Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 56

Eros ẩn giấu khí tức, lặng lẽ quan sát quang cảnh trong hoàng cung Corinth từ chốn không trung.

Đám đông hỗn loạn, kinh hoàng và phẫn nộ, không hiểu vì cớ gì mà hôn lễ lộng lẫy vốn được mong đợi lại đột nhiên rẽ sang bi kịch.

Một vở kịch thực khéo sắp bày: tân lang Jason cưới công chúa xứ Corinth, bỏ rơi ái thê Medea. Nàng trong cơn oán hận đã tẩm kịch độc lên áo cưới, đoạt mạng tân nương cùng cha của nàng. Chừng đó vẫn chưa đủ, chính những đứa con của Medea cũng phải bỏ mạng dưới tay người mẹ của mình. Nhưng kẻ bị nguyền rủa là "phù thủy" ấy, thay vì chịu trừng phạt, lại cất mình lên cỗ xa song mã do rồng rắn kéo, trốn biệt vào chân trời, giữa những tiếng kêu than và nguyền rủa của muôn dân.

Dù cơn cuồng nộ của Medea có phần hữu lý, hành động của nàng vẫn là tội ác đến mức thần linh cũng phải ngoảnh mặt. Ai là kẻ đứng sau phù hộ? Nào ai hay biết, chỉ thấy rằng chính vị thần mặt trời Helios đã sai chiến mã tới cứu lấy nàng công chúa Colchis.

Eros hồi tưởng lại sự khởi đầu của tấn bi kịch này. Chính Hera đã sai y bắn mũi tên vàng, khiến Medea mê đắm Jason đến mất cả lý trí, hết lòng trợ giúp hắn đoạt lấy bộ lông cừu vàng. Nhưng ngay cả thần Ái Dục cũng không lường được rằng, khi tình yêu trong lòng Medea phai nhạt, nó lại hóa thành cơn cuồng si hủy diệt đến vậy.

Từ yêu hóa hận, sự đổi thay này chẳng cần đến bàn tay can thiệp của y. Ái dục chính là vậy—huyền bí, biến ảo khôn lường.

Eros khẽ nhếch môi cười, nhưng gần như ngay tức thì lại thấy nhàm chán trước màn bi kịch này. Y vừa định giương cánh rời đi, chợt cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo và bất thiện từ phía sau.

Y quay lại, ung dung cất tiếng chào: "Là ngươi sao, Apollo?" Giọng điệu thong dong, cứ như thể trong suốt một quãng thời gian dài, Eros không hề cố ý né tránh mỗi khi Apollo xuất hiện.

Con trai của Leto lặng lẽ nhìn y, ánh bạc trên trường cung trong tay hắn tỏa ra sắc bén như sẵn sàng b.ắn ra bất cứ lúc nào.

Eros chẳng chút lo lắng, trái lại, nhoẻn miệng đề nghị: "Chúng ta đổi chỗ nói chuyện thì hơn. Hôm nay Corinth đã đủ huyên náo rồi."

Apollo lạnh lùng gật đầu. Chỉ trong chớp mắt, hai vị thần đã đặt chân tới một vùng đất khác của eo biển Corinth.

"Ngươi muốn hỏi điều gì?"

"Nàng đã vâng lệnh ngươi mà đến gần ta, chỉ vì lời hứa về 'tái sinh'. Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó. Vậy ngươi có thực hiện lời hứa đó không?" Apollo nghiến răng, giọng sắc lạnh, "Hay hóa thành nguyệt quế chính là 'tái sinh' mà ngươi nói?!"

Eros thản nhiên đáp: "Ta đã giữ lời."

Đôi mắt Apollo nheo lại đầy nguy hiểm, quanh hắn, quầng sáng thần thánh bỗng dưng rực rỡ hơn, khí thế ép người: "Tái sinh mà ngươi ban cho nàng là gì? Nói rõ ra!"

Eros chỉ lắc đầu, hờ hững đáp: "Nữ thần Daphne đã không còn tồn tại." Không chờ Apollo phản ứng, y lại ung dung hỏi ngược: "Ái nữ của Nereus sắp sinh nở. So với việc truy đuổi ta, chẳng phải ngươi nên chuẩn bị công bố lời tiên tri thứ ba sao?"

