Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 52

"Khi từ biệt Dionysus, hắn nói đùa với ta rằng sẽ thử ủ một loại rượu mạnh đến mức thần linh cũng gục ngã chỉ sau một chén. Không ngờ, hắn thật sự để lại cho ta một món quà như vậy."

Daphne đưa mắt nhìn chiếc cốc Apollo tùy ý đặt xuống, hàng mi khẽ rủ.

"E rằng ngài sẽ phát hiện điều bất thường, ta đã pha loãng nó với rất nhiều mật lộ. Hơn nữa... ta cũng muốn giữ lại chút thời gian, để có thể nói với ngài thêm vài lời."

Apollo cố gắng nhớ lại hương vị của ly mật tửu kia, nhưng tâm trí hắn cứ mơ hồ trôi nổi, chẳng thể hồi tưởng ra được gì. Nhưng dù có tỉnh táo, hắn cũng chẳng thể nào nhớ nổi. Bởi lẽ, hắn đã hoàn toàn không chút phòng bị khi đón lấy chén rượu từ tay nàng, thậm chí chẳng hề nảy sinh một tia nghi ngờ!

Cơn thịnh nộ hóa thành ngọn lửa băng giá, hắn trừng mắt nhìn nàng, muốn siết chặt lấy nàng mà chất vấn, nhưng thân thể còn chưa kịp động, một trận choáng váng nữa lại ập đến, trời đất quay cuồng trước mắt.

Khi lấy lại chút ý thức, hắn đã tựa vào một cột trụ trong điện, hơi thở nặng nề. Nếu không có điểm tựa ấy, hắn e rằng mình đã khuỵu xuống đất.

Daphne dường như hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng chật vật của hắn, chỉ bình tĩnh nhìn hắn mà nói: "Điều duy nhất ta không hiểu, là tại sao ngài chưa từng nói với ta rằng, chẳng bao lâu sau khi Dionysus lên đỉnh Olympus, Hera đã khiến hắn phát điên."

Apollo ngây ra một thoáng mới hiểu được nàng đang hỏi gì. Hắn cố gắng chớp mắt để điều chỉnh tầm nhìn hỗn loạn, cố gắng cất tiếng, nhưng môi lưỡi dường như không còn thuộc về mình nữa. Mãi đến lần thứ hai mới có thể phát ra lời nói: "Ta sợ... nàng sẽ chọn rời đi, cùng hắn lang bạt."

Daphne lặng đi trong khoảnh khắc, rồi nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ không."

"Nàng sẽ!" Apollo mất kiểm soát, đột ngột cao giọng.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy men rượu đang dâng trào này cũng không quá tệ—nó cuốn phăng những cảm xúc yếu mềm vốn khiến hắn cảm thấy đáng xấu hổ, cho phép chúng không chút ràng buộc mà tràn ra.

"Sao ta có thể không nhận ra? Khi ở trước hắn, thái độ của nàng hoàn toàn khác biệt so với khi ở bên ta... Dù ta và nàng có gần gũi đến đâu, giữa hai người vẫn có một mối liên kết mà ta không thể chen vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn..."

Hắn bật cười khẽ, đầu hơi nghiêng đi nhìn nàng.

"Kết quả là, hắn còn để lại cho nàng một món quà hậu hĩnh, giúp nàng ám toán ta, đúng không?"

Daphne không trả lời.

Apollo chợt nhận ra, kỳ thực, hắn đang mong chờ nàng phủ nhận—phủ nhận rằng giữa nàng và Dionysus có một mối dây liên kết mà hắn không thể chạm đến, phủ nhận rằng họ là đồng lõa.

Nhưng nàng không nói gì.

"Tại sao!?"

Không thể chịu đựng thêm, Apollo lảo đảo lao về phía nàng.

Tửu hương của Dionysus như một bàn tay hiểm độc, thọc sâu vào tâm trí hắn mà khuấy đảo, lạnh và nóng đan xen, buồn nôn, chóng mặt, đau đớn nặng nề—cảm giác như chỉ cần chớp mắt, ý thức sẽ lập tức chìm vào hư vô.

Nhưng dù có mê loạn, thân thể thần linh vẫn sở hữu tốc độ kinh người. Daphne giật mình, suýt chút nữa không kịp tránh.

Apollo vươn tay, nắm lấy lớp áo choàng màu tía, lòng dâng lên một tia vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng xé rách sắc lạnh vang lên.

