Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 90

Apollo sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Kassandra.

Một người quen không mấy thân trốn bạn gái đi chơi bị bắt quả tang, bầu không khí riêng tư của bữa tiệc ở tầng một ngay lập tức biến thành chiến trường. Apollo chẳng mấy hứng thú với mấy vụ lùm xùm tình cảm này, khi mọi người kéo nhau lại hóng chuyện thì anh lặng lẽ rút xuống tầng dưới.

Và rồi anh thấy cô ấy.

Chỉ có thể gọi là định mệnh sắp đặt — ánh đèn cầu treo lơ lửng từ trần nhà, những luồng sáng mờ ảo xoay chuyển để tạo hiệu ứng, và đúng khoảnh khắc ấy, một chùm sáng dừng lại chiếu thẳng lên người cô. Và thế là, một cách hoàn toàn tự nhiên, ánh mắt của Apollo bị hút về phía bóng hình cao ráo ấy.

Cô gái tóc đỏ đứng cạnh chiếc bàn dài sát tường, ánh mắt lạ lẫm quan sát xung quanh như vừa lạc đường, vừa như người ngoài cuộc. Hai tay cô vô thức đan vào nhau phía trước người, kiểu tư thế phòng thủ thường thấy khi ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô mặc áo trắng, đôi mắt sáng màu như hai viên bi thủy tinh trong suốt — toàn thân cô theo đúng nghĩa đen là đang phát sáng.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Apollo chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản: chính là người này.

Cảm giác mãnh liệt ấy vừa rõ ràng vừa xa lạ đến mức chính anh cũng thấy hoảng. Anh chớp mắt, như muốn phủi đi làn sương che mờ tầm nhìn. Nhưng chỉ trong một phần tư giây, chùm sáng rời khỏi cô và dời sang hướng khác, bóng dáng cô lập tức chìm vào đám đông mờ tối — như trăng bị mây che, tan biến như ảo ảnh trong nước.

Một giây sau, ánh sáng lại quét qua chỗ lúc nãy, Apollo lại thấy cô.

Lần này không chỉ vậy — cô cũng nhìn lại. Ánh mắt họ bất ngờ chạm nhau, không báo trước. Lần đầu tiên trong đời Apollo biết thế nào là cảm giác tim muốn nổ tung. Cô khựng lại vì ngạc nhiên, rồi bất chợt quay đầu nhìn ra phía sau.

Còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể Apollo đã lao xuống cầu thang. Suy nghĩ vẫn đơn giản: anh nhớ rõ vị trí cô đứng, phải đến đó trước khi cô biến mất.

Đến khi thật sự đứng trước mặt cô, Apollo mới nhận ra hành động của mình có phần đường đột. Nhưng anh đã đến đây rồi, có ngại mấy cũng chẳng thể quay lại. Trong đầu anh lập tức chia làm vài phần, vừa đụng nhau vừa kéo nhau lại — một phần cố tìm cách bắt chuyện tự nhiên, một phần lại không kiềm được mà quan sát những chi tiết nhỏ mà lúc đứng xa không thấy được: dưới mắt cô có tàn nhang nhạt rất dễ thương; khi anh tiến lại gần, vành tai cô bắt đầu ửng đỏ — là hồi hộp hay ngượng ngùng cũng không rõ, nhưng dù sao cũng đáng yêu chết đi được.

Xong đời rồi, Apollo nghĩ. Anh chưa từng nghĩ chuyện như "yêu từ cái nhìn đầu tiên" lại có thể xảy ra với chính mình.

Nhưng đúng là chỉ một ánh nhìn, anh đã ngã nhào vào một dòng sông tình cảm cuộn trào không dứt.

Năm phút sau, khi bước xuống cầu thang, Apollo lần đầu cảm nhận được thế nào là tim ngừng đập.

Kate biến mất rồi. Anh vô thức tìm lý do hộ cô — chắc chỉ đi vệ sinh thôi, chuyện bình thường, không có gì to tát cả.

