Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 103

Lúc đầu từng có người thử cắt bỏ phần thịt da hay chặt cả cánh tay để ngăn virus zombie lan rộng.

Nhưng tất cả những ai bị nhiễm, dù chỉ là một vết thương nhỏ, cuối cùng đều không tránh khỏi biến thành zombie, chỉ khác nhau ở tốc độ nhanh hay chậm mà thôi.

Văn Cửu Tắc tự ước lượng, quá trình biến đổi của anh thuộc dạng trung bình. Không đến mức vài phút là hóa zombie, nhưng cũng không kéo dài được tới hai, ba ngày như người may mắn nhất. Có lẽ, anh cố gắng sẽ cầm cự được một ngày.

Anh đặt bình nước xuống, ngẩng đầu nhìn Tiết Linh.

Cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên n.g.ự.c anh, biểu cảm trên mặt vừa xấu xí vừa gượng gạo.

Văn Cửu Tắc từng thấy nét mặt này của cô, là vài tháng trước, khi cô nhìn thấy mẹ mình, biểu cảm ấy có nghĩa là: cô rất muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được.

Lần này, Tiết Linh không như trước kia dùng nước giả vờ làm nước mắt. Cô đang thật sự rơi vào một trạng thái hỗn loạn.

Cô không nhớ mình định làm gì nữa, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi và bất lực như hai luồng nước xiết va đập trong thân thể đã c.h.ế.t của mình.

Một cái xác đã c.h.ế.t rốt cuộc vì sao vẫn sinh ra được những cảm xúc này? Vì sao còn phải khổ sở mà gánh vác những cảm xúc của người sống?

Cô hoảng loạn bước qua bước lại, ánh mắt bắt đầu mất tiêu cự, hai tay cứng đờ nắm chặt trước ngực.

Cô nghĩ đến chính mình là người nhất quyết bắt Văn Cửu Tắc đi tới căn cứ phía Bắc.

Là cô nằng nặc đòi anh đi theo.

Nếu không đi, thì đâu xảy ra chuyện này. Nếu họ vẫn còn ở gần căn cứ Tân Tứ...

Văn Cửu Tắc vươn tay, nắm lấy đôi tay lạnh cứng của cô:

“Làm gì đấy? Nhìn như con robot bị lỗi hệ thống vậy.”

Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, vẫn là cái kiểu nói chuyện chọc người tức điên như mọi khi.

Tiết Linh không kiềm được lực, móng tay đ.â.m rách tay anh. Cô giật mình theo phản xạ, cúi đầu nhìn bàn tay anh, định rút tay mình về.

Nhưng Văn Cửu Tắc vẫn nắm chặt, không buông:

“Hay là nhân lúc này đánh anh một trận đi, dùng vuốt cũng được, cắn cũng được.”

Tiết Linh bỗng rút tay lại, lao người ôm chặt lấy anh, đầu đập loạn lên n.g.ự.c anh.

Cô ôm lấy anh, không cách nào trút hết cảm xúc nên bật người nhún chân vài cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, miệng phát ra tiếng gào kỳ dị, đầu ngón tay nhọn cấu rách cả lưng anh.

Văn Cửu Tắc bị cô đ.â.m vào lòng thì cũng ôm cô lại, tay nhẹ nhàng lướt qua vết d.a.o trên cánh tay và eo cô.

“Tôi biết, tôi biết mà, em khó chịu, tôi biết… Không sao đâu.” Anh cúi đầu, khẽ áp má vào tóc mai cô, đặt một nụ hôn lên mái tóc hơi khô của cô.

“Chúng ta phải đi rồi.” Cảm thấy Tiết Linh bình tĩnh lại đôi chút, anh mới buông cô ra.

Anh dùng xà beng và một số dụng cụ để gỡ bánh xe bị sa lầy.

Chính vì Tiết Linh bây giờ quá mất kiểm soát, anh lại càng cố tỏ ra bình tĩnh hơn. Trước khi rời đi còn tranh thủ hút xăng từ chiếc xe khác, rồi khởi động xe.

Tiết Linh như thể kiệt sức, bò lên ghế xe. Cô cầm lấy bảng viết, run tay viết một chữ: Vắc-xin.”

Vì tay run nên nét chữ cũng run theo.

