“Em cũng tham lam ghê.” Văn Cửu Tắc vòng tay ôm lấy cổ cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Đi kiếm ‘bông hoa đỏ’ cho em.”
Họ tham gia vào hoạt động dọn dẹp zombie ở cổ trấn Long An.
Binh lính bắt đầu từ cổng thành cổ, còn họ thì đi từ hướng ngược lại.
Khi Văn Cửu Tắc lấy thuốc nổ ra, Tiết Linh kinh ngạc túm c.h.ặ.t t.a.y anh.
“Dùng thuốc nổ nhanh gọn tiện lợi.” Văn Cửu Tắc cho rằng gom hết zombie quanh đó vào một sân viện, ném thuốc nổ xuống là xong việc, tiết kiệm thời gian và sức lực.
Nhưng Tiết Linh lại không thấy thế.
Những công trình cổ ở cố trấn Long An đều là kiến trúc tồn tại hàng trăm năm, tinh xảo và đẹp đẽ, trước tận thế còn được bảo tồn rất tốt, cứ thế cho nổ thì quá đáng tiếc. Rõ ràng còn có cách khác.
Tiếc ư? Văn Cửu Tắc từng cho nổ cả mốc địa danh nổi tiếng và tòa cao ốc ở thành phố Đông Hải mà còn chẳng thấy tiếc, mấy thứ này liên quan gì đến anh.
Thế nhưng Tiết Linh không cho, anh vẫn cất lại thuốc nổ, dự định dùng s.ú.n.g xử lý từng con một.
Tiết Linh lại mở lời: “Đừng lãng phí đạn, đạn dược mọi người đều phải tiết kiệm, mình cũng nên tiết kiệm chút đi.”
Văn Cửu Tắc hỏi: “Vậy em tính làm sao?”
Cách của Tiết Linh thì thiếu gì.
Cô cũng là cao thủ tận dụng tại chỗ, nhưng khác với sự hoang phí của Văn Cửu Tắc, cô sống tằn tiện.
Trong cổ trấn có nhiều viện bảo tàng, được xây dựng từ các khu nhà cổ, bên trong trưng bày đủ loại hiện vật như ngân phiếu, sổ sách, bạc thời cổ, còn có các loại đao kiếm, vũ khí xưa.
Tiết Linh lôi ra một cái chiêng.
Loại chiêng có thể phát ra âm thanh rất lớn khi gõ bằng dùi.
Âm thanh “bang bang” vang vọng khắp cổ trấn, lập tức thu hút bầy zombie quanh đó.
Văn Cửu Tắc cầm một cuộn dây thừng to lấy từ trong tủ trưng bày, bắt đầu buộc zombie thành một chuỗi dài.
Tiết Linh đi trước gõ chiêng, Văn Cửu Tắc theo sau dắt dây, kéo cả chuỗi zombie đến một ngã tư trống trải.
Tiếp đó, dưới sự chỉ đạo của Tiết Linh, anh dùng một thanh đại đao lấy từ tủ trưng bày, ép từng con zombie lên khúc gỗ rồi chặt đầu.
Một màn “xử trảm giữa trưa” ra đời.
Văn Cửu Tắc cầm đao, nhìn cổ zombie rồi liếc sang Tiết Linh.
Gương mặt cô quá đỗi ngây thơ, chẳng có chút cảm giác sai trái nào với cảnh tượng trước mắt.
Cô như sực nhớ ra điều gì, làm dấu tạm dừng, moi từ túi ra một đôi găng tay dày dúi vào tay anh.
Như vậy sẽ không làm tay anh bị mài rách thêm.
Tiết Linh hài lòng tiếp tục đè zombie.
Thấy Văn Cửu Tắc cầm d.a.o mà không động thủ, cô khó hiểu gõ bảng hỏi: “Dao cù quá à? Cảm giác không c.h.é.m được?”
“Hay để em đi mài trước, mài bén chút?”
Văn Cửu Tắc nhíu mày, bắt đầu công việc đao phủ.
Chặt lâu thành quen, động tác cũng dần cơ giới hóa, đôi khi còn có cảm giác như đang chẻ củi.
Xử lý xong một đợt, Tiết Linh lại xách chiêng dắt theo Văn Cửu Tắc tiếp tục vòng quanh các con phố, ngẫu nhiên gom zombie để “xử trảm”.
