Nhưng với tình hình hiện tại, đó lại là chuyện khiến Tiết Linh cảm thấy vui vẻ.
Cô không suy nghĩ gì nhiều mà bật thốt ra một câu: “Vậy chẳng phải đây là vũ khí thần binh lợi khí nhất sao? Nếu c.h.ặ.t t.a.y em xuống, khỏi cần mài, cũng là vũ khí siêu cấp rồi!”
Còn tốt hơn cả con d.a.o trong tay Văn Cửu Tắc!
Văn Cửu Tắc im lặng một lúc, bất ngờ kéo tay cô lên, giơ d.a.o định chém.
Tiết Linh bị dọa phát khiếp, la oai oái rút tay về. Văn Cửu Tắc không dùng sức, để mặc cô rút tay ra, d.a.o vung một nhát vào không khí.
“Muốn c.h.ặ.t t.a.y thật à? Còn nói bậy nữa không?”
“…”
Tiết Linh giấu tay ra sau lưng. Cô đâu có thật sự muốn c.h.ặ.t t.a.y làm vũ khí, chỉ thuận miệng nói chơi thôi mà, sao lại giận dữ vậy chứ.
Cô chắc chắn là Văn Cửu Tắc đang giận vì câu nói vừa rồi của cô.
Nhưng ngay sau đó anh lại thu d.a.o như không có chuyện gì, ra hiệu tiếp tục tiến lên, vẻ mặt chẳng có chút khó chịu nào.
Hiện tại hai người đang đơn độc thâm nhập vào khu vực đã sụp đổ của thành phố, nhiệm vụ là thăm dò trước khi đưa cả đội vào.
Bị anh dọa cho một trận, nhưng đang làm nhiệm vụ, Tiết Linh quyết định tạm thời không cãi nhau.
Văn Cửu Tắc quay lại, đưa tay ra với cô, nhưng Tiết Linh chỉ lướt qua, giấu tay ra sau lưng.
Sau đó, cô bấm vào chiếc đồng hồ đeo tay kiêm thiết bị liên lạc ngắn, “tích tích tắc tắc” nhập vào mấy câu.
Giọng nữ điện tử bình tĩnh vang lên: “Anh lùi về phía sau em.”
Văn Cửu Tắc: “…”
Chiếc đồng hồ đeo tay này có chức năng gần giống máy tính bảng, chỉ là thao tác nhập hơi phiền.
Tiết Linh tiếp tục bấm bấm: “Em tạm thời không thèm tính sổ với anh.”
Văn Cửu Tắc cũng gõ: “Tôi chỉ giúp em loại bỏ ý nghĩ nguy hiểm thôi.”
Tiết Linh: “Anh mới là người ý nghĩ nguy hiểm nhiều hơn em!”
Văn Cửu Tắc kéo cô lại một cái, nhắc nhở: “Cẩn thận, đừng dẫm phải zombie.”
Phía trước mặt họ là vài con zombie biến dị bản địa của thành phố Tế Châu - đặc sản nổi tiếng nơi này. Chúng là những xác sống bị nhiễm virus biến dị bởi các zombie nhiễm phóng xạ, có thể nói là zombie thế hệ thứ không biết bao nhiêu.
Chúng cũng không giống những zombie phổ thông mà Tiết Linh từng gặp – cơ thể đều có dị dạng khác nhau.
Con mà cô suýt dẫm phải là một zombie có đầu sưng phồng to bất thường, bên cạnh là một con bị gãy thắt lưng uốn cong 180 độ, còn có một con chân không đều nhau, thân thể bị đứt làm hai đoạn.
Con zombie bị đứt đôi đó, bình thường nó đi kiểu gì nhỉ?
Phần thân trên của nó vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, miệng vẫn mở ra đóng vào.
Tuy nhiên, bọn zombie này không tấn công Tiết Linh hay Văn Cửu Tắc.
Trong khu vực này, mối nguy hiểm đến từ những loài động vật bị nhiễm virus – chúng đe dọa cả người lẫn zombie.
Zombie – loài từng khiến loài người sợ hãi – trong vùng này cũng trở thành mục tiêu bị động vật nhiễm virus tấn công.
Có vẻ như một chuỗi sinh thái mới đang dần hình thành trong cái vòng lây nhiễm quái dị này.
“Cẩn thận, đừng để mấy thứ biến dị này cào hay cắn phải.” Văn Cửu Tắc nhắc: “Trong cơ thể em đã có đủ loại virus đánh nhau rồi, không cần thêm cái mới vào góp vui.”
