Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 79

Mặt trời hừng đông dâng lên sau lưng Apollo, ánh sáng của nó cùng vầng hào quang thần thánh nơi Thần mở rộng tranh nhau rực rỡ. Nhưng rực rỡ hơn cả hai, chính là đôi mắt của hắn – niềm hoan hỉ không chút che giấu khiến màu lam thuần khiết nơi tròng mắt trở nên sâu thẳm như biển khơi dưới ánh dương, long lanh rực sáng.

Mà toàn thể đại dương ấy, giờ phút này, chỉ soi bóng một mình nàng.

Một cơn ngứa ngáy âm ỉ trỗi dậy từ nơi sâu kín trong cổ họng Cassandra – không cần Apollo nói ra, nàng đã biết đáp án cho câu hỏi mình vừa thốt. Nàng biết mình lúc này chẳng thể gọi là lý trí – đầu óc nhẹ bẫng, hơi nóng từ trong não dường như muốn khiến cả người nàng tan chảy. Có lẽ chỉ cần một lời xác nhận từ hắn, hay chỉ một cái gật đầu, nàng sẽ buông bỏ hết thảy dè dặt và e ngại.

"Ta mong nàng tin tưởng ta," Apollo hơi nghiêng người, để trán chạm vào thái dương nàng, "Và ta cũng sẽ hết sức mình để chứng minh rằng nàng có thể làm vậy."

Nàng mất một lúc để hiểu rõ lời hắn nói, rồi theo phản xạ đưa tay vu.ốt ve gương mặt gần kề kia.

"Vậy... Apollo, ta nên làm gì đây?"

Apollo kinh ngạc nhìn nàng.

"Chàng nhất định đã từng tưởng tượng đến một viễn cảnh hoàn mỹ nơi mọi vấn đề đều được hóa giải. Ta muốn biết nó ra sao. Dù ta không thể hứa sẽ làm đúng y theo hình dung của chàng, nhưng ta cũng muốn thấy điều chàng hằng mong ước trở thành hiện thực."

"Ta..." Trước sự chủ động của Cassandra, Apollo thoáng ngơ ngác ngắm nhìn nàng một lúc, rồi mới kịp phản hồi, "Ta vẫn giữ lại mật tửu tiên linh cầu được cho nàng. Ta mong nàng sẽ uống nó và trở nên bất tử."

Đó là điều nàng đã lường trước. Những điều khác có thể Apollo sẽ nhượng bộ, nhưng vĩnh sinh không nằm trong số ấy.

"Nếu nàng vẫn còn do dự trong việc từ bỏ thân thể phàm nhân, ta nguyện cho nàng thêm thời gian chuẩn bị."

Vĩnh sinh vốn không có sức hấp dẫn lớn với Cassandra, nhưng có lẽ vì nàng mang theo ba đoạn ký ức đời người dài ngắn khác nhau, nên cách nàng nhìn nhận thời gian và sinh mệnh cũng đã bắt đầu thay đổi. Tuy nhiên, việc Apollo chịu cho nàng thời gian là điều tốt lành.

"Còn nữa – để lời tiên tri cuối cùng ứng nghiệm, nàng cần cùng ta đến Delphi, uống mật tửu tại đó," Hắn mím môi, thoáng hiện vẻ trầm trọng khác thường, "Và càng sớm càng tốt."

Cassandra chăm chú quan sát nét mặt hắn, rồi hạ thấp giọng dù biết nơi chốn thần linh chẳng thể có nguy hiểm: "Ananke sẽ ngăn cản lời tiên tri ứng nghiệm. Người không muốn để chàng hoàn toàn nắm giữ quyền năng tiên tri."

Ánh mắt Apollo khẽ dao động. Lời hắn nói ra đầy ẩn ý: "Người sẽ không ngăn cản lời tiên tri thứ ba ứng nghiệm."

Nhưng điều đó không có nghĩa Ananke sẽ không ra tay sau đó.

