Sương mù nơi ranh giới giữa chân núi Cyllene và vùng đồng bằng dần thưa, tiến thêm một chút nữa sẽ thoát khỏi màn sương che phủ, phơi bày bản th.ân dư.ới ánh nhìn từ trên mây cao của các vị thần.
"Đã đến lúc chia ra hành động."
Hermes tay cầm quyền trượng vàng dẫn đường, dừng chân ngoảnh đầu lại.
Apollo đứng cách hắn nửa bước, trên tay ôm chặt một bọc vải dày. Dẫu là gương mặt lạnh lùng thoáng vẻ bực bội hay dáng vẻ anh tuấn trẻ trung của con trai Leto, tất cả đều có phần không ăn nhập với động tác bế một đứa trẻ trong lòng. Hermes quay đầu bắt gặp cảnh tượng này, không nhịn được lại bật cười một lần nữa—từ lúc khởi hành, y đã cười không ít vì cảnh tượng này, khiến Apollo suýt nữa tức giận mà trở mặt.
Tiếng cười vui vẻ của sứ thần khiến sắc mặt Apollo càng thêm âm trầm, hắn chẳng nói một lời, liền đem con trai của Semele nhét vào tay Hermes.
Đứa trẻ trong bọc chậm rãi đảo đôi mắt màu đỏ tía kỳ lạ, dừng lại trên mặt Apollo một lát, sau đó nhìn về phía Hermes, rồi lại chuyển ánh nhìn sang Daphne đang đứng bên cạnh. Nàng theo bản năng nặn ra một nụ cười, cậu bé chớp mắt chậm rãi, rồi lại rời sự chú ý, bắt đầu chăm chú quan sát chiếc trâm cài áo trên áo choàng của Hermes.
Hermes bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa trẻ này từ khi tỉnh dậy chưa nói một lời nào, cũng không khóc quấy, càng không bị những trò tiêu khiển muôn màu muôn vẻ của Hermes làm lay động, chỉ lặng lẽ mở mắt, dùng đôi con ngươi đặc biệt kia mà quan sát thế giới xung quanh.
Lúc đầu, Apollo nghi ngờ đứa trẻ quá yếu, khác hẳn những vị thần khi giáng thế, có thể linh trí chưa hoàn toàn giác ngộ. Nhưng khi thấy cậu bé nghiêm túc quan sát tất cả những gì lọt vào tầm mắt, thần thái chuyên chú, đôi khi còn mang theo nét trầm tư quỷ dị, hắn mới nhận ra—cậu bé này tuyệt đối không giống một đứa trẻ ngây thơ bình thường.
Tóm lại, đây là một kẻ quái đản.
Một khi đã tỉnh lại, thần tử không thể lưu lại trên núi Cyllene.
Maia xưa nay luôn ẩn dật, nàng vốn không có nghĩa vụ mạo hiểm bảo vệ đứa trẻ này, việc nàng đồng ý để đứa bé ở lại một hai ngày, phần lớn cũng là nể mặt Hermes. Hơn nữa, ẩn th.ân dư.ới bóng che chở của một vị thần khác sẽ không giúp ích gì cho việc gia tăng thần lực. Mỗi vị thần đều phải tự mình giáng hạ thần tích, lan truyền tôn danh. Trong quá trình đó, họ có thể nhận được sự cúng tế và che chở từ á thần hay nhân loại, nhưng rất ít thần linh ra tay trực tiếp hỗ trợ, bởi điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến quyền bính.
"Vậy thì, ta đi trước một bước, lập tức đưa đứa nhóc này đến Orchomenos."
Orchomenos là một thành bang gần Thebes, hoàng hậu nơi đó chính là Ino, chị gái của Semele. Với lời thuyết phục của sứ thần Ino chắc chắn sẽ chấp nhận nuôi dưỡng đứa trẻ mồ côi của em gái mình.