Nhưng khi liên tục nhìn đồng hồ và chờ đợi hơn mười phút, Apollo bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Anh đi tìm khắp nơi — tầng một, sân cỏ ngoài cửa, thậm chí là sân sau nơi người ta đang nướng thịt — đều không thấy. Không có. Không có. Không có.

Apollo quay lại chỗ cũ, túm lấy người quen, nửa quen nửa lạ và cả người hoàn toàn xa lạ để hỏi xem có ai thấy Kate không. Từ khóa mô tả gồm có "tóc đỏ, mắt xám", "khá cao", "mặc áo sơ mi trắng", và "người vừa đứng cạnh tôi ban nãy".

Có người lắc đầu không biết, có người say xỉn không hiểu nổi câu hỏi, có người chỉ sai hướng — sau cả đống câu trả lời vô ích, Apollo đứng thẫn thờ dưới ánh đèn xoay vòng không ngừng. Mãi một lúc sau, cậu mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Kate biến mất rồi.

Lời nói ban nãy — "muốn xem thơ của anh" — chỉ là cái cớ để rút lui? Hay trong mấy phút anh rời đi, có ai khác nhanh hơn đã tiếp cận cô, đưa cô rời khỏi? Hay là... cô uống phải thứ gì đó có vấn đề, trở thành con mồi của một tên khốn nào đó?

Nỗi hoảng loạn siết chặt ngực anh. Apollo lắc đầu, cố ép mình ngừng tưởng tượng linh tinh. Dù tiếng xấu của đội chèo thuyền có thế nào, thì ít ra đến giờ vẫn chưa có tai tiếng nào liên quan đến việc chuốc thuốc con gái ở tiệc. Chắc anh chỉ đang suy diễn quá đà.

Rồi đột nhiên anh nhận ra — mình không có cách nào liên lạc với Kate, thậm chí cả tên đầy đủ của cô cũng không biết.

"À, hình như cô gái cậu tìm đi cùng bạn gái của Jason rồi thì phải."

Apollo ngẩn người: "Jason nào cơ?"

Anh có chút ấn tượng với cô bạn gái đó, nhưng cũng chỉ đến thế. Họ còn chưa thân đến mức có thể gọi là quen biết.

"Chắc là vậy," Người kia gãi đầu, "Mà giờ nghĩ lại cũng không chắc nữa."

Apollo lí nhí cảm ơn, quay người chạy lên tầng. Anh cần nghĩ cách lấy được liên lạc của bạn gái Jason, rồi từ đó tìm manh mối về Kate, tìm cơ hội gặp lại cô lần nữa.

Nhưng vận mệnh chỉ hào phóng trong chốc lát rồi bắt đầu trêu ngươi. Không đúng thời điểm, khi Apollo tìm được Jason thì đội trưởng đội chèo thuyền đã say mèm, nằm bẹp trên ban công tầng một, hoàn toàn không thể nói chuyện. Anh đành hỏi những người khác trong đội, cuối cùng cũng biết bạn gái Jason tên là Medea. Nhưng rắc rối là, cái tên "Medea" như thể là công tắc kích nổ của Jason — vừa nghe thấy là phát điên.

Trong tình hình này, rõ ràng không thể tiếp tục hỏi về Medea và người đi cùng cô ấy.

Apollo ngồi sụp xuống ghế dài, nhắm mắt lại là hiện lên ánh mắt Kate vừa nhìn anh khi nãy. Trong mắt cô như có cả dải ngân hà — sáng đến mức khiến anh có cảm giác không chỉ mình anh rung động trước cuộc đối thoại lấp lửng ban nãy.

Hay là anh đang tưởng bở? Cô thực ra chẳng có cảm tình gì, chỉ đang tìm cách chuồn đi càng nhanh càng tốt?

Apollo không thể nào đưa ra được câu trả lời khiến mình hài lòng.

Buồn cười thật — trong tình huống như vậy mà anh lại đột nhiên muốn làm thơ.

Cuộc tái ngộ với Kassandra sau đó cũng kịch tính chẳng kém.

