Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi He Với Nữ Phụ

Chương 58

Sau khi Dịch Nam Yên ngủ một giấc, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, dù sao cô vẫn luôn chú ý đến sức khỏe của mình, nên một cơn bệnh bất thình lình như thế này sẽ không hành hạ cô quá lâu.

Mà nhân lúc Diệp Sơ Hạ đang nấu ăn trong bếp, Dịch Nam Yên lén lút thoa kem nền màu trắng lên mặt và dùng phấn phủ cố định lớp trang điểm, khiến khuôn mặt cô trông vẫn ốm yếu nhưng không khiến người ta cảm thấy "giả".

So với cách chăm sóc da và trang điểm bữa đực bữa cái như Diệp Sơ Hạ, thì hiển nhiên Dịch Nam Yên chuyên nghiệp hơn trong phương diện này, ít nhất khi Dịch Nam Yên lên bàn, Diệp Sơ Hạ không nhận thấy có gì sai sai.

Diệp Sơ Hạ không phải là loại "trai thẳng" không phân biệt được một người có trang điểm hay không, nàng cũng có thể tự trang điểm tự nhiên đơn giản, nhưng giống như Dịch Nam Yên thì trừ khi tẩy trang đi, nếu không nàng thật sự không nhìn ra được.

Tất nhiên, chạm vào chắc chắn sẽ phát hiện được, dù sao làn da không trang điểm và làn da trang điểm vẫn có cảm giác khác biệt.

Rõ ràng là Dịch Nam Yên biết điều này nên cô tỏ ra thiếu năng lượng khá khôn khéo, dưới tiền đề này, dĩ nhiên Diệp Sơ Hạ không thể táng tận lương tâm trêu chọc cô nữa.

Dịch Nam Yên cố ý ăn chậm lại, dường như không có khẩu vị, để tách biệt mình với ngày xưa, mãi đến khi nhìn thấy Diệp Sơ Hạ bắt đầu dọn bát đũa, cô mới nói với vẻ mặt "yếu ớt": "Lát nữa chúng ta đến bệnh viện đi."

Kỹ thuật diễn của cô thực ra rất sượng, nhưng Diệp Sơ Hạ chỉ nghĩ đó là vì cô không muốn đến bệnh viện, dù sao nếu không phải đặc biệt nghiêm trọng thì Diệp Sơ Hạ cũng không muốn đến một nơi như bệnh viện.

Diệp Sơ Hạ cau mày, có chút lo lắng: "Sao vậy? Vẫn còn khó chịu hả?"

Dịch Nam Yên vô thức nhìn đi nơi khác, nói: "Không có, nhưng mà đi kiểm tra một chút thì an tâm hơn."

Diệp Sơ Hạ nghĩ thù thấy cũng đúng, không giống nàng không mấy quan tâm đến tình trạng cơ thể của mình, Dịch Nam Yên cho dù kinh nguyệt chỉ chậm vài ngày cũng phải đến bệnh viện kiểm tra, đương nhiên cô sẽ đặt nặng vấn đề nếu cô bị bệnh, nói cho cùng, bệnh nặng thường do bệnh nhẹ gây ra.

Diệp Sơ Hạ không có nhận thức này, nàng thậm chí còn không thèm uống thuốc khi bị cảm, toàn dựa vào khả năng miễn dịch tự nhiên của cơ thể, có thể nói là nàng không quan tâm nhiều đến vấn đề này, nhưng Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng cũng khá tốt khi mà Dịch Nam Yên có nhận thức này.

Ít ra nó có thể đảm bảo một cuộc sống không bệnh không tật và sống lâu trăm tuổi đúng không?

Sau khi đặt bát đĩa và đũa vào máy rửa chén, nàng bước ra ngoài, trong phòng khách không có bóng dáng Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ chớp mắt, có chút nghi ngờ, tưởng cô đã đi vệ sinh, chờ một lúc cũng không thấy ai, mới bắt đầu đi tìm.


Dịch Nam Yên ngồi trước bàn trang điểm sang trọng như công chúa của mình, đang cẩn thận vẽ chân mày.

