Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 87

Mãi đến khi ngoài cửa sổ hửng sáng, Tiết Linh mới “cạch” một tiếng, tắt đèn ngủ.

Sáng dậy, cô dọn dẹp phòng sạch sẽ, rồi Văn Cửu Tắc lái xe đưa cô đến thành phố đầy rẫy zombie để lấy đồ.

Tiết Linh không phải lần đầu làm chuyện này, Văn Cửu Tắc cũng quen rồi, tìm một chỗ kín đáo ngồi đợi cô.

Cầm danh sách mua sắm, Tiết Linh xuất phát.

Văn Cửu Tắc ngồi trên nóc xe, gió lạnh thổi qua chiếc áo khoác mà Tiết Linh ép anh mặc.

Thấy hơi nóng, anh liền tháo chiếc mũ len màu xanh trên đầu xuống.

Chiếc mũ này ban đầu là của Tiết Linh, nhưng từ sau lần anh bị ốm, cô đã ép anh đội nó.

Văn Cửu Tắc cầm cuốn sách mà Tiết Linh tiện tay để trên xe, thỉnh thoảng lật vài trang g.i.ế.c thời gian. Cách một lúc lại cầm ống nhòm lên quan sát, vừa tìm bóng dáng của Tiết Linh, vừa đề phòng có nhóm nhặt đồ nào khác đến gần.

Súng và d.a.o ngắn đều mang theo người, nhưng anh đã lâu không còn vì chờ đợi mà bồn chồn khó chịu đến mức phải nghịch d.a.o nữa.

Cũng không còn lo lắng bất an như mấy tháng trước, vì anh biết, Tiết Linh sẽ sớm quay lại.

Tiết Linh đẩy một chiếc xe đẩy siêu thị cỡ lớn chất đầy đồ trở về.

Văn Cửu Tắc đội lại mũ, đứng dậy ra đón, nhưng Tiết Linh chỉ nói còn nữa, rồi quay người đi tiếp.

Chẳng mấy chốc, cô đẩy thêm ba xe hàng chất đầy ắp, còn có mấy túi chăn lông vũ mới tinh.

Văn Cửu Tắc nhìn thấy trong đó có hai cần câu cá, thứ này không có trong danh sách.

Những món không có trong danh sách mà Tiết Linh vẫn lấy còn rất nhiều, ví dụ như bình đun nước nóng, rổ đựng rau, cây lau nhà, giẻ lau, hay một số gia vị như dầu, muối, tương, giấm... toàn là đồ dùng hằng ngày.

"Đều hết hạn rồi, nhưng biết đâu vẫn còn mùi vị, cứ thử xem!" Mỗi lần nhặt được đồ miễn phí, Tiết Linh đều vô cùng hào hứng.

Văn Cửu Tắc còn gì để nói nữa, cứ mang về hết thôi.

Riêng đồ của anh, đã chiếm trọn một xe hàng.

Quần áo, giày dép, khăn quàng cổ, tất, nước cạo râu, d.a.o cạo râu... thứ gì cũng có, còn có cả bộ dụng cụ sửa chữa mà anh cần.

Cảm giác như đang ăn bám bạn gái vậy.

Nhưng Văn Cửu Tắc chẳng bận tâm, anh ăn khỏe mà.

Dọn dẹp lại đống đồ linh tinh, Văn Cửu Tắc nhìn thấy hơn chục gói hạt giống rau.

Anh còn tưởng Tiết Linh chỉ tiện miệng nói về chuyện trồng rau, ai ngờ cô lại thực sự lấy về.

Tối hôm đó, chiếc giường gỗ cứng đã được lót thêm đệm, phủ lên trên là chăn bông, và cuối cùng là chăn lông vũ.

Đúng lúc nhiệt độ bên ngoài hạ xuống, gió đêm thổi vù vù qua cửa sổ, dù Tiết Linh chưa cảm thấy lạnh, nhưng được bọc trong chăn mềm mại, cô vẫn cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Chỉ là Văn Cửu Tắc lại thấy nóng, nửa người nằm ngoài chăn.

Bàn bên cạnh giường đặt một bình giữ nhiệt đầy nước nóng, bên cạnh còn có một bánh trà cũ.

Tiết Linh thích uống đủ loại trà - trà hoa, trà trái cây, theo mùa mà thay đổi. Mùa đông, trong bình giữ nhiệt của cô chắc chắn phải có cúc hoa và táo đỏ, còn trà đậm thì là thứ không thể thiếu mỗi khi thi cử.