Ánh mắt cô như than lửa trong tro tàn, lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Văn Cửu Tắc không tỏ thái độ gì, bởi anh hiểu rất rõ - đã quá muộn rồi.

 

Muốn tiêm vắc-xin thì phải đến căn cứ Bắc Chính, còn cách một quãng đường rất xa.

Đừng nói đến việc làm sao để lấy được loại vắc-xin quý giá đó, vấn đề trước mắt là anh không còn thời gian. Trước khi đến được căn cứ, anh sẽ hoàn toàn biến thành zombie.

Tiết Linh cũng biết điều đó, chỉ là cô quá hoảng loạn, quên mất.

Văn Cửu Tắc không nhắc cô. Anh nghiêng người từ ghế lái, ôm cô lần nữa, nói:

“Đi về hướng này có thể tới thành phố Hoài Tây, trước tận thế dân cư đông, nghe nói là nơi rất phồn hoa.”

Giờ thì đó là một trong những thành phố nhiều zombie nhất, gần như không ai dám đến đó tìm đồ - là một “thành phố zombie” gần nhất, ngược hướng hoàn toàn so với căn cứ Bắc Chính.

“Sau này chúng ta sống ở Hoài Tây nhé?” Văn Cửu Tắc nói.

Có lẽ anh cũng không chống đỡ được tới Hoài Tây, nhưng anh đã tính lượng xăng, chắc là đủ.

“Này, em đừng nhân lúc tôi mất ý thức mà vứt tôi giữa đường đấy nhé?” Anh nửa đùa nửa thật, mỉm cười, giọng vẫn rất nghiêm túc: “Đừng thấy tôi phiền, mang tôi theo bên người vẫn có lợi lắm.”

“Ví dụ như em gầy thế này, đường phố đầy zombie, chen không lại tụi nó thì có thể để tôi mở đường trước.”

“Gặp người khác, tôi còn có thể thu hút sự chú ý giúp em, để em có cơ hội chạy trốn, đúng không?”

“Những zombie khác đều đi một mình, em có zombie thú cưng theo sau, nhìn cũng oách lắm mà.”

“Tiết Linh… Em không được bỏ tôi lại, biết chưa?”

Tiết Linh ngồi ở ghế phụ, chỗ cô đã quen ngồi, muốn gào khóc, muốn lao ra đường chạy loạn, muốn nằm xuống đất không dậy nữa.

Nhưng không cách nào phát tiết được nữa, như một miệng núi lửa bị bịt kín.

Văn Cửu Tắc, cái đồ khốn này, đến nước này rồi còn bắt cô phải trả lời, phải gật đầu đồng ý với anh.

“Trả lời đi, chuyện nhỏ xíu này mà em cũng không đồng ý sao?”

Tiết Linh không muốn nói chuyện với anh. Sau này anh cũng sẽ không thể nói chuyện nữa, chỉ biết theo cô gào rú, cô nên sớm làm quen mới đúng.

Văn Cửu Tắc lại nói:

“Nếu không có ai sạc điện giúp em thì sao, cái bảng viết chữ đó cũng không dùng được.”

Rồi tự mình đáp lại:

“Hoài Tây từng rất hiện đại, chắc cũng còn máy phát điện, sạc năng lượng mặt trời, có thể tìm được đó. Em đi tìm thử xem.”

Tiết Linh không muốn nghe, nhưng anh vẫn nói mãi không thôi.

“Sau này cứ sống ở Hoài Tây đi, đừng tùy tiện chạy ra ngoài, thành phố lớn vậy đủ để em lang thang rồi.”

“Hoài Tây có một cái bảo tàng, nếu rảnh thì em dẫn tôi đi dạo bảo tàng nha.”

Cuối cùng, Tiết Linh không nhịn được nữa, cô níu lấy tay anh, cố chen vào chỗ lái.

Văn Cửu Tắc im bặt, bế cô lên ngồi luôn trên người mình, cả hai cùng chen chúc trong ghế lái.

Tiết Linh ôm lấy cổ anh, cảm nhận làn da vốn ấm áp đang dần lạnh đi, không kìm được lại siết chặt hơn.

Văn Cửu Tắc liếc nhìn con đường phía trước, một tay ôm cô, lẩm bẩm:

“Cảm giác còn chưa kịp thành zombie thì đã bị em siết c.h.ế.t trước rồi.”

Bình Luận (0)
Comment