Ban đầu, Daphne chỉ định thất hẹn một ngày để thử xem Apollo có phản ứng khác biệt hay không.
Hằng ngày chủ động trò chuyện, chia sẻ cuộc sống, để đối phương dần quen với sự hiện diện của mình, rồi đột nhiên biến mất một hai ngày, dụ dỗ hắn chủ động tìm kiếm—một mánh khóe theo đuổi cũ kỹ nhưng vẫn hữu hiệu.
Nàng không kỳ vọng Apollo sẽ bay về kiểm tra tình trạng của mình, nhưng có lẽ lần sau khi nàng đến, hắn sẽ hạ cố giáng lâm qua bức tượng thần, rồi hỏi nàng ngày hôm trước đã đi đâu. Nếu thật vậy, đó sẽ là tín hiệu tốt nhất.
Vậy mà khi đã kiên nhẫn dành trọn một ngày chờ đợi trong vườn hoa, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, trước mắt nàng lại xuất hiện vài cành non xanh biếc.
Gần đây, nàng thường vô thức thất thần, ban đêm lại mơ những giấc mộng hỗn loạn không thể nhớ rõ, nên mỗi lần thức giấc tâm trạng đều không tốt. Theo phản xạ, nàng giơ tay đập mạnh những nhành cây vô danh vươn ra trước mặt, nhưng ngay lập tức, một cơn đau nhói truyền đến từ da đầu—giống như khi chải tóc vô tình kéo mạnh một lọn tóc vậy.
Daphne sững sờ nhìn chằm chằm cành non trước mặt một lúc lâu, rồi đột ngột ngồi bật dậy, chầm chậm đưa tay lên đầu. Những cành cây ấy đan xen với mái tóc nàng, hơn nữa, chỉ trong khoảnh khắc nàng dò xét, chúng lại vươn dài thêm một đoạn.
Sau một hồi đờ đẫn, nàng cuối cùng cũng hiểu ra tình cảnh quái lạ này: Giống như một củ khoai tây bị bỏ quên quá lâu trong góc bếp—nàng đã nảy mầm.
Trong chớp mắt, những nhánh non vẫn tiếp tục sinh trưởng—mầm non hé nở, những chiếc lá hình bầu dục màu lục biếc vươn ra, đường viền rìa lá hiện lên nét lởm chởm bất quy tắc, còn đỉnh lá thì nhọn hoắt, vươn cao thẳng đứng.
Phản ứng đầu tiên của Daphne là gọi Eros. Không được. Nàng lập tức dùng hai tay bịt chặt miệng mình. Ai biết trong ngôi nhà này có tai mắt của Apollo hay không? Hơn nữa, Eros từng nói, thần linh không thể dõi theo những gì xảy ra trong lãnh địa của nhau. Mảnh sườn núi này là lãnh vực thần thánh mà Apollo đã đánh dấu, thú dữ không thể xâm nhập, nhưng đồng thời cũng nằm ngoài phạm vi tín hiệu liên lạc của Eros.
Giờ phải làm sao đây?
Những cành non không phải thứ duy nhất biến dị—cả người Daphne nóng rực, máu huyết như dòng dung nham chảy tràn, mỗi nhịp tim đập lại mang đến cơn đau âm ỉ mà dai dẳng, len lỏi đến từng ngóc ngách cơ thể. Nàng muốn rời khỏi căn nhà đá để cầu cứu, nhưng chỉ mới đi được nửa đoạn đường ngắn ngủi, chân nàng đã khuỵu xuống vì kiệt sức.
Những cành lá đang vươn mạnh mẽ ấy giờ đây đã trở thành một phần cơ thể mới của nàng, cùng nàng chia sẻ cảm giác đau đớn, đồng thời cũng không chút nể nang mà rút cạn sinh lực của nàng.
Daphne cảm thấy đầu óc mơ hồ, loạng choạng quay vòng trong nhà đá như một kẻ lạc lối, hai lần suýt giẫm lên những nhành cây ngày càng dài mọc ra từ tóc mình. Cuối cùng, nàng vẫn giẫm trúng một nhánh, cơn đau khiến nàng khuỵu xuống. Và rồi, nàng không còn đứng dậy nổi nữa.
Ngay sau cơn sửng sốt là nỗi sợ hãi.
Cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy những đường vân mờ mờ hiện lên trên đầu ngón tay, chẳng khác gì vỏ cây. Nàng theo bản năng muốn chạm tay lên mặt—nhưng lại cứng rắn kìm lại. Nàng thà không biết mình trông ra sao lúc này còn hơn.
