hơi mệt.

Cô lấy túi nước từ túi đồ, bên trong chứa đầy nước ấm, sau khi bản thân uống hai ngụm, thì dưa túi nước tới cho hắn, “Cửu Di, chàng có khát không, uống chút nước đi.”

Người đàn ông cúi người xuống, để cô đút cho uống chút nước.

Nhìn thấy trên đầu cô đã nổi lên một lớp mồ hôi mỏng mịn, rắn lớn kiến nghị, “Niệm Niệm, ta cõng nàng nhé.”

Sơ Niệm lắc đầu, “Không cần đâu, đã nói rõ là thi rồi mà, hơn nữa ta cũng không mệt, chỉ là mặt trời chói quá thôi.”

Là một người thường xuyên ra ngoài tìm kiếm thu lượm thức ăn, thật sự chút khoảng cách này không phải là quá xa, nhưng leo núi không hề giống với việc thu lượm thức ăn, lúc thu lượm thức ăn cô có thể chọn đường đi dưới tán cây, trên cơ bản sẽ không bị nắng rọi vào người, lúc leo núi lại không thể nào toàn đi ở chỗ râm mát được, phơi nắng khiến người ta khó chịu.

May mà đã chuẩn bị mũ trước, che được phần nào ánh mặt trời, nếu không thì không cần đợi tới giữa trưa, da thịt của Sơ Niệm cũng đã bị nắng làm bỏng rát luôn rồi.

Rõ ràng thể lực của cô đã khỏe hơn trước rất nhiều rồi, nhưng một thân da mềm thịt mịn này của cô vẫn khiến cô hết cách như cũ.

“Chúng ta đi nhanh lên thôi, cố gắng hết sức có thể tới được nơi cần đến trước giữa trưa.”

Phương thức tiết kiệm thời gian nhất chính là rắn lớn đi trước mở đường, Sơ Niệm đi theo sau hắn, hai người nhanh chóng tới được hòn đá lớn nơi đã được ước định sẵn.

Hòn đá này chắc là một táng đá lớn sau khi bị nước mưa bào mòn nên không bị thảm thực vật bao phủ lên, hai ngày trước vừa mới có mưa, trên bề mặt rất sạch sẽ, lân cận còn có một cái cây cổ thụ cao hình thành nên một mảng bóng râm.

Đang trong lúc đi, Sơ Niệm đột nhiên tới bên cạnh người rắn lớn, hất hất ống tay áo hắn, “Chúng ta chơi một trò chơi đi, trò một hai ba đóng băng.”

Sau khi cô nói một chút quy tắc đơn giản của trò chơi, đi tới trước mặt người đàn ông, “Ta nói một hai ba, chúng ta bắt đầu.”

Người đàn ông gật đầu, “Được.”

“Một….” Sơ Niệm bắt đầu chạy băng băng.

Rắn lớn chưa từng chơi trò nay, sửng sốt một chút, chưa phản ứng được một hai ba cũng có thể đếm chậm như thế, hắn bắt đầu chạy theo.

Sau khi tới gần tảng đá, con đường nơi này đều bằng phẳng, không cần phải dùng gậy để dò đường nữa, Sơ Niệm chạy rất nhanh, lúc nhìn thấy rắn lớn bắt đầu chuyển động, nhanh chóng tiếp lấy, “Hai ba, đóng băng!”

Hai người không thể động đậy, rắn lớn vừa nhấc chân cố định trên không trung.

Sơ Niệm nhìn thời cơ rất chuẩn lại bắt đầu một lần nữa, “Một…”

Lúc chưa tiếp tục bắt đầu động tác nhỏ của mình, mới chỉ đếm được một thôi mà người đàn ông đã tới trước mặt cô rồi.

“Niệm Niệm, chơi thế này có đúng không.” Hắn hỏi.

Cô chớp chớp mắt, ngây ngốc tại chỗ.

Vố dĩ muốn bắt nạt hắn một chút, thực lực không được thì dùng trí óc, không ngờ cuối cũng vẫn không thắng được.

Sơ Niệm thở hổn hển nhào vào vòng tay hắn, níu lấy quần áo trước ngực hắn vừa nhéo vừa trách hắn, “Con rắn xấu xa, chàng không biết là chơi trò chơi không thể thắng bạn gái mình được à, chàng thế này thì ta sẽ tức giận đó.”