Đồng tử Apollo co rút, sắc mặt càng lạnh lẽo: "Ngươi biết những gì?"

Eros nhún vai: "Chỉ những gì ta cần biết. Tỷ như, nếu không đưa ra ba lời tiên tri về đất, biển và trời, ngươi vĩnh viễn chẳng thể hoàn toàn nắm giữ quyền năng tiên tri."

Apollo bật cười: "Dù ta không thể kiểm soát trọn vẹn quyền năng tiên tri thì đã sao?"

Eros thoáng sững sờ.

"Ta là người định đoạt bằng cung bạc, vừa giáng xuống dịch bệnh, vừa xoa dịu đau thương, chứng kiến thành bang dựng xây, cũng là thần hộ mệnh của nghệ thuật và âm nhạc. Trước khi tiếp nhận quyền tiên tri từ Phoebe, kẻ nào dám khinh nhờn sức mạnh của ta—dù là thần hay người—ắt sẽ phải hối hận. Điều đó chưa từng thay đổi."

Chưa dứt lời, Apollo đã cảm thấy đôi mắt đau nhức như có dao cắt. Hắn nhắm mắt lại, gương mặt cứng ngắc vì cơn thống khổ, nhưng không hề bật ra một tiếng rên la.

Eros lặng lẽ quan sát một lúc, rồi khe khẽ thở dài: "Quả nhiên, người ấy đã để ngươi thấy lời tiên tri thứ ba rồi. Ngươi cố ý chọc giận Ananke sao?"

Hàm răng Apollo nghiến chặt, giọng nói khàn khàn, băng lãnh mà đứt quãng: "Ngươi... quả nhiên biết... không, rốt cuộc ngươi là ai...?"

"Ái dục chính là khát vọng sinh sôi. Có khát vọng thì có sự sống. Mà có sinh ắt có tử."

Cùng lúc Eros cất lời, núi đá và rừng cây xung quanh bỗng vỡ nát như ảo ảnh in trên mặt nước. Cảm giác như mặt đất dưới chân sụp đổ thành vực sâu vô tận, nhưng cũng tựa như bị bọt biển nâng lên tận đỉnh trời. Cảnh vật biến chuyển, Apollo mở mắt ra, thấy mình đã đứng giữa một biển mây mênh mông. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn phát hiện những tầng mây đó thực chất là bọt khí dày đặc, mỗi giọt nhỏ bé trong số đó đều chứa đựng sinh thành, sáng tạo, tranh đấu và hủy diệt dưới sự chi phối của ái dục.

Đôi mắt của con trai Zeus có thể thấu thị chân tướng, nhưng cũng chính vì nhìn thấu quá rõ ràng, hắn gần như không chịu nổi sức nặng của cảnh tượng trước mắt. Hắn ngẩng đầu, thần Ái Dục với dáng vẻ thiếu niên vẫn giữ nguyên nụ cười mềm mại, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng—vừa mê hoặc, vừa đáng ghét.

"Ta là Eros sinh ra từ bọt biển, khi Uranus bị thiến mà phân hủy. Ta cũng là Eros bước ra từ Chaos thuở hồng hoang."

Y chớp mắt, thong thả tự chỉnh lại lời: "Phải nói rằng, ta là ý chí và khát vọng thừa thãi của vị Eros nguyên thủy ấy, bị tách ra trước khi nó mất kiểm soát. Nhưng cũng chẳng khác biệt gì nhiều, bởi sợi dây kết nối giữa chúng ta chưa bao giờ bị cắt đứt. Tất cả những gì ta nghĩ, tất cả những gì ta ha.m mu.ốn, rất có thể cũng chính là điều mà vị Eros nguyên thủy kia từng nghĩ, từng muốn. Phân biệt chúng ta là vô nghĩa."

Apollo biết những lời của Eros không hề giả dối.

Trên biển mây này, Eros tỏa ra thứ sức mạnh nguyên sơ đến mức ngay cả hắn cũng không thể ngăn nổi nỗi kiêng dè trong lòng.

"Eros nguyên thủy, Ananke, và Gaia là những thần linh cổ xưa nhất, ẩn mình sau bức màn của tinh không và địa giới, cùng nhau chống đỡ thế gian, tương trợ lẫn nhau cũng là lẽ tất nhiên," Apollo trầm ngâm, những nghi hoặc trước đó bỗng chốc được lý giải, hắn thì thầm: "Mọi thứ... đều là sự an bài của Ananke?"