Kỳ nghỉ thu cuối cùng cũng đến, đúng vào mùa học sinh cấp ba nộp hồ sơ đại học. Em trai cùng cha khác mẹ của Apollo — Hermes — đến thăm đại học O, vừa tham quan vừa du lịch. Khả năng Hermes đậu vào trường này gần như chắc chắn, dù sao bố của họ — Zeus Olympus — cũng là cựu sinh viên kiêm nhà tài trợ của đại học O.

Khi Apollo và chị gái sinh đôi mới bốn tuổi, mẹ họ — Leto — ly hôn với Zeus. Zeus sau đó kết hôn với mẹ của Hermes — Maia. Nhưng chẳng bao lâu sau, cuộc hôn nhân chính trị này cũng tan vỡ, Zeus tái hôn với Leto. Lúc Hermes chào đời, bố mẹ cậu ta về mặt pháp lý đã chẳng còn là vợ chồng, nên thân phận của cậu cũng khá... lưng chừng.

Vì đủ loại lý do phức tạp, Hermes từng được gửi đến sống nhờ ở chỗ Leto vài năm, gần như lớn lên cùng Apollo. Hai người duy trì một mối quan hệ thân thiết nhưng cũng chẳng thiếu những lần ganh đua, cãi vã.

Hermes vừa mới có bằng lái không bao lâu, đã nóng lòng muốn khoe kỹ năng lái xe với Apollo. Vậy nên khi ra ngoài hóng gió, Hermes ngồi sau tay lái chiếc mui trần – không chút khách sáo, lái luôn xe của Apollo. Càng gần đến khuôn viên trường, đường xá càng rối rắm, Hermes thành thục chuyển số thấp, từ từ lướt qua đoạn giới hạn tốc độ, đồng thời mở miệng than phiền: "Anh lại rơi vào khủng hoảng hiện sinh hay là thất tình đấy? Ủ rũ thế kia. Trực tiếp an ủi anh thì thể nào anh cũng sẽ chối còn nổi cáu. Anh hai à, làm ơn đặt mình vào vị trí em đi, em đến chơi, người đáng ra phải đóng vai chủ nhà thì cứ im thin thít, cứ như chỉ mong em cuốn xéo về nhà cho lẹ. Thế thì không hay tí nào đâu ha?"

Apollo nhìn ra lề đường, một lúc sau mới không tình nguyện thừa nhận: "Xảy ra một chuyện."

Hermes – còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp cấp ba – nhướng mày, đôi mắt xanh lá đảo một vòng như đang nghĩ ra trò quỷ quái gì đó: "Chuyện gì vậy?"

Apollo im bặt. Làm sao anh có thể nói thật với đứa em trai miệng lưỡi lanh lợi này rằng... anh vừa trải qua một cơn va chạm kiểu sao chổi đâm vào Trái Đất – tình yêu sét đánh thực sự – mà đối phương lại biến mất giữa cuộc trò chuyện, đến giờ vẫn không rõ tung tích hay thân phận?

Không nghi ngờ gì, nếu anh mà đi hỏi Hermes xin lời khuyên, thằng nhóc này thể nào cũng sẽ kể chuyện ấy cho Artemis – đang đi huấn luyện bắn súng – rồi hai người sẽ lôi chuyện này ra cười nhạo anh đến tận lúc anh sáu mươi tuổi.

"Để em đoán nhé, chuyện khiến anh bị tổn thương lòng tự trọng đến vậy chắc là... cuối cùng anh cũng tìm ra việc gì đấy mình không giỏi phải không?"

Hermes còn chưa nói hết câu, Apollo đã chẳng thèm nghe nữa. Anh bất ngờ kéo chốt cửa, làm bộ định nhảy khỏi xe.

Tốc độ xe không nhanh, thêm cái khoá điện tử còn đang kích hoạt, Apollo không thực hiện được ý định. Hermes hoảng hốt, thắng gấp đỗ xe bên đường, hiếm hoi bật tiếng chửi: "Ê anh bị cái quái gì vậy?"

