Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi He Với Nữ Phụ

Chương 69

Bữa tối dưới ánh nến mà Diệp Sơ Hạ nói vẫn không diễn ra, bởi vì về nhà quên mua, hơn nữa sau khi về nhà, trong tủ lạnh cũng không còn đồ ăn.

Dịch Nam Yên không thích nấu ăn, sau khi thể hiện kỹ năng của mình một hai lần, về cơ bản cô không đến gần nhà bếp nữa, còn Diệp Sơ Hạ thực sự cũng không thích nấu ăn nếu không cần thiết, trước đây nàng nấu bởi vì tự nấu sẽ rẻ hơn là đi ăn ngoài, vả lại nàng thích đi ăn ngoài hơn.

Chưa kể gần đây nàng rất bận rộn, chỉ chạy việc thôi là đã tiêu tốn phần lớn thời gian của nàng, hứng thú nấu nướng cũng giảm đi rất nhiều.

Thế là hai người lập tức ăn nhịp với nhau, chọn ra ngoài mua đồ ăn.

Lần này là Dịch Nam Yên lái xe, cô chê Diệp Sơ Hạ lái xe quá chậm.

Khi hai người ở bên nhau, Dịch Nam Yên rất ít lựa chọn đi nhà hàng Tây, dù sao đối với đại đa số người bình thường, ăn ở nhà hàng Trung Quốc sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn, nếu không phải vì lãng mạn hay thực sự thích ra thì hầu hết mọi người sẽ không chọn nhà hàng Tây.

Hơn nữa, là người Trung Quốc, Dịch Nam Yên cảm thấy đồ ăn nước ngoài hơi bình thường, không ngon bằng đồ ăn Trung Quốc, tuy nhiên đây chỉ là ý kiến ​​​​cá nhân của cô, ít nhất trong nhiều bữa tiệc, đồ phương Tây mới là chủ đạo.

Nhưng lần này Dịch Nam Yên lại chọn nhà hàng Tây.

Trên bàn có hoa hồng và nến, người đang đàn piano cách đó không xa, ánh đèn đặc biệt tỏa sáng, khiến người dưới ánh đèn giống như đang ngắm nhìn mỹ nữ dưới ánh trăng, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, tạo ra một bầu không khí rất thanh lịch và đẹp đẽ.

Người phục vụ rót rượu đỏ vào ly, Dịch Nam Yên cầm ly rượu lên nói với Diệp Sơ Hạ: "Nghe bạn chị nói rượu ở đây rất ngon, em có muốn uống thử không?"

Diệp Sơ Hạ cụng ly với cô, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm.

Diệp Sơ Hạ rất ít uống rượu, bởi vì rượu khiến người ta không thể bình tĩnh suy nghĩ, cho nên dù trong trường hợp cần uống, nàng cũng sẽ phá hỏng bầu không khí mà đòi một ly nước trái cây, huống chi nàng hoàn toàn không thể thưởng thức hương vị của bất kỳ loại rượu nào. Nàng đã từng uống rượu vang đỏ, cho Coca và Sprite vào, hương vị của thức uống này phải đậm hơn hương vị của rượu vang đỏ thì nàng mới thấy ngon.

Nhưng có lẽ là do bầu không khí lúc này quá tốt, lại hoặc là người trước mặt khiến nàng khó có thể nói lời từ chối, nên nàng mới đắm chìm trong khoảnh khắc hiếm hoi này.

Khi Dịch Nam Yên uống rượu, cô trông có vẻ "gợi cảm" hơn bình thường, với làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng, rõ ràng nàng cũng đang cầm ly trong tư thế tương tự, nhưng khi nó ở trong tay cô lại cảm thấy một cảm giác xa hoa khó tả, nhất là khi cô đặt ly rượu xuống, giây phút ngước mắt lên, khiến người ta có cảm giác như mình đã say trong đôi mắt cô.