Eros bật cười: "Vì sao cứ phải là một trong hai? Chẳng lẽ không thể vừa là ta trừng phạt ngươi vì mạo phạm, vừa là bài kiểm tra thực sự mà Ananke dành cho ngươi?"

"Ananke vốn dĩ muốn Artemis kế thừa quyền năng hơn. Nàng luôn kính sợ vận mệnh, nhưng lại không muốn tiếp nhận nó. Còn ngươi thì quá kiêu ngạo, không xứng đáng trở thành một nhà tiên tri. Như ngươi đã nói, có hay không có thêm một quyền năng đối với ngươi cũng chẳng khác biệt. Quyền lực không thể dụ dỗ ngươi, cũng không thể ép buộc ngươi cúi đầu. Vậy thì, thứ duy nhất có thể chống đỡ được ngươi, dĩ nhiên là lĩnh vực mà ta cai trị." Eros khẽ cười, dừng lại một nhịp.

"Huống chi, ngươi lại còn buông lời ngông cuồng với ta, nhất quyết muốn nếm thử sức mạnh của mũi tên vàng."

"Suy cho cùng, việc ngươi ngạo mạn đến mức coi thường quyền năng của cung tên tình ái, chẳng phải cũng có thể xem là do Ananke đã sắp đặt từ trước hay sao? Chính người đã dọn sẵn con đường mà ngươi phải đi."

Một khi đã thừa nhận vận mệnh là vĩ đại, là bao trùm vạn vật, vậy thì có gì không phải là một sợi chỉ trong tấm thêu của Ananke?

Tư duy của Apollo khựng lại trong thoáng chốc. Nếu đánh mất Daphne là cái giá đã định sẵn, nếu đó là con đường tất yếu để hắn giành được quyền năng của vận mệnh, vậy thì... ngoài chấp nhận ra, hắn còn có thể làm gì?

Không!

Thân thể hắn chấn động.

Ananke không thể ngăn Artemis từ chối quyền năng tiên tri, cũng không tiên liệu được rằng hắn sẽ phản ứng quyết liệt đến thế. Nếu mọi sự đều nằm trong sự chi phối của vận mệnh nguyên sơ, thì Ananke đâu cần phải nhiều lần cảnh báo hắn, cũng không cần ép buộc hắn thốt ra "lời tiên tri thứ ba". Eros càng không cần thiết phải vạch trần chân tướng, giải thích ngọn nguồn.

Nói cách khác, lựa chọn và hành động của thần linh có thể vượt khỏi sự kiểm soát của vận mệnh, thậm chí có thể thay đổi dòng chảy của nó.

Hơn nữa, họ vẫn còn trông chờ vào hắn, buộc phải trông chờ vào hắn — bởi trong tay hắn vẫn nắm giữ lợi thế khiến các thần nguyên thủy cũng phải bước ra khỏi bức màn, dùng mọi cách ép buộc và dụ dỗ.

"Lời tiên tri chỉ khi được tuyên cáo, được lắng nghe, và sau đó được chứng thực thì mới trở thành lời tiên tri thật sự. Sự phản kháng của ta không hề vô ích." Sắc trắng kinh hãi tan đi, trên khuôn mặt Apollo sáng lên ánh tự tin và hiếu chiến. "Ananke chỉ có thể gây áp lực lên ta, nhưng không thể trực tiếp đoạt lấy quyền năng mà ta đã nắm giữ một nửa."

Hắn cười khẽ, trầm thấp: "Dù người không hài lòng, người cũng chỉ có thể để ta chiếm lĩnh quyền năng trước, rồi mới tìm cách khiến ta từ bỏ nó. Hơn nữa, thuận theo vận mệnh là thần phục Ananke, cũng là thần phục ái tình; chống lại vận mệnh cũng là do dục vọng thúc đẩy. Dù thế nào đi nữa, quyền năng của ngươi cũng càng thêm vững chắc, có đúng không, Eros?"

Eros không hề tức giận khi bị nhìn thấu, trái lại, y mỉm cười đầy hài lòng, cứ như sắp tán thưởng vậy.