Hera tất nhiên đã nhận ra trong số những tỳ nữ của Semele có một người đã biến mất, bà rất có thể sẽ tập trung tìm kiếm một nữ tử trẻ tuổi đang mang theo trẻ con. Để tránh sự truy đuổi của Thiên Hậu, Hermes quyết định trước tiên đưa thần tử vào hoàng cung Orchomenos, còn Daphne sẽ dùng một thân phận giả để vào cung sau.
Hermes liếc nhìn Daphne, khẽ vung quyền trượng vàng, lập tức có một con cừu non từ trong màn sương lạch bạch chạy ra.
"Không cần vội lên đường, ta sẽ đợi ở cổng nam, nhân tiện quan sát động tĩnh trong thành." Y đưa mắt đầy hàm ý giữa nàng và Apollo, sau đó cười tủm tỉm, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong tầng mây.
Gió núi rít gào bốn phía.
Trong khoảnh khắc ấy, không ai lên tiếng.
Sau sự cố nhỏ lúc thần tử tỉnh dậy, giữa Daphne và Apollo dường như xuất hiện một bầu không khí vi diệu khó diễn tả. Trên suốt quãng đường rời khỏi cung điện trong hang đá, họ hầu như không chạm mắt nhau. Mỗi khi Daphne cảm thấy ánh nhìn dừng lại trên người mình mà quay sang, Apollo luôn đúng lúc dời mắt đi.
Thực ra hắn không nhất thiết phải đưa nàng đi xa đến tận đây, nhưng hắn vẫn làm vậy. Mà nàng cũng không hỏi lý do.
"Ta có thể đưa ngươi đến Orchomenos, tránh để xảy ra bất trắc trên đường." Một lúc lâu sau, Apollo lên tiếng.
Daphne thoáng ngẩn ra, rồi chậm rãi ngước mắt lên. Lần này hắn không né tránh ánh nhìn, chỉ lặng lẽ dõi theo nàng, chờ đợi câu trả lời.
"Dưới sự che đậy của Hermes, ta chỉ là một nữ thần bình thường, sẽ không thu hút sự chú ý của các vị thần." Daphne giơ chiếc vòng tay vàng mà vị thần lừa gạt đã một lần nữa gia trì thần thuật, ánh mắt liếc về phía vầng quang mờ ảo trên tóc Apollo. "Nhưng nếu đi cùng ngài... sẽ quá mức nổi bật."
Apollo cau mày, nhưng không lên tiếng phản bác. Không giống Hermes, hắn hiếm khi che giấu thân phận, càng chưa từng vì muốn che mắt người đời mà hóa thân thành phàm nhân.
"Hơn nữa, trước khi gặp ngài, ta đã một mình đi từ Arcadia đến Delphi, lần này cũng sẽ không có vấn đề gì."
"Nhưng mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều rơi vào vô số tình huống ngoài ý muốn."
Daphne nghẹn lời. Điều này... không thể phản bác được.
Apollo lập tức chau mày chặt hơn—câu nói của hắn nghe chẳng khác nào chính sự hiện diện của hắn đã mang đến bất hạnh cho nàng. Nhìn thần sắc hắn, Daphne không nhịn được mà khẽ cười, nàng bước đến gần hắn một chút.
"Mấy lần trước, ta đều chẳng thể đường hoàng cáo biệt ngài khi rời đi, nhưng lần này thì khác. Ta có thể thỉnh cầu ngài ban phước để ta bình an trở lại bên cạnh ngài không?"
"Được." Apollo bất ngờ đồng ý một cách dứt khoát. Như thể hắn chẳng nhận ra hàm ý kín đáo ẩn trong lời nàng, hắn chỉ giơ tay, chạm nhẹ lên đ.ỉnh đầu nàng.
Daphne đợi chờ một luồng khí ấm kỳ diệu chảy vào cơ thể, hoặc một loại trải nghiệm thần thánh nào đó giáng lâm. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, không kìm được mà hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao...?"