Diệp Sơ Hạ chống cằm nhìn cô, không có hứng thú với bít tết, nhưng Dịch Nam Yên lại lầm tưởng rằng nàng muốn mình cắt mới chịu ăn, cô cúi đầu cắt bít tết của mình rồi đổi đĩa cho nàng.

Diệp Sơ Hạ tít mắt, cắn một miếng bít tết, nó mềm và ngon, nhìn còn ngon hơn trước.

Nếu không phải vì bầu không khí, Dịch Nam Yên rất ít khi đến nhà hàng Tây, dù là mì hay bít tết, cô đều cảm thấy nó không ngon bằng đồ ăn Trung Quốc, tráng miệng kiểu Tây thì rất ngon, nhưng ăn quá nhiều những thứ này sẽ béo phì, vì giữ dáng cô cũng rất hạn chế ăn chúng, nhưng bây giờ cô cảm thấy mùi vị còn ngon hơn trong trí nhớ.

Ăn tối xong, Dịch Nam Yên cùng Diệp Sơ Hạ đi ra khỏi nhà hàng, Dịch Nam Yên nhìn bước đi loạng choạng của Diệp Sơ Hạ, ngập ngừng: "Em say à?"

Không thể nào, không phải chỉ mới uống một ly thôi sao?

"Hm?" Diệp Sơ Hạ chậm rãi quay đầu nhìn cô, "Đâu có."

Đôi mắt trong veo của nàng được ánh đèn xung quanh chiếu sáng, giống như vì sao rơi vào mắt nàng, đẹp đến mức gần như vô thực, gò má cũng bị phủ một lớp sương nhẹ.

Dịch Nam Yên cảm thấy lòng mình lại bắt đầu vô tích sự.

Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt, vươn tay ôm lấy cô: "Đừng ngây ra đó nữa, đi thôi."

Dịch Nam Yên sửng sốt một lúc rồi cũng đi theo bước chân của Diệp Sơ Hạ.

Trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ thấy Diệp Sơ Hạ đỏ mặt, như thể nàng sinh ra đã không có cảm xúc xấu hổ vậy, mặc dù lúc này nàng không xấu hổ nhưng cô phải nói rằng nó đã mang lại cảm giác đặc biệt cho Dịch Nam Yên.

Vì uống rượu nên Dịch Nam Yên đã gọi tài xế, Diệp Sơ Hạ thật sự không giỏi uống rượu, mặc dù nhìn rất tỉnh táo nhưng chú ý từng chi tiết vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt so với thường ngày, đặc biệt là nhiệt độ cơ thể thường ngày hơi lạnh của nàng bây giờ đã tăng cao. Dịch Nam Yên vòng tay ôm lấy cái eo mềm mại của nàng, sợ nàng vô ý ngã xuống đất, không ngờ Diệp Sơ Hạ lại nhân cơ hội vòng tay qua cổ cô.

"Bé ~ cưng ~ ơi." Nàng nói rất chậm rãi, dường như từng chữ đều như bị nghiền ngẫm trong miệng mấy lần mới thốt ra được.

Dịch Nam Yên nhìn cô gái trẻ đang đi ngang qua, có chút tức giận: "Câm miệng!"

"T^T, chị quát em!" Diệp Sơ Hạ bĩu môi, nước mắt lập tức tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.

Dịch Nam Yên: "..." Cô thở ra một hơi có mùi rượu, bất lực nói: "Em đừng quậy nữa, đây không phải là chốn không người."

Ngoại trừ nắm tay và ôm, Dịch Nam Yên không muốn thể hiện bất kỳ hành vi thân mật nào trước mặt người ngoài, bởi vì cô cảm thấy đó là quan hệ riêng tư, nếu công khai, Dịch Nam Yên sẽ cảm thấy rất xấu hổ, cho dù người qua đường chỉ mỉm cười thiện chí và chúc phúc.

So sánh với nhau, thì Diệp Sơ Hạ có vẻ bạo dạn hơn rất nhiều, dù sao ở nơi công cộng nàng cũng không làm chuyện gì phản cảm, vậy thì có gì phải xấu hổ chứ?