Cô trong vòng tay hắn, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn, trong cổ họng phát ra tiếng cười dễ nghe, “Niệm Niệm, nàng đúng là chúa làm nũng.”

Sơ Niệm hừ nhẹ một tiếng, “Chàng chính là một cái đầu gỗ.”

Lúc lời của cô vừa dứt, người đàn ông ôm eo của cô nhấc lên, cười hì hì nhìn cô, “Bây giờ là Niệm Niệm tới được tảng đá này trước rồi.”

Sơ Niệm cúi đầu nhìn một chút, mặc dù hắn chạy rất nhanh, cũng vượt qua cô, nhưng trên thực tế hắn chưa đạp chân lên tảng đá này, ngược lại cô đã đạp chân lên tảng đá trước.

Tên rắn đầu gỗ này, thì ra đã đoán ra được tâm tư nhỏ của cô rồi, lại còn trêu ngược lại cô nữa chứ.

Hắn đúng là học đi đôi với hành, thật sự là rất nhanh.

Sơ Niệm cười mắng, “Ta mới không tha thứ cho chàng đâu.”

Sau khi đôi tình nhân nhỏ vui cười mắng yêu xong, Sơ Niệm đứng ở chỗ cao nhìn phong cảnh bên dưới, từ núi Tường Vân tới bên ven sông, con đường quanh co ngoằn nghèo uốn lượn tới phương xa, hai bên bờ sông được phân chi thành quanh cảnh khác hẳn nhau, bên phía bình thường cô hay đi tới chính là khu rừng sâu rậm rạp tươi tốt, bên bờ khác của con sông bắt đầu từ bờ sông là rừng rậm, lại là nhiều thảo nguyên lớn mênh mông vô bờ bến không xa lắm.

Một con sông ngăn cách ra hai loại quang cảnh khác hẳn nhau, đây chính là sức hấp dẫn thần kì của tự nhiên.

Hít một làn khí tươi mới, cô hét lớn, “Aaaaaaaaaaaaa…”

Một tiếng hét dài khiến không khí trong lồng ngực cô đều phun ra ngoài, cô vui vẻ hét thêm một tiếng nữa, “Thời tiết hôm nay thật đẹp, ta rất vui.”

Lúc trước cô cảm thấy hành vi hét lên như thế này cực kì ấu trĩ, nhưng sau khi thật sự hét ra, cơ thể sẽ cực kì nhẹ nhõm, mạc dù hét ra chỉ là những lời nói vô nghĩa.

Sau khi bản thân hét hai tiếng xong, cô đưa rắn lớn tới, “Cửu Di có muốn hét một chút không?”

Hắn không hiểu gì đối với hành vi này, nhưng cũng không từ, Sư Niệm cười càng xấu hơn, “Cứ nói thật to là… Cửu Di thích Niệm Niệm.”

Hắn bước tới vị trí vừa rồi của Sơ Niệm, thật sự giải phóng âm thanh hét lên, “Cửu Di thích Niệm Niệm.”

Giọng nói của hắn thật sự rất dễ nghe, trầm ổn có lực, rất từ tính.

Còn làm cho những con chim bay trong rừng bên dưới bị sợ hãi, vỗ cánh bay hỗn loạn.

Hành vi ngây ngốc bao nhiêu.

Sơ Niệm cười đau cả bụng.

Để trả lời, Sơ Niệm cũng hét to, “Niệm Niệm cũng thích Cửu Di.”

Lúc trước thấy trên ti vi làm như thế này thì cảm thấy rất ngốc, nhưng trong tình yêu nồng nhiệt muốn tuyên bố với cả thế giới tình cảm của mình, thật sự khiến đáy lòng của đối phương hết sức sâu sắc.

Cô thấy cô nhất định sẽ nhớ hành vi này cực lâu cực lâu.

Hai kẻ ngốc nghếch tuyên cáo tình yêu.

Nhưng mà cô lại không nhìn thấy, bị kinh sợ không chỉ có mấy con chím, còn có đám người bên bờ sông đối diện.

Một người đàn ông mặc quần áo da thú sờn cũ nhìn về phía tiếng hét to, tinh thần chấn động, nói với người bên cạnh bằng thứ ngôn ngữ kì quái, “Bên kia có người.” Hắn lại nhấn mạnh thêm: “Bên kia sông.”

