Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 6

"Ta muốn ngài giương cung, bắn mũi tên vàng của ngài vào tim ta. Khiến ta yêu hắn."

Khi đưa ra lời thỉnh cầu này với vị thần của ái dục, Daphne đồng thời dõi mắt nhìn ống tên sau lưng Eros.

Trong ống tên ấy có hai loại mũi tên, nàng biết rõ công dụng của chúng: mũi tên vàng thắp lên ngọn lửa ái tình, có thể khiến hai kẻ vốn ghét nhau bỗng chốc rơi vào lưới tình; mũi tên chì lại khiến trái tim trở nên lạnh lẽo như sắt đá, thậm chí có thể chuyển hóa những tình cảm nồng nhiệt nhất thành thờ ơ, hay thậm chí là căm hận.

Eros quan sát nàng trong giây lát, khóe môi dần vẽ nên một nụ cười, nhưng ẩn sau đó là những mũi nhọn sắc bén: "Một ý tưởng thú vị, nhưng hy vọng ngươi thực sự hiểu rõ điều mình đang yêu cầu. Đừng xem nhẹ bất kỳ mũi tên nào ta b.ắn ra."

Một luồng khí lạnh tựa điện giật chạy dọc từ sau gáy nàng xuống tận sống lưng.

Dẫu vẻ ngoài lúc nào cũng ph.óng đ.ãng mà vô hại, Eros vẫn là một vị thần chân chính. Mà thế gian này, thần linh luôn mạnh mẽ, tùy hứng, chính vì thế, họ càng trở nên tàn nhẫn với những kẻ yếu thế. Có lẽ Eros sẽ không như Apollo, ném nàng xuống một vách đá để trút giận, nhưng Daphne tin rằng hắn có hàng vạn cách trừng phạt kẻ vô lễ.

"Ta không hề xem nhẹ quyền năng của ngài. Ta biết rõ mình đang cầu xin điều gì." Daphne hít sâu một hơi, chậm rãi giãi bà. "Đây là phương pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra để ở lại bên cạnh hắn. Ngài dường như đã có hiềm khích với hắn từ trước, nếu ta trúng mũi tên của ngài, ta sẽ chỉ là một kẻ đáng thương vô tội. Ngay cả hắn... có lẽ cũng sẽ nảy sinh lòng thương hại mà không nỡ đuổi ta đi."

Rốt cuộc, luôn khó mà khước từ được một kẻ yêu mình tha thiết.

"Đây quả thực là một kế hoạch không tồi. Nhưng ngươi có khả năng chịu đựng được mũi tên vàng của ta chăng?"

Nụ cười trên môi Eros dần biến mất. Khi nhắc đến sức mạnh của chính mình, hắn trở nên lạnh lùng và nghiêm khắc lạ thường.

"Đừng tưởng rằng ngươi có thể kiểm soát được tình cảm của mình sau khi trúng tên. Chỉ kẻ ngu muội mới cố phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Tình yêu mà mũi tên vàng khơi dậy không khác gì tình cảm tự nhiên nảy sinh. Những gì chịu sự chi phối của quyền năng ta chính là sự thật. Ngươi sẽ thật sự yêu hắn, yêu đến mức phát cuồng, chỉ có gặp được hắn mới thấy an lòng. Trước khi mũi tên vàng mất đi hiệu lực, chỉ khi lao vào vòng tay hắn, ngươi mới có thể xoa dịu cơn đau rát như lửa đốt trong huyết mạch mình."

Vị thần ái tình với dung mạo thiếu niên nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ta muốn xác nhận lại lần nữa—để thực hiện kế hoạch này, ngươi sẽ phải đánh đổi bằng chính chân tâm của mình."

Nàng mỉm cười: "Chân tâm không phải thứ có thể che đậy bằng diễn xuất, nhưng ta cũng không tin rằng chân tình là một bảo vật hiếm có chỉ đủ để tiêu hao duy nhất một lần trong đời."

Đôi mắt xanh của nàng ánh lên một thứ quang mang kỳ lạ, sáng rực như đang khiêu khích. Nhưng mục tiêu nàng khích tướng không phải Eros, thậm chí không phải Apollo, mà là chính số phận được dệt nên bởi vận rủi và may mắn.

Nàng muốn sống, vậy nên nàng sẵn sàng đặt cược vào một canh bạc mà phần thưởng và rủi ro đều ngang bằng nhau: "Muốn giành trọn trái tim của một vị thần chân chính, ta há có thể toàn thân trở ra? Cho nên ta không ngại đặt chân tình của Daphne làm tiền cược, chỉ mong cuối cùng ta có thể đổ được một điểm số đẹp."

Eros nắm lấy điểm mấu chốt mà truy vấn: "Chân tình của Daphne? Ngươi chính là Daphne."

"Nhưng ta cũng là Cassandra."

Nàng cúi đầu nhìn xuống những ngón tay trắng nõn tinh tế của mình, rồi lại cầm lọn tóc vàng uốn lượn quấn quanh đầu ngón tay, khẽ lắc đầu. Dường như nàng vẫn chưa quen với cơ thể mỹ lệ này.