Đây có phải dấu hiệu cho thấy cơ thể này đang trở lại bản chất thực sự của nó—một phần của cỏ cây? Sinh mệnh nàng đã đi đến hồi kết sao? Nhưng cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Eros chưa bao giờ là một vị thần rộng lượng hay nhân từ. Vậy là... nàng đã thất bại rồi ư?
Trong tâm trí tựa hồ có một chiếc búa nặng giáng xuống, khiến nàng choáng váng như thể bị đánh mạnh vào đầu.
Nàng đã sai ngay từ đầu, lẽ ra không nên để Apollo rời khỏi Delphi. Nàng đáng ra nên mặt dày bám theo hắn. Nhưng... ngay cả khi làm vậy, liệu có gì khác biệt không? Apollo có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng nhiều ngày như thế, chẳng phải đã chứng minh tất cả rồi sao?
Tâm trạng Daphne vô thức chìm vào vũng lầy tuyệt vọng. Nàng biết mình không ổn, nhưng không thể chống lại dòng suy nghĩ tiêu cực. Hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác, từng đợt từng đợt những suy tư u ám, tự trách, tự khinh miệt dâng trào như bọt nước, khiến nàng nghẹt thở. Trước mắt nàng cũng dần trở nên mờ tối—là vì hơi nước che mờ tầm nhìn, hay vì những cành cây đã phủ kín cửa sổ? Nàng không rõ, cũng không còn sức để xác nhận.
Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, ý niệm về thời gian cũng tan biến. Nàng ôm đầu gối, cuộn mình chờ đợi—chờ đợi sự kết thúc, chờ đợi lần thứ hai bước vào cái chết.
Có ánh sáng bất ngờ len vào.
Nàng nghe thấy những cành cây mọc ra từ người mình đang xao động, xào xạc vươn về phía nguồn sáng—giống như một con quái vật vừa tỉnh giấc, đang vung vẩy xúc tu. Một cảm giác ghê tởm trào dâng, nàng cố kiềm chế bản thân không ngẩng đầu, chỉ càng ôm chặt lấy chính mình.
"Daphne?"
Nàng khựng lại một thoáng, mới xác nhận giọng nói ấy không phải là ảo giác.
Nàng phải đáp lại. Nhưng nàng không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy nhịp tim mình càng lúc càng hỗn loạn.
Nàng không thể thú nhận rằng bản thân chỉ là một kẻ giả tạo sinh ra vì hắn, cũng không thể giải thích được tình trạng này.
Môi nàng mấp máy vài lần, cuối cùng lại thốt ra một câu ngớ ngẩn bằng giọng điệu ngoài dự đoán, thậm chí còn có vẻ bình tĩnh đến lạ: "Apollo, phải làm sao bây giờ... Ta... ta hình như đã nảy mầm rồi."
Đối phương hít sâu một hơi, rõ ràng bị nàng làm cho nghẹn lời.
Trong sự im lặng đáng sợ, Daphne cảm nhận từng bước chân nhẹ nhưng rõ ràng đang tiến lại gần, mùi hương thần thánh tĩnh lặng của vị thần trên đỉnh Olympus bao phủ lấy nàng.
Cơn đau rát thiêu đốt huyết quản bỗng chốc dịu đi, một cơn thèm khát vô thức trỗi dậy trong nàng, như muốn vươn tới nguồn năng lượng ấy để hấp thụ nhiều hơn—rồi ngay lập tức, nàng rùng mình một cái.
Nàng không thể để Apollo nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nàng cũng không muốn hắn ghi nhớ thêm những khoảnh khắc thảm hại của mình nữa.
"Đừng đến đây!" Nàng ôm mặt, thét lên chặn lại, những cành cây quanh người lập tức co rút, quấn thành một tấm màn dày đặc.
Apollo không bận tâm, nắm lấy một nhánh cây, kéo mạnh sang bên, định vượt qua.
Daphne hổn hển: "Đau—"
Bàn tay Apollo khựng lại một chút. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn tiếp tục dỡ bỏ những cành cây, động tác gọn gàng, nhanh chóng, nhưng lực tay lại nhẹ hơn rất nhiều so với vẻ ngoài, không còn làm nàng đau nữa...
Nàng cố điều động những cành cây để ngăn cản bước tiến của hắn, nhưng đầu ngón tay của con trai Leto tỏa ra ánh sáng thần thánh, chạm vào nhành cây nào, nhành ấy liền co rút lại như miếng bọt biển bị vắt cạn nước, chỉ trong chớp mắt đã trở nên mềm yếu, hòa lẫn vào mái tóc dài màu nâu vàng của nàng tiên nữ, tựa như những bím tóc dài điểm lá.