Ngay cả Eros cũng không thể ngồi yên, buộc phải can thiệp giúp nàng khôi phục ký ức – đến Apollo cũng phải thừa nhận thời gian đã cấp bách. Chuyện hắn giành lấy quyền tiên tri không thể bị trì hoãn thêm.

Cassandra không do dự lâu: "Ta có thể đến Delphi ngay bây giờ."

Apollo nhướng mày: "Ta không muốn nàng hành động trong bốc đồng."

Nàng bật cười. Những lựa chọn mà cả hai có thể chấp nhận đều đã được xác lập. Kéo dài chỉ là để nàng chuẩn bị tâm lý thêm đôi chút. Việc hắn học cách cẩn trọng quan sát ý nguyện của nàng, với nàng mà nói, đã là đủ. Điều nàng thật sự cần chính là một tấm lòng chân thành.

"Ta có thể xúc động, nhưng tuyệt đối không bốc đồng," Cassandra nói khẽ khàng, "Ta cũng không thể cứ để chàng chờ đợi mãi, thuận theo ta mãi."

Nàng giơ tay, khẽ chỉnh lại một lọn tóc vàng buông xuống giữa chân mày Apollo: "Nhưng ta cần ghé qua Ilium một chuyến."

Apollo cuối cùng cũng để lộ một chút nóng lòng: "Cho dù nàng trở nên bất tử, nàng vẫn có thể gặp lại thân nhân của mình."

"Ta đã hứa – trước khi đưa ra quyết định trọng đại, ta sẽ nói với Scamandrius. Hãy để ta gặp hắn một lần, rồi ta sẽ cùng chàng đến Delphi. Có được không?"

Apollo liền vòng tay ôm nàng ngang hông: "Dĩ nhiên."

Cassandra âm thầm tráo đổi bản thân với hóa thân Apollo tạo ra, quay trở lại bàn tiệc điểm tâm. Polyxena và Scamandrius đều vừa hay đến rủ nàng dùng bữa sáng. Khi nàng với tay lấy bánh, Scamandrius ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, nàng cũng nhướng mày nhìn lại.

"Khi nãy ngươi bảo không đói."

"Nhưng giờ thì đói rồi."

Người em song sinh không nói gì thêm, còn Polyxena thì lập tức tiếp tục kể cho nàng những tin tức mới nhất mà các vú nuôi truyền tai – chẳng hạn như Helen đã cắt một lọn tóc dài giao cho Hecabe, để các sứ giả thành Troy mang đến cho phu quân nàng như minh chứng rằng chính các thần linh đã đưa nàng tới Ilium.

"Nghe nói Pean sẽ rời khỏi Ilium cùng đoàn sứ giả," Polyxena vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Cassandra, thấy nàng không phản ứng gì, liền bĩu môi, "Ngươi vẫn chưa quyết định à? Nếu ngươi còn chưa chắc, phụ vương cũng sẽ không chủ động nhắc đến việc cầu xin thần dụ đâu."

"Ta biết," Cassandra chăm chú nhìn cô em gái tuy trẻ nhưng đã khó che lấp vẻ mỹ lệ, nhẹ giọng vạch trần tâm tư nàng, "Ngươi còn nhỏ, ta còn có thể trì hoãn đến giờ, huống chi là ngươi. Chẳng cần phải vội vã quyết định xem mình có thật sự muốn bước vào thánh điện hay không."

Polyxena hừ nhẹ: "Chẳng lẽ ta không thể lo lắng ngươi sẽ rời khỏi Troy? Nếu ngươi lấy người Achaea, vậy chúng ta chẳng phải sẽ chẳng còn được..."

Tiếng nàng nhỏ dần, nàng gảy vụn mẩu bánh trên đĩa, như thể bản thân đột nhiên xấu hổ vì sự luyến lưu mà mình vừa bộc lộ, liền bật dậy.