"Cuối cùng, ta sẽ tái sinh với tư cách là Cassandra."

Daphne chẳng qua chỉ là một vai diễn nàng phải nhập vào trong một vở kịch nhập vai chân thực đến đáng sợ. Dù nàng có phải là diễn viên giỏi nhất hay không, nàng cũng sẽ cố gắng đến giây phút tấm màn sân khấu khép lại. Nhưng—chỉ đến lúc đó mà thôi.

Nụ cười ngạo nghễ rốt cuộc lại trở về trên môi Eros.

Nàng nhận ra rõ ràng sự chế giễu trong ánh mắt hắn. Vị thần ái dục hiển nhiên không tin nàng có thể phân tách hai cái tên đó rạch ròi. Thậm chí, nàng còn nghi ngờ rằng hắn đang chờ đợi giây phút nàng hoang mang giãy giụa để mà cười cợt.

"Vậy thì, Daphne—kẻ sẽ yêu hắn cuồng nhiệt, đến cuối cùng, ngươi sẽ khiến hắn đau khổ thế nào đây?"

Giọng Eros kéo dài ở cuối câu, tựa như một người thầy đang đàm luận với nàng về một đáp án mà cả hai đều biết rõ.

Daphne chớp mắt: "Đôi khi tình yêu rất đỗi tàn nhẫn. Chuyện này, ngài hẳn là còn thấu hiểu hơn ta nhiều."

Eros khẽ sững sờ, nhưng ngay sau đó, hắn bật cười trầm thấp, đầy vẻ khoái trá: "Vậy thì, ta chờ mong màn trình diễn của ngươi. Khi thời điểm thích hợp đến, hãy cầu xin hắn. Ta sẽ lập tức xuất hiện."

Nàng chớp mắt, khó hiểu.

"Xét theo một khía cạnh nào đó, ngươi chính là một tín đồ đặc biệt của ta. Ngươi đã dâng hiến linh hồn mình để mong có được một kiếp sống mới. Vì thế, chỉ cần ngươi cầu khẩn một vị thần khác, ta sẽ ngay lập tức cảm nhận được."

Thần lực cao thâm, nàng không thể hiểu hết, nhưng vẫn gật đầu.

"Còn một chuyện nữa... Mũi tên của ngài... có đau không?"

Cái chết trong kiếp trước đến quá nhanh, nhưng đau đớn lại kéo dài như cả một thế kỷ. So với cái chết, nàng sợ sự dày vò về thể xác hơn.

Eros nghe vậy liền nháy mắt, không buồn tiết lộ: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Và giờ nàng đã biết.

Chỉ cần hạ mắt xuống, nàng có thể thấy một mũi tên vàng cắ.m vào ngay giữa ngực mình. Lông vũ ở đuôi tên rung động như cánh chim ruồi, mỗi lần rung lên, một phần thân tên lại hóa thành bụi vàng tiêu tán. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là—

Nàng chẳng cảm thấy gì cả.

Không đau đớn, không sợ hãi, không căng thẳng, chỉ có hoang mang.

Những sợi tơ vô hình kéo nghiêng đầu và cổ nàng, buộc nàng phải hướng về phía Apollo. Con trai của Leto vẫn cao lớn và tuấn mỹ như vậy, nhưng có điều gì đó đã thay đổi một cách quyết định. Hắn chỉ đưa cho nàng một bóng lưng, vậy mà nàng chẳng thể nào rời mắt.

Eros nói điều gì đó với Apollo, nhưng nàng không nghe rõ, nàng chỉ nhìn hắn.

Mũi tên vàng tiếp tục phát huy tác dụng. Ban đầu chỉ là cảm giác tê dại nhè nhẹ, nhưng dị vật trong lồng ng.ực nàng ngày càng trở nên rõ ràng. Trái tim nàng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, từng chút, từng chút một, siết chặt hơn. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Niềm vui và nỗi đau đồng thời nảy mầm từ những kẽ ngón tay đang siết lấy trái tim nàng, chậm rãi nhưng kiên định, vươn lên, quấn chặt lấy nàng, giam cầm nàng. Và khi ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt Apollo—

Ầm!

Dây leo bừng nở những đóa hoa rực cháy như ngọn lửa.

Khoảnh khắc này, lần đầu tiên trong đời, nàng thực sự cảm nhận được bản thân— nàng chính là Daphne, con gái của thần sông Ladon.

Lòng nàng dao động dữ dội, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Nàng không thể nhìn rõ sắc mặt của thần khi hai người chạm mắt.

Nàng chớp mắt, cố lấy lại sự tập trung, cuối cùng cũng nhìn rõ Apollo. Nhưng gương mặt hắn lại cứng đờ, nghiêm nghị, xen lẫn sự kinh hãi không thể che giấu, như thể nàng là một sinh vật đáng sợ mà hắn buộc phải dốc toàn bộ sức mạnh để chống lại.