Tấm màn lá xanh và nhành cây sụp đổ trong khoảnh khắc.
Apollo buông lơi cành cây cuối cùng chắn trước mặt, nhưng nhành non ấy lại lưu luyến mà vươn đầu nhọn ra, khẽ quấn lấy ngón tay hắn một vòng rồi mới rút về. Tựa như chiếc đuôi nhỏ của loài vật, vô thức bày tỏ lòng thân thiện.
Nhìn lại Daphne, nàng không hề hay biết chuyện gì, vẫn ôm gối co ro, thậm chí cúi đầu càng thấp hơn.
Apollo buông tay xuống bên thân, nắm hờ thành quyền. Hắn chờ một lát, cuối cùng chủ động phá tan sự im lặng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Những ngón tay đan chặt quanh cánh tay nàng càng siết lại, giọng nói khàn khàn: "Ta không biết... Tỉnh dậy thì cành cây đã mọc ra từ đầu ta rồi..."
Vừa nói, nàng chợt nhận ra cổ họng mình đau rát như bị thiêu đốt. Nàng dường như đã rất lâu không uống nước.
"Vậy nên ngươi mới không dâng hoa lên tượng ta suốt mấy ngày liền?"
Nàng ngẩn ra một chút mới hiểu được hắn đang nói gì. À phải, còn chuyện dâng hoa nữa. Ý nghĩ của nàng chưa kịp vận hành, tựa như một đám mây tan chảy, nàng không còn sức để biện minh, chỉ đành lặng thinh.
"Mấy ngày qua ngươi vẫn trốn ở đây?"
Nàng gật đầu.
Apollo lặng lẽ nhìn nàng một lúc, đường nét môi hơi căng ra, giọng cũng trở nên cứng nhắc: "Sao ngươi không cầu cứu ta?"
Daphne ngẩng lên sau vài nhịp, nửa khuôn mặt vẫn giấu sau cánh tay.
Apollo chớp mắt một cái, như thể muốn xác nhận rằng cảnh tượng trước mắt không phải ảo giác.
Đôi mắt màu xanh nhạt của nàng không còn tỏa sáng như lửa cháy, mà chỉ chất chứa vẻ uể oải, ảm đạm, như những người bệnh lâu ngày hao mòn tận xương tủy. Trong số phàm nhân cầu xin hắn chữa lành, không thiếu kẻ mang ánh mắt ấy. Nhưng có vẻ... nó không nên xuất hiện trên nàng.
Nàng lập tức cúi đầu lần nữa, hắng giọng, giọng nói vẫn khàn khàn: "Ta nên cầu cứu ngài thế nào đây?"
"Gọi tên ta, dâng lời cầu nguyện."
Daphne im lặng. Hắn không nhìn thấy nét mặt nàng, nhưng chắc chắn nàng đã cười—nụ cười chói mắt mang theo vẻ giễu cợt.
Một lúc sau, nàng nhẹ giọng nói: "Ta đã quên rằng mình còn có thể làm vậy."
Apollo không nói gì.
"So với việc cầu nguyện mà ngài chẳng đoái hoài, ta thà chẳng làm gì cả."
Khi nàng thốt ra câu ấy, nhành non vừa nãy quấn lấy ngón tay hắn liền ỉu xìu rũ xuống, những phiến lá cũng co lại. Dường như nàng đã thôi không giả vờ ngoan ngoãn nữa, hoặc có lẽ chỉ là quá mỏi mệt.
Giọng điệu của nàng chẳng còn để tâm đến lễ nghi: "Dù sao thì ngài cũng rời đi từng ấy ngày, không một tin tức. Ta cứ tưởng ngài đã quên bẵng ta rồi."
Apollo nhướn mày: "Ngươi đang trách ta?"
"Ta nào dám."
"Che mặt mà nói lời ngông cuồng thế này, có thể coi là bất kính. Ngẩng đầu lên."
Daphne khẽ run, nhưng không nhúc nhích.
Apollo bỗng xoay người bước ra ngoài.
Nàng gục trán lên đầu gối, nhắm mắt lại.
Nàng không nên đối xử với Apollo bằng thái độ này. Nàng nên tạ ơn hắn, làm nũng với hắn, hoặc đơn giản là ngất xỉu để cầu xin một cái ôm—những toan tính hợp lý ấy giờ đây như âm thanh vọng từ mặt nước xa xăm, quá đỗi xa vời.
Sau một chút thời gian để thở, nàng lại chìm sâu vào vũng lầy u sầu, thậm chí còn sâu hơn trước.
