Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 121

Nhiều chuyện không phải cô không làm được, chỉ là không muốn thử vì lo lắng đến sự bảo vệ bệnh hoạn của Văn Cửu Tắc dành cho cô.

Với tư cách là người ngoài cuộc, Tiết Linh điềm tĩnh nhìn ra kiểu quan hệ và tình thế rối rắm giữa hai người, và cô chỉ có một cảm nhận: đàn ông thật phiền.

Yêu một người đàn ông có bản năng bảo vệ quá mức do ảnh hưởng từ quá trình trưởng thành như Văn Cửu Tắc, chính là tự chuốc lấy phiền toái.

Hy vọng khoảng thời gian xa nhau này có thể khiến cái đầu cứng nhắc của anh tỉnh táo lại đôi chút.

Tiết Linh tìm đến khu huấn luyện.

Ở đây toàn là binh lính đang luyện tập, trong đám người mặc đồng phục giống nhau, sự xuất hiện của cô lập tức trở nên nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng không ai đến hỏi gì, cũng chẳng ai để ý cô.

Tất cả binh sĩ nơi này đều đã được thông báo rằng căn cứ hiện tại thu nhận hai cá thể đặc biệt – nhìn bề ngoài không khác gì zombie.

Mấy hôm trước, zombie nam kia từng đến sân huấn luyện kiểm tra năng lực, tuy là tay ngang nhưng thành tích nổi bật, nên chỉ đến nửa ngày rồi không quay lại nữa.

Hôm nay lại thấy một người khác, tuy tò mò, nhưng tất cả đều giữ nguyên quy củ, không quay đầu nhìn nhiều.

Trong mắt Tiết Linh, nơi này ai cũng nghiêm túc làm việc của mình, không khí nghiêm ngặt khiến cô hơi chùn bước.

Cô tự động viên mình trong lòng, đã không ai ngăn cản, vậy cứ mạnh dạn đi tiếp, thế là cô lặng lẽ men theo rìa sân huấn luyện đến khu huấn luyện s.ú.n.g ống.

Một binh lính trẻ đang kiểm tra kết quả b.ắ.n súng, vừa hạ s.ú.n.g xuống thì cảm thấy bên cạnh có người, cứ tưởng là đồng đội thay ca, quay đầu nhìn thì suýt bị gương mặt zombie của cô dọa cho đứng tim.

Tiết Linh vội giơ chiếc máy tính bảng đã chuẩn bị sẵn: “Chào anh, tôi đến đây để huấn luyện, anh có thể dạy tôi không?”

Cô thấy binh sĩ trước mặt lạnh lùng như khối đá, trong lòng thấp thỏm chờ phản hồi.

Nhưng cô không biết là, bên kia tim đang đập thình thịch, gương mặt căng cứng đó thực ra là vì sợ quá.

Mất một lúc để lấy lại tinh thần và hiểu được ý cô, người lính trẻ nhìn có vẻ hơi khó xử.

Tiết Linh nghĩ anh ta sắp từ chối, nhưng không ngờ anh ta quay đầu chạy tới phía sau, tìm một người trông lớn tuổi hơn, chỉ tay về phía cô rồi nói gì đó.

Chẳng bao lâu, người lính lớn tuổi kia đi tới.

“Chào cô, tôi đã biết tình hình của cô. Muốn huấn luyện thì không thành vấn đề. Theo tôi qua đây, tôi sẽ hướng dẫn.” Người lính già – đội trưởng, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Người lính trẻ cười ngượng: “Đây là đội trưởng của tôi, b.ắ.n s.ú.n.g rất giỏi. Tôi còn chưa học xong nên không dám dạy cô đâu.”

Tiết Linh thở phào, theo đội trưởng sang một bên.

Dù đội trưởng có vẻ nghiêm túc, nhưng rất có trách nhiệm. Tiết Linh lần đầu tiếp xúc với vũ khí nóng, học rất chậm, lại thêm các khớp ngón tay của zombie bị cứng, nhiều động tác không trơn tru. Thế mà anh ta không cáu, cũng không giục, chỉ kiên nhẫn chờ.

Khi thấy cô dần quen tay, đội trưởng nghiêm túc cũng mỉm cười, hàm răng trắng như người lính trẻ lúc nãy.

 

Tiết Linh nhận ra, những binh sĩ nhìn có vẻ lạnh lùng ở đây thật ra đang cố giữ vẻ mặt nghiêm, chứ cười lên là ai cũng rạng rỡ.