Từ đầu ngón tay đến mái tóc nàng như bốc cháy, nhưng Daphne lại không kìm được mà rùng mình.

Là đôi mắt xanh thẳm tĩnh lặng của Apollo làm nàng lạnh thấu xương sao? Hay còn thứ gì khác?

Lúc nào đó, chiếc bình hoa đã tuột khỏi tay nàng. Nước trong bình hắt lên mu bàn chân, rồi từ từ loang ra, thấm vào lớp vải dưới đế giày— ướt lạnh đến tê dại. Những đóa hoa nàng đã dày công hái suốt đêm vương vãi trên những mảnh gốm vỡ. Cánh hoa trắng muốt lấm lem bùn đất, chói mắt vô cùng.

Đó là bó hoa nàng định dâng tặng hắn.

Cổ họng Daphne nghẹn lại. Nàng vội ngồi xổm xuống, cố vớt vát lấy vài nhành hoa còn nguyên vẹn.

Nhưng ánh mắt Apollo vẫn đặt lên nàng, khiến ngón tay nàng run rẩy dữ dội. Trong lúc cuống cuồng, nàng vô tình chạm phải mép nhọn của một mảnh sứ vỡ.

Một đường cắt sâu hiện lên trong lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra từng giọt.

Nàng thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục nhặt nhánh hoa, chỉ là giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, để tránh làm bẩn những cánh hoa trắng.

Trong khoảnh khắc, Apollo xuất hiện ngay trước mặt nàng.

Hắn gần như thô bạo kéo nàng đứng dậy, rồi nắm lấy cổ tay nàng, kéo cánh tay bị thương ra trước ánh nhìn của hắn, không cho nàng giấu giếm.

Vết thương không sâu, nhưng máu đã thấm đỏ lòng bàn tay, trông dữ dội đến đáng sợ.

Chân mày Apollo nhíu chặt. Đầu ngón tay hắn khẽ động, một luồng sáng ấm áp rực rỡ bùng lên, tỏa ra hào quang thuần khiết. Khi ánh sáng tan đi, vết thương đã hoàn toàn biến mất.

Thêm một lần nữa, nàng được tận hưởng phép chữa lành của thần linh.

Daphne sững sờ ngẩng lên nhìn hắn, đột nhiên, nàng nở một nụ cười rạng rỡ.

Sự thay đổi do mũi tên vàng mang lại chẳng thể che giấu, chỉ biết dốc trọn tất thảy sự si mê nồng cháy lên người Apollo. Tựa như một viên đá thô bị đánh bóng, nàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ lạ thường.

Gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt xanh chuyên chú dõi theo hắn, sáng trong rạng rỡ. Đôi môi hồng nhạt khẽ cong lên thành một độ cong vui vẻ.

Tất cả— tất cả đều lóa mắt đến mức kinh tâm động phách.

Làn da mịn màng của nàng áp vào ngón tay hắn, mềm mại và ấm áp. Vì xúc động quá mạnh, nhiệt độ cơ thể nàng tăng cao từng chút.

Apollo như bị bỏng, hắn vội vã rút tay về, lập tức kéo giãn khoảng cách.

Daphne cũng như chợt nhận ra sự bất thường của mình. Nàng siết chặt lớp vải trước ngực, cố gắng lên tiếng giải thích:
"Apollo, ta..."

"Để ta giải quyết."

Apollo đặt ngón tay lên trán nàng. Phép an thần êm dịu lập tức tràn ngập, kéo nàng vào giấc ngủ mê man.

Nàng lập tức mất đi tri giác, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Thần đón lấy Daphne, khựng lại trong thoáng chốc, rồi lúng túng bế nàng lên.

Hắn nhìn quanh, tìm một tảng đá lớn gần đó, đặt nàng xuống. Sau đó, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía bầu trời.

"Eros, ngươi không nên kéo một thiếu nữ vô tội vào ân oán giữa chúng ta."

"Nàng là con gái của Gaia và Ladon. Dù là ngươi, hẳn cũng không muốn kết thù với quá nhiều thần linh."

Trên không trung, vị thần của ái tình mở rộng đôi cánh, hiện th.ân dư.ới ánh trời, cúi đầu nhìn xuống Apollo, khóe môi mang theo nụ cười lười nhác.

"Ta chỉ khiến nàng yêu ngươi, không lấy mạng nàng."

"Chỉ vậy thôi, chẳng ai có lý do gì để căm hận ta."

Môi Apollo mím chặt, lặng yên hồi lâu.

Rồi hắn cúi đầu, giọng điệu cứng nhắc mà gượng gạo: "Vì những lời xúc phạm đã nói trước đó, ta xin lỗi."

"Là ta... quá trẻ người non dạ."

"Ta không nên khinh thường và chế giễu sức mạnh của cung tên ngươi."

"Giờ thì— ta đã lĩnh hội được uy lực của ngươi rồi."

Bình Luận (0)
Comment