"Ta ăn no rồi." Nàng tuyên bố một cách đột ngột, bước nhanh ra ngoài. Khi tới gần cửa, nàng lại quay đầu, phất tay với Cassandra và Scamandrius, "Ta sẽ đến chỗ mẫu hậu trước, gặp lại sau."

Cassandra dõi theo bóng em gái khuất dần trong bóng tối sau cánh cửa, một nụ cười mảnh như sương đọng nơi khóe môi thoáng hiện, rồi lại dần dần phai tắt.

Scamandrius im lặng hồi lâu, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nàng đầy suy tư. Cassandra không khỏi đưa mắt ra hiệu dò hỏi.

"Khi nãy ngươi hơi lạ, nhưng giờ lại trở lại bình thường rồi."

Nàng chột dạ, rồi bất lực nghĩ – pháp thuật của thần linh có thể qua mắt người khác, nhưng không thể giấu được Scamandrius. Hóa thân Apollo dù có bắt chước nàng khéo đến đâu, vẫn sẽ lộ ra những lệch lạc mà cặp song sinh không thể làm ngơ. Mà nếu nàng đã chọn ở lại bên Apollo, sợi dây gắn kết giữa họ sớm muộn cũng sẽ bị thời gian và sự khác biệt tồn tại kéo căng và xé rách.

Cassandra đang tìm lời để bắt đầu thì Scamandrius đã cho lui các gia nhân, rồi đột ngột cất lời: "Ngươi đã quyết định rồi."

Nàng khựng lại, vai khẽ rũ xuống: "Đúng."

Lặng đi một nhịp, nàng nhẹ giọng nói: "Ta chọn ngài."

"Chúng ta... vẫn còn có thể gặp lại chứ?" Giọng Scamandrius thoáng nghèn nghẹn, chỉ một chút thôi, gần như không thể nghe ra – nhưng nàng tất nhiên nhận ra.

"Tại sao lại không?"

Đôi mắt xám giống nàng như đúc khẽ lấp lánh. Hắn há miệng như muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ thốt ra: "Vậy thì tốt."

Cassandra dịch lại gần hắn, lặng im một lúc rồi khẽ vỗ lên mu bàn tay xương xương của hắn: "Ngươi mãi mãi là em trai của ta. Là người duy nhất."

Phản ứng của Scamandrius có chút kỳ lạ. Hắn chau mày, cãi nhẹ: "Chẳng phải Troilos cũng là em trai của ngươi sao?"

Nàng khẽ nhướn mày. "Hắn không giống những kẻ khác, ngươi biết mà."

Hắn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm điều gì đó nàng không nghe rõ. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt hắn trợn to đầy kinh ngạc.

Cassandra quay đầu theo ánh mắt hắn. Pean thong dong bước ra từ nội thất cung điện. Trong thoáng chốc, nàng không biết phải phản ứng ra sao.

"Không cần lo lắng," Người Achaea tóc đen nói, gương mặt khẽ biến đổi, để lộ chân dung.

Scamandrius tròn mắt hơn nữa. Hắn đứng bật dậy, tựa hồ không biết có nên hành lễ hay không, bối rối quay sang nhìn Cassandra, rõ ràng là đã bị chấn động sâu sắc.

Apollo chỉ nói bấy nhiêu rồi lập tức ẩn thân. Scamandrius lặng nhìn theo hướng thần biến mất, hồi lâu mới quay sang Cassandra, vẻ mặt đầy ngập ngừng, như không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

"Chuyện là như vậy," Cassandra cũng khó lòng lý giải vì sao đích thân thần Apollo lại hóa thân làm phàm nhân để tranh đấu cùng nàng. Nàng dứt khoát để em trai tự mình lĩnh hội.

Scamandrius cuối cùng cũng hồi thần từ cơn chấn động, cẩn trọng liếc mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng hỏi: "Ngươi chắc chứ?"

"Ta chắc. Thật đấy, ngươi không cần phải lo," Nàng đảo mắt, "rồi những người khác cũng sẽ biết thôi."

Hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được sự thật phi thường ấy, nhưng thái độ kiên định và điềm nhiên của Cassandra đã truyền sang hắn. Hắn mau chóng chấp nhận quyết định của nàng, nửa đùa nửa thật: "Vậy ra ta còn phải cảm ơn ngươi vì vẫn nhớ lời hứa giữa hai ta sao?"

Cassandra thúc khuỷu tay vào người hắn một cái. Hai chị em nhìn nhau cười, rồi cùng lúc trầm mặc.

Một lát sau, Scamandrius như không chịu nổi không khí u buồn đang dần lan tỏa, bỗng đứng phắt dậy: "Hector đòi kiểm tra kết quả huấn luyện của ta, ta phải đi rồi."

"Chúc ngươi may mắn."

Scamandrius nghẹn giọng, đột ngột cúi xuống ôm nàng một cái.

Theo năm tháng, tuy hắn vẫn luôn quấn quýt lấy Cassandra, nhưng những biểu hiện tình cảm rõ ràng như thế này đã trở nên hiếm hoi. Cassandra thoáng sửng sốt, rồi mỉm cười. Scamandrius có phần lúng túng, gần như lập tức lùi lại, lời nói cũng trở nên vụng về.

"V-vậy... ta đi đây."

"Ừm."

Scamandrius vốn định nói điều gì nữa, cuối cùng chỉ quay đầu, nuốt ngược lại, dứt khoát xoay người bước ra.

Cassandra khịt khịt mũi, liếc sang bên — Apollo đã đứng sẵn bên nàng.

"Đi thôi." Nàng nói.

Apollo xác nhận, "Không cần từ biệt những người khác sao?"

Cassandra khẽ cười, lắc đầu. "Từ biệt thật sự thì vẫn còn cơ hội. Nếu bây giờ đã nói rõ, e là chỉ khiến phụ mẫu thêm lo lắng và buồn bã, mà ta thì không biết phải xử trí ra sao. Nếu có điều gì cần giải thích, ta tin Scamandrius sẽ làm rất tốt."

"Ta đã sẵn sàng," Nàng hít sâu một hơi. "Đi đến Delphi."

Chiến xa hai bánh do thần mã kéo đáp xuống vùng đất Delphi.

Dãy Parnassus vẫn hùng vĩ như xưa, nhưng những đền thờ bám trên vách đá và triền dốc dường như còn to lớn và rực rỡ hơn trong ký ức của Cassandra. Hương trầm từ lễ tế cuộn lên từng làn khói. Khi bay qua, nàng nhận thấy nơi chân núi xuất hiện một quần thể kiến trúc mới, hiển nhiên là một thành thị nương nhờ quanh đền thờ.

Khu vực trung tâm của thánh điện Delphi vẫn giữ nguyên bố cục thuở Apollo đặt nền móng, chỉ là rừng cây xung quanh nay đã vươn cao tỏa bóng nhờ tháng năm vun bồi.

"Ngôi nhà đá ấy vẫn như xưa," Apollo mím môi. "Cả khu vườn do nàng vun trồng cũng vậy."

Cassandra khe khẽ đáp lời, đảo mắt nhìn quanh. Phía trước chính là thánh điện, nơi không ai được phép bước vào nếu chưa được cho phép. Thuở ban đầu, nàng từng đi theo con đường nhỏ này để dâng hoa lên tượng thần Apollo — tất nhiên khi ấy, hành lang kế bên còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh.

Thân thể nàng bây giờ chưa từng bước qua con đường lát đá trắng ấy, nhưng mỗi bước chân lại tự nhiên như thể đã đi qua vô số lần. Ký ức vượt khỏi thân xác và vòng đời khơi dậy cảm giác lạc lõng rùng mình. Nàng liếc nhìn Apollo. Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy tay nàng.

Khi họ bước vào khoảng sân vuông sâu nhất của thần điện, một luồng khí lạnh như tia điện trườn dọc theo xương sống Cassandra.