Daphne thoắt cái đã thoát khỏi vòng vây của hắn, nhẹ nhàng như bướm thoát khỏi kén.

Tấm áo cưới bị xé toạc từ chính giữa, nàng xoay người lướt ra khỏi nó, vạt váy nhạt màu xoay động theo từng bước chân, tựa đôi cánh mở rộng. Ánh bạc ẩn trong những hoa văn chìm lặng lẽ lóe lên.

Đó là món quà từ Gaia, lẽ ra phải được hắn giấu thật kỹ, nhưng bởi trêu ngươi của số mệnh, cuối cùng lại quay về với nàng.

Đồng tử Apollo đột nhiên co rút mãnh liệt.

Ý thức vốn đã mơ hồ gần như đông cứng lại vì chấn động, thế nhưng, trong cơn kinh hoàng ấy, hắn lại giành lại được một tia thanh tỉnh—

Tất cả... đã không thể vãn hồi.

Vận mệnh mà hắn cố gắng kháng cự, tìm mọi cách né tránh, nay lại đang từng bước kiên định tiến về phía hắn.

Nhưng hắn vẫn muốn vùng vẫy.

"Nếu nàng không thể chấp nhận hôn sự của Thetis... nếu nàng oán trách hậu quả mà lời tiên tri ta thốt ra đã mang lại... ta sẽ tìm cách bù đắp! Ta thề, ta sẽ bù đắp theo cách nàng mong muốn, bất cứ điều gì cũng được. Hãy nói cho ta biết, rốt cuộc... nàng muốn ta làm gì—"

Lời lẽ rối loạn, vô thức mà nhượng bộ nhiều hơn hắn tưởng.

Hắn muốn đến gần, muốn chạm vào nàng để chứng minh thành ý của mình, nhưng lại sợ nàng lại một lần nữa chạy trốn, chỉ có thể khó khăn duy trì tỉnh táo, chờ đợi nàng lên tiếng.

Daphne nhìn Apollo. Trong một khoảnh khắc, nàng không nghĩ gì cả.

Thần linh tóc vàng mắt xanh trước mặt không còn vẻ cao lớn uy nghi. Hắn chống người lên tường, lưng hơi còng xuống, tay vẫn siết chặt vạt áo cưới đã rách nát. Mồ hôi lạnh do men rượu túa ra làm ướt mái tóc trên trán, khiến sắc vàng mất đi ánh sáng rực rỡ, trông hắn hoang mang và bất lực, tựa như một chú chó nhỏ bất ngờ bị cơn mưa lớn dội ướt sũng.

Nơi sâu thẳm trong lồng ng.ực nàng bất giác run rẩy.

Chỉ cần thấy Apollo như vậy, rất dễ để mềm lòng.

Nhưng hắn không yếu đuối.

Chỉ cần không phải chịu ảnh hưởng của Dionysus, chỉ cần còn một chút khí lực dư thừa, hắn chắc chắn sẽ lập tức mang nàng trở lại Delos, và sẽ không để nàng rời khỏi tầm mắt hắn trong một khoảng thời gian rất dài.

"Vì sao?" Apollo ngoan cố lặp lại, trong sự mê mang tột độ, thì thào hỏi: "Thetis đối với nàng quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả ta?"

Daphne khẽ lắc đầu.

"Nếu nhất định phải lựa chọn giữa vị kỷ và vị tha, vậy ta hẳn là một kẻ ích kỷ. Thetis rất tốt, ta quý nàng, bất hạnh của nàng khiến ta phẫn nộ, nhưng đó chỉ là khởi đầu, không phải nguyên do."

Ánh mắt nàng phút chốc trở nên trống rỗng, như bị hút vào một viễn cảnh xa xăm nào đó.

Rồi nàng chậm rãi cất tiếng: "Lần đầu tiên gặp ngài, ta chỉ thấy ngài đẹp đẽ và mạnh mẽ, là một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt với ta—hoàn mỹ, xa vời, khiến người ta say mê mà cũng e sợ.

Ta không thể tin ngài sẽ yêu bất cứ ai, không thể hình dung một Apollo đang yêu sẽ ra sao... nhưng trớ trêu thay, ta lại buộc phải khiến ngài yêu ta.

Khi đó, điều ta lo sợ nhất chính là, nếu thân phận của ta bị bại lộ, ngài sẽ xử trí ta thế nào."

Apollo khẽ động ánh mắt.