Bởi lẽ, người duy nhất đau khổ và bằng mọi giá muốn tốc biến khỏi nơi đây chính là Dịch Nam Yên.

Tay Diệp Sơ Hạ không mấy thành thật, có lúc chạm vào mặt cô, có lúc lại quấn tóc cô, chỉ cần dừng hành động của nàng lại thôi cũng khiến Dịch Nam Yên mất đi rất nhiều sức lực, khi đến xe, cô như nhìn thấy được vị cứu tinh, nhanh chóng nhét Diệp Sơ Hạ vào xe.

Nghĩ nghĩ, Dịch Nam Yên đã nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau để đề phòng, bởi vì cô luôn cảm thấy Diệp Sơ Hạ sẽ không quá thành thật trong lộ trình tiếp theo.

Cô tự nhận mình tỉnh táo, nhưng thực ra cô đã hơi say rồi, nếu không cô sẽ không bao giờ làm được chuyện như vậy, không phải cô thấy không tốt, chỉ là cô không muốn người ngoài nhìn thấy một khía cạnh khác của bạn gái mình, chỉ muốn chiếm lấy cho riêng mình.

Mà khi ở bên ngoài đã như thế, bây giờ trong xe là một không gian khép kín vậy thì khỏi phải nói.

Dịch Nam Yên ngăn không được, nàng quá mạnh, cho dù không dùng nhiều sức, Dịch Nam Yên cũng không thể vùng vẫy, huống chi nàng cũng không dám gây ra quá nhiều tiếng động, lỡ như bị tài xế nghe thấy thì sao?

Nhưng cô cũng không thể tập trung, sự căng thẳng giống như vụng trộm yêu đương đang kíc/h thích thần kinh của cô, khiến cô không thể đắm chìm trong nụ hôn, như muốn trừng phạt cô vì đã không chú ý, Diệp Sơ Hạ cắn cô, có lẽ là vì say nên nàng không thể kiểm soát sức lực, khiến Dịch Nam Yên cau mày đau đớn, cô nhanh chóng đẩy nàng ra, lấy gương ra nhìn, sắc mặt lập tức tối sầm.

Dịch Nam Yên cảm thấy nắm đấm của mình cứng lắm rồi.

Ngày mai làm sao cô dám ra đường chứ!

Diệp Sơ Hạ say rượu hành động có chút chậm chạp, nhưng vẫn nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc như trước, khi Dịch Nam Yên nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt rất đáng yêu, giống như một con mèo làm sai chuyện gì đó, hai tai hơi cụp xuống, đôi mắt mèo ngấn nước nhìn người, khiến người ta hoàn toàn không thể nổi giận, nàng luôn lợi dụng vẻ ngoài của mình để lừa gạt người khác.

Nhưng ngay cả khi biết rõ điều này, người ta vẫn khó có thể tức giận.

Sau sự việc này, Diệp Sơ Hạ trở nên thành thật hơn rất nhiều trong suốt quãng đường còn lại của chuyến đi, và rồi nàng đã hiện nguyên hình ngay khi đóng cửa lại.

Tâm hồn hoang dại hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài, cơn say giải phóng triệt để bản tính bị đè nén của nàng, lúc này Dịch Nam Yên mới nhận ra, thật sự trước đây chỉ là nàng nhượng bộ cô mà thôi, thực ra con người thật của nàng có ham muốn kiểm soát hơn bình thường rất nhiều, nắm chắc mọi nhịp điệu trong tay mình, Dịch Nam Yên buộc phải khóc mấy lần nhưng không thể ngăn được nàng, Dịch Nam Yên hối hận và thề sẽ không bao giờ để Diệp Sơ Hạ uống rượu nữa.

Có lẽ trước đó quá kịch liệt, sau khi làm xong thì Dịch Nam Yên lại không ngủ được, cô hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Studio của em còn thiếu tiền không?"

Dịch Nam Yên vừa mở miệng, liền phát hiện giọng của mình đã trở nên khàn khàn, không khỏi trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ.