"Vậy thì, giờ chỉ còn lại việc đàm phán điều kiện." Apollo không hề mất đi sự bình tĩnh, ngược lại càng thêm vững vàng.

Từ đêm tuyệt vọng đó, hắn chưa từng cảm thấy tốt đến thế. Đối phương là vị thần nguyên thủy, mà dưới quyền năng của họ, mọi chuyện đều có thể xảy ra—bao gồm cả việc khiến Daphne trở về bên hắn.

Eros im lặng giây lát, nghiêng đầu như đang lắng nghe điều gì đó, rồi nhún vai, thở dài: "Lời tiên tri đã được ban xuống, không thể rút lại."

"Nhưng có thể thay đổi."

Eros hơi nhướng mày, có phần kinh ngạc: "Ồ?"

"Nhưng trước hết, ta muốn gặp lại nàng một lần nữa." Apollo thừa hiểu thần linh có muôn vàn cách để gài bẫy.

Điều ngoài dự đoán là, Eros lại sảng khoái gật đầu: "Cũng được."

Y ngừng lại một chút, khóe môi nhếch lên, nụ cười để lộ vẻ mong chờ ác ý, như thể đang háo hức chứng kiến một vở kịch mới sắp khai màn: "Ngươi gặp nàng rồi hãy quyết định cũng không muộn."

*

Apollo nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái chưa từng có.

Chính xác hơn, là Ananke đã cho hắn thấy tất cả qua những lỗ hổng dẫn vào cõi vực của người:

Những tòa kiến trúc cao lớn, phần lớn có hình dáng vuông vức, nhưng lại không giống với cung điện của đỉnh Olympus. Cửa sổ chi chít như tổ ong khoét rỗ mặt ngoài, chồng chất thành tầng tầng lớp lớp, có nơi cao đến mười tầng hoặc hơn. Không một khung cửa nào bị che khuất, chúng đều được bao phủ bởi một lớp chắn trơn nhẵn, còn trong suốt hơn cả pha lê tinh khiết nhất. Một số được phủ rèm, một số lại để trống, có thể nhìn thấu cả cách bày trí bên trong—bàn ghế cùng vô số đồ vật kỳ lạ.

Apollo nhận ra đây là một thành bang của con người, nhưng không giống bất kỳ thành bang nào hắn từng thấy.

Không tường thành, không biên giới, những tòa nhà vĩ đại nối tiếp nhau, vươn dài đến tận chân trời. Những con đường rộng rãi mang sắc xanh đen, xe cộ bọc trong lớp giáp kim loại lao vun vút, thỉnh thoảng lại đồng loạt dừng lại chờ hiệu lệnh rồi lại tiếp tục lao đi.

Trên tường thành, trên đường phố, trên những cỗ xe ấy đều có những hoa văn rực rỡ, từ tranh vẽ sinh động đến những ký tự ngoằn ngoèo đan xen. Apollo lập tức nhớ đến những dấu vết mà Daphne từng vẽ trên cát.

Giây tiếp theo, hắn thấy một biểu tượng giống hệt hình tam giác có gạch ngang mà nàng đã từng vẽ. Rồi tiếp đến là những vòng tròn không phải mặt trời, cũng không phải mặt trăng.

Rõ ràng, chúng là những ký tự theo quy tắc nào đó, mang một thông điệp bí ẩn.

Trước khi kịp suy ngẫm, Ananke lại đổi góc nhìn. Lần này là một gian phòng lạ lẫm. Bên trong căn phòng sáng trưng ấy có một thiếu nữ phàm nhân đang tựa đầu nhìn ra cửa sổ.

Chỉ là một bóng lưng, nhưng lại như một tia sét giáng xuống ngực Apollo. Hắn không thể giải thích được lý do, chỉ là tư thái lặng lẽ ấy quá giống với Daphne khi nàng ở đảo Delos, khiến hắn lại một lần nữa đau đớn không thể kiểm soát.