Người đồng hành dùng thứ ngôn ngữ ít người biết đến như thế để trả lời “Bọn họ nhanh chóng sẽ bị xà thần ăn thịt thôi. Vu sư từng nói rồi, không thể quấy rầy xà thần, không thể tới bên kia bờ sông, nếu không sẽ quấy rầy tới xà thần, bị thần minh trừng phạt.”

Tần Thăng lại nhìn về phía phát ra âm thanh kia, bên đó rừng rú rậm rạp, từ chỗ hắn cũng không nhìn thấy gì cả.

Nhưng sau khi thật sự không có bất cứ âm thanh gì, cực kì có khả năng đã xác minh được là bị xà thần trong truyền thuyết của bộ lạc người hoang dã này ăn mất rồi.

Trước khi tới đây, anh ta chưa từng tin tưởng cái gọi là thần minh, chứ đừng nói tới thứ được bộ lạc người hoang dã kính phụng tôn thờ chỉ là một con rắn màu vàng, nhưng có thể biến thành hình người, miêu tả càng giống như nữ oa trong truyền thuyết.

Thế nên anh ta vẫn luôn hiểu rằng tín ngưỡng của bộ tộc này chính là nữ oa.

Sau khi nghĩ như thế, anh ta cũng có thể tiếp nhận được tín ngưỡng này.

Và dần dần dựa vào năng lực của bản thân mình, học được ngôn ngữ của bộ lạc, và đạt được địa vị nhất định.

Trong bộ lạc người hoang dã, tất cả đàn ông đều phải ra ngoài đi săn, phụ nữ thì thu lượm thức ăn có thể ăn ở lân cận, không cần biết là rau dại hay là lúa gạo, chỉ cần có thể ăn đều được.

Về phần con nít, cũng là người của cả bộ lạc cùng nhau nuôi dưỡng.

Dưới tình hình thức ăn khô cạn, sẽ cố gắng hết sức nuôi dưỡng bọn trẻ, trẻ con là hy vọng của tương lại.

Trong chế độ xã hội, phụ nữ có thể sinh sản được chiếm cứ địa vị càng cao hơn, cũng sẽ được ưu tiên bảo vệ và ưu tiên thức ăn hơn.

Dưới tình hình đó, hình thái xã hội càng giống như xã hội mẫu hệ trong thời kì viễn cổ, chỉ là tình hình của người đàn ông tốt hơn một chút, dù sao thì người đàn ông cần giữ chức vụ là người bảo vệ sự an toàn cho cả bộ lạc, cũng cần phải ra ngoài săn bắn mỗi ngày.

Con mồi của bọn họ không chỉ là những loài chim hình thái nhỏ như chim hoang hay gà hoang, mà còn có những động vật ăn cỏ hình thái lớn như ngựa, bò.

Trên mảnh đất nguyên sơ này, sự giống nhau của loài người với động vật, đó chính là đều gian khó như nhau.

Thế nên loài người nhỏ bé học được việc dựa vào bộ lạc làm đơn vị, tiến hành cuộc sống quần cư, nâng cao tỉ lệ sống sốt của mình.

Tần Thăng nắm chặt mâu trong tay, tiếp tục theo đồng bạn xuất phát, hôm nay bọn họ không săn bắn con mồi có hình thể lớn, nhưng mà con gà hoang này đã là rất nhiều rồi, đủ để tất cả người trong bộ lạc có thể ăn thức ăn có dầu mỡ rồi.

Về phần tiếng của hai người kia, hắn tạm thời quẳng ra sau đầu.

Gặp được đồng hương nơi đất khách quê người, tình hình như hôm nay giống như gặp được đồng hương của mình ở đất nước xa lạ ngôn ngữ không thông thạo, khiến hắn hết sức vui vẻ.

Mặc dù nghe thấy tiếng của hai người kia giống với người bình thường khiến hắn rất vui vẻ, nhưng vượt qua con sông này hiển nhiên không phải là một cách thông mình, bộ lạc người hoang dã cực kì kiên định đối với việc không được phép qua sông này, như thể chắc chắn là ở bên kia sông có thứ khiến bọn họ kiêng dè, hắn cũng phải cẩn thận.