Diệp Sơ Hạ cạn lời: "Đi khám bác sĩ mà cũng trang điểm hả?"

Dịch Nam Yên hùng hồn: "Có phải chị đi khám Đông y cần nhìn nghe hỏi sờ đâu, mắc gì không thể trang điểm?"

Thực ra, Dịch Nam Yên hoàn toàn không nghĩ tới điều này khi cô mới đánh kem nền lên mặt, nhưng việc đi ra ngoài lại khiến cô nhớ đến điều đó.

Là một người mang trong mình gánh nặng thần tượng nặng trịch, Dịch Nam Yên luôn trang điểm mỗi khi ra ngoài, này không liên quan gì tới việc thiếu tự tin, dù sao cô chưa bao giờ cho rằng ngoại hình của mình thua kém bất cứ ai. Trong mắt cô, ai cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngang bằng với cô thôi, nhưng sẽ không ai từ chối làm mình đẹp hơn phải không?

Hơn nữa, màu môi của cô quá nhạt, nếu ra ngoài mà không đánh màu sắc nổi bật, bắt mắt thì trông cô sẽ rất mờ nhạt.

Có một định lý cơ bản không thể phá vỡ trên thế giới này: khi bạn ra ngoài mà không trang điểm, bạn sẽ thường xuyên gặp phải những người có xích mích với bạn hoặc người mà bạn chướng mắt, nhưng khi bạn ra ngoài một cách tinh xảo và hoàn hảo thì thường có xu hướng trời yên biển lặng.

Trong thành phố này, không có nhiều người cô ghét, nhưng việc đề phòng luôn là đúng đắn, chưa kể Dịch Nam Yên chưa bao giờ hài lòng với màu môi của mình nên cô đã quen trang điểm mỗi lúc ra ngoài.

Bất kể ở trước mặt người nhà hay ở trước mặt người ngoài trông như thế nào, Dịch Nam Yên đều luôn muốn làm cho mình trở nên tươi sáng xinh đẹp, không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào ở bất kỳ khía cạnh nào.

Đây là thói quen cô hình thành khi không hợp với những người trong giới thượng lưu, nó đã trở thành thói quen và bây giờ không thể thay đổi được.

Suy cho cùng, gánh nặng thần tượng của cô luôn nặng vậy mà.

Diệp Sơ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngụy biện."

Nhưng thấy cô vẫn còn lòng dạ trang điểm, Diệp Sơ Hạ cũng hiểu rằng thân thể và tinh thần của cô chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao cô cũng không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ, nếu thực sự cảm thấy không thoải mái, cô sẽ không rảnh trang điểm... nhỉ?

Diệp Sơ Hạ nhìn Dịch Nam Yên đang cầm gương từ nhiều góc độ khác nhau để xem trang điểm môi của cô đã hoàn hảo hay chưa, không khỏi có cảm giác muốn đỡ trán.


May mà Dịch Nam Yên không trang điểm lâu lắm, dù sao ngoại trừ màu môi ra, cô hoàn toàn không có bất mãn gì với khuôn mặt này, vì vậy cũng không có trang điểm quá mức, nên tương đối nhanh.

Đương nhiên, trong tình trạng của cô, cô không thể lái xe được nên Diệp Sơ Hạ đã gọi xe, bệnh viện do Dịch Nam Yên chỉ định.

Trước kia nếu không phải bệnh nặng hay là khám sức khỏe, Dịch Nam Yên sẽ không đi bệnh viện, dù sao ở nhà cô cũng có bác sĩ riêng, bệnh nhẹ không cần phải đến bệnh viện.

Nói là bệnh viện, nhưng thực chất là một khoảng sân nhỏ ẩn mình trong thành phố, trông rất cổ điển, nhưng cửa đỏ son là tự động, phòng có máy lạnh, chỉ là khéo léo ẩn giấu trong cảnh quan nên mọi thứ đều có vẻ cổ kính.

Diệp Sơ Hạ nhướng mày ngửi thấy mùi thuốc: "Không phải Đông y?"

Dịch Nam Yên lời lẽ hùng hồn: "Tự nhiên muốn khám Đông y không được à?"

