Ông cho rằng từng giây từng phút đều đáng quý, không màng ngăn cản mà lên đường đến vùng Tây Bắc.
Lần đi đó kéo dài suốt ba năm. Căn cứ Bắc Chính mất liên lạc với họ, những người được cử đi tìm kiếm sau này cũng không thu được kết quả gì. Thời gian trôi qua, mọi người đành mặc định họ đã hy sinh.
Người trở về lần này là một trong những binh sĩ từng hộ tống giáo sư Kỷ Thời Bình. Anh ta cùng hai đồng đội liều mình quay lại báo tin và cầu viện, trên đường gặp vô vàn nguy hiểm, cuối cùng chỉ còn một mình sống sót về được đến căn cứ Bắc Chính.
Anh ta mang về một tin tức chấn động: giáo sư Kỷ Thời Bình vẫn luôn ở Tây Bắc, ban đầu là tại một trạm nghiên cứu ở vùng sa mạc, sau đó chuyển địa điểm vài lần, nhưng vẫn không ngừng nghiên cứu virus zombie và các thiên thạch. Ông đã có bước đột phá lớn.
Nhưng tuổi tác cao, cộng thêm làm việc không ngừng nghỉ, cơ thể ông đã suy yếu nghiêm trọng. Trong một đợt di chuyển, ông ngã bệnh nặng, nghiên cứu đình trệ, lại đúng lúc gặp một đợt zombie quy mô lớn.
Họ buộc phải đưa giáo sư Kỷ và một số nghiên cứu viên rời khỏi điểm trú ẩn ban đầu, lánh vào cố trấn Long An.
“Chúng tôi thiếu thốn vật tư, quan trọng nhất là không có bác sĩ và thuốc men. Tình trạng của giáo sư rất đáng lo ngại.”
Người lính đầy vẻ lo lắng, sợ rằng trong lúc họ đang xin viện trợ, giáo sư đã không còn cầm cự được.
Hách đội trưởng cùng viện sĩ Vinh Lan Gia lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp, nhanh chóng định ra đội hình xuất phát đến Tây Bắc.
Đội viện trợ lần này lên đến hai trăm người, mang theo vật tư, vũ khí, bác sĩ và xe y tế.
Văn Y cũng chuẩn bị lên đường thay mặt giáo sư của mình, mang theo kết quả nghiên cứu từ Bắc Chính để hợp tác trao đổi.
Giáo sư Kỷ quá quan trọng, đến mức Hách đội trưởng đích thân đến tìm Tiết Linh, hy vọng cô đi cùng đoàn. Nhiều việc có cô tham gia sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Tiết Linh gật đầu đồng ý, chỉ có một điều khiến cô lo lắng: “Nếu Văn Cửu Tắc quay về mà biết, có thể anh ấy sẽ nổi giận. Nếu anh ấy làm gì vượt quá quy định, mong ngài đừng trách.”
Tướng Hách cười nói: “Cô yên tâm, người nhà có lo lắng, có phản ứng, chúng tôi hoàn toàn hiểu được. Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Khoảng mười ngày sau khi Tiết Linh rời căn cứ, Văn Cửu Tắc quay về.
Anh vừa xuống xe đã đi thẳng về nơi ở, không thấy Tiết Linh đâu lại đến phòng thí nghiệm của Văn Y, phát hiện cửa khóa, người cũng không có.
Ngay lập tức anh có cảm giác bất an.
Quả nhiên, khi biết Tiết Linh không còn ở căn cứ mà đã theo đoàn đi Tây Bắc, anh tức giận đến mức đá bay cả bàn họp trong phòng hội nghị.
Chiếc bàn dài đơn sơ bị đá gãy một chân, va mạnh vào tường.
Thẩm đội trưởng, người đến thông báo tình hình cho anh, bị cơn giận đột ngột ấy làm cho sững sờ.
Từ lần đầu gặp Văn Cửu Tắc ở căn cứ, dù anh tỏ ra khó gần, nhưng trong công việc luôn rất ổn định, không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng.
Ngay cả trong đội đến thành phố Đông Hải, từng có người nói những lời khó nghe trước mặt anh, vậy mà anh cũng chẳng nổi giận.
Khi ấy ai cũng nghĩ anh chỉ ngoài lạnh trong ấm, thật ra là người dễ tính.
Giờ thì Thẩm đội trưởng mới nhận ra, không phải anh dễ tính, chỉ là mọi chuyện chưa chạm đến điểm giới hạn của anh.