Chỗ họ đi qua, bất cứ ngã tư nào rộng rãi một chút đều là cảnh đầu lăn lóc, xác ngổn ngang.
Một vài binh lính tò mò trong đội, đứng trên tường thành cao quan sát qua ống nhòm, bị cảnh tượng kia dọa đến á khẩu.
Zombie đang xử tử zombie!
Những binh lính quen biết Tiết Linh thở dài: “Cái anh Văn Cửu Tắc đó dữ quá, đến Tiết Linh đi theo cũng hóa đáng sợ.”
Binh lính từng theo đội trưởng Thẩm Chương, từng chứng kiến sự lạnh lùng và khó gần của Văn Cửu Tắc, cũng tặc lưỡi: “Người đó đúng là đáng sợ thật, nghĩ ra được cả cách xử lý zombie như thế, quá tàn nhẫn.”
So ra, trước kia anh chỉ là không thèm để ý đến bọn họ, vậy là hiền rồi.
“À mà này, Tiết Linh làm nhiệm vụ với các cậu thì thế nào, cũng kiểu lạnh lùng không nói chuyện à?”
“Sao thế được, Tiết Linh dễ thương lắm, làm nhiệm vụ còn hay mang quà cho tụi tôi, lần trước kiếm được cây giò đem về bồi dưỡng cho cả đội đấy!”
“Bếp chính trong đội, chú Tằng, than phiền nồi hư, cô ấy đi làm nhiệm vụ về còn tiện tay mang luôn cái nồi mới, bảo là hàng tốt lắm.”
Đám lính đội Thẩm Chương: “…”
Ngoại viện của mình và người ta, khác nhau dữ vậy luôn?
Chuyện Tiết Linh và Văn Cửu Tắc dắt zombie khắp cổ trấn Long An chặt đầu, nhanh chóng lan truyền khắp đội hơn mấy trăm người.
Ngày nào cũng có người lén quan sát bằng ống nhòm rồi trầm trồ.
Đến cả Văn Y – đang vùi đầu nghiên cứu – cũng nghe nói.
“Nhiêu đó đầu zombie cũng đủ chặt rồi, sao còn rảnh tới tìm tôi.” Cô ta liếc nhìn Văn Cửu Tắc chắn trước cửa, nhắc nhở: “Tránh ra chút, chắn mất ánh sáng rồi.”
Nhà cô ta chỉ có khuyết điểm là ánh sáng không đủ.
“Tình trạng của Tiết Linh, cô có cách nào không?” Giọng Văn Cửu Tắc khàn đặc.
Văn Y vẫn cắm đầu viết, tay không ngừng, miệng thì nói: “Các người lúc đầu sống c.h.ế.t không cho tôi nghiên cứu Tiết Linh, giờ lại bắt tôi cứu, tôi chẳng biết gì cả thì cứu kiểu gì, anh nghĩ tôi là thần chắc?”
Văn Cửu Tắc im lặng rất lâu, rồi mới nói: “Miễn là… không khiến cô ấy đau đớn, nghiên cứu gì cũng được.”
Văn Y mỉa mai: “Tôi còn tưởng anh định đi cắn người ta rồi bảo tôi nghiên cứu anh trước, rồi mới tới cô ấy.”
Văn Cửu Tắc: “Nếu cần thế thì... cũng được.”
Văn Y im lặng một lúc, viết thêm mấy dòng, cuối cùng lắc đầu: “Không, tư liệu nghiên cứu của viện sĩ Kỷ rất có giá trị, tôi tạm thời không có thời gian lo chuyện khác.”
Hơn nữa, cô ta sợ Văn Cửu Tắc nổi khùng. Mạng cô ta còn nhiều việc phải làm, không định c.h.ế.t vì cơn giận của anh.
Bất ngờ là Văn Cửu Tắc không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Ánh sáng lại rọi vào từ ngoài cửa, Văn Y cầm một bản ghi chép của viện sĩ Kỷ lên, trầm ngâm.
Nghiên cứu của viện sĩ Kỷ và người thầy của cô ta có bản chất rất khác nhau.
Ông từng phát hiện một loại vật chất đặc biệt trong một số thiên thạch, có khả năng ức chế sự sinh sôi của virus. Nhưng khả năng cao đây là một dạng sinh vật sống chưa được biết tới, có cấu trúc rất giống virus hiện tại.