Apollo nhướng mày, như thể không hài lòng với câu hỏi táo bạo này, song khóe môi lại thấp thoáng một nụ cười thoáng qua. Daphne sửng sốt một chốc, rồi nhận ra có lẽ hắn đang trêu chọc nàng.
Nàng theo phản xạ muốn trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không dám, chỉ có thể bĩu môi quay đi.
Tầm mắt Apollo bất chợt rơi xuống con cừu nhỏ đang cần mẫn gặm cỏ bên cạnh, lạnh lùng phán: "Đi xa ra chút."
Con cừu ngoan ngoãn kêu "beee—" một tiếng thật dài, rồi lững thững chạy xa hơn.
Daphne lúng túng ho nhẹ.
"Ta đã để lại dấu ấn trên người ngươi, bất kể ở đâu, lời cầu nguyện của ngươi chắc chắn sẽ đến tai ta." Apollo nghiêm nghị nói, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, rồi nhấn giọng như một mệnh lệnh: "Gặp nguy hiểm, hoặc khi mũi tên vàng khiến ngươi không chịu nổi đau đớn, hãy gọi tên ta."
"Vâng."
Mấy nhịp lặng thinh trôi qua.
Apollo khẽ nhắm mắt, như thể vừa hạ quyết tâm: "Hermes nhờ ta đến Olympus gây chút náo động, thu hút sự chú ý của Hera. Ta phải đi rồi."
Daphne khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng nói: "Còn một chuyện nữa, mong ngài giải đáp giúp ta... Con của Semele vẫn chưa có danh xưng. Sau này, ta nên gọi ngài ấy như thế nào?"
Dường như chẳng hề để tâm đến sự đường đột trong câu hỏi bổ sung của nàng, hắn thản nhiên đáp: "Khi một vị thần giáng sinh, hắn tự khắc biết được danh xưng tôn quý của mình. Nếu đến giờ hắn vẫn chưa mở miệng, nghĩa là thần lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu cặp phu phụ nhận nuôi ban cho hắn một cái tên tạm thời, vậy thì hãy gọi con trai của Semele bằng cái tên đó. Hắn sẽ không lấy đó làm bất kính."
"Thì ra là vậy."
Mũi tên vàng khiến nàng khát khao kéo dài thêm chút thời khắc ngắn ngủi trước ly biệt. Daphne trầm tư, hàng mi khẽ run như cánh bướm vỗ, nàng do dự rồi cất lời: "Thực ra, còn một chuyện nữa..."
Apollo gần như khoan dung chờ nàng nói tiếp.
Nhưng nàng chỉ mỉm cười lắc đầu: "Ta không thể khiến ngài chậm trễ thêm nữa. Khi ngài rời đi, ta cũng sẽ lên đường."
"Ừm."
"Ta sẽ cầu nguyện để sớm trở lại bên ngài."
Hắn không đáp, nhưng cũng không còn khắt khe phủ nhận từng câu từng chữ của nàng, cố ý vạch rõ ranh giới như trước.
"..."
Daphne cuối cùng cũng chẳng biết nói gì thêm. Đến tận cùng của một lời từ biệt, con người ta thường cạn lời như thế.
Apollo nhìn nàng trong thoáng chốc, rồi quay người, sải bước về hướng đông nam, ngược lại với con đường Hermes đã đi.
Nhìn theo bóng lưng ấy, một nỗi buồn mơ hồ len lỏi vào lòng nàng. Không chỉ là sự quyến luyến khi tiễn biệt người nàng yêu, mà còn là cảm giác thấp thỏm như khi chờ xúc xắc lăn xuống, chưa biết số phận an bài thế nào.
Lúc này chọn cách tạm xa Apollo cũng là một ván cược.
Nàng đặt cược vào việc vị trí của mình trong lòng hắn đã đủ đặc biệt. Cược rằng trong những ngày nàng vắng mặt, sẽ không có kẻ nào xuất hiện, xóa nhòa dấu vết nàng để thế chỗ...