Thế nhưng, bất kể là gương mặt hay dáng hình của thiếu nữ kia đều xa lạ: Ngũ quan sắc nét, đẹp đẽ và đoan chính, nhưng tựa lưỡi dao, khó lòng thân cận, hoàn toàn khác biệt với gương mặt mềm mại, đáng yêu của Daphne. Nàng có vóc dáng cao, thậm chí có thể sánh vai cùng thiếu niên; những ngón tay đặt trên tấm chăn cũng gầy gò, xương cốt hiện rõ, thiếu đi vẻ đẹp tinh tế. Nàng dường như không phải quý tộc sống mãi trong khuê phòng, bởi trên gương mặt có tàn nhang do ánh mặt trời để lại, khớp ngón tay cũng mang nét thô ráp.

Thế nhưng, tương phản với những đường nét cứng cỏi trên khuôn mặt và vóc dáng, đôi mắt nàng lại mang sắc xám mộng mị, khi không chớp mắt, chúng giống như viên opal phủ sương.

Một người khoác áo trắng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc quan sát những hình dạng lóe sáng trên tập bản mỏng hình vuông, sau đó cất lời cùng nàng. Nàng nghiêng đầu, chớp mắt một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi cùng người nọ trò chuyện vui vẻ. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ khuôn mặt nàng bỗng trở nên sống động, rực rỡ ánh sáng.

Apollo nhìn chằm chằm vào nàng đầy hoang mang.

Hắn không thể dời mắt đi.

Hắn nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn đều bắt gặp trên người nàng những tàn ảnh của Daphne. Ký ức không phai mờ vừa là lời nguyền rủa, vừa là ân tứ. Hắn đã khắc ghi trong tâm mọi nụ cười, ánh mắt, cử chỉ của Daphne. Bất kỳ nét tương đồng nào dù nhỏ bé, bất kỳ phản ứng nào dù thoáng qua, hắn đều không bỏ sót.

Nhưng khi tập trung nhìn rõ gương mặt xa lạ ấy, Apollo lại buộc phải tin rằng đó chỉ là ảo giác do khao khát quá mức sinh ra.

Suy cho cùng, vì sao Ananke lại muốn hắn nhìn thấy người phàm này?

"Ngươi đã gặp lại nàng rồi."

Thanh âm của Eros bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.

Giọng điệu của y có sự thay đổi vi diệu, rõ ràng lúc này y đang tạm thời trở thành người phát ngôn cho Ananke.

Apollo ngây người trong chốc lát, tựa như không thể lĩnh hội được những lời ấy. Nhưng gần như cùng lúc, hắn lại dễ dàng tiếp nhận câu trả lời này. Ngoài điều đó ra, còn có cách lý giải nào hợp lý hơn cho cảm giác thân thuộc trái với lẽ thường kia?

Nhưng... sao có thể như vậy?

Apollo lập tức căng thẳng: "Đây là ngục tù quái quỷ nào? Nàng bị giam cầm ư?"

Eros rõ ràng đang nén cười: "Đây là nơi các y giả tụ họp, dùng để chữa trị bệnh tật và thương tổn."

Phàm nhân khi bị thương, ngã bệnh, đã không còn cầu nguyện vị thần y thuật, không còn khẩn cầu tế tư của hắn dâng lên thảo dược và bùa chú. Đây là một vùng đất hoang dã thiếu vắng tín ngưỡng đến nhường nào!

Apollo nhìn chòng chọc vào người khoác áo trắng hồi lâu, nghi ngờ những kẻ phàm tục này chẳng qua chỉ là một nhóm lừa đảo khéo léo sử dụng các cơ quan tinh xảo.

Nhưng rồi hắn lập tức nhận ra mình đã bị những điều không quan trọng làm phân tâm, liền vội hỏi dồn: "Đây là vương quốc nào? Nàng... là ai?"

"Đây có thể là tương lai, cũng có thể không phải."

"Nàng vốn dĩ phải chết, nhưng đã giành được một cơ hội, từ đó mà có được thân xác tạm thời này, cũng như cái tên Daphne. Đổi lại, vận mệnh của nàng đã thay đổi."

"Tái sinh."

Apollo khẽ thì thầm.

Hắn lại một lần nữa nhìn kỹ căn phòng kỳ quái này, rồi nhìn thoáng qua thành phố chật hẹp ngoài cửa sổ.

Đây chính là cuộc sống mới mà nàng ao ước.

Hắn bỗng dưng muốn bật cười, muốn lao đến trước mặt nàng, chất vấn nàng rằng nơi này có gì đáng để nàng dứt khoát trả lại hết thảy.