Tiết Linh: “Anh cũng cẩn thận, không khéo bị cắn một cái biến dị thành người một tay dài một tay ngắn.”
Văn Cửu Tắc giơ tay gõ nhẹ lên sau đầu cô một cái.
Tiết Linh đang trong tình trạng bất ổn, rất có thể xấu đi bất cứ lúc nào, vậy mà anh vẫn dẫn cô vào khu nguy hiểm, nên có chút căng thẳng.
Tiết Linh quay lại, vỗ mạnh lên người anh, rồi lại gõ vài chữ: “Em có lợi thế, không sao.”
Từ “không sao” là câu Văn Cửu Tắc hay nói nhất, thi thoảng nó cũng trở thành câu Tiết Linh dùng để an ủi anh.
Nhưng zombie chó chưa phải thứ đáng sợ nhất – nơi này từng có quá nhiều người sinh sống, rác rưởi và xác c.h.ế.t tích tụ thành nguồn nuôi dưỡng cho đàn chuột.
Một bầy zombie chuột chen chúc bò ra từ miệng cống, đủ khiến bất cứ ai nổi da gà.
Chúng kéo theo những chiếc đuôi to dài bất thường, nhìn cứ như phía sau là một con rắn.
Văn Cửu Tắc lập tức túm Tiết Linh ném lên vai, chạy khỏi khu vực này.
Lũ chuột đông quá, xử lý rất phiền. Họ không đến đây để diệt chuột, không thể tốn thời gian vô ích.
Ngoài chuột, mèo cũng là loài quen thuộc trong thành phố.
Nhưng khác hẳn hình ảnh đáng yêu lanh lợi, zombie mèo ở đây cơ thể méo mó, lông xám bẩn thỉu.
Một con zombie mèo từ trong bóng tối lao ra, Văn Cửu Tắc phản ứng cực nhanh c.h.é.m một nhát.
Lưỡi d.a.o không cắt được cơ thể nó, đợt tấn công thứ hai của nó bị Tiết Linh đón lấy. Cô một tay xé toạc bụng con mèo.
Lần đầu chạm trán với loại zombie mèo như vậy, không có kinh nghiệm, suýt nữa cô bị thứ trong bụng nó văng đầy mặt.
Văn Cửu Tắc kịp che chắn cho cô, nửa người và cả tóc đều dính đầy mùi thối.
Tiết Linh: “... Lần sau em sẽ có kinh nghiệm, đảm bảo né được. Khoan, anh đừng nắm tay em.”
Văn Cửu Tắc vươn tay nắm chặt lấy cô.
Bàn tay đầy mùi hôi của Văn Cửu Tắc khiến Tiết Linh chỉ muốn trợn mắt.
Em hỏi thật, vậy lúc nãy anh chắn cho em để làm gì vậy?
Con zombie mèo bị xé bụng ra gần như thành hai nửa nhưng vẫn chưa mất khả năng hành động. Nó cứ duy trì trạng thái bụng toạc đôi, phơi ruột phơi gan mà chạy đi.
Tiết Linh nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy thần kinh mình bị công kích dữ dội.
Không lẽ, mọi con vật nhiễm virus đều biến thành thế này?
Rồi họ gặp zombie chim, cùng đủ loại động vật thành phố – quen thuộc hay không đều có.
Từ trước đến nay, Tiết Linh luôn tự do qua lại trong những thành phố zombie, nhưng đây là lần đầu cô chật vật đến thế.
Cuối cùng khi sắp tới được trung tâm kỹ thuật đông lạnh, họ còn gặp phải mấy con zombie ngựa.
Tiết Linh suýt nữa mắng chửi thành tiếng.
Lũ nhà giàu kia, sao lại dựng cái trường đua ngay cạnh trung tâm đông lạnh chứ?!
Những con zombie ngựa này kỳ dị đến độ khiến người ta sốc tinh thần.
Ngực và bụng chúng bị xé toạc, bên trong lòi ra đống lông chim, móng vuốt, cánh chim, da thú… loạn hết cả lên.
Tiết Linh không nhịn được mà tưởng tượng – có khi nào những con zombie ngựa đó đã nuốt mấy con vật khác, nhưng không tiêu hóa nổi, rồi chúng bị tống ra ngoài qua vết rách bụng?
Từ đó mới tạo ra cảnh tượng như bị tắc nghẽn khủng khiếp kia?