Hơn nữa hai người kia chắc chắn cũng sinh tồn dựa vào bộ lạc, là loài người từng tiếp nhận sự giáo dục cao cấp, hắn không hy vọng cùng bất cứ người đồng tộc nào xuất hiện cục diện đối địch.

Giống như sau khi biết đến cuộc sống ăn lông ở lỗ của người hoang dã, giống như tín niệm cuối cùng.

Là giới hạn của hắn.

Sau khi Sơ Niệm hét lên một tiếng, cảm xúc dâng trào, cũng đạt được điểm đến của ngày hôm nay, nên bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Mặt trời đã lên cao lắm rồi, thảm cỏ dưới tảng đá có một mảng bóng râm không lớn không nhỏ, vừa hay có thể trải được da thú mà cô mang theo để làm chỗ ăn cơm.

Sơ Niệm lấy hoa quả bày lên trên đĩa đá, rồi lại lấy thêm một cái nồi ra, đồ đạc đều sắp xếp xong rồi.

Cô cười nói với người đàn ông, “Được rồi, bây giờ chúng ta so xem ai bắt được con mồi đầu tiên nhé.”

Hôm nay cô có lòng hiếu thắng cực kì mạnh, với lại chơi đùa với hắn thế này rất thú vị, có chuyện thì hai người đều náo loạn với nhau một chút thì chơi mới vui.

Sơ Niệm lấy cung tên nhỏ của mình từ trong túi ra, hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm con gà ngũ sắc đang ăn cỏ ở cách đó không xa.

Rắn lớn cũng nhìn chằm chằm con mồi này.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Sơ Niệm kéo cung tên cực căng, rắn lớn cũng nhặt một hòn đá lên.

Không phân thắng bại, nhưng con gà ngũ sắc không nghi ngờ gì đã ngã xuống rồi.

“Tính cho nàng đấy.” Rắn lớn nói.

Sơ Niệm cười nói với hắn: “Thế thì tính cho hai người chúng ta mới đúng, mỗi người một cái đùi gà.”

Nếu như tới ngày ăn thật sự của rắn lớn, hai con gà ngũ sắc với một con thỏ hoang mà bọn họ bắt được cũng không thể nào đủ ăn được. Nhưng mà hôm nay chỉ là ra ngoài leo núi ăn cơm dã ngoại thôi, thế nên sau khi trực tiếp bắc giá nướng, phân lượng như thế này cũng đủ rồi.

Rắn lớn mang những con mồi tới chỗ nước chảy phía xa để rửa sạch sẽ, Sơ Niệm lấy rau xanh đã được thu dọn từ trước ra, nhỏ giọng hát đợi thịt được rửa sạch đưa về.

Lúc phía sau có âm thanh, cô chỉ cho rằng rắn lớn trở lại, còn giơ một tay ra phía sau, hỏi “Rửa sạch rồi à, ta đã nấu nước rồi, con gà ngũ sắc này hơi gầy, chúng ta hầm thành canh là được.”

Phía sau không có phản ứng, nhưng cô đã phát hiện ra sai sai, cái bóng rơi bên cạnh người cô hiển nhiên không phải là hình bóng của con người, cũng không phải là hình rắn, trên đầu của nó có hai cái sừng dài, tư thế bày ra nhìn có vẻ là tư thế muốn tấn công.

“Niệm Niệm, cẩn thận phía sau.”

Đây mới là giọng nói của rắn lớn.

Bóng dáng phía sau nhanh chóng lại gần, Sơ Niệm lăn người hai vòng sang phía bên cạnh theo bản năng, khiến đòn tấn công của con linh dương sừng dài rơi vào khoảng không.

Lúc này, tầm nhìn của cô xuất hiện một tảng đá, đánh trúng chân sau của con linh dương sừng dài, khiến nó ngã xuống.

Rắn lớn nhanh chóng đi tới bên người cô, quan sát cô một lượt, “Niệm Niệm, có bị thương không.”

Sơ Niệm lắc đầu, nhìn về phía con linh dương sừng dài.

Đánh trúng một chân hoàn toàn không đủ để gây ra vết thương trí mạng cho nó, tảng đá dù sao cũng không phải là mũi tên, linh dương cũng không phải là thỏ, thể trạng của nó to lớn vạm vỡ, một cú nện này cùng lắm cũng chỉ khiến nó đi lại có chút khập khễnh mà thôi, chỉ cần có thể chạy trốn, thì có thể khôi phục lại.