Dường như tử thần chưa đến, nhưng Apollo vẫn giữ thái độ lạnh nhạt ấy, thậm chí chẳng thốt ra một lời quan tâm nàng có ổn không.
Tệ thật, nàng có chút muốn khóc.
Hơi thở của Apollo lại hiện diện trước mặt nàng.
"Tất cả là do tác dụng phụ của mũi tên vàng. Ngươi không gặp ta quá lâu, nên vô thức cảm thấy buồn bã, tâm trạng biểu hiện ra ngoài mới thành thế này. Đó là lời của Eros." Sau một nhịp ngắn, hắn tiếp tục: "Nhưng hắn nói chưa từng có tiền lệ nào về việc mũi tên vàng khiến người trúng tên biến thành thực vật."
Nàng cứng đờ, rồi lập tức bấu mạnh vào cánh tay mình.
Eros không đời nào vô duyên vô cớ nói ra điều này.
Tỉnh táo lại đi, những điều đáng ngờ phải do nàng tự nghĩ cách lấp li.ếm.
Dòng suy nghĩ của Cassandra lại bắt đầu vận hành.
Nàng vẫn không thể ngăn cản sự u uất của mình, nhưng ít nhất cũng có thể suy xét được rồi.
"Có lẽ ta thầm mong mình hóa thành một cây nấm nép nơi góc tường, hoặc một cái cây, như vậy sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa."
Dù sao thì giờ hắn cũng chẳng nhìn thấy mặt nàng, biết đâu có thể trót lọt được.
Apollo không trả lời.
Daphne cắn môi, không chắc có nên ngẩng lên nhìn sắc mặt hắn hay không.
Khoảnh khắc sau, cổ tay nàng bị siết chặt.
Apollo cúi người, giữ chặt đôi tay nàng, mạnh mẽ kéo ra.
Nàng phản xạ giãy giụa, nhưng ngón tay thần thánh mang hơi lạnh như đá tảng, chẳng hề lay động trước sức lực yếu ớt của nàng.
Trong cơn hỗn loạn, ánh mắt họ thoáng chạm nhau.
Bản năng khiến nàng vội quay mặt đi, không muốn hắn nhìn thấy.
Apollo buông tay phải nàng ra, giữ lấy cằm nàng, ép nàng đối diện với hắn.
Khoảnh khắc ấy quá đỗi đột ngột, khoảng cách giữa hai gương mặt gần hơn nàng tưởng.
Điều đầu tiên Apollo nhận ra là những đường vân nâu nhạt ẩn hiện dưới làn da tái nhợt bên gò má nàng, kéo dài đến tận những nhành cây buông xuống nơi tóc mai.
Tựa như gân lá tinh tế mà tự nhiên, lại giống những nét khắc tỉ mỉ đầy dụng ý, mang một vẻ đẹp quỷ dị.
Hắn liền bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt mở to kinh ngạc của nàng.
Hắn cao lớn sừng sững, dường như chiếm trọn tầm nhìn của nàng—nàng chỉ có thể thấy hắn.
Cả hai đều ngừng lại trong chốc lát.
Ánh nhìn của thần linh xuyên thấu tận linh hồn, một lần nữa nghiền nát Daphne.
Vòng viền vàng sẫm nơi đồng tử Apollo trở thành xiềng xích giam hãm nàng.
Nàng như bị ánh mắt hắn trói buộc rồi kéo vào sâu trong đáy mắt ấy, nơi hắn l.ột tr.ần nàng đến từng mảnh, rồi lại ráp nàng về nguyên trạng.
Nàng không còn bí mật nào nữa.
Ý nghĩ ấy khiến nàng tê liệt trong giây lát vì sợ hãi.
Lần này, bản năng sinh tồn thậm chí còn mạnh mẽ hơn sức ảnh hưởng của mũi tên vàng
Nàng quên cả xấu hổ, chỉ còn biết run rẩy mà che mặt, toàn thân không thể ngăn nổi cơn run.
Apollo chợt bừng tỉnh, rút tay về như phải bỏng lửa.
"Ta tưởng ngươi đang khóc."
Một lúc lâu, hắn cứng nhắc nói.
Daphne giấu mặt sau đôi tay, xoay người đi: "Ta không có."
Apollo cau mày: "Vậy ngươi che cái gì?"
"Bây giờ ta chắc chắn trông giống quái vật. Thật thảm hại."
Như để chứng minh, những nhành cây nhỏ trên đầu nàng yếu ớt vẫy vẫy.
Apollo không đáp ngay. Cuối cùng, hắn chỉ nói ngắn gọn: "Không thảm hại bằng lúc ta gặp ngươi lần đầu."