Nàng bất giác run rẩy.

Ngón tay đan vào nhau của Apollo siết chặt thêm.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong làn gió xuân nhẹ thoảng, bóng nguyệt quế xanh um lay động tiến vào tầm mắt nàng. Nỗi sợ hãi khởi phát từ bản năng dâng trào, nàng như bị đông cứng, như thể bị búa bổ giữa trán, trong khoảnh khắc ấy quên cả hô hấp, chỉ còn lại hình ảnh tán lá không bao giờ rụng của cây nguyệt quế xưa.

Apollo chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Những xúc cảm phức tạp cuộn xoáy trong ánh mắt xanh thẳm, sâu hơn thường nhật.

Rồi hắn buông tay nàng.

Cassandra bước một bước về phía gốc cây, quay đầu lại, do dự không chắc có nên tiếp tục.

Apollo khẽ gật đầu.

Nàng liền xoay người, từng bước tiến về phía tàn tích của quá khứ, về phía vết sẹo không thể tránh né giữa hai người họ.

Rất đột ngột, Cassandra nghĩ rằng người thường không bao giờ có cơ hội được đối mặt với "thi thể" của chính mình. Ý nghĩ đen tối ấy mang theo chút hài hước khiến nàng nhẹ nhõm hơn phần nào. Không do dự nữa, nàng nhắm mắt, bước vào bóng râm của nguyệt quế.

Cây non thuở trước nay đã vươn cao, hấp thụ tinh túy của vùng đất thánh, trở nên sum suê và vững chãi. Ngẩng đầu lên, chỉ còn có thể mơ hồ thấy được những nhánh lá tận cùng nơi tán cao.

Tim đập thình thịch như sát ngay bên tai, đến mức khi nàng giơ tay chạm tới, còn ngạc nhiên vì đầu ngón tay mình không hề run rẩy.

"Ta đã trở lại." Nàng thì thầm, áp tay lên thân cây.

Nàng từng ngỡ sẽ có điều gì đó kỳ lạ xảy ra, nên khi đầu ngón tay chỉ cảm nhận được sự thô nhám gồ ghề của vỏ cây, nàng trái lại có chút ngỡ ngàng.

Khóe mắt liền bắt được ánh sáng rực rỡ bùng phát. Cassandra quay đầu, thấy toàn thân Apollo đang tỏa ra quang huy thuần khiết, như vì tinh tú rơi xuống trần gian. Trong khoảnh khắc đó, hào quang quanh thân thần sáng chói tới mức lấn át cả ánh mặt trời, bắn thẳng về phía đỉnh trời cao.

Lời tiên tri thứ ba đã trở thành hiện thực. Apollo hoàn toàn nắm giữ quyền năng tiên tri.

Không khí đông cứng bởi ánh sáng linh thiêng, gió ngưng lại, sức mạnh đan xen cuộn trào, lặng lẽ tích tụ như cơn bão trước khi ập đến.

Cassandra không chịu nổi áp lực của thần lực tuôn trào, phải lùi lại một bước. Nàng tựa vào thân cây, chớp mắt liên hồi, cố để những giọt lệ theo phản xạ sinh lý kia rơi xuống khỏi hàng mi.

Chớp mắt thêm một lần, ánh sáng chói lòa đã tan biến. Apollo đứng ngay trước mặt nàng, trên tay là một bình vàng rực rỡ, phát sáng như suối sao. Nắp sáp đã vỡ, thân bình rung lên dữ dội, như có thứ gì đó sắp sửa bùng ra từ bên trong.

Hắn nắm lấy tay nàng, gấp gáp nhét chiếc bình vàng vào lòng bàn tay đang còn bối rối, nói như lệnh truyền: "Ta ban tặng nó cho nàng."

Cassandra nghẹn thở kinh hoàng, môi run lên không cách nào tự chủ: "Chàng..."