"Ta không ngờ rằng, ngài lại dành cho ta một tình yêu nồng nhiệt, thuần túy, không chút giữ lại... một sự thiên vị hoàn toàn."

Nàng dường như nghẹn lại một chút.

"Nhưng ta cũng không thể không nghĩ, nếu có một ngày, người được ngài thiên vị không còn là ta; hoặc giả, nếu một trong những lời tiên tri của ngài... bất kỳ lời tiên tri nào, khiến ta rơi vào cảnh ngộ như Thetis—phải kết hôn với một phàm nhân, hoặc một thần linh nào khác, chỉ để tránh khỏi hậu quả mà chư thần không mong muốn—liệu ta có thể tránh khỏi số phận như nàng, bị đưa lên bàn tế lễ?"

"Không! Không thể nào!"

Phản ứng của Apollo dữ dội đến mức gần như điên cuồng.

Hắn đưa tay lên trán, cười khẽ một tiếng trong cơn đau nhức như thể đầu óc bị xẻ làm đôi. Sau đó, gần như là một sự thách thức, hắn ném về phía nàng những lời lẽ cương quyết đến cực đoan: "Nếu cái giá phải trả là mất đi nàng, ta thà để quyền năng tiên tri mãi mãi không bao giờ ổn định!"

Daphne khẽ hít vào một hơi ngắn, như một tiếng kinh hô bị chặn lại giữa chừng. Môi nàng nhợt nhạt, hơi run rẩy.

Nàng cúi mắt xuống, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng: "Tình yêu nặng nề như thế... ta không gánh nổi."

"Ta tự nguyện. Vì nàng, ta sẵn sàng lựa chọn bất cứ điều gì, không cần nàng phải gánh chịu trách nhiệm."

"Bây giờ ngài nghĩ vậy. Nhưng trăm năm, hai trăm năm, hay nghìn năm sau thì sao?" Daphne cười yếu ớt, giọng nàng mỏng manh như tơ trời. "Ngài là vị thần vĩnh hằng, hơn ai hết, ngài phải hiểu sức nặng của thời gian. Ta muốn tin ngài, nhưng không chắc mình có thể."

Lời nàng như một cây búa nện thẳng vào tâm trí Apollo. Hắn tái mặt, nhất thời quên cả phản bác.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn cứng rắn lại, cơn giận hòa cùng đau đớn khiến đôi mắt hắn sáng rực lên như ngọn lửa cháy trong băng giá. Trong thoáng chốc, hắn dường như thoát khỏi ảnh hưởng của men say. Hắn tiến về phía nàng, giọng nói vì quá kích động mà sắc nhọn: "Daphne, tại sao nàng luôn cho rằng ta sẽ phản bội nàng? Ta yêu nàng lúc này, và khoảnh khắc kế tiếp ta vẫn yêu nàng! Nàng đa nghi đến vậy sao? Ta đã làm gì sai, khiến nàng không thể tin tưởng ta?"

Nhưng hắn không thể đến gần nàng.

Chất rượu mạnh do Dionysus pha chế sau khi hòa cùng mật hoa lại càng trở thành thứ độc dược hành hạ tâm trí. Lúc đầu, Apollo chỉ cảm thấy mình có thể thiếp đi bất cứ lúc nào, nhưng đến khi gắng gượng đến hiện tại, cơn buồn ngủ biến thành cơn hành hạ âm ỉ, làm suy yếu từng ý nghĩ của hắn. Hắn muốn bắt lấy nàng, kéo nàng theo mình đến một nơi nào đó, chờ đến khi đầu óc tỉnh táo rồi tiếp tục truy hỏi. Nhưng chỉ cần bước một bước dài, bóng tối tê dại lại cuộn lên như sóng dữ, nhấn chìm thần trí hắn. Hắn phải tựa vào tường, nhắm mắt ổn định hơi thở.

Daphne vẫn đứng đó, không hề động đậy. Nàng khẽ nói: "Ngài có thể chọn người khác bất cứ lúc nào. Còn ta... nếu một ngày nào đó ngài không còn yêu ta nữa, có lẽ ngài sẽ vẫn bảo hộ ta vì chút tình nghĩa cũ. Nhưng ngài có thể chấp nhận việc ta có một tình yêu mới không?"

Apollo trợn to mắt, bàng hoàng đến mức chẳng thể thốt nên lời. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều đó—chưa từng nghĩ tới việc tình yêu này có thể phai nhạt, hay có khả năng Daphne yêu một kẻ khác ngoài hắn.