"Ừm," Diệp Sơ Hạ vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, thuận miệng trả lời: "Không thiếu nhiều lắm."

"Vậy là vẫn còn thiếu?" Dịch Nam Yên giơ ngón tay tính toán: "Tiền trong tay chị bây giờ không đến 170 tỷ, nhưng bán một bất động sản chắc cũng tầm 340 tỷ, đủ không?"

Chưa đến 170 tỷ......

Trên mặt Diệp Sơ Hạ tràn đầy nghi vấn, nghe cái ngữ này là cảm thấy thiếu hả?

Có lẽ là cảm thấy Diệp Sơ Hạ còn say, hay là bóng tối luôn khiến người ta dễ dàng bộc lộ nội tâm, Dịch Nam Yên không chút đắn đo, hung hăng nói: "Không được từ chối!"

Cô dừng lại một lúc rồi thủ thỉ: "Đầu tư thì chị mới thấy yên tâm hơn một chút. Sau này nếu em đối xử tệ với chị, chị sẽ rút vốn ngay! Kể cả vì lợi ích, em cũng không thể bỏ rơi chị!"

Diệp Sơ Hạ giật mình.

Cho dù say thật, đổ mồ hôi cũng đã tỉnh từ lâu, nàng xoa xoa trán, muốn nói rằng việc không cho cô tiếp xúc quá nhiều không phải vì không tin tưởng mà cố ý hay vô tình ngăn cách cô, nhưng lý do thực sự khiến nàng không thể nói ra thành lời nên sau khi suy nghĩ nàng cũng đồng ý.

Thôi quên đi, chú Dịch nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, dù sao khuỷu tay của Dịch Nam Yên hướng ra ngoài, cho dù ông không đồng ý, có lẽ ông cũng không thể thay đổi Dịch Nam Yên.

Mặc dù không phải Diệp Sơ Hạ lo lắng về điều này.

Nhưng ngay cả vấn đề này, Dịch Nam Yên cũng không ngờ tới, trong mắt cô, Diệp Sơ Hạ tự nhiên rất xuất sắc, ngoại trừ đôi khi khiến cô nổi giận đùng đùng thì nàng không có vấn đề gì khác. Nhưng nếu bố Dịch nhìn theo góc độ người bạn đời tương lai của con mình, không thể nghi ngờ là một "lọ lem" (*) chính hiệu, khó có thể làm vừa lòng người.

(*) Từ gốc 凤凰 - Phượng hoàng: chỉ những người nghèo vớ được bạn đời giàu một bước lên mây, bay lên cây làm phượng hoàng.

Không nghĩ sâu về vấn đề này, Diệp Sơ Hạ nghĩ đến liền cảm thấy đau đầu, cho nên nàng dứt khoát không nghĩ, so với những khúc mắc mà nàng phải chịu từ cha vợ, Diệp Sơ Hạ cảm thấy cảm giác an toàn của Dịch Nam Yên quan trọng hơn, nàng đưa tay ra, ôm Dịch Nam Yên vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Dịch Nam Yên vẻ mặt cảnh giác: "Em làm gì? Chị muốn đi tắm."

"Em tắm cho chị nha ~" Diệp Sơ Hạ chớp mắt.

"Không cần phiền phức vậy đâu, chị tự tắm được." Trong đầu Dịch Nam Yên vang lên hồi chuông cảnh báo cấp cao nhất.

Diệp Sơ Hạ: "Chuyện nên làm mà, đâu thể để chị vừa góp tiền vừa ra sức cùng một lúc được."

Dịch Nam Yên: "...?"

Cô mới kịp phản ứng và giận dữ nói: "Diệp Sơ Hạ! Em không giở trò lưu manh thì chết à? Lẽ nào tôi không thể ra sức hả? Không đúng, tại sao tôi phải ra sức! Cũng không đúng... rút vốn! Tôi muốn rút vốn! Em đi ra!──"
Bình Luận (0)
Comment