Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 77

"Nếu những gì ta thấy là sự thật, cớ sao ta lại trở về thế giới này?"

Eros chỉ mỉm cười nhìn nàng, không đáp.

Ánh mắt của Cassandra khẽ dao động, nhưng trong tâm tưởng, nàng đã mơ hồ hiểu được đáp án: tất nhiên là vì Apollo.

Hắn không cam lòng từ bỏ. Nàng không rõ hắn đã vận dụng phương pháp nào mà có thể một lần nữa kéo linh hồn nàng trở về nơi này. Nàng lập tức nhớ đến lần trước hắn đề cập tới cái giá phải trả để thay đổi vận mệnh — khi ấy, thái độ của hắn vừa cổ quái, vừa chắc chắn đến đáng sợ.

"Chàng đã phải trả cái giá gì... để ta được tái sinh làm Cassandra nơi chốn này?"

"Ngươi nên trực tiếp hỏi hắn. Nếu ta tùy tiện tiết lộ, không khéo lại bị hắn hằn học," Eros ngừng lại giây lát, rồi vẫn với nụ cười đầy hàm ý, tiếp lời, "Đừng tỏ ra như vậy. Ấy là cái giá mà hắn chịu đựng nổi."

Cassandra bán tín bán nghi, song nàng biết Eros sẽ không dễ gì tiết lộ thêm, nên tạm thời gác lại câu hỏi.

"Vì cớ gì... cho dù ta đã khôi phục ký ức, vẫn chẳng thể nhớ được..." Nàng ngập ngừng, khó diễn tả quãng thời gian dài đằng đẵng vừa thoáng hiện lên trong đầu, "...cuộc đời mà ta từng sống ở thế giới ban sơ. Vì sao ta không thể nhớ lại những tháng năm ấy?"

Lần này, Eros không hề lảng tránh: "Lần này đối với linh hồn ngươi, là một cuộc tái sinh chân chính. Cái chết đã khép lại mọi dấu tích dĩ vãng. Việc ngươi khôi phục được một phần ký ức là nhờ thủ đoạn của Apollo. Hắn đã lợi dụng một kẽ hở — thay vì để ngươi 'hồi tưởng' quá khứ, đúng hơn là để ngươi 'nhìn trước' quãng đời ở tương lai xa xăm, cách thời đại này đến hàng nghìn năm."

Cassandra dần dần hiểu ra: "Nghĩa là... nơi đây không phải dị giới, mà là quá khứ xa xôi, từ thời ta còn chưa ra đời hàng nghìn năm?"

Vị thần ái tình kê cằm bằng một tay, lắc đầu chậm rãi như một bậc hiền triết: "Không hẳn vậy."

Cassandra chết lặng.

"Các vị thần nguyên sơ không những bất diệt, mà còn có thể cảm ứng chính mình trong các thời không khác biệt. Ta — vị thần nguyên sơ của ái dục — là như thế. Gaia, Ananke, cũng vậy. Những vị thần khác thì không thể. Các bản thể của nguyên sơ thần tồn tại trong muôn ngàn thời gian và không gian, cùng chia sẻ một ý chí. Nếu ngươi khó hiểu, hãy cứ nghĩ như vầy: thời gian và không gian không thể ngăn trở chúng ta."

Vừa nói, Eros vừa với tay nắm lấy một cụm mây bồng bềnh như kẹo bông, rút ra một sợi nhẹ như tơ rồi đưa cho nàng xem: "Trong một vài tương lai, xã hội hiện đại mà ngươi quen biết hoàn toàn không tồn tại — thần thánh chưa hề ẩn mình. Lại có những tương lai khác, xã hội ấy tồn tại, nhưng trong đó không có người nào mang tên Cassandra."

Y thổi nhẹ một hơi. Tơ mây bay lơ lửng trước mặt nàng.

"Chỉ trong một không gian-thời gian vô cùng ít ỏi giữa muôn vàn khả thể, ngươi được sinh ra, gặp tai nạn, và ngẫu nhiên lời cầu nguyện hấp hối của ngươi lọt vào tai ta. Khi ấy, ta mới cùng ngươi ký kết khế ước."

