Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 144

“Chào tạm biệt nhanh vậy sao?” Văn Cửu Tắc vẫn ngồi trên chiếc ghế Tiết Linh từng ngồi trước khi rời đi, tư thế chẳng thay đổi gì.

Tiết Linh bước tới, kéo áo khoác của anh ra, rồi chui đầu vào bên trong đó.

“Sao thế? Có ai nói xấu em à?”

“…”

“Không gặp được người quen? Hay nghe tin người quen hy sinh nên thấy buồn?”

“…”

Văn Cửu Tắc kéo cô ra, đưa cho cô chiếc máy tính bảng để cô trả lời.

Tiết Linh cầm lấy, lắc đầu. Một lúc sau, cô há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, làm động tác như thể muốn nhổ chúng đi.

“... Muốn cắn người à?” Văn Cửu Tắc hỏi.

Tiết Linh lại chui đầu vào trong áo anh.

Anh bọc cô lại bằng áo khoác rồi đứng dậy, đi đến bên bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ, bên trong là những ống thuốc bảo quản lạnh.

Tiết Linh nghe tiếng bóc vỏ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trong hộp chỉ còn đúng hai liều, ngoài cái anh đang cầm, chỉ còn một ống thuốc cuối cùng.

Khi mới tỉnh lại trên đảo Gia Lan, cô từng nhìn thấy loại thuốc có bao bì tương tự trên bàn.

Văn Cửu Tắc giữ gáy cô, Tiết Linh không cảm thấy đau khi tiêm, chỉ thấy ở sau cổ dâng lên một luồng lạnh mơ hồ.

Ngay sau đó, cái lạnh ấy như mạng nhện lan tỏa khắp da đầu, giống như có bong bóng nước ngọt nổ lách tách trong não.

Cô ngẩn người ra một lúc, mới nghe thấy giọng Văn Cửu Tắc vang lên từ máy tính bảng: “Đừng sợ.”

“Không sao đâu, tôi đi với em. Muốn cắn người cũng không sao cả.”

Dù vậy, Tiết Linh vẫn kiên quyết đi chào tạm biệt những người quen biết. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Văn Cửu Tắc, cố nén cơn bốc đồng muốn cắn người, đi vòng quanh đám đông một vòng, đến lúc rời đi thì cảm thấy như vừa vắt kiệt sức lực.

Lúc đến chào tạm biệt Văn Y, vẻ mặt của cô ta có chút khó hiểu: “Cần thiết phải đặc biệt đến tạm biệt sao?”

Tiết Linh nói: “Tất nhiên là cần. Lần này đi, chưa chắc bọn tôi còn có thể quay lại. Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ và chăm sóc chúng tôi suốt thời gian qua.”

Văn Y lại càng tỏ ra kỳ lạ hơn: “Chưa chắc còn quay lại?”

Cô ta liếc nhìn Văn Cửu Tắc một cái, không nói thêm gì: “Thế thì chúc hai người lên đường thuận lợi.”

Ngày hôm sau, khi ngồi lên xe, Tiết Linh vẫn còn thấy lạ: “Văn Y không khuyên chúng ta ở lại, cũng chẳng ai ngăn cản cả.”

Họ dù gì cũng đã được đưa vào hệ thống quản lý của căn cứ, sao lại muốn đi là đi được vậy?

Nghi ngờ ấy nhanh chóng được giải đáp.

Bởi vì chưa ngồi xe được bao lâu, họ lại chuyển sang một chuyến tàu hỏa. Khi Tiết Linh nhìn thấy bảng tên nhà ga, điểm đến cuối cùng là thành phố Tế Châu.

Cô ngẩn người: “... Chúng ta đi đâu vậy?”

 

“Tế Châu.”

“Đi làm nhiệm vụ?”

“Ừ.”

“…”

Vậy mấy cái chuẩn bị tâm lý trước đó, những lời chia tay nghiêm túc ấy, rốt cuộc là gì?

Tiết Linh nhận ra mình lại bị Văn Cửu Tắc chơi khăm. Anh chưa từng có ý định đưa cô rời khỏi căn cứ, mà từ đầu đã định đến Tế Châu.

Văn Y chắc chắn cũng biết, nên mới có phản ứng kỳ lạ khi nghe lời chia tay.

