Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi He Với Nữ Phụ

Chương 54

Dịch Nam Yên không ngờ dấu vết mà Diệp Sơ Hạ nhắc đến không phải ở môi mà là ở cằm cô.

Một vết cắn nhẹ và... vệt đỏ không lớn nhưng nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Từ nãy đến giờ Dịch Nam Yên chẳng hề cảm thấy đau đớn gì, nói chính xác thì não cô hiện tại vẫn như một cục bùn nhão, lắc lắc có lẽ sẽ nghe được tiếng nước. Thoáng nhớ lại thôi đã khiến cô đỏ mặt tía tai, cho nên dấu vết để lại khi nào thì Dịch Nam Yên hoàn toàn không có ký ức, cô chỉ nhớ được cảm giác lúc đó hoàn toàn bị hấp dẫn, môi đối phương dần dần nhếch xuống phía dưới.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Dịch Nam Yên thay đổi, cô run rẩy kéo gương trang điểm xuống, quả nhiên vết trên cổ còn rõ hơn cả vết trên cằm, cô kéo cổ áo xuống, vùng da từ ngực trở lên đỏ hơn những nơi khác rất nhiều, trên đó đều là dấu vết của sự ám muội.

Dịch Nam Yên cầm gương trang điểm, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ rưng rưng nước mắt: "Chị đã nói là không tức giận rồi mà T^T"

Dịch Nam Yên: "............"

Hiển nhiên biết nhóc xấu xa này chỉ là giả vờ, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Dịch Nam Yên không khỏi hít một hơi, quay mặt đi: "Lần sau đừng làm như vậy," cô trầm mặc một lát, mới cực kỳ nhỏ giọng bổ sung thêm, "Ít nhất cũng không thể rõ ràng như vậy."

Diệp Sơ Hạ nhìn đôi má đỏ hây của cô, nàng nghi ngờ có thể cô đang mong chờ điều này.

Nàng nở một nụ cười tươi, trông vừa ngoan ngoãn vừa tỏa nắng, Dịch Nam Yên không khỏi cười theo, nhìn có vẻ ngớ ngẩn, nhưng một lúc sau, cô dường như lại nhận ra điều gì đó, ngượng ngùng hừ khẽ, "Thắt dây an toàn vào, đi đấy nhé."

Diệp Sơ Hạ tủm tỉm gật đầu, Dịch Nam Yên hếch cằm, quyết định rộng lượng, không so đo đến sự mạo phạm vừa rồi của nàng, nhưng với tình trạng hiện tại, việc đi nhà hàng chắc chắn chỉ rước bực vào người, thế là Dịch Nam Yên quay xe, trực tiếp lái xe vào gara chung cư Diệp Sơ Hạ.

Lúc lên lầu thì không chịu đi thang máy vì sợ bị nhìn thấy, lén lút chẳng khác nào đi ăn trộm.

Diệp Sơ Hạ không vui lắm, nàng sống ở tầng tương đối cao, có lẽ chưa đến một nửa là nàng đã không chịu nổi rồi, huống hồ lúc này trong thang máy chưa chắc sẽ có người, vả lại, nàng đã quấn khăn lụa quanh cổ cô nên dấu vết không còn rõ lắm, tất cả là tại cô có tật giật mình.

Nhưng Dịch Nam Yên nhất định kiên trì, khi cô mở to mắt, giống như một con mèo xù lông, rất đáng yêu: "Đi thang bộ! Nếu em không đi được thì chị cõng em lên!"

Diệp Sơ Hạ bất lực nhún vai: "Vậy đi thôi."


Tuy nhiên, khi cô bước lên cầu thang, Dịch Nam Yên cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường thang bộ không nhìn thấy bóng người, nhưng giờ cô lại có thể nhìn thấy vài nhân viên văn phòng đang thở hổn hển đi lên.

Dịch Nam Yên chưa từng đi thang bộ bao giờ, nhịn không được hỏi Diệp Sơ Hạ: "Người ở chung cư này ai cũng thích đi thang bộ vậy hả?"

Dịch Nam Yên nghĩ nghĩ, chẳng trách mỗi lần đi thang máy đều không thấy ai.