Từ thuở nàng còn là Daphne, Gaia đã từng tiết lộ rằng giữa Eros và vị thần nguyên sơ của ái tình tồn tại mối liên kết giữa bản thể và ý chí. Việc nàng trở thành Daphne cũng liên quan đến nhiều thế lực siêu nhiên. Khi ấy, nàng nghe mà chẳng hiểu bao nhiêu. Giờ đây, cuối cùng nàng cũng minh tường vì sao Eros lại sở hữu một vùng vân hải kỳ ảo như thế, vì sao hắn lại biết đến cái tên "Cupid" — cái tên chỉ tồn tại trong thế giới tương lai của đế chế La Mã.

Việc nàng từng dùng tên "Cupid" để triệu hồi Eros, dĩ nhiên không vi phạm thệ ước, cũng không làm nữ thần sông Styx để tâm — bởi dù cổ xưa, nữ thần ấy cũng không sinh ra từ hỗn mang như các vị thần nguyên sơ, và chẳng thể hiểu được ý nghĩa của cái tên "Cupid" trong tương lai.

Cassandra nhìn Eros như thể lần đầu tiên trông thấy y. Mà Eros cũng không rời mắt khỏi nàng.

Rồi, y quay lại chủ đề nàng quan tâm từ đầu: "Apollo dẫu nắm giữ quyền năng tiên tri, cũng không thể xuyên thấu bức màn thời không. Hắn chỉ có thể để ngươi nhìn thấy tương lai mà hắn trộm quan từ Ananke — và điều đó không bao gồm cuộc đời trọn vẹn mà ngươi đã lãng quên ở quê hương mình. Bởi vậy, chỉ có ta, mới có thể giúp ngươi phục hồi tất cả ký ức."

Ánh sáng rực rỡ như hoàng hôn hiện ra trước mắt lần nữa. Cassandra cụp mi mắt: "Thế nhưng... chàng đã đặt chân đến hiện đại..."

"Nhờ vay mượn sức mạnh của vị thần nguyên sơ, hắn mới có thể nhìn thấy ngươi sau khi tái sinh thành Cassandra. Còn về lời 'nguyền rủa' mà hắn dành cho ngươi..." Eros không kìm được, giọng điệu trở nên phấn khích như đang kể lại một chuyện vui hiếm có trong đời. "Ấy là do hắn đơn phương coi Ananke như một cây cầu để lẻn vào thế giới của ngươi, việc đó vốn dĩ không nên xảy ra."

Cassandra không nói nên lời. Nàng chẳng cần hỏi cũng đoán được, chắc chắn Apollo lại vì nàng mà trả một cái giá mới.

Tình cảm của hắn, e rằng không thể dùng hai chữ "nặng nề" mà khái quát.

Nàng cúi đầu nhìn tay mình. Đầu ngón tay khẽ run. Dường như đến giờ, những ký ức vừa được khơi dậy mới thực sự thấm sâu vào linh hồn nàng, khiến nàng lay động đến tận tâm can. Thật lạ lùng — đây rõ là một giấc mộng, nhưng phản ứng nơi thân thể lại sống động đến thế.

Nàng hít sâu, cố gắng tập trung tinh thần: "Nếu quả thật chỉ có một tồn tại như ngài mới có thể giúp ta khôi phục ký ức, vậy thì hẳn ngài muốn ta làm gì đó."

Eros chẳng bao giờ vô duyên vô cớ mà ra tay giúp người.

Thần Ái Tình mang dáng dấp thiếu niên lại mỉm cười: "Ngươi đúng là một cộng sự dễ dàng." Y ngừng giây lát, rồi tiếp lời: "Ngay cả trong mắt ta, ngươi cũng là một kẻ kỳ lạ."

Nghe thế, phản ứng đầu tiên của Cassandra là cảnh giác.

Eros thấy thế thì cười lớn, song dường như chẳng lấy gì làm để tâm, y thong thả nói tiếp:
"Quá khứ và tương lai quấn quýt nơi ngươi. Với tư cách là linh hồn đến từ dị giới, quá khứ của ngươi chính là tương lai của ngươi. Còn với thân phận công chúa thành Troy, quá khứ của ngươi lại nằm ở tương lai. Thế chẳng phải kỳ diệu sao?"