“Chúng tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng xin yên tâm, không ai ép buộc Tiết Linh. Cô ấy tự nguyện tham gia lần hỗ trợ này.” Thẩm đội trưởng giải thích.
Nhưng khi nghe đến hai chữ “tự nguyện”, vẻ mặt Văn Cửu Tắc càng lạnh hơn. Khuôn mặt vốn cứng đờ như tượng đá giờ lại hiện lên nụ cười lạnh đến kỳ quái.
Anh không làm gì thêm, chỉ ngồi thẳng trên một chiếc ghế, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Thẩm đội trưởng.
Đã từng chứng kiến năng lực của anh, Thẩm đội trưởng thấy mồ hôi lạnh toát dọc sống lưng.
Lòng anh ta cũng thầm than khổ, vừa mới quay lại căn cứ, Hách đội trưởng đã kéo anh ta ra nói rõ tình hình rồi đẩy anh ta đi gặp Văn Cửu Tắc.
Nhưng còn cách nào khác? Chẳng lẽ lại để vị đội trưởng già ra mặt đối đầu với người như Văn Cửu Tắc?
Thẩm đội trưởng cố gắng dỗ dành vài câu, nhưng Văn Cửu Tắc đã không muốn nghe nữa. Anh chỉ đang cố nén giận, chờ cảm xúc ổn định lại. Khi đã bình tĩnh, anh chỉ nói một câu:
“Cho tôi một chiếc xe. Tôi phải đuổi theo.”
“Yên tâm. Xe đã chuẩn bị xong, người dẫn đường cũng có, lát nữa cậu có thể xuất phát.” Giọng của Hách đội trưởng vang lên từ cửa ra vào, ông làm như không thấy chiếc bàn bị đá văng nằm dưới đất.
Ông phất tay với cảnh vệ: “Suýt thì quên, đây là thư Tiết Linh gửi cho cậu.”
Văn Cửu Tắc nhận lấy, xé toạc phong bì, trong đó rơi ra một tấm ảnh chụp từ máy lấy liền.
Trong ảnh, Tiết Linh đang giơ bảng viết tay cũ kỹ của cô, trên đó chỉ có ba chữ: “Đừng giận nhé”.
Chỉ cần nhìn ảnh cũng thấy rõ vẻ căng thẳng và lo lắng của cô, cứ như một phạm nhân lần đầu chụp hình hồ sơ.
Văn Cửu Tắc ngắm một lúc, rồi cất tấm ảnh vào túi, đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy anh có vẻ đã hoàn toàn bình tĩnh, Thẩm đội trưởng khẽ cười khổ hỏi Hách đội trưởng: “Lẽ ra lúc đầu đưa thư này cho tôi thì đã không phải chịu trận rồi.”
Hách đội trưởng chống gậy khoát tay: “Người trẻ tuổi giận dữ thì cứ để họ xả. Phải trút ra được thì mới dễ nguôi ngoai. Đúng lúc nhìn thấy thư, lửa giận mới tan.”
Ông là người có kinh nghiệm. Hồi còn trẻ cùng các đồng đội đóng quân xa, điều kiện gian khổ, từng phụ trách việc trấn an người nhà binh sĩ.
Những chị em theo chồng tòng quân mà chịu ấm ức thì cũng rất đáng sợ. Khuyên không được, đánh lên thì dữ lắm, đến mức năm đó ông suýt bị họ lật tung.
So với họ, Văn Cửu Tắc vẫn còn là người dễ nói chuyện.
Văn Cửu Tắc ra tới nơi mới thấy chiếc xe chuẩn bị cho anh không phải là xe lẻ, mà là cả một đoàn xe chuyên vận chuyển vật tư.
Đoàn đội trước đi quá vội, không kịp chuẩn bị nhiều thứ. Đội viện trợ thứ hai này gần như sắp phải xuất phát. Dù Văn Cửu Tắc không yêu cầu, họ cũng chuẩn bị sẵn rồi.
Tính ra, người “đi nhờ” lần này lại chính là anh.
Văn Cửu Tắc: “…”
Mọi thứ đều như đã được sắp xếp sẵn, khiến anh càng thêm bực bội.
Thẩm đội trưởng và nhóm của anh ta cũng được phân vào đội hỗ trợ lần hai.
Theo lời Hách đội trưởng: “Đã từng phối hợp thành công một lần, quen tay rồi thì càng làm việc hiệu quả.”