Khi buổi huấn luyện tạm ngưng để nghỉ ngơi, xung quanh cô đã tụ tập khá đông người, đều đến xem cô tập b.ắ.n súng.

Có người không nhịn được góp ý, còn có người chê đội trưởng dạy không tốt, tự nguyện xin được hướng dẫn cô.

Tiết Linh từng chơi qua s.ú.n.g của Văn Cửu Tắc, chỉ là một khẩu s.ú.n.g ngắn không mấy xịn sò.

Văn Cửu Tắc từng nói muốn dạy cô bắn, nhưng cô nghĩ anh cần vũ khí để phòng thân hơn, với lại đạn rất đắt, nhiều căn cứ không đổi được, cô không muốn lãng phí nên chưa từng thật sự học.

Giờ thì khác, cô đang tập với khẩu s.ú.n.g trường tấn công mới nhất.

Đội trưởng lo cô chịu không nổi lực giật, Tiết Linh chớp mắt: “Tôi là zombie mà, da thịt rất cứng, không thấy đau đâu.”

Đội trưởng: “…”

Huấn luyện được ba ngày, đội trưởng gần như đã quên mất cô là zombie.

Cô thật sự là một học viên ngoan ngoãn, biết nghe lời, lại chịu khó. Anh ta từng huấn luyện nhiều lính trẻ ngổ ngáo, nhưng chưa từng gặp ai như cô.

Nhìn kỹ thì, ngoài gương mặt tái nhợt, cô chỉ là một cô gái nhỏ gầy gò. Giữa đám lính đặc chủng cao to, cô trông thật yếu ớt và vô hại.

Dù biết rõ cô là zombie, nhưng chỉ cần tiếp xúc một thời gian, người ta sẽ dễ dàng quên đi điều đó.

Mấy hôm sau, khi Hách đội trưởng đến kiểm tra sân huấn luyện, ông thấy trong đội hình có một người lính mặc đồ xanh rêu nhưng thấp hơn hẳn, đang nghiêm túc tập bắn.

Ông nhìn kỹ hai lần, mới nhận ra đó là zombie tên Tiết Linh.

“Cô ấy đã đến tập mấy hôm rồi.” Vệ sĩ của ông sau khi đi hỏi thăm đã quay lại báo cáo.

Hách đội trưởng đứng xem cô huấn luyện một lúc, đợi cô ngừng lại thì vẫy tay gọi.

“Chủ động học hỏi thế này rất tốt. Có thêm kỹ năng là có thêm cơ hội. Chúng ta phải tận dụng thế mạnh của bản thân, tôi thấy cô làm rất tốt, cứ tiếp tục phát huy!”

Tiết Linh được khích lệ, lại vui vẻ quay về luyện tập.

Huấn luyện rất vất vả, nhưng cơ thể cô không biết mệt, tinh thần lại hưng phấn, nên hoàn toàn không có cảm giác “kiệt sức”.

Mỗi ngày, Văn Y đều đến kiểm tra tình trạng cơ thể của cô, ghi lại số liệu, cân nặng các thứ. Trước kia những việc này đều là Tiết Linh tự lén ghi chép.

Ngoài ghi chép ra, Văn Y chỉ nhắc một câu: “Cũng đừng tập quá sức, dùng năng lượng quá mức thì không đáng.”

Tiết Linh rất nghe lời, chỉ học sử dụng vũ khí nóng, không chạy theo đám lính luyện chạy bộ nữa.

Vài hôm sau, đội trưởng của cô được lệnh dẫn đội đi làm nhiệm vụ, Tiết Linh hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?”

Lần này họ được giao nhiệm vụ thường lệ, đến một bệnh viện ở thành phố cách đó khoảng hai ngày đường để di dời máy móc.

Những việc như định kỳ dọn sạch zombie xung quanh, vào các thành phố bị zombie chiếm đóng để tìm vật tư quan trọng, hoặc hộ tống nhóm nghiên cứu ra ngoài... đều là nhiệm vụ thường xuyên, là công việc hằng ngày của họ.

“Giờ còn đỡ đó, chứ hồi căn cứ mới lập, tụi tôi vừa phải ra ngoài tìm người sống sót, vừa phải vác gạch xây tường thành, còn phải ra ngoài gieo lúa, gặt lúa nữa cơ.”

Bình Luận (0)
Comment