Cassandra không đáp. Nàng thực sự không biết nên phản ứng thế nào với lời nhận xét đó.

Song Eros hiển nhiên không đợi phản ứng của nàng: "Ta không thể tiết lộ quá nhiều, nếu không Ananke sẽ phát hiện. Lời tiên tri thứ ba của Apollo, chính là liên quan đến ngươi. Sự lựa chọn của ngươi sẽ quyết định quyền năng tiên tri thuộc về ai."

"Ananke..."

Eros muốn kiềm hãm vị thần nguyên sơ của Định Mệnh? Nàng đã từng nghi ngờ rằng trạng thái của Apollo không tốt. Giờ thì có thể đoán được rằng — rất có thể hắn đã đắc tội với Ananke vì nàng, nên mới mất đi một phần quyền năng tiên tri vốn thuộc về mình.

Dù thế nào, nàng cũng mong Apollo có thể một lần nữa giành lấy quyền năng ấy.

Xét cả tình lẫn lý, nàng đều không thể nợ hắn thêm nữa.

Cassandra ngập ngừng trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn cất lời: "Ngài có thể cho ta một chút gợi ý nữa chăng? Ta nên làm gì?"

Eros đáp, thanh âm bỗng trở nên xa xăm như vọng từ nơi xa thẳm: "Những gì ngươi cần biết, ngươi đều đã biết cả rồi."

Ngay khoảnh khắc ấy, đôi cánh sau lưng y khẽ xòe rộng. Những chiếc lông vũ với đường viền thanh nhã chầm chậm khuếch đại trong tầm mắt nàng, phát ra một thứ hào quang kim sắc rực rỡ từ phía sau lưng y, trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của nàng.

*

Cassandra choàng tỉnh, đôi mắt mở bừng.

Bầu trời u tối trước bình minh tĩnh lặng như nín thở, không ánh trăng soi rọi. Nàng trở mình, kéo chăn đến tận cằm, rồi lại trở mình lần nữa, khẽ thì thầm vào khoảng không: "...Apollo?"

Một thoáng chần chừ lặng lẽ trôi qua, rồi vị thần minh với mái tóc vàng và đôi mắt xanh ấy xuất hiện nơi khung cửa sổ, đáp xuống nhẹ nhàng trước mặt nàng. Thần sắc và dung mạo đều chẳng có gì bất thường.

Cassandra chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lập tức cụp mắt, dịu dàng nói: "Ta tưởng chàng đã rời đi rồi. Dạo này chàng vẫn luôn ở đây... Còn Delphi, hoặc các thánh địa khác, chẳng lẽ không có gì cần chàng xử lý sao?"

Apollo không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú như muốn nói rằng: không có gì quan trọng hơn nàng cả.

Một cơn ngứa ngáy, nóng ran nơi cổ họng dâng lên, Cassandra mấp máy môi, hơi thở dồn dập, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào. Điều đó với nàng thật lạ lẫm. Không chỉ là sự im lặng bất thường, mà còn là cảm xúc không sao gọi tên nổi. Máu như dồn hết về hai gò má và vành tai, từ lồng ng.ực đến đầu ngón tay đều nóng bừng, nhưng trái lại, nàng lại cảm thấy rùng mình, như thể lớp chăn dày kia chẳng đủ che chở trước cơn gió lạnh len qua khe cửa.

Cuối cùng, nàng ngồi bật dậy, mặc kệ tấm chăn dày bị động tác bất ngờ ấy hất xuống đất.

"Ta lạnh." Như để chứng minh cho lời mình, Cassandra bắt đầu run rẩy. Nàng vươn hai tay về phía Apollo, ý tứ rõ ràng đến mức không cần thêm lời nào.

Apollo khựng lại, rồi một tia vui sướng bừng sáng trong mắt hắn.

Ngay sau đó, đôi cánh tay rắn rỏi cùng lồng ng.ực ấm áp ôm trọn lấy nàng.

Mùi hương xa xăm cùng nhiệt độ ấm áp linh thiêng từ người hắn trùm lấy nàng, khiến Cassandra mềm nhũn người, như thể toàn thân bị cuốn vào lĩnh vực của vị thần, liền đổ người ra sau. Tấm nệm kêu lên một tiếng kẽo kẹt khe khẽ.

