Văn Cửu Tắc để mặc miếng băng dính lủng lẳng trên miệng, chỉ nhún vai, đút tay vào túi, không nói thêm gì nữa.
Tiết Linh chọn xong quần áo, lại lục lọi trong tủ và tìm được hai chiếc khăn mặt mới, tiện tay bỏ luôn vào túi.
Khi cô đến cánh cửa tủ cuối cùng, định mở ra xem thử thì Văn Cửu Tắc lại tựa lưng vào cửa, cười cười, nhất quyết không chịu nhường đường.
Tiết Linh nghĩ anh lại đang trêu mình, mà dù sao cô cũng đã chọn đủ đồ, nên cũng không cố chấp đòi mở tủ nữa, xách túi lên rồi đi ra ngoài.
Cô chọn xong phần mình, liền bảo Văn Cửu Tắc cũng tìm xem có thứ gì mặc được không. Nhưng đáng tiếc quần áo trong phòng ngủ chính dưới tầng một đều là của chủ nhà và con trai họ, cỡ lại quá nhỏ, anh mặc không vừa.
Hai người chia nhau lục lọi khắp căn nhà xem còn gì hữu dụng không.
Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước chiếc tủ TV đã bị mọt ăn rỗ, thử một cây kéo tìm được bên trong.
Anh rất ít khi có hứng thú lục lọi từng món đồ như thế này. Trước kia cần gì thì trực tiếp ra căn cứ đổi, nếu không đổi được thì vào thành phố tìm, cũng là có mục tiêu rõ ràng, tìm xong thì đi.
Nhưng giờ đây, anh lại tiện tay lật hết từng ngăn kéo trong nhà, thậm chí còn lấy lên một bức ảnh chụp cả gia đình năm người của chủ nhà, nhìn qua một lượt.
Đặt ảnh trở lại, anh thấy Tiết Linh xách một cái nồi từ trong bếp đi ra.
Văn Cửu Tắc nhìn tay cô cầm cán nồi, không chắc chắn lắm hỏi: “Em lấy cái nồi này, chắc không phải để đánh tôi đấy chứ?”
Tiết Linh: …
Cô thẳng tay ném cái nồi xuống chân anh, rồi giơ bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm, ra hiệu trong tay cô đang có gì đó, bảo anh đoán thử.
“Cái gì vậy?” Văn Cửu Tắc chống cằm, quan sát nắm tay cô: “Không phải em bắt được con chuột đấy chứ?”
Tiết Linh đá nhẹ vào chân anh một cái.
Cô xòe tay ra, trên lòng bàn tay gầy guộc là một quả cà chua nhỏ xíu.
Màu đỏ căng mọng, chỉ to bằng nắp chai.
Tiết Linh tiện tay gỡ miếng băng đang dính trên miệng Văn Cửu Tắc vứt sang một bên, rồi đẩy quả cà chua về phía anh, ra hiệu cho anh ăn.
Văn Cửu Tắc bật cười, cầm lấy bỏ vào miệng, vị hơi quá chín, gần như sắp lên men.
“Ừm, ngon lắm.” Anh thản nhiên khen.
Tiết Linh kéo áo Văn Cửu Tắc, dẫn anh đến sân sau của ngôi nhà.
Sân được lát xi măng, góc tường đặt mấy chiếc chậu và thùng xốp chứa đất.
Bây giờ trong những chiếc chậu và thùng xốp ấy đều mọc đầy cỏ dại, nhưng có một chậu bên trong lại có một cây cà chua, trên cành vẫn còn mấy quả đã chín đỏ và vài quả còn xanh lẫn đỏ.
Trước khi rời đi, họ cũng bế cả chậu cà chua theo.
Cây cà chua lớn khá sum suê, được đặt ở ghế sau xe, dùng dây an toàn cố định lại.
Họ đi quanh khu vực này, tìm những căn nhà còn khóa cửa, thu nhặt được khá nhiều đồ.
Dù đa phần những món đồ này theo Văn Cửu Tắc thì đều không cần thiết, có cái thậm chí anh còn không biết dùng để làm gì, như một bó ngải cứu khô to tướng, nhưng Tiết Linh đã tìm ra, anh cũng chẳng ý kiến gì, cứ thế ném hết lên xe.
Ghế sau không đủ chỗ thì bỏ vào cốp, cốp không đủ lại buộc lên giá hành lý trên nóc xe.
Cuối cùng, Tiết Linh còn đào ra hai sọt than đen sì.
Văn Cửu Tắc: "…"
Có lẽ anh đã hiểu ý cô rồi - cô muốn anh nấu cơm.
Trong xe anh có gạo, đã vứt ở góc cốp xe ba tháng trời mà vẫn chưa đụng tới.