Nhưng Văn Cửu Tắc lại quen uống nước lọc, tốt nhất là nước không pha gì cả.

Vậy nên, thay vì nói bánh trà này là cô mang về cho anh, thì thực ra là vì cô muốn uống nhưng không được, nên mang về để ngắm cho đỡ thèm.

 

Sáng sớm, rừng núi gần đó và con đường phía xa bị sương mù mỏng bao phủ, trong phòng ngủ cũng có chút không khí lành lạnh.

Văn Cửu Tắc bị động tác xuống giường đi giày của Tiết Linh làm tỉnh, anh vò đầu ngồi dậy.

Tóc anh hơi dài, xoăn nhẹ, che khuất tầm mắt nên anh phải vuốt ra sau.

"Sớm vậy mà dậy làm gì?"

Tiết Linh hào hứng đề nghị: "Hôm nay trồng rau đi!"

Văn Cửu Tắc: "…"

Tiết Linh nhanh chóng lấy mấy gói hạt giống ra, hỏi anh muốn trồng loại nào.

Văn Cửu Tắc không nói gì, chỉ nhận lấy mấy gói hạt rồi xem kỹ.

"Dù tôi không có kinh nghiệm trồng rau, nhưng ở đây ghi mùa trồng là tháng Năm. Bây giờ hình như là mùa đông?"

Tiết Linh mới sực nhớ ra. Cô chẳng có kinh nghiệm trồng trọt gì cả, thậm chí còn từng nhầm lẫn, nghĩ rằng lạc mọc trên cành.

Nhưng những người trẻ lớn lên trong thành phố như cô, ai mà chưa từng có giấc mơ về một cuộc sống điền viên?

Trước đây, trên mạng từng rộ lên trào lưu làm video về cuộc sống đồng quê, rất nhiều blogger rời thành phố về quê, xây nhà trồng rau. Bỏ qua việc có thật hay không, chỉ riêng những hình ảnh trong video đã đủ khiến cuộc sống ấy trở nên yên bình và tươi đẹp.

Tiết Linh tìm được một cửa hàng bán đồ kim khí, bên cạnh lại có trạm giống cây trồng, nên cô đã nhớ đến những video trồng rau đó và hớn hở mang hạt giống về.

"Không trồng được sao?" Cô thất vọng nằm bò ra mép giường.

Văn Cửu Tắc nhặt một gói hạt giống lên: "Trên này ghi là cải bắp mùa đông, chắc cái này trồng được."

"Vậy trồng cái này, mấy thứ khác để sau."

Văn Cửu Tắc cảm thấy hình như cô không chỉ định ở đây một mùa đông, mà còn có ý định sống lâu dài, đến cả chuyện mùa sau trồng gì cũng tính rồi.

Hai kẻ hoàn toàn không biết gì về trồng trọt, cứ như đang chơi trò gia đình, đơn giản đào một khoảnh đất sau nhà, trồng hạt giống cải bắp vào.

Tiết Linh tận hưởng trọn vẹn niềm vui điền viên, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Còn Văn Cửu Tắc thì chỉ coi như hoạt động gân cốt, chẳng hy vọng gì vào chuyện rau có thể mọc lên.

So với đám rau chưa biết bao giờ mới thu hoạch được, vấn đề nhức nhối trước mắt là cái bếp củi.

Một là khó kiểm soát lửa, hai là cái nồi quá to. Văn Cửu Tắc chỉ nấu phần ăn cho mình, nhưng thức ăn nhanh chóng dính hết xuống đáy nồi, không cách nào vét lên nổi.

Tiết Linh ngồi bên bếp củi nhóm lửa, lửa cháy bừng bừng.

Văn Cửu Tắc đứng bên nồi, mặt không đổi sắc vét phần cơm cháy, nhai rôm rốp.

Còn không bằng trước đây dùng bếp lò nhỏ mà nấu từ từ nữa.

Cách chỗ họ ở nửa ngày xe có một căn cứ tên là Tân Tứ. Văn Cửu Tắc đã lái xe đến đó một chuyến.

Anh mang về cả một xe than tổ ong.

Hiện tại, căn cứ đều giới hạn điện, giá điện đắt đỏ, dùng điện cho mọi thứ không còn là lựa chọn thực tế, thế nên nhiều người đã tìm cách khác để sưởi ấm và nấu ăn.

Vừa hay gần đó có mỏ than, thế là có kẻ nhanh nhạy làm ra than tổ ong để bán, trở thành mặt hàng cực kỳ đắt khách trong căn cứ.

Bình Luận (0)
Comment