"Nàng—" Sự khó tin hiện rõ trên khuôn mặt hắn. "Nàng đang trừng phạt ta vì một tội lỗi ta chưa từng phạm phải!"

Daphne khẽ rùng mình.

Ngay giây phút ấy, nàng đột nhiên nhận ra—chính vì khao khát mà không dám hy vọng, nàng mới sợ hãi đến vậy.

Kẻ luôn nói rằng "không có gì là mãi mãi" có lẽ lại là người khao khát sự vĩnh cửu hơn bất kỳ ai. Nàng không tin có tình yêu nào có thể chống chọi được sức nặng của thời gian. Nhưng chính vì Apollo là một vị thần bất tử, một hóa thân của ánh sáng vĩnh cửu, khi hắn hứa hẹn sự trường tồn, nàng lại có những khoảnh khắc suýt tin vào điều đó.

Thế nhưng, đây là Olympus. Đây là thế giới của các vị thần, nơi mà những điều con người coi là bất khả xâm phạm lại chỉ là luật lệ nghiệt ngã. Những nữ thần đã sinh con cho Zeus không hề có tình yêu mới. Nếu nàng chấp nhận ly rượu bất tử, nàng sẽ bị trói buộc mãi mãi với Apollo—giống như cánh bướm bị ghim chặt vào tranh kính.

Dẫu có bao nhiêu năm trôi qua, có lẽ nàng cũng sẽ học được cách chấp nhận điều đó, thậm chí có thể quen với cuộc sống mới. Nhưng nàng biết mình sẽ mãi mãi nhớ về quá khứ — một kẻ lữ hành đi lạc, không bao giờ tìm được đường về nhà.

Những xúc cảm mãnh liệt mà Apollo khơi lên trong nàng dần dần lắng xuống. Đêm hè lạnh lẽo như dòng suối ngầm, thấm vào từng thớ thịt, khiến nàng cảm thấy rét buốt.

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta thậm chí chưa từng thật sự hiểu nhau, nói gì đến việc thấu hiểu?"

Apollo đứng sững, không hiểu tại sao giọng điệu của nàng lại thay đổi. Hắn chỉ biết rằng, có gì đó đang rời xa hắn, nhưng hắn lại không biết làm cách nào để giữ lại. Giọng hắn gần như ngây thơ: "Chúng ta có rất nhiều thời gian... thật nhiều, để hiểu nhau..."

Liệu sau khi hiểu nàng, hắn còn yêu nàng nữa không? Tất cả sự thiên vị, sự ưu ái của Apollo dành cho nàng đều là thứ nàng đổi lấy bằng những lời dối trá, bằng sự quyến rũ đầy tính toán. Như một tòa thành cát xây trên nền đất trống, không hề có nền móng. Chỉ một đợt sóng nhẹ, cũng có thể phá hủy nó hoàn toàn.

Còn sự thấu hiểu? Hắn có thực sự hiểu nàng không? Hay chỉ đang yêu một ảo ảnh nàng tạo ra?

Daphne khẽ cong môi, giọng nói khẽ đến mức như tự nhủ với chính mình: "Thà dừng lại khi vẫn còn là một ký ức đẹp, còn hơn để tình yêu này biến thành oán hận."

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười với hắn: "Tất cả những gì ta vừa nói, từ đầu đến cuối... đều là lừa dối ngài."

Apollo sững sờ.

"Tình yêu của ta dành cho ngài—chỉ là ảo giác do mũi tên vàng tạo ra."

Hắn chớp mắt một cái, như thể bị ai đó giáng một cú đánh mạnh vào tim: "Không đúng..."

"Cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là để câu giờ, chờ khi rượu thần phát tác. Chiếc áo cưới ta mặc cũng chỉ là lớp ngụy trang."

"..."

Nàng tiếp tục: "Phản bội Eros? Cũng chỉ là giả dối. Ta chưa từng từ bỏ nhiệm vụ của mình."

Hắn không thể tin được. Đôi mắt xanh lấp lánh của hắn run rẩy dữ dội: "Không..."

Nàng lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng thốt ra lời cuối cùng: "Ta chưa từng yêu ngài."

Apollo gầm lên, nhào tới, nhưng hắn lảo đảo, trượt chân và ngã xuống. Không thể bắt lấy nàng, hắn chỉ kịp vươn tay, siết chặt cổ chân nàng, thốt lên bằng giọng khàn đặc: "Nàng đang nói dối!"