Nhưng nếu ngay cả thử thách chia xa trong thoáng chốc cũng không thể vượt qua, thì rốt cuộc, nàng cũng chỉ là một kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Mà nếu thế, sự ra đi của nàng nào có thể thật sự khiến một vị thần vĩnh hằng lay động?
Ý nghĩ ấy kéo nàng trôi xa.
Đến khi nhận ra, bóng Apollo đã phủ lấy nàng.
"......?!"
Hắn quay bước trở lại, sải dài tiến đến trước mặt nàng, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng.
Hương mật rượu quẩn quanh từ mọi phía, nàng cảm nhận vạt áo hắn áp sát trán mình, đầu mũi chạm vào lớp vải trước ngực hắn, đôi cánh tay siết chặt hơn, vây lấy nàng trong vòng ôm của hắn. Và từ trên cao, giọng nói của Apollo chậm rãi vang lên, vây kín lấy nàng, tràn vào mọi giác quan, đẩy suy nghĩ của nàng vào thoáng chốc tê liệt.
"Apollo?" Nàng ngập ngừng gọi khẽ.
"Như vậy, ngươi sẽ được giải thoát khỏi sự hành hạ của mũi tên vàng trong một thời gian."
Giọng hắn bình thản, như thể đang nói về một chân lý hiển nhiên.
*
Orchomenos nằm bên bờ sông, là một trong những thành bang cổ xưa nhất của Boeotia. Kiến trúc nơi đây san sát, đường phố quanh co khúc khuỷu. Đi theo Hermes xuyên qua những con phố khi màn đêm buông xuống, Daphne có cảm giác mình đã lạc vào một mê cung, rất nhanh đã từ bỏ ý định ghi nhớ đường đi.
"Khoảng cách giữa nơi này và Thebes không quá xa, liệu có quá nguy hiểm không?"
"Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất." Hermes vừa nhanh chóng bước đi, vừa đáp, "Chị gái của Semele, hoàng hậu Ino, rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Hơn nữa, nàng vừa mất đi một đứa con nhỏ cách đây không lâu, vì thế, dù đột nhiên nhận nuôi một đứa trẻ cũng sẽ không khiến ai nghi ngờ."
Vương cung tọa lạc trên vùng cao, chỉ đứng sau ngôi đền dâng lên Zeus giữa lòng thành bang.
"Hơn nữa, cha là đấng bảo hộ của Orchomenos. Nếu Thiên Hậu muốn tra xét nơi này, ắt sẽ tốn nhiều tâm sức hơn, mà chỉ e sẽ bị phát hiện ngay lập tức."
"Vậy, người cũng biết ta đang ở đây sao?"
"Không. Đó cũng là một trong những lý do ta cố ý để ngươi đi riêng. Hiện tại, trên đỉnh Olympus hẳn đang diễn ra một đại yến. Bề ngoài là để hòa giải rạn nứt giữa cha và Hera, nhưng thực chất..." Hermes ngoái đầu, nháy mắt tinh nghịch với Daphne, nhưng không nói tiếp, vì họ đã đến ranh giới vương cung.
"Có thể mượn tay ngươi một chút chăng?" Nói rồi, Hermes nắm lấy Daphne, nhẹ nhàng kéo nàng vượt qua bức tường, hạ xuống dưới hành lang đối diện hoa viên mà không gây ra chút tiếng động nào. Không chút do dự, y dẫn nàng men theo những khúc rẽ quanh co, đến trước hai cánh cửa đóng kín.
"Đợi một chút." Vừa dứt lời, thân ảnh của vị thần trộm cắp chợt biến mất vào lỗ khóa.