Một nữ nhân viên văn phòng đi ngang qua nghe được lời cô nói, liếc nhìn hai người: "Nếu không phải cúp điện thì ai rảnh đi thang bộ?"

Nữ nhân viên cho rằng hai người này thật lạ lùng, này có nghĩa là họ không biết thang máy bị mất điện nhưng vẫn chọn đi thang bộ, đây là loại tâm lý ăn no rửng mỡ gì vậy?

Dịch Nam Yên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu tức giận nhìn Diệp Sơ Hạ: "Diệp Sơ Hạ, em cố ý phải không?!"

Nữ nhân viên run rẩy trước âm thanh đó, thậm chí còn nghi ngờ rằng giây tiếp theo cô gái này sẽ bắt đầu giật tóc cô gái kia! Thật đáng tiếc cho một em gái xinh đẹp như vậy, ngay cả khi bên cạnh có người ngoài mà vẫn có thể bị ức hiếp như thế này, cũng không biết ở nơi riêng tư sẽ bị bắt nạt ra sao nữa.

Diệp Sơ Hạ: "... T^T em không có."

Chuyện này Diệp Sơ Hạ thật sự không biết, dù sao nàng làm gia sư cũng không có thời gian chơi điện thoại, lên xe cũng không để ý tới di động của mình, đoán chừng bên chung cư đã gửi tin nhắn hoặc nhắc nhở trong nhóm nhưng nàng vẫn chưa xem.

Vừa chớp mắt, nước trong mắt nàng như muốn trào ra, như đang sợ hãi và tủi hờn.

Thế là Dịch Nam Yên vừa rồi cực kỳ cáu kỉnh bỗng nhiên giống như một quả bóng bay bị người khác xì hơi, khí thế lập tức xẹp xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em đừng khóc, chị chỉ hơi lớn tiếng một xíu thôi mà, chị không có quát em."

Diệp Sơ Hạ huhuhu: "Quả nhiên là có được rồi thì không biết quý trọng. Lúc trước chị không có như vậy."

Dịch Nam Yên: "..." Mẹ nó, nếu tôi mà biết em là kẻ hai mặt như này, thì ngay cả khi rớt một cọng lông mi thôi tôi cũng có thể đỗ thừa cho em nữa đấy!

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Đừng giả vờ nữa, đi nhanh lên!"


Diệp Sơ Hạ: "Em không đi!" Nàng giả vờ lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại, "Hồi mới quen thì gọi bé này cưng nọ, nhưng mà khi có được rồi, thấy em khóc cũng không thèm dỗ em chút nào hết. Tấm chân tình này, rốt cuộc đã trao lầm người rồi."

"Diệp Sơ Hạ! Em quá lắm rồi đó!" Dịch Nam Yên nhảy dựng lên, "Tôi gọi em là bé cưng khi nào?" Nói đến đây, cô nghi ngờ nhìn Diệp Sơ Hạ, "Có người gọi em như vậy đúng không?"

Diệp Sơ Hạ câm nín nhìn Dịch Nam Yên, trong lúc nhất thời, nàng không biết nên nói đây là quăng miếng hay là lợi dụng tình thế trả đũa nàng.

Gì mà có ai gọi em như vậy phải không, nàng là loại người tùy tiện để người ta gọi nàng như vậy sao?

Mạch não Dịch Nam Yên nhất thời không kịp chuyển hướng, dù gì cũng không phải là cô không lướt mạng, thế là cô nhanh chóng phản ứng lại, hung dữ nhìn Diệp Sơ Hạ: "Đi thôi!"

Diệp Sơ Hạ không nhúc nhích: "Em mệt rồi, đi không nổi nữa."

"..." Dịch Nam Yên nghiến răng rồi cười lạnh một tiếng, cúi người vác nàng lên vai đi lên lầu.

Còn tưởng rằng tôi sẽ cõng em à? Tưởng bở?

Cô nhân viên văn phòng bị phớt lờ tự nãy giờ tự dưng lại bị nhét đầy thức ăn cho chó: "..."

Tuy là Diệp Sơ Hạ nhưng cũng không khỏi bị hành động của cô làm cho giật mình, vai không phải là chỗ ngồi tốt, chí ít tư thế này không thích hợp, sẽ khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu, Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt, khuôn mặt cố nặn ra vài phần tái nhợt rồi nói: "Chị Nam Yên, em khó chịu quá à."