Dù chưa hiểu rõ nguyên lý, hắn vẫn có thể nhận ra từ những tòa nhà đến những vật dụng do con người chế tạo, thậm chí là bản thân họ, tất cả đều mang chung một giấc mộng cuồng vọng—

Dùng sức người để làm điều bất khả — một sự mô phỏng vụng về đối với thần linh.

Mà nàng chỉ cần chọn hắn thì đã có thể có được sự ban ân thực sự từ thần thánh!

Không kịp suy nghĩ, Apollo lập tức định bước qua khe nứt Ananke mở ra, vượt qua dòng chảy thời gian và vận mệnh để bắt lấy nàng, trút xuống tất cả phẫn nộ cùng nghi hoặc đang tràn ngập trong lòng.

Hắn căn bản không màng đến hậu quả hay cái giá phải trả.

"Khi tái sinh, nàng đã đánh mất ký ức của Daphne."

Lời của Eros — hay đúng hơn là của Ananke — đã đóng băng bước chân hắn.

"...Nàng không còn nhớ gì nữa?"

Giọng nói của hắn run rẩy không chút khí lực.

"Nàng đã chứng kiến quá nhiều điều không còn ích lợi gì cho việc tiếp tục sống."

Apollo cố chấp truy hỏi: "Không nhớ gì cả sao?"

"Không nhớ gì cả."

"Còn nữa, kẻ trúng mũi tên vàng của tình yêu là thân thể của nữ thần Daphne."

Câu này rõ ràng mang giọng điệu riêng của Eros: "Đối với nàng của hiện tại, ngươi chỉ là một kẻ xa lạ không rõ lai lịch mà thôi. Vậy nên ta mới nói, Daphne đã không còn tồn tại."

Một khoảng lặng kéo dài, không chút tiếng động.

Ananke chỉ cho Apollo thấy một cảnh tượng xa xôi nào đó, cho nên hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Hắn chỉ có thể nhìn đôi môi đang hé mở đầy ý cười kia, đọc không ra khẩu hình của chúng.

Nàng nói chuyện, đầu khẽ nghiêng, mái tóc theo đó lay động; khi lắng nghe, nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhưng khi thất thần hoặc muốn che giấu tâm tư thật sự, nàng lại cúi đầu mân mê ngón tay...

Những cử động quen thuộc ấy bỗng chốc trở nên xa lạ đến tàn nhẫn, chúng không còn thuộc về nàng nữa.

Ananke đã vén lên bức màn bí mật mà nàng chưa từng tiết lộ, khiến hắn dùng chính đôi mắt mình để kiểm chứng sự quái lạ của thế giới này, chỉ để buộc hắn chấp nhận lời tiên tri thứ ba.

Hắn không cam lòng, không muốn khuất phục, càng không muốn từ bỏ tia hy vọng mà hắn đã ôm chặt suốt dọc đường.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, lần đầu tiên, Apollo cảm thấy... có lẽ đúng như lời tiên tri, hắn đã vĩnh viễn đánh mất Daphne.

Sắc đẹp chỉ là một chiếc mặt nạ, cuộc gặp gỡ là sự sắp đặt, tình yêu chẳng qua là dối trá. "Daphne" ngay từ đầu chưa từng tồn tại.

Ngoại trừ niềm hoan lạc phù du và mong manh, hắn chưa từng có được nàng — hắn không biết quá khứ của nàng, không hiểu tâm tư của nàng, thậm chí ngay cả cái tên thật của nàng cũng không rõ. Chỉ vì chút tình ý thoáng qua, những dịu dàng nửa thật nửa giả vương trên lời nói, trên ánh mắt ngoảnh lại, hắn đã như kẻ điên đuổi theo một ảo ảnh đến cuồng loạn!

"Hỡi con trai của Leto, giờ ngươi nghĩ thế nào?"

Apollo chẳng màng đến chất vấn của Ananke và Eros. Hắn chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy — một gương mặt mang đầy tội lỗi mà lại vô tội, xa lạ mà cũng quen thuộc.

Không thể để mọi thứ kết thúc như vậy.

"Hỡi thần Ananke của vận mệnh nguyên thủy, hãy đánh cược với ta đi." Hắn cất lời.

*

Cassandra bừng tỉnh.