Khi Văn Cửu Tắc từng nói câu “rời khỏi nơi này cũng được”, thì lúc đó anh đúng là đã do dự.

Mãi đến khi bị Tiết Linh xé rách áo khoác thành mấy dải vải vụn, anh mới mở miệng giải thích: “Lúc trước tôi không muốn đi, nhưng bên Tế Châu vừa gửi tới tin mới. Giờ chúng ta có lý do để qua đó rồi.”

Tế Châu là một nơi đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, vào đầu thời kỳ tận thế, đó là thành phố duy nhất bị “vũ khí đặc biệt” xóa sổ. Khi ấy, toàn bộ Tế Châu biến mất khỏi bản đồ.

Hàng chục triệu zombie cùng cả thành phố bị chôn vùi.

Nhưng người ta chưa kịp vui mừng thì chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.

Lũ zombie ở vùng ven Tế Châu bị nhiễm phóng xạ, bắt đầu biến dị.

Chúng trở nên dị dạng, khả năng lây nhiễm mạnh hơn, sức sống dẻo dai hơn, phản ứng với con người nhạy hơn, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn. Từng khiến hàng chục căn cứ lớn nhỏ quanh Tế Châu thất thủ hơn một nửa.

Buộc phần còn lại của các căn cứ phải tái tổ chức và rút lui dần, rời xa Tế Châu.

Nhưng đám zombie đột biến này không vì con người rút lui mà dừng lại. Chúng tỏa ra từ Tế Châu, lan rộng ra xung quanh.

Không chỉ thế, chúng bắt đầu lây nhiễm cho động vật, phá vỡ quan điểm trước đây cho rằng động vật không thể nhiễm virus zombie.

Vùng phụ cận Tế Châu xuất hiện không ít động vật nhiễm bệnh, thậm chí còn hung hãn hơn cả zombie, khó đối phó hơn gấp bội.

Do liên lạc vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, các khu vực hoạt động riêng rẽ, thông tin không liên thông.

Căn cứ ở Tế Châu lại tự phong tỏa, chỉ có phía căn cứ Bắc Chính – nơi có nguồn tin rộng khắp – mới nắm được một số tình hình.

“Suốt mấy năm qua, căn cứ Tế Châu không hề liên lạc với Bắc Chính, cho đến năm nay tình hình quá tệ, căn cứ xung quanh sắp không trụ nổi, thậm chí căn cứ quan trọng nhất cũng thất thủ, họ mới tìm cách liên lạc với Bắc Chính, trình bày tình hình và cầu viện.”

“Bắc Chính từ lâu đã muốn khôi phục quyền kiểm soát các khu vực khác. Trước kia chưa có thời gian, giờ là cơ hội tốt. Những lời cầu viện từ Tế Châu trong năm nay, lần nào cũng gấp hơn lần trước, thái độ cũng dễ chịu hẳn.”

“Căn cứ Tế Châu được tái lập năm ngoái, nhưng gần đây lại bị zombie và động vật biến dị công phá, đang ở trạng thái nửa thất thủ. Trong liên minh tài phiệt kiểm soát căn cứ, đã có ba nhà gặp chuyện. Đây là lý do chính khiến họ phải tìm đến Bắc Chính cầu cứu.”

“Văn Y tiết lộ một số thông tin nội bộ. Trong liên minh tài phiệt ở Tế Châu, có một nhà là công ty sinh học trước tận thế, dưới trướng có phòng nghiên cứu nổi tiếng. Họ nắm giữ công nghệ đông lạnh cơ thể hàng đầu.”

“Thành tựu mới nhất của họ là: giải đông thành công một người bị nhiễm virus zombie từ đầu tận thế nhưng chưa kịp biến dị, rồi dùng loại vaccine mới của Bắc Chính tiêm vào, cứu sống người đó.”

“Người đó không biến thành zombie, ngoài việc thân thể hơi yếu, thì hoàn toàn bình thường.”

“Công nghệ đông lạnh này ban đầu chỉ dành cho những người giàu bị nhiễm virus, tự nguyện đóng băng bản thân. Tin tức này vừa lan ra, trong liên minh tài phiệt đã có thêm không ít người sẵn sàng tự nguyện đóng băng, chờ đến khi vaccine hoàn thiện hoặc đến khi zombie bị tiêu diệt thì giải đông.”

Bình Luận (0)
Comment