Dịch Nam Yên cảm thấy Diệp Sơ Hạ nhất định lại đang lừa gạt mình, em cho rằng tôi dễ lừa vậy sao?

Cô chỉ sợ chẳng may thôi, nếu không thì cô sẽ không đặt nàng xuống nhanh như vậy đâu!

Chưa kịp mở màn hoạt động tâm lý nghĩ một đằng nói nẻo thì Diệp Sơ Hạ đã đặt chân xuống đất, Dịch Nam Yên thấy vẻ mặt của nàng có chút không ổn, lập tức hoảng sợ: "Em sao vậy?"

Diệp Sơ Hạ xoa xoa bụng, khó chịu cau mày, môi đỏ mọng khẽ hé: "Em đói."


Dịch Nam Yên trầm mặc một lát, sau đó tức giận nói: "Diệp Sơ Hạ!"

Nhưng lúc này, Diệp Sơ Hạ đã lao lên cầu thang, chỉ chừa lại một bóng lưng vô tình cho Dịch Nam Yên.

Dịch Nam Yên nghiến răng, bỗng dưng bật cười.

Thay vì nói thái độ của nàng thay đổi, Dịch Nam Yên cảm thấy sau khi xác nhận quan hệ phải gọi là buông thả bản thân, tính cách ác liệt như vậy, ngoại trừ cô thì còn có ai sẽ yêu một người phụ nữ như vậy?

Suy cho cùng, trên đời này không có nhiều người có gu thẩm mỹ độc đáo như cô.

Dù Dịch Nam Yên có thể lực tốt nhưng khi lên tới cửa cũng thở hổn hển, huống chi là Diệp Sơ Hạ, sau khi nghỉ ngơi trên ghế sofa một lúc, Dịch Nam Yên gãi đầu: "Chị đi nấu cơm."

Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Thôi, để em."

Dịch Nam Yên không nghĩ đây là chu đáo, cô nhạy bén nghe được ẩn ý trong lời nói của nàng, tức giận đấm ghế sô pha: "Mía! Ý em là sao? Em nghi ngờ đồ tôi nấu không ăn được phải không?"

... Thứ đó có lẽ không ăn được thật ấy.

Diệp Sơ Hạ thầm nghĩ, lần này cô phản ứng nhanh thật, nhưng loại vấn đề này đối với Diệp Sơ Hạ chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ, nàng nhìn cô một cách nghiêm túc và thâm tình: "Sao em có thể để chị vào một nơi như nhà bếp được chứ? Nhiều khói dầu sẽ làm hư da đó chị."

Dịch Nam Yên: "Ha."

Cô lạnh lùng nhìn Diệp Sơ Hạ, chỉ số IQ thoáng chốc chiếm lĩnh vị trí cao khiến cô hiểu rằng những lời này chỉ là lời bào chữa, hễ mở miệng ra là lời ngon tiếng ngọt, nhưng thực ra là sợ món cô nấu ăn không được!

Thế nên Dịch Nam Yên không hề dao động, từ trên sô pha đứng dậy, trừng mắt nhìn nàng rồi quay người đi vào nhà bếp: "Không được đi theo."

Diệp Sơ Hạ nhún vai, không nhúc nhích.

Thực ra, khi nhìn thấy Dịch Nam Yên vào bếp tự tin như vậy, không có chút nào lùi bước như lần trước, Diệp Sơ Hạ biết sau lần đó chắc chắn cô đã lén học nấu ăn từ người khác, cho nên lần này cô mới nhất quyết muốn đích thân xuống bếp, có lẽ là muốn nàng mở mang tầm mắt, nếu không cô nhất định sẽ giống như lần trước, đợi nàng vào chữa cháy.

Mà bây giờ, có lẽ vì đã đạt được thành tựu trong học tập nên mới tự tin như vậy.


Tuy rằng suy đoán của Diệp Sơ Hạ không có bằng chứng nhưng nàng thực sự đã đoán đúng, đối với Dịch Nam Yên mà nói, cô sẽ không bao giờ chủ động tiếp xúc với những thứ mà trước đây cô chưa từng chạm vào hoặc không có hứng thú, nhưng nếu thứ này không những khiến cô mất mặt mà còn bị người khác nhìn thấy, vậy thì lần sau cô nhất định sẽ chủ động học hỏi để lấy lại sĩ diện.