"Được, được, được." Diệp Sơ Hạ bất đắc dĩ phụ hoạ, có chút không rõ Dịch Nam Yên lúc này đang nghĩ gì, hành vi của cô có vẻ kỳ quái.

Sau khi đi qua hành lang, Dịch Nam Yên đi tới trước cửa, lễ phép gõ cửa, nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra, bèn mở cửa bước vào.

Bên trong trang trí rất trang nhã, xung quanh có đặt tủ thuốc, khiến căn phòng nồng nặc mùi thuốc, nhưng mùi cũng khá dễ chịu, ít nhất không nồng nặc như mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Một ông lão mặc Đường phục, đeo kính lão ngồi trước bàn, trên tay cầm một cây bút, như thể vừa rồi ông đã viết gì đó, tóc đã bạc nhưng đôi mắt không đục như những người già bình thường, trông ông khá trẻ, như thể chỉ mới năm mươi sáu mươi tuổi.

"Ông nội Ô, làm phiền ông rồi."

"Cái gì mà phiền với chẳng phiền, ông ở đây rảnh rỗi đến nỗi sắp đếm kiến luôn ​​rồi này," ông vui vẻ nói, trông rất thân thiện: "Cháu không khỏe à?"

Ông lão khi còn trẻ tính tình không yên phận, tuy học Đông y nhưng lại là người đam mê thể thao mạo hiểm, cho đến khi kết hôn sinh con mới chịu kiềm chế bản thân lại, nhưng mấy năm gần đây, ông đột nhiên mê đua xe, nếu không phải có con cháu, có lẽ bây giờ cũng không biết ông đang chơi ở đường đua nào nữa.


Cho nên Dịch Nam Yên không trả lời vấn đề này, cô biết rất rõ chỉ cần mình trả lời, đối phương nhất định sẽ có cách nói về chủ đề mình muốn nói, cho nên cô trực tiếp nhảy qua câu trước, đưa tay ra và gật đầu.

Ô Vân Sinh đưa tay sờ xem mạch đập của cô, một lúc sau, ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, đột nhiên thở dài: "Trang điểm quả thật là một thứ thần kỳ."

Dịch Nam Yên: "...?"

Ô Vân Sinh cười tủm tỉm nói: "Không có gì, đang khen cháu đấy mà." Ông lấy đèn pin ra, "Nào, há mồm ra cho ông xem."

Nhìn, nghe, hỏi, sờ một lúc, Ô Vân Sinh đưa tay chỉnh lại kính: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là hoả khí quá vượng thôi, ông sẽ kê đơn thuốc cho cháu, uống một tuần là ổn rồi, đảm bảo cháu sẽ không nổi mụn vì hoả khí quá mức đâu."

Ông nhìn Dịch Nam Yên sau lớp trang điểm trông cực kỳ khỏe mạnh, thâm ý nói: "Nhóc Nam cũng lớn tuổi rồi, nên yêu đương đi."

Dịch Nam Yên cảm thấy trong lời nói của ông có ẩn ý gì đó, mím môi dưới, còn chưa kịp phản ứng, cô không biết tại sao đối phương lại nói như vậy, cho nên cô không nghĩ nữa, cô đưa tay kéo Diệp Sơ Hạ tới trước mặt Ô Vân Sinh: "Dù sao cũng tới rồi, hay là em cũng xem một chút đi?"

Rõ ràng đây mới là mục đích chính của cô.

Thực ra Dịch Nam Yên muốn Diệp Sơ Hạ đến bệnh viện kiểm tra cụ thể hơn, không phải cô cho rằng Đông y không tốt, mà là đối với loại chuyện này, thật sự cần phải đến bệnh viện thông qua những máy móc đó mới có được kết quả chính xác hơn.

Nhưng cô cũng biết Diệp Sở Hạ không thích bệnh viện, cho nên cô định đợi một thời gian nữa mới bàn lại chuyện này, hiện tại để ông Ô xem qua cũng đủ rồi, dù sao ông Ô cũng có thể biết được người đó có khỏe mạnh hay không.