Có thứ gì đó lạnh lẽo, trơn trượt len lỏi vào tai nàng, rồi lập tức rút ra. Khi nó lướt qua vành tai, cả người nàng sởn gai ốc. Nàng chống tay ngồi dậy, chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng xanh đen mảnh dài luồn lách về phía góc tối.

Rắn.

Rắn ư?!!

Suy nghĩ đình trệ trong chốc lát, rồi khi hoạt động trở lại, đầu óc nàng càng thêm hỗn loạn.

Đây là đâu?

Nàng cúi đầu nhìn đôi tay mình, rồi nắm lấy một lọn tóc. Đỏ nâu.

Nàng hẳn đã có một giấc mộng kỳ quái, một giấc mộng trong đó nàng trở thành một người khác. Thật nực cười! Nàng là Cassandra, con gái của vua Priam và hoàng hậu Hecuba của thành Troy—

Không, không thể nào. Rõ ràng nàng là Cassandra của thế kỷ XXI, một người bình thường. Vì một biến cố, nàng đã sống dưới thân phận nữ thần rừng Daphne một quãng thời gian, sau đó lẽ ra đã... đã quay về quê hương của mình ở hiện đại?

Cassandra đờ đẫn đảo mắt nhìn quanh một lần nữa.

Những cột đá tráng lệ uy nghiêm cùng vòm trần cao vợi lặng lẽ dõi theo nàng. Đồng thời, ký ức của nàng về cuộc đời Cassandra công chúa Troy cũng từ từ phục hồi — từng mảnh, từng mảnh một, chậm rãi mà vững chắc.

Hít vào, thở ra.

Lặp lại nhiều lần, nàng gắng gượng trấn tĩnh, rồi cố xâu chuỗi lại một giả thuyết hợp lý nhất:

Cuộc đời của Cassandra xứ Troy cũng là cuộc đời của nàng.

Chỉ là, từ trước đến nay, ký ức và trải nghiệm của nàng khi còn là một người hiện đại và khi còn là Daphne đều bị phong ấn. Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ lại tất cả.

Nói cách khác — thân thể mười sáu tuổi này mang theo ba kiếp ký ức.

Nói cách khác — sau khi nàng mất đi ký ức về Daphne, Eros chưa từng thực hiện lời hứa. Nàng không hề trở về thời đại của mình như mong muốn.

Tại sao?

Sao có thể?

Và tại sao lại là Troy...?!

Ngay cả kẻ thiếu hiểu biết trầm trọng về thần thoại Hy Lạp như nàng cũng biết thành Troy sẽ diệt vong.

Cassandra ngồi bệt trên nền đá, hơi thở gấp gáp, muốn ôm đầu hét lên.

Bấy giờ, một loạt tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Một nhóm thiếu nữ khoác khăn trùm đầu tiến vào đại điện tĩnh lặng. Họ đều là tiểu thư quý tộc và thị nữ sống trong hoàng cung Troy, bạn từ thuở ấu thơ của nàng. Nhưng giờ đây, dù khuôn mặt họ quen thuộc đến đâu, nàng vẫn không thể ngăn mình khỏi cảm giác xa lạ.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ hoang mang của Cassandra, các thiếu nữ lại tỏ ra vui mừng.

"Nhìn kìa! Có rắn!"

"Ta nhớ rắn là biểu tượng của trí tuệ."

"Thật tốt quá! Scamandrius không nhận được linh thị, nhưng Cassandra thì khác. Các bô lão nói đúng, trong cặp song sinh, ắt có kẻ mang vận mệnh đặc biệt!"

Scamandrius... em trai song sinh của nàng. Hắn cũng ở đây sao?

Cassandra để mặc các nữ quan đỡ nàng dậy, lảo đảo bước đi, đồng thời cố gắng nhớ lại —

Đây là thần điện Apollo, nằm trong thành Thymbra thuộc Troy.

Theo thông lệ, nàng và Scamandrius đã đến đây tham gia nghi lễ đánh dấu bước chuyển giao sang giai đoạn trưởng thành. Trong đó, một phần nghi thức là tắm gội bằng hương liệu, sau đó ngủ lại trong thần điện qua đêm —

Cassandra bỗng chốc chết sững.

...Thần điện nào cơ?!

Bình Luận (0)
Comment