Hình như nhận ra được sự nguy hiểm của rắn lớn, linh dương sừng dài chuẩn bị chạy trốn, nhấc chân trốn vào trong bụi cây bên cạnh.

Rắn lớn lấy cung tên của Sơ Niệm, đang chuẩn bị giải quyết nó, nhưng Sơ Niệm nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt từ trong bụi cây truyền ra.

Có một con linh dương nho nhỏ chạy ra từ trong bụi cây, dán lên người linh dương mẹ cọ cọ.

Sơ Niệm cuối cùng cũng biết vì sao động vật ăn cỏ vốn hiền lành này lại đột nhiên như phát điên và chuẩn bị đánh lén cô.

Trong bụi rậm chính là nơi mà nó và con nó đang ẩn náu, mà cô ở đây đốt lửa ăn cơm dã ngoại, lửa chính là biểu tượng của sự nguy hiểm đối với bất cứ loài thú nào, thế nên để bảo vệ con con nên nó mới chủ động tấn công cô.

Sơ Niệm nắm chặt tay rắn lớn, cúi đầu nói, “Đừng giết nó, nó còn có một con con nữa.”

Nếu linh dương mẹ chết rồi, linh dương con chắc chắn sẽ không sống nổi.

“Thức ăn của chúng ta đã đủ rồi.” Sơ Niệm nói.

Linh dương mẹ mang linh dương con chạy thoát khỏi tầm mắt của họ, Sơ Niệm mới phát hiện bây giờ hai người là tư thế gì.

Rắn lớn cố gắng hết sức để tới bên cô, nên đã xé rách quần áo da thú trên người, nửa người dưới là cái đuôi rắn đầy vảy, dùng tư thế có tính chiếm hữu và bảo vệ quấn cô vào bên trong.

Da thịt nửa thân trên của hắn vì dùng sức nhảy tới, quần áo da thú đã rách nát treo trên người, trong tay cầm cung tên, ánh mặt trời chiếu trên vảy hắn, nguy nga lộng lẫy, thần thánh giống như cái gọi là thần giới. Da thịt mạnh mẽ có lực, nửa che nửa hở, khiến người ta không khỏi có một loại cảm giác phạm tội muốn xe bỏ lớp quần áo này, kéo hắn xuống khỏi điện thờ.

Nhất là vẻ mặt lúc này của người đàn ông, cái cằm giương lên mang tính cảnh giác, bên trên cái cằm ưu tú là khuôn mặt tuấn dật đẹp trai, trong đôi đồng tử sâu thẳm tản ra ánh sáng nguy hiểm.

Vừa mê người lại dã tính.

Đây hình như mới là sự cao ngạo và cường thế khi hắn đối mặt với kẻ địch, hoàn toàn khác biệt với sự dịu dàng thường ngày. Mọi ánh sáng tốt đẹp trên thế giới đều rơi trên người hắn.

Là một người bạn gái hợp lệ, trái tim cô bắt đầu đập lên đập xuống bùm bụp, giơ bàn tay nhỏ muốn phạm tội ra, kéo da thú rách nát xuống.

Một tiếng rách vang lên, nhà dột lại gặp trời mưa, âm thanh nho nhỏ này thu hút người đàn ông cúi đầu xuống nhìn cô gái như chú mèo còn nằm trong lòng mình, giống như làm chuyện xấu bị bắt, mặt đỏ lên nhỏ giọng nói, “Dù sao thì cũng đã bị rách rồi…”

Lời này quả thật là giấu đầu hở đuôi.

Giọng nói vì căng thẳng mà kéo cao của rắn lớn thấp đi, khàn khàn nhẹ nhàng “Ừ?”

Hắn hình như hiểu được ý của cô, giang rộng đôi cánh tay ra phía sau, mảnh da thú vụn rơi xuống như lá mùa thu, cơ bắp xinh đẹp nhưng không khoa trương của hắn mang theo những giọt mồ hôi lóng lánh, lấp lánh long lanh dưới ánh mặt trời.

Sơ Niệm gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn hỏi, “Là thế này à?”
Bình Luận (0)
Comment