"Tôi phải đi." Chưa dứt lời, Apollo đã chống tay lộn người ra khỏi xe mà chạy đi mất.

Anh vừa thấy Kate ở khúc cua con đường họ vừa đi qua.

Kassandra đang trên đường ra siêu thị, rẽ vào khu dân cư để đi lối tắt, thì nghe có tiếng bước chân gấp gáp bám theo phía sau, kèm theo tiếng gọi: "Kate!"

Cô ngỡ ngàng ngoái lại – thì thấy Apollo đang lao thẳng về phía mình.

Tâm trí cô khựng lại, Kassandra không biết lúc ấy mình là bị sốc hay bị doạ, chỉ biết cô đứng như trời trồng, không nhúc nhích, không lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn anh chạy đến trước mặt.

"Kate, thật may, là em thật." Apollo thở hổn hển, chống đầu gối thở dốc.

"Sao anh lại..." Kassandra không biết nói gì tiếp. Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt bối rối từ mái tóc vàng óng ánh dưới nắng của anh lướt xuống chiếc cổ đã đỏ ửng, vẫn không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mặt anh. Nghĩ một lúc, cô lục trong túi vải đeo bên mình ra một chai nước suối chưa mở, hơi do dự đưa cho anh.

Apollo ngẩn người, rồi như sợ cô đổi ý liền vội vàng nhận lấy, nhưng lại không mở ra, chỉ lẩm bẩm: "Em đột nhiên biến mất khiến anh rất lo. Anh sợ em gặp chuyện gì, hoặc là anh đã vô tình nói điều gì khiến em thấy khó chịu. Hơn nữa, anh không có cách nào liên lạc với em, Jason mấy ngày nay cũng rối bời cả lên, anh chẳng moi ra được chút thông tin nào."

Đến lượt Kassandra đơ người. Phiên bản sự kiện của mỗi người khác nhau đến nực cười, cô lập tức nhận ra giữa họ hình như đang thiếu mất một mảnh ghép quan trọng nhất.

"À, em có gửi lời mời kết bạn cho anh, nhưng anh không chấp nhận. Em còn tưởng anh..."

"Lời mời?" Apollo nhắc lại, giọng đầy ngơ ngác. Dù cao lớn, khí chất nổi bật, ánh mắt xanh lam long lanh ấy lúc này lại trông có phần... ngây thơ vô tội.

Kassandra bắt đầu hiểu ra: "Em gửi lời mời trên mạng xã hội. Khi anh lên lầu, bạn em đã kéo em đi, em không kịp chào anh. Em không cố tình 'bùng' anh đâu. Em có để lại lời nhắn. Nhưng vì anh mãi không chấp nhận lời mời, em cứ nghĩ... chắc anh không muốn liên lạc với em nữa."

Apollo ngây ra nhìn cô vài giây, rồi bỗng nhắm mắt, như thể bị rút sạch sức lực mà ngồi thụp xuống. Anh cầm chai nước cô đưa, cả đầu và tay đều rũ xuống trước, rồi thở ra một hơi thật dài.

"May quá..."

Người mà anh cố hết sức để quên giờ lại xuất hiện trước mắt, Kassandra cảm thấy não mình như muốn đứng hình.

"Lúc đầu anh nhận được quá nhiều lời mời kết bạn kỳ quặc, còn bị spam tin nhắn, nên lâu rồi không vào lại tài khoản đó." Apollo che mắt lại, như không thể nhìn thẳng vào sự thật quá đỗi vô lý kia, nhịn không được dùng tay vuốt mái tóc mái về sau.

"Trời ơi..." Kassandra cũng muốn ôm đầu ngồi xổm tại chỗ.

Apollo ngẩng đầu lên, mái tóc bị xoa rối vểnh lên một lọn, dưới ánh nắng nhẹ nhàng đung đưa như chiếc râu nhỏ vui vẻ vẫy chào. Anh nhìn cô, hai mắt sáng rực, nụ cười như muốn làm tan chảy cả tim người đối diện: "Thật may quá, em không ghét anh."

Bình Luận (0)
Comment