Dù vậy, gã ta chưa từng quên kẻ thù của mình.
Gã thề sẽ có ngày vùng dậy từ các căn cứ phía Bắc, báo thù tất cả những kẻ từng phản bội.
Mà giờ đây, một trong những kẻ thù ấy đang ở ngay trước mắt, lão Tứ không muốn đợi thêm giây nào.
“Đi, qua đó xem có đúng là nó không.”
Lão Tứ bật dậy, dẫn theo vài tên đàn em, lái chiếc xe của bọn chúng gầm rú lao khỏi căn cứ.
Lúc này, Văn Cửu Tắc cũng vừa lái xe rời khỏi căn cứ, đi xa hơn một chút.
Trong tình trạng zombie có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào ở vùng hoang dã, tốt nhất là không nên dừng lại ở một chỗ hai ngày liên tiếp.
Thế nên anh rời khỏi điểm cũ, men theo tuyến đường buộc phải đi qua nếu muốn đến căn cứ Bắc Chính, rồi dừng lại ở một vùng đất bằng phẳng, rộng rãi.
Chiếc xe của lão Tứ và đám đàn em nhanh chóng lần ra dấu vết, tìm đến đúng lúc Văn Cửu Tắc đang đứng bên xe sắp xếp đồ đạc.
Lúc đầu, anh còn tưởng là người trong đội xe.
Nhưng chiếc xe đó lại lao thẳng về phía anh, hoàn toàn không có ý định dừng lại, càng lúc càng nhanh, thậm chí có người còn thò cả người ra ngoài cửa sổ.
Thị lực của Văn Cửu Tắc vốn vượt trội hơn người thường, vừa thấy cảnh đó thì lập tức buông tay khỏi đống đồ.
Tiết Linh lúc này đang xách chiếc nồi lớn sạch bóng vừa rửa xong đi tới, lập tức bị anh kéo lấy một cái, cả người lẫn nồi bị nhét thẳng vào xe.
Văn Cửu Tắc cũng nhảy lên ghế lái, khởi động, lao thẳng về phía con đường trước mặt.
Xe chồm lên vì cán phải một chướng ngại vật, rung lắc dữ dội khiến Tiết Linh đang ngồi ghế phụ, ôm cái nồi suýt nữa bị hất văng.
Văn Cửu Tắc một tay cầm vô lăng, mắt dán vào gương chiếu hậu quan sát xe đuổi phía sau, tay còn lại thì kéo lấy Tiết Linh, không để cô va vào kính chắn gió.
Chiếc nồi rơi bịch xuống chân, Tiết Linh túm lấy tay vịn và cánh tay Văn Cửu Tắc ngồi dậy, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Văn Cửu Tắc đáp: “Có kẻ thù tới tìm.”
Tiết Linh: “…”
Giữa vùng hoang vu này mà cũng có địch thủ tìm đến? Anh có bao nhiêu kẻ thù vậy?
Tiết Linh không phải lần đầu bị truy đuổi. Trên đường đến thành phố Du, cô và Văn Cửu Tắc từng nhiều lần bị cướp chặn đường, cũng từng bị truy đuổi bằng xe.
Nhưng lần này có vẻ khác.
Vẻ mặt Văn Cửu Tắc vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng Tiết Linh quá hiểu anh, cô cảm nhận được sự nặng nề ẩn dưới sự điềm tĩnh ấy.
Cô bám c.h.ặ.t t.a.y vịn, quay đầu nhìn ra sau - chiếc xe đuổi theo họ trông rất giống xe của đội, nhưng có vẻ mới và khỏe hơn, tốc độ nhanh hơn nhiều so với chiếc xe long xòng xọc đã từng vào sinh ra tử của bọn họ.
Khi khoảng cách rút ngắn lại, Tiết Linh nhìn rõ biểu tượng đầu sư tử sơn trên xe đối phương.
Cô nhận ra rồi - lần duy nhất Văn Cửu Tắc từng nổ s.ú.n.g dữ dội trên đường chính là vì nhóm mang biểu tượng sư tử này.
Quả nhiên là kẻ thù cũ.
“Văn Cửu Tắc!” Có người từ xe sau gào lên, rồi là hàng loạt tiếng hú hét từ những tên khác.
“Thấy bọn tao là chạy à!”
“Không phải rất giỏi sao? Giỏi thì đừng chạy!”
Gió mang theo tiếng gào và cười cợt của bọn chúng, dù nghe không rõ ràng nhưng chắc chắn không phải lời gì hay ho.