Anh cảm thấy ăn gì cũng được, miễn sao nhanh gọn là được, cần gì phải nhóm lửa nấu cơm.
Nhưng Tiết Linh chỉ chỉ vào chiếc bếp nhỏ cô tìm được, rồi lại chỉ vào than, cuối cùng giơ lên một cái nồi đất mới tinh.
Văn Cửu Tắc ngửa đầu, đưa tay xoa gáy, thở dài một hơi: “Được rồi, được rồi.”
Tiết Linh đã chuẩn bị sẵn dụng cụ cho anh, lại còn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, anh cũng không thể qua loa cho xong.
Anh nhóm lửa, đốt than, rửa sạch nồi đất, đong gạo và nước cho vào nồi, rồi đặt lên bếp.
Trong lúc chờ cơm chín, Tiết Linh đi ra ngoài, tới một khoảng đất hoang gần nơi họ cắm trại.
Văn Cửu Tắc cũng theo sau. Hai người lục tìm trong những luống rau đã bị bỏ hoang của người dân xung quanh, nhặt được mấy cây rau diếp.
Dây đậu leo quấn quanh giàn tre đen sì, còn rối vào dây bí đao bên cạnh.
Họ hái được hơn chục quả đậu dài, đáng tiếc bí đao vẫn chưa kết trái, chỉ mới ra hoa.
Cẩn thận tìm kiếm một hồi, họ còn đào lên một quả bí ngô từ đám cỏ dại mọc um tùm. Loại bí ngô này có dạng dài, vỏ vẫn còn xanh.
Bội thu trở về, hai người bắt tay vào sơ chế nguyên liệu.
Văn Cửu Tắc mở một hộp thịt hộp, định cứ thế đổ thẳng vào nồi đất nấu chung với cơm cho tiện, nhưng Tiết Linh lại rút chảo từ trong xe ra.
Thế là anh đành cất lại hộp thịt, đi rửa chảo, rồi mới cho thịt hộp vào chiên sơ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tiết Linh, anh định cắt nhỏ rau rồi ném hết vào nồi đất hầm cùng cơm cho nhanh, nhưng lại bị cô dùng ánh mắt từ chối.
Chiên thịt xong, anh lại xào rau, mùi thơm cùng làn khói dần lan tỏa.
Tiết Linh vẫn ngồi bên cạnh nhìn anh bận rộn.
Lúc hai người mới sống chung, dưới yêu cầu của cô, Văn Cửu Tắc cũng phải làm việc nhà.
Ban đầu cô cứ tưởng anh không biết làm gì, nhưng về sau mới phát hiện thật ra anh khá thạo việc, biết chăm sóc người khác, cũng biết nấu ăn, chỉ là không quá chú trọng đến hương vị.
Anh làm gì cũng thích trực tiếp bỏ hết vào nồi đổ nước hầm nhừ, hầm đến khi mọi thứ đều mềm nhũn, nhạt nhẽo như nhau.
Cảm giác như đã từng xuống bếp, nhưng chưa từng được ai dạy, nên chỉ tự mò mẫm mà hình thành thói quen này.
Tiết Linh bèn chỉ anh cách cắt thịt thế nào để khi áp chảo sẽ ngon hơn, xào rau đến độ nào thì vừa miệng nhất.
Hồi đó anh nghe mà cứ lơ đãng, chẳng mấy nghiêm túc, vậy mà giờ lại nhớ rất rõ.
Tuy động tác có chút vụng về, nhưng anh không vội, nên thoạt nhìn cũng ra dáng đầu bếp lắm.
Thịt đã được áp chảo, rau cũng được xào chín, đặt lên trên cơm trắng nóng hổi trong nồi đất, còn có cả hai quả cà chua nhỏ cắt đôi, trông rất ngon mắt.
Văn Cửu Tắc đặt nồi đất lên chiếc bàn tạm bợ của họ, hơi nóng bốc lên, mùi cơm chín hòa quyện với hương rau và thịt.
Khi ăn vào, bỗng có một cảm giác khó tả...
Dường như họ không còn đang ngồi bên lề một con đường vô danh, trời không phải bốn bề hoang vắng, mà là đang ở nhà.
Tiết Linh ngồi đối diện anh, chống cằm, ánh mắt vẫn dán chặt vào nồi cơm trước mặt Văn Cửu Tắc.
Cô đang nghĩ gì?
Là nghĩ đến những cơn đói mình từng chịu đựng, ghen tị vì anh vẫn có thể ngồi đây ăn một bữa cơm?
Hay là đang nhớ lại...
Những ngày họ từng cùng ngồi bên bàn ăn, cùng nhau dùng bữa?