Tách—

Giọt chất lỏng không ấm cũng chẳng lạnh lăn khỏi cằm, rơi xuống mu bàn tay nàng. Máu đỏ sẫm trào khỏi khóe mắt Apollo như dòng lệ ghê rợn, rực rỡ như ngọc thạch, từng giọt nhỏ xuống, khắc lên khuôn mặt thần thánh hai lằn đỏ rạch sâu đến chói mắt. Đồng tử của hắn giãn nở rồi co rút liên tục, tựa hai quả tim trần trụi đập loạn, tưởng chừng sẽ nổ tung trong khoảnh khắc.

"Apollo!"

"Hãy uống." Giọng nói trầm thấp lẫn vào hơi thở gấp gáp, réo rắt như rắn thì thầm bên tai.

Khuôn diện dính đầy máu của Apollo vặn vẹo không thể khống chế khi thốt ra những lời đó, gân xanh nổi rõ nơi thái dương, không ngừng nhảy nhót dữ dội. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để người ta thấu cảm cơn đau kịch liệt đang hành hạ chàng.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Cassandra giơ chiếc bình lên theo lời hắn, nhưng vẫn không khỏi do dự — nàng không thể làm ngơ trước tình trạng hiểm nghèo trước mắt.

"Đừng nhìn ta." Apollo nghiến chặt răng, tưởng như định nhắm mắt lại, nhưng lại chậm một nhịp.

Đôi mắt hắn bỗng trở nên xa lạ.

Màu kim sẫm đại diện cho sự bất tử như ngọn lửa nuốt trọn đồng tử, chỉ chừa lại một điểm đen nhỏ, nhỏ đến mức tưởng như sẽ biến mất. Sắc vàng u ám, dị dạng ấy trong nháy mắt cuốn lấy nàng, như vực sâu không đáy.

Cassandra bản năng siết chặt chiếc bình.

Cơn đau bỏng rát như lửa nổ tung trên da thịt nàng. Lúc ấy, nàng hiểu — trong bình không chỉ có thần tử và rượu thiêng, mà còn chứa một thứ gì đó vượt khỏi mọi hiểu biết của nhân gian, một tồn tại mà nàng tuyệt đối không nên đến gần, cũng không có tư cách chạm vào. Và chính sự tồn tại đó đang phản kháng, đang phẫn nộ, khước từ nàng qua từng lớp vàng rực.

Nhưng Cassandra không buông tay.

Nàng chống lại nỗi sợ đến run rẩy đầu gối, chậm rãi đưa môi đến sát miệng bình. Không còn thời gian để suy xét, nàng lựa chọn tin tưởng Apollo, làm theo những gì hắn truyền dạy.

Hơi thở thần thánh từ miệng bình càng lúc càng mãnh liệt, khiến nàng suýt nghĩ thân thể mình sẽ bị xé toạc ngay khi chất lỏng ấy chạm môi.

Thế rồi, ngay khoảnh khắc ấy — một âm thanh chẳng thể miêu tả được vang lên.

Không hẳn là tiếng nói.

Mà là một ý chỉ đánh thẳng vào hồn phách nàng.

Không thuộc về bất kỳ ngôn ngữ nào nơi thế gian, lời nói ấy bỏ qua âm thanh, vượt qua cấu trúc thính giác của phàm nhân, lấy đôi mắt Apollo làm trung giới, xuyên qua da thịt, thấu đến cốt lõi linh hồn nàng.

"Buông tay. Vật đó không phải điều ngươi có quyền chạm tới."

Ấy là mệnh lệnh.

Là lời phán quyết gửi đến sinh mệnh có tên Cassandra.

Ngón tay nàng mềm nhũn không cưỡng lại được, chuẩn bị buông lỏng —

— nhưng đúng vào khoảnh khắc cuối cùng, nàng bỗng siết chặt trở lại.

Một thoáng tĩnh lặng buốt lạnh như lưỡi gươm áp sát cổ.

Rồi nàng nghe thấy: "Ta là Ananke – chính là Vận Mệnh."

Bình Luận (0)
Comment