Có tên còn nổ súng, cách xa nên không b.ắ.n trúng xe, nhưng đủ để khiêu khích.
Tiết Linh lại liếc nhìn Văn Cửu Tắc. Anh nhận ra ánh mắt ấy, quay sang mỉm cười an ủi: “Ngồi vững.”
Nói rồi, anh thu tay lại, đột ngột bẻ lái, cho xe rời khỏi đường chính.
Dựa vào âm thanh, phía sau có ít nhất năm người, lại có súng.
Không thể tiếp tục chạy thẳng trên đường được nữa, xe đối phương nhanh hơn, tiếp tục thế này chẳng mấy chốc sẽ bị bắt kịp.
Vùng đất xung quanh đã được quét sạch, trống trải hoàn toàn, chẳng có một công trình nào đủ lớn để ẩn nấp, chỉ có bên trái lờ mờ thấy bóng dáng một cụm kiến trúc, có vẻ là một thị trấn nhỏ.
Văn Cửu Tắc bất ngờ đổi hướng, là để chạy về phía đó.
Anh biết rõ, ở một nơi không có bất kỳ vật chắn nào, anh hoàn toàn ở thế hạ phong.
Những kẻ đó không giống bọn cướp đường chỉ biết vung xẻng hay gậy gộc - chúng có súng, là loại tàn bạo thật sự, g.i.ế.c người không gớm tay.
Mỗi lần Văn Cửu Tắc đối đầu với chúng trước đây, đều phải lợi dụng địa hình phức tạp, công trình đổ nát, liên tục ẩn nấp, đánh du kích từng tên một.
Mỗi lần “hạ gục dễ dàng” trong mắt người khác, đều là kết quả của sự kiên nhẫn, ẩn nấp và tính toán sinh tử.
Nhưng hôm nay, trên vùng đất trống trải này, anh hoàn toàn không có cơ hội.
Một người dù mạnh đến mấy, ở hoàn cảnh này cũng không thể đấu lại một nhóm cầm súng.
Nhận thức được điều đó, Văn Cửu Tắc không chần chừ.
Anh phớt lờ tiếng hét sau lưng, mắt dán chặt vào cụm kiến trúc phía trước.
Nếu trước khi bị đuổi kịp mà có thể chạy vào trong đó, có nghĩa hôm nay anh còn chưa đến lúc chết.
Còn nếu xui xẻo bị bắt trước khi đến được…
Hy vọng Tiết Linh đừng nổi giận với anh.
Có câu “trông núi chạy c.h.ế.t ngựa”, thị trấn kia từ xa nhìn như ngay trước mắt, mà lái suốt vẫn chưa tới, còn chiếc xe phía sau thì mỗi lúc một gần.
Văn Cửu Tắc đột nhiên nói: “Đổi cho em lái.”
Tiết Linh đang căng thẳng, nghe vậy sững người. Cô biết lái xe, nhưng đổi lái khi đang chạy là việc chưa từng thử.
Nhưng xe phía sau đang áp sát, cô hiểu ngay - chắc chắn Văn Cửu Tắc muốn chuẩn bị nghênh chiến từ ghế phụ, không lái được nữa.
Cắn răng, cô bắt đầu chui qua.
Giờ không phải lúc nghĩ đến an toàn giao thông nữa.
Văn Cửu Tắc người cao lớn, chiếm chỗ, làm việc đổi chỗ thêm phần khó khăn.
Tiết Linh vừa kịp ngồi ổn vào ghế lái, chưa kịp thở phào thì nghe thấy anh nói:
“Lát nữa nếu xe sau đuổi kịp, tôi sẽ nhảy khỏi xe, em tiếp tục chạy thẳng vào thị trấn kia, biết chưa?”
Tiết Linh: “?”
Anh nói gì cơ?
Nếu lúc này cô còn nói được, nhất định sẽ chửi anh hai câu là đầu óc có bệnh.
Đối phương rõ ràng không có ý buông tha, mà anh lại định hy sinh bản thân cản đường để cô trốn thoát? Đang muốn diễn phim truyền hình hả?
Văn Cửu Tắc rút súng, liếc qua cửa sổ nhìn về phía sau: “Chúng thấy tôi rồi, chắc sẽ không đuổi theo em. Nếu chúng điên lên vẫn đuổi, thì trốn vào giữa đám zombie, chuyện đó chắc không cần tôi dạy, đúng không?”
Tiết Linh tưởng anh sắp nhảy xuống thật, liền giơ tay định túm lấy anh - đúng lúc đó, xe bỗng chồm lên một cú.