Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 3

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Do sự tàn phá của trận động đất, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đồ đạc bên trong căn nhà đã thay đổi đến mức không nhận ra được. Nhưng trận động đất này đến nhanh mà đi cũng nhanh, khi mấy diễn viên lăn lê chạy ra đến cửa thì chấn động đã nhanh chóng dừng lại.

“Hộc, hộc…”

Mọi người vẫn chưa hoàn hồn, lảo đảo từ trong cửa đi ra, đứng trên phần đất trống thở hổn hển. Nhưng lúc này bọn họ mới đột nhiên phát hiện thiếu mất hai người, là Kỷ Ninh và Cố Sâm, hai người bọn họ vẫn chưa đi ra.

Bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Mấy người khẩn trương quay đầu nhìn vào bên trong cửa, vừa lúc thấy Cố Sâm đang đỡ Kỷ Ninh cả người đầy máu đi ra, trong lòng nhất thời hoảng hốt, lắp bắp hỏi: “Kỷ Ninh tiền bối, anh-anh đây là…”

“Kỷ tiền bối vì cứu tôi nên bị đèn treo đập bị thương.”

Cố Sâm mím môi, khuôn mặt tuấn tú âm u đầy mây đen, hiển nhiên là đang tự trách, hắn rũ mi nói xin lỗi với cậu: “…Thật xin lỗi, là tôi làm liên luỵ đến anh.”

“Chỉ bị trầy xước một chút mà thôi, đừng làm như kiểu tôi sắp chết đến nơi rồi.”

Kỷ Ninh ôm cánh tay đang chảy máu, gương mặt lạnh nhạt, giọng điệu cũng hờ hững như không. Nhưng thực tế cậu đau đến mức muốn khóc luôn rồi, nhưng vì thiết lập tính cách, cậu không thể không cắn răng nhịn đau chịu đựng.

Mức độ nhập vai giống hệt như cũ có liên quan mật thiết đến việc có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, chỉ cần một sơ sót không đáng có cũng có thể khiến nhiệm vụ thất bại. Kỷ Ninh không thể cho phép bản thân mình xảy ra điều đó.

Tất nhiên vì nhiệm vụ, Kỷ Ninh chắc chắn sẽ làm rất nhiều việc không có trong nguyên tác, chẳng hạn như trong tiểu thuyết《 Ảnh đế tinh tế trùng sinh 》cậu chưa từng cứu Cố Sâm, nhưng nó là một biến số có thể kiểm soát được, cậu chắc chắn sẽ làm cho hành vi của mình trở nên logic hợp lý hơn. Và những thay đổi do điều này mang lại cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.

Nhưng mà nó thật sự thật sự rất đau…

Tay đang ôm cánh tay bị thương của Kỷ Ninh hơi siết chặt, trong đầu nghĩ đến trận động đất vừa rồi, tâm tình vốn đang hỗn loạn của cậu càng trở nên nặng nề hơn.

Trong nguyên tác không hề xuất hiện trận động đất nào cả, khi đó Cố Sâm quay phim rất thuận lợi, hoàn toàn không có nhiều sóng gió như bây giờ, cho nên cậu cực kỳ nghi ngờ trận động đất này là do sự xuất hiện của Hoắc Vô Linh mang đến.

Cũng may mà cậu phản ứng kịp đẩy Cố Sâm ra. Tuy bị trầy xước một chút, nhưng xét về khía cạnh khác cũng coi như cậu đã xả thân cứu người, thiện cảm của Cố Sâm đối với cậu nhất định sẽ tăng lên.

Mà hành động cứu Cố Sâm cũng không có lo sẽ không phù hợp với thiết lập, Kỷ thiếu gia của nguyên tác mặc dù là lạnh lùng cao ngạo nhưng bản tính không xấu, tuyệt đối sẽ không phải là người thấy chết mà không cứu.

“Này mà chỉ là trầy da thôi sao?”

Nghe Kỷ Ninh giải thích, sắc mặt mấy diễn viên tái nhợt nhìn cậu máu đầy người, cảm thấy khó mà tin vết thương của cậu không nghiêm trọng. Nhưng biểu tình hờ hững kia của cậu lại không giống như đang giả vờ…

“Bây giờ thì vậy, nhưng cứ đứng tiếp như vầy thì sẽ không phải nữa.”