Rồi là tĩnh lặng. Cả hai không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ ôm nhau, như thể muốn cảm lấy hơi ấm và sức nặng của đối phương.

Một lúc lâu sau, Cassandra khe khẽ hít vào, áp má mình lên hõm cổ hắn.

Apollo không kìm được lâu, liền cúi xuống hôn nàng. Từ trán đến đuôi mắt, chạm nhẹ qua lông mi, rồi lướt qua chóp mũi và gò má. Trước khi chạm đến cằm, nàng đã thấy mình khó thở. Một chút chủ động nhỏ nhoi của nàng lại khiến hắn phấn khích đến vậy, khiến nàng bỗng dấy lên cảm giác áy náy kỳ lạ.

Trước khi lý trí tan chảy như kẹo đường trong gió, nàng đẩy nhẹ hắn ra, nói khẽ: "Ta đã nhớ lại rồi."

Cơ thể Apollo lập tức căng cứng. Đôi mắt xanh của hắn ánh lên vẻ bất an, lảng tránh ánh nhìn nàng một hồi lâu mới miễn cưỡng đối diện nàng.

Cassandra đột nhiên hiểu ra — hẳn hắn đã sớm biết Eros sẽ giúp nàng khôi phục ký ức, nên mới luôn căng thẳng chờ đợi phản ứng của nàng. Sự nhiệt tình quá mức kia, có khi chính là một cách vụng về để đánh lạc hướng nàng khỏi điều đó.

Nàng cau mày tỏ ý không hài lòng, hai tay nâng lấy mặt hắn, không cho hắn né tránh ánh mắt nàng nữa.

"Eros không chịu nói cho ta biết... chàng đã làm cách nào kéo ta quay lại thế giới này."

Apollo trầm mặc vài nhịp, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Lời tiên tri thứ ba nguyên bản là — nhà tiên tri của Cung Bạc sẽ vĩnh viễn mất đi người mình yêu."

Cassandra nín thở, môi mím chặt.

Một sự thật nữa theo đó nổi lên từ những mảnh ghép rời rạc: nhiệm vụ Eros giao cho nàng vừa là đòn đáp trả sự ngạo mạn của Apollo, vừa là phép thử đến từ Định Mệnh nguyên sơ. Nàng không chỉ là người được Eros lựa chọn, mà còn là công cụ chân chính trong tay vận mệnh.

Apollo không bỏ sót nét mặt nàng. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, hôn khẽ vào lòng bàn tay nàng, giọng bình thản như đang nói đến thời tiết: "Để buộc ta chấp nhận lời tiên tri không thể đổi thay, Ananke đã qua trung gian là Eros để cho ta thấy... nàng, và thế giới nơi nàng từng thuộc về. Người muốn thuyết phục ta rằng dù là Daphne, hay tình yêu của Daphne dành cho ta, đều đã tiêu tan."

Nàng nghe thấy chính mình nuốt khan một tiếng.

"Vì thế, ta và Ananke đã đánh một canh bạc, do Eros làm trọng tài."

"Canh bạc gì?" Cassandra kinh ngạc vì chính giọng mình lại bình tĩnh đến vậy.

"Nếu nàng sẵn lòng từ bỏ ta để sống cuộc đời ấy, thì ta sẽ không ngăn cản. Ta để nàng sống trọn kiếp người như mong muốn."

Apollo ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú. Một vòng sáng vàng mờ nhạt lặng lẽ bao lấy đồng tử hắn, ánh lên trong bóng tối trước bình minh. Hào quang thần thánh quanh hắn đã được áp chế, khiến nàng không nhìn rõ nét mặt, nhưng mơ hồ cảm thấy... hắn đang cười.

"Nếu vào cuối cuộc đời đó, dù nàng chẳng nhớ gì cả, trong tim vẫn còn vương lại chút tình cảm dành cho ta — dù chỉ là một tia le lói — thì ta thắng. Ananke sẽ phải thừa nhận rằng định mệnh người đã an bài cho ta là không trọn vẹn, buộc phải sửa lại lời tiên tri thứ ba, và để nàng quay về bên ta."

Bình Luận (0)
Comment