Daphne cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

"Đúng vậy. Ta đã luôn lừa dối ngài."

"Daphne, dừng lại—"

"Ta sẽ rời bỏ ngài."

Một nhịp ngừng, rồi nàng nhấn mạnh từng chữ, như để khắc sâu ý nghĩa của câu nói.

"Rời bỏ ngài — từ ban đầu, lúc này, và mãi mãi là một phần trong kế hoạch."

Apollo nhìn nàng trân trối, mông lung như kẻ bị vùi lấp dưới lớp sương mù của men rượu. Cơn say đã chiến thắng hắn, tước đoạt đi khả năng nhận thức tình cảnh hiện tại, cũng khiến hắn quên mất cơn thịnh nộ — điều đáng lẽ phải trào dâng vào lúc này.

Một khoảng lặng kéo dài. Và rồi, điều đầu tiên hắn nghĩ đến lại là: "Rời bỏ ta... nàng định đi đâu? Còn thân xác của nàng thì sao?"

Hắn chớp mắt, như thể đột nhiên nhận ra một khả năng đáng sợ, giọng nói khẽ đến mức gần như tan biến: "...Hay ngay cả chuyện tuổi thọ, nàng cũng đã lừa ta?"

Hàng chân mày của nàng khẽ nhíu lại. Biểu cảm của Daphne, trong một thoáng, tựa như lớp mặt nạ mong manh sắp vỡ vụn. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kiên định giữ vững nó.

"Không liên quan đến ngài."

Vừa nói, nàng vừa cúi xuống, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn, từng ngón từng ngón tách bàn tay đang ghì chặt của Apollo ra khỏi cổ chân mình. Vì lực siết quá mạnh, trên làn da nàng đã hằn lên những vết bầm tím ghê rợn. Nhưng nàng dường như không cảm thấy đau, đến một cái cau mày cũng không hề có.

Trong cơn mê loạn, Apollo theo bản năng đưa tay muốn nắm lấy bàn tay nàng, muốn giữ nàng lại. Nhưng men rượu đã làm chậm đi phản xạ của hắn, khiến từng cử động trở nên vụng về, lờ đờ. Mỗi lần hắn đưa tay ra, nàng đều nhẹ nhàng lách khỏi tầm với.

"Daphne... đừng..."

Đôi mắt xanh thẳm của hắn đã mờ đi, hàng mi nặng trĩu như không thể chống đỡ được nữa. Mi mắt hắn chỉ còn he hé một đường nhỏ, có thể khép lại hoàn toàn bất cứ lúc nào. Bàn tay hắn vẫn không chịu từ bỏ, mù quáng vươn ra, từng ngón tay run rẩy quờ quạng trong không trung, nhưng hết lần này đến lần khác, đều lỡ mất hình bóng nàng.

Và rồi, hắn buông ra một tiếng thở dài như than thở. Giữ nguyên tư thế đáng thương ấy, Apollo rơi vào cơn mê man.

Daphne nhìn hắn hồi lâu, chắc chắn rằng hắn đã mất đi tri giác, mới cúi xuống, xoay người hắn lại, vất vả đỡ kẻ say mềm này nằm ngửa ngay ngắn.

Lưng hắn chạm đất, cơ thể phản ứng theo bản năng, phát ra một tiếng rên đau đớn.

Daphne vốn đã định đứng dậy, nhưng không hiểu sao lại dừng lại. Nàng cúi xuống, chậm rãi vén đi lọn tóc vướng trên trán hắn, ngay phía trên mắt phải.

Lần đầu tiên, nàng được nhìn thấy gương mặt say ngủ của Apollo.

Cũng là lần cuối cùng.

Trước khi rời đi, nàng khẽ thì thầm, giọng nhẹ như hơi thở, để lại một lời nhắn cuối cùng—giống như một câu dặn dò thoảng qua bên môi hắn: "Lần sau, hãy tìm một người xứng đáng hơn để yêu."

Lời nói tựa lông vũ, chỉ khẽ chạm vào môi Apollo rồi tan biến vào hư không, nhanh hơn cả sương sớm, cuốn theo bóng nàng biến mất vào màn đêm.

Bên trong cung điện cũ kỹ, tĩnh lặng lại bao trùm.

Nhưng giữa bóng tối vĩnh hằng, hàng mi của Apollo khẽ run lên.

Bình Luận (0)
Comment