Kỷ Ninh nhìn bọn họ, lạnh lùng mở miệng: “Giờ tôi muốn quay về bên đoàn làm phim xử lý vết thương, nếu các cậu còn muốn ở lại nơi nguy hiểm này nữa thì cứ tự nhiên, tôi không theo mấy cậu.”

Vừa nói cậu vừa nâng tay lành lặn của mình chạm Cố Sâm một cái, thản nhiên nói: “Đỡ tôi về.”

Cố Sâm nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thuận theo gật đầu đồng ý, động tác cực kỳ nhẹ nhàng đỡ Kỷ Ninh đi về phía đoàn làm phim.

Mấy người khác tỉnh táo lại, lập tức đi theo.

Nhìn bóng lưng của Kỷ Ninh phía trước, bọn họ lại sợ hãi chuyện vừa xảy ra, nhưng đều bắt đầu có cái nhìn khác về Kỷ Ninh, khó tin mà nghĩ: Hóa ra người như Kỷ Ninh cũng biết cứu người? Họ cứ nghĩ rằng cậu ta nhất định là xem thường không thèm quan tâm đến những người khác…

Đoàn làm phim nhanh chóng phái phi hành khí đến đón bọn họ. Khi nhìn thấy vết thương đang chảy máu của Kỷ Ninh, nhân viên trong đoàn đều bị dọa cho sợ tái mặt, một bên vừa xử lý vết thương giúp cậu, một bên liên tục nói xin lỗi. Vì bọn họ chuẩn bị không tốt nên mới xảy ra chuyện như vậy, việc này cho dù có nói thế nào thì bọn họ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Đạo diễn nhanh chóng liên lạc với bác sĩ trạm y tế. Sau khi bác sĩ đến, để tiện cho việc kiểm tra và chữa trị, đầu tiên bác sĩ cẩn thận cắt bỏ phần tay áo dính máu của Kỷ Ninh, để lộ ra vết thương đẫm máu vừa dài vừa đáng sợ.

“Shh…”

Nhìn vết thương máu chảy đầm đìa, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê rần, còn cảm thấy cánh tay mình cũng bị đau theo.

Ngược lại bản thân Kỷ Ninh vẫn lộ ra vẻ mặt như không phải chuyện liên quan đến mình, thản nhiên nói một câu: “Xin hãy giúp tôi khôi phục càng nhanh càng tốt, cảm ơn.”

”Xin ngài hãy yên tâm.”

Thuốc của thời đại tinh tế có hiệu quả vô cùng nhanh chóng. Sau khi Kỷ Ninh uống thuốc điều trị xong, còn được phun một lớp thuốc xịt lên cánh tay đã được khử trùng của mình tạo thành một lớp màng thuốc, vết thương bên dưới liền bắt đầu chậm rãi khép lại.

“Mỗi giờ phun thuốc một lần, trừ đi lần vừa rồi thì còn ba lần nữa.”

Trên phim trường vừa xảy ra động đất, việc quay phim hôm nay đương nhiên sẽ bị dừng lại. Trên đường trở về, sau khi xử lý xong xuôi thì bác sĩ quay sang nói với những người khác: “Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một đêm đến mai là sẽ khỏi thôi.”

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

“Còn hai mươi phút nữa là đến khách sạn.” Nhân viên đoàn phim nhìn thời gian hiển thị trên thiết bị kết nối, hỏi Kỷ Ninh: “Ngài Kỷ Ninh, có cần chúng tôi cho người đến phun thuốc giúp cậu không?”

“Nếu được thì tôi muốn là người đến giúp.”

Cố Sâm nói: “Kỷ tiền bối bị thương là vì cứu tôi, tôi còn chưa có cơ hội xin lỗi và cảm ơn với tiền bối, hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội.”

Nếu là người khác thì Kỷ Ninh sẽ lập tức nói thẳng là mình tự làm, dù sao cũng chỉ là phun thuốc. Nhưng đây lại là Cố Sâm mở lời, cậu chẳng có lý do gì để từ chối cả, vì thế cậu chỉ liếc hắn một cái, sau