Mặc dù, sau khi học được có thể sẽ không có cơ hội này, ngay cả những người nhìn thấy cô bị mất mặt cũng có thể đã quên chuyện như thế.

Nhưng tinh thần hơn thua không chịu thừa nhận thất bại của đại tiểu thư vẫn khiến cô làm vậy.

Dịch Nam Yên đã có tính nết như vậy ngay cả khi cô vô cùng nổi loạn vào thời kỳ hoang tưởng tuổi dậy thì.

Dịch Nam Yên đã học được phương pháp nấu ăn cầu kỳ nhưng bắt miệng từ đầu bếp của gia đình mình, từ cách trình bày đến hương vị đều hơn hẳn các món ăn tại nhà bình dân của Diệp Sơ Hạ, nhược điểm duy nhất là cách nấu này tốn rất nhiều thời gian.

Cho nên lúc vào nhà Diệp Sơ Hạ cũng không cảm thấy đói lắm, nhưng khi Dịch Nam Yên chuẩn bị sẵn sàng mang ra ngoài thì nàng đã đói đến mức ước gì mình có thể lấy các loại đồ ăn vặt để thỏa lấp cơn đói trước.

Dịch Nam Yên thường không đợi lâu khi yêu cầu đầu bếp nấu ăn theo ý thích tuỳ hứng của mình, vì vậy trong tiềm thức cô nghĩ rằng sẽ không mất quá nhiều thời gian, nhưng thực tế, nếu không có sự giúp đỡ của đầu bếp, dù cho đã thành thạo thì cũng không khỏi lóng ngóng tay chân, khiến tiến độ bị chậm lại rất nhiều, cho nên khi Dịch Nam Yên bưng bát đĩa ra, cô vẫn có chút thất vọng.

Rốt cuộc, không phải là cô không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.

Cửa sổ sát đất khổng lồ trong phòng khách khiến cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của thời gian.

Diệp Sơ Hạ không hề đả kích sự nhiệt tình của cô, nàng cũng không nói gì, sau khi đồ ăn được dọn lên xong liền lấy đũa ra.

Là một người có khiếu thẩm mỹ, khả năng sắp xếp bát đĩa của Dịch Nam Yên rất xuất sắc, trông giống như một bức tranh, khiến người ta không nỡ phá hủy, nhưng Diệp Sơ Hạ lại không có ý tưởng đó, phá hủy bức tranh mà không hề chớp mắt, sau đó bỏ "màu sắc" vào miệng.

Thành thật mà nói, cách nấu chỉ ở mức trung bình, có lẽ vì nguyên liệu bình thường và nước sốt cũng chưa đầy đủ nên không thể tạo ra hương vị độc đáo như một nhà hàng cao cấp, nhưng nó vẫn ngon hơn những người nghiệp dư nhiều. Quan trọng nhất là có thêm buff đặc biệt, điều này khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy những món ngon nàng từng ăn trước đó không đáng nhắc tới.

Diệp Sơ Hạ đặt đũa xuống, trái tim Dịch Nam Yên thắt lại, đang định hỏi có dở lắm không thì Diệp Sơ Hạ nhào vào lòng cô: "Chị Nam Yên, chị tốt với em quá."

Diệp Sơ Hạ biết rằng đối với một đại tiểu thư chưa bao giờ nấu ăn thì việc vào bếp là một chuyện hiếm có, Diệp Sơ Hạ thậm chí còn chắc rằng khi mới bắt đầu tập nấu, có lẽ cô đã nhiều lần bị đứt tay hay sợ dầu nổ.

Cô ngầm che giấu cảm xúc trong hành động khiến người ta cảm thấy ngọt ngào hơn những lời đường mật.

Dịch Nam Yên cười đắc chí, cô biết ngay mà, chỉ cần cô chịu dốc lòng dốc sức thì không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô!

Nhưng cô lại không nói gì phù hợp với bầu không khí, ngược lại hất cằm kiêu ngạo, kiềm chế vui vẻ: "Hừ."

Bình Luận (0)
Comment