Chốc lát sau, bên kia cửa vọng ra một tiếng kinh hô, rồi hai cánh cửa lớn từ bên trong mở ra. Hermes đứng sau cửa, mỉm cười: "Mời vào." Sau đó, y quay lại, hướng về hai nữ tử trong phòng mà nói: "Nàng chính là tiên nữ được lệnh đến hầu hạ thần tử của Zeus. Nếu có chuyện gì, cứ báo với nàng, nàng sẽ lập tức truyền lại cho ta."
Một trong hai người là nữ tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cổ tay đeo nhiều vòng tay nạm bảo thạch, thân phận hiển nhiên cao quý hơn hẳn. Giữa chân mày nàng có đôi nét giống Semele, chẳng cần đoán cũng biết đó chính là vương hậu Ino.
Ino thận trọng quan sát Daphne. Nhờ vào phép ẩn thân từ chiếc vòng vàng, gương mặt phàm nhân nhìn thấy chỉ tầm thường đến mức khó lòng lưu lại ấn tượng. Nhưng vương hậu không vì thế mà tỏ vẻ khinh nhờn, ngược lại, nàng bước lên, trực tiếp nắm lấy tay Daphne, khẽ siết: "Xin hãy nhận lấy lời cảm tạ của ta."
Daphne hơi sững sờ, đồng thời đưa mắt nhìn Hermes, bỗng nhiên hiểu ra: Sứ giả của chư thần ắt hẳn đã kể lại chuyện nàng đưa con trai Semele trốn chạy cho Ino, có khi còn khéo léo điểm tô vài phần, thuận tiện củng cố vị thế của nàng trong vương cung.
Daphne khẽ cúi đầu với Hermes để bày tỏ lòng biết ơn, rồi quay sang hỏi Ino: "Thần tử đâu?"
Ino liếc mắt về phía tấm rèm vải lanh trong nội thất, khẽ nghiêng người nhường đường cho họ tiến vào.
Daphne vén rèm lên.
Cậu bé tóc đen đang nằm trong chiếc nôi tinh xảo, trông có vẻ đã lớn hơn lúc trước đôi chút. Vừa trông thấy nàng, con trai của Semele chớp mắt, chăm chú nhìn nàng không rời dù chỉ một chút.
"Là ta đây." Daphne khẽ giọng nói. Nàng đột nhiên cảm thấy dường như cậu bé chẳng hề bị thuật che giấu từ chiếc vòng vàng làm cho mơ hồ, mà đã nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ino nhìn đứa trẻ lặng yên dị thường, sắc mặt lộ vẻ âu lo: "Ngài ấy không để tâm đến chúng ta, chẳng khóc cũng chẳng cười, ngay cả bầu sữa đã chuẩn bị cũng không chịu uống, chỉ miễn cưỡng để chúng ta thấm một chút mật ong lên môi, thực sự khiến người ta lo lắng..."
Hermes điềm nhiên đáp: "Hắn giờ đã thoát khỏi sự trói buộc của cái chết, không cần những thứ mà phàm nhân khao khát để duy trì sự sống. Đừng lo lắng, ta sẽ mang rượu thần tiên đến sau. Nhưng trước đó, ta muốn ngươi làm một việc khác."
Ino lập tức lộ vẻ chăm chú lắng nghe.
"Hãy chuẩn bị một ít y phục nữ nhi, từ trẻ sơ sinh cho đến thiếu nữ, mỗi độ tuổi đều cần có."
Ino thoáng sửng sốt.
Daphne dường như đoán ra điều gì, đôi mắt mở lớn.
Hermes mỉm cười với nàng, rồi quay sang đứa trẻ trong tã lót, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, để tránh bị truy lùng, ngươi tạm thời phải giả làm một bé gái. Có ý kiến gì không?"
Cậu bé nghe vậy thì đưa mắt nhìn vị sứ giả của chư thần, sau đó chẳng mấy quan tâm mà dời ánh nhìn đi.
Hermes thở dài, nhưng lại nở một nụ cười ranh mãnh: "Vậy thì ta coi như ngươi đã đồng ý rồi."