Ô Vân Sinh tò mò nhìn Diệp Sơ Hạ rồi chào đón nàng: "Nào, nào cô bé, lại đây ngồi ông bắt mạch cho cháu."

Lúc này Diệp Sơ Hạ chợt ngộ ra, hiểu được mục đích của Dịch Nam Yên, nàng đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Tại sao phải làm cho một điều đơn giản trở nên phức tạp như vậy? Dù có nói thẳng thì nàng cũng sẽ không từ chối mà, nàng ghét bệnh viện, nơi chia cắt sự sống và cái chết, nhưng đó không có nghĩa là nàng sẽ giấu bệnh và trốn tránh việc điều trị.

Diệp Sơ Hạ ngồi trên chiếc ghế gỗ, duỗi tay ra, tò mò nhìn đối phương bắt mạch cho mình.

Nàng không nghĩ mình có vấn đề gì, dầu gì khi bữa đói bữa no nàng cũng không có vấn đề gì về dạ dày chứ đừng nói đến hiện tại mọi thứ đều ổn.

Huống hồ, thân là người có "Hào quang nhân vật chính", cùng lắm là có thể mắc bệnh nhẹ với sự cố nhỏ thôi, còn có thể mắc bệnh nặng gì? Nàng không phải là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết máu chó.


Tuy nhiên, so với nhẹ nhàng bắt mạch cho Dịch Nam Yên, vẻ mặt của Ô Vân Sinh quả thực nghiêm túc hơn một chút, sau khi bắt mạch bằng cả hai tay, ông nói: "Khí huyết đều hư, cháu bé, cháu không được rồi!"

Diệp Sơ Hạ: "...?" Tôi mà không được?!

Ô Vân Sinh chỉnh kính lại, dưới cặp mắt đầy hiếu học, chậm rãi nói: "Không có gì to tát, chỉ là suy dinh dưỡng, khí huyết thiếu hụt mà thôi, cũng không phải vấn đề lớn, nhưng nếu không để ý tới nó, bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng đấy!"

Suy dinh dưỡng?

Dịch Nam Yên cau mày, sao có thể bị suy dinh dưỡng?

"Còn trẻ mà sao không biết yêu quý cơ thể của mình gì hết vậy," Ô Vân Sinh vừa viết vừa nói, "Cháu không thể học hỏi nhóc Nam sao? Nhìn xem con bé quan tâm đến cơ thể của mình nhường nào, đã bao giờ giày vò chính mình chưa?"

Những lời này khiến Dịch Nam Yên giả bộ bị cảm có hơi đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu phụ hoạ.

Ô Vân Sinh viết một hồi lâu mới viết xong hai đơn thuốc, chuyển đến chỗ Dịch Nam Yên: "Tự đi tìm Tiểu Tuấn lấy thuốc đi."

Dịch Nam Yên liếc nhìn nét chữ như gà bới trên tờ giấy rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thấy Diệp Sơ Hạ không muốn ra ngoài với mình, cô cũng không ép buộc.

Diệp Sơ Hạ nhìn Ô Vân Sinh đang đứng dậy và hỏi: "Ông Ô ơi, trước đây cháu từng uống diazepam, vậy thì nó có xung đột với thuốc ông kê không?"

Ô Vân Sinh suy nghĩ một chút, hỏi: "Bao lâu rồi?"

"Cháu ngừng thuốc cách đây một năm rồi."

"Vậy thì không sao đâu." Ông Ô rót hai tách trà và dùng ngón tay xoa xoa vành cốc, "Cháu từng bị trầm cảm sao?"

Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Lúc thi tuyển sinh đại học, nhưng giờ thì ổn rồi."

Ô Vân Sinh gật đầu, cười nói: "Vậy thì tốt. Là thanh niên, vui vẻ là quan trọng nhất." Ông dừng một chút rồi nói: "Câu hỏi cuối cùng, mau, lén nói cho ông biết, cháu với nhóc Nam đang yêu nhau phải không?"

Đôi mắt ông tràn đầy mong muốn buôn dưa lê.

Bình Luận (0)
Comment