Sau Khi Biết Mình Là Nữ Phụ, Tôi Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 2

Tôi định nói gì đó, nhưng đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Một đoạn ký ức kỳ lạ, không phải của tôi, đột nhiên hiện lên trong trí óc.

Hóa ra tôi là nhân vật nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sủng ngọt. Còn Bạch Tường Vi chính là nữ chính trong sáng, thuần khiết, ngây thơ.

Là nữ phụ, từ nhỏ tôi đã có tính cách quái dị, cô độc và u ám.

Vì từng được nam chính cứu khi bị bắt nạt ở trường. Từ đó, tôi đã yêu thầm nam chính. Tôi xem anh ta như ánh sáng, như vị thần duy nhất trong đời mình.

Nhưng nam chính lại luôn bên cạnh Bạch Tường Vi. Cả hai lại sớm trở thành một cặp, bắt đầu chuyện tình ngọt ngào của họ.

Điều đó khiến tôi ghen tị đến phát điên, và tôi đã âm thầm hãm hại Bạch Tường Vi.

Sau khi gây ra rất nhiều chuyện tồi tệ, cuối cùng tôi đã bị bắt, phải vào tù ăn cơm nhà nước vì tội cố ý gây thương tích trước kỳ thi đại học.

Khoảnh khắc biết được toàn bộ cốt truyện, cuối cùng tôi cũng hiểu ra mọi chuyện.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Sự thiên vị vô lý của bố mẹ, những nỗ lực học tập vô vọng của tôi, sự ghét bỏ của Giản Dạng từ đầu đến cuối.

Hoá ra không phải vì tôi không đủ tốt, không phải vì tôi không đủ cố gắng.

Chỉ đơn giản là hào quang của nữ chính…quá lớn.

Lớn đến mức che lấp tất cả.

Trước đó, dù không được mọi người yêu quý như Bạch Tường Vi, nhưng ít nhất tôi cũng có một hai người bạn cùng lớp.

Nhưng sau sự việc hôm đó, những người bạn thường xuyên cùng tôi ăn cơm, đi vệ sinh dần dần xa lánh tôi.

Có lẽ những lời xấu của Giản Dạng về việc tôi bắt nạt Bạch Tường Vi đã ăn sâu vào lòng mọi người, hoặc cũng có thể đó là sức mạnh không thể chống lại của cốt truyện.

Thực ra, ở tuổi mười hai, tôi chưa đủ lớn. Cũng không đủ rộng lượng để dễ dàng chấp nhận danh hiệu "người bị ghét" bị mọi người xa lánh.

Ban đầu, tôi đã cố gắng thay đổi. Chủ động tìm lại những người bạn cũ, giải thích với họ  rằng tôi không hề cố ý bắt nạt Bạch Tường Vi.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Nhìn thấy thái độ xa cách và hời hợt của họ, tôi cảm thấy mặt mình như bị bỏng rát. Cơn đau giống như vết thương trên tay và chân khi bị nước sôi bỏng lúc sáu tuổi.

Sự thật thì luôn phũ phàng. Tôi bắt đầu học cách chấp nhận những thứ không thể thay đổi này.

Trong cốt truyện gốc mà tôi nhớ, vào đúng ngày thi tốt nghiệp tiểu học, tôi sẽ bị Giản Dạng "vô tình" đẩy ngã xuống cầu thang khiến tôi bỏ lỡ kỳ thi.

Đó là một tình tiết quan trọng để tôi trượt khỏi trường cấp hai, sau đó gặp được nam chính và yêu anh ấy.

Tôi biết rằng mình không thể thay đổi được cốt truyện, vậy nên tôi chỉ có thể cố gắng tận dụng tối đa lợi ích từ sự cố này.

Vào buổi trưa ngày thi, sau khi ăn xong, tôi cố ý để giấy dự thi ở một góc khuất, rồi nhờ bố quay lại tìm giúp, còn mình thì đi ra ngoài trước.

Không ngoài dự đoán, Giản Dạng đã chặn tôi ngay ở cửa.

Em ấy đưa tôi một hộp quà được gói rất đẹp.

"Xin lỗi chị, hôm đó em không cố ý ngáng chân chị đâu, mẹ đã mắng em rồi. Đây là quà xin lỗi, chị đừng giận em nữa được không?"

Giọng em ấy nhỏ nhẹ, khuôn mặt vô tội, trên mặt nở nụ cười vô hại.

Nếu không biết trước cốt truyện, có lẽ tôi đã thực sự tin rằng, em ấy là thật lòng muốn xin lỗi mình thôi.

Tôi giả vờ vui mừng, ngạc nhiên mở hộp quà ra, rồi hét lên thất thanh khi nhìn thấy sâu bọ, nhện và giun đất đang bò lổm ngổm bên trong.

Căn phòng vang vọng tiếng hét chói tai của tôi.

Nếu đây là một bộ phim hoạt hình, tôi nghĩ ngôi nhà này chắc chắn sẽ bị nhấc bổng lên và rung lắc dữ dội, mái nhà cũng sẽ bay tung lên.

Giản Dạng chưa kịp đắc ý đã bị tôi ném đống giun, sâu bọ và nhện vào mặt làm cho hoảng sợ.

Lông mày và mắt của Giản Dạng rối tung cả lên, miệng la oai oái, vội vã hất những con vật đó xuống đất.

Vẻ mặt Giản Dạng tràn đầy tức giận, không chút đắn đo đẩy tôi một cái thật mạnh.

Tôi thuận thế ngã ra sau.

Bố nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới.

Lúc bố chạy đến cũng vừa lúc chứng kiến cảnh Giản Dạng đẩy tôi ngã xuống cầu thang.

Thấy vậy, mặt bố tối sầm lại, mắng Giản Dạng một trận. Nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của tôi, ông vội vàng bế tôi lên và đưa ngay đến bệnh viện gần đó để cấp cứu.

Dù rất đau và đã bỏ lỡ kỳ thi chuyển cấp, nhưng ít ra Giản Dạng cũng bị bố mắng một trận, còn tôi nhận được chút ít sự áy náy cùng quan tâm ngắn ngủi từ bố mẹ.

Ban đầu, tôi đã nghĩ đến việc cố tình ngã nặng hơn để gãy xương gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Dù sao, tôi cũng không có sở thích tự làm tổn thương bản thân đến vậy, cũng không đủ nhẫn tâm để làm điều đó.

Trên đường từ bệnh viện về nhà, tôi cố tình tỏ ra buồn bã và tủi thân. Dù bố có an ủi thế nào, tôi vẫn không nói gì, chỉ biết rưng rưng nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức.

Tôi diễn vai một đứa trẻ bị tổn thương rất thành công.

Trên đường về, chúng tôi đi ngang qua một trung tâm dạy múa, đúng lúc tan học.

Rất nhiều nam nữ sinh mặc trang phục múa sặc sỡ, đi thành từng nhóm bước ra. Khuôn mặt ai nấy cũng đều mỉm cười rạng rỡ, trò chuyện rôm rả với nhau.

Có lẽ họ đang bàn về bài học vừa rồi, đôi lúc còn hào hứng biểu diễn lại một vài động tác.

Tôi bị cuốn hút bởi khung cảnh đó.

Từ lâu, tôi đã muốn học nhảy.

Tôi từng nói với bố mẹ về việc này. Nhưng khi đó, nhà vừa nhận nuôi Bạch Tường Vi, Giản Dạng lại mới chào đời, không còn dư dả để đóng học phí cho tôi, nên chuyện đó bị lãng quên. Ước mơ đó đành phải gác lại.

Tôi đã lên kế hoạch từ trước, cố ý rơi vào bẫy của Giản Dạng, chủ yếu là lợi dụng sự áy náy của bố mẹ để được học nhảy.

Cũng không phải vì muốn thực hiện ước mơ gì cả, vì theo đuổi lý tưởng là chuyện của những người có tương lai.

Tương lai của tôi đã được định sẵn trong cốt truyện.

Học nhảy chỉ là cách để tìm thêm một con đường cho riêng mình.

Biết đâu, khi cốt truyện kết thúc, nếu không học hành thành công, tôi có thể kiếm sống bằng nghề nhảy múa.

"Bố ơi..." - Tôi nghẹn ngào nói - "Con muốn học nhảy."

Ban đầu, tôi chỉ định giả bộ rơi vài giọt nước mắt để xin chút thương cảm từ bố. Nhưng khi nói ra những lời này, tôi nhận ra cổ họng mình đã nghẹn lại, mũi cay xè, nước mắt tuôn trào trước khi lời nói kết thúc.

Bố tôi vốn đã cảm thấy có lỗi, thấy tôi như vậy, không hề do dự mà đồng ý ngay.

Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp lớp sáu, tôi bắt đầu học nhảy.

Nhảy múa đòi hỏi phải luyện từ nhỏ, còn tôi thì đã bắt đầu khá muộn, đòi hỏi phải luyện tập rất nhiều.

Nhưng may mắn thay, vì từ bé tôi đã có niềm đam mê với nhảy múa, nên thường tự luyện ở nhà. Ép chân, kéo giãn, học theo các video hướng dẫn trên mạng, tôi đều luyện qua. Vậy nên khi bắt đầu học, tôi tiến bộ rất nhanh.

Mỗi buổi tập luyện đều rất vất vả, chân tay đau nhức không thôi. Ép chân đau, uốn lưng đau, cả người đâu đâu cũng đau nhức.

Nhưng cảm giác được tự do nhảy múa khiến tôi rất thích thú.

Thật sự rất tuyệt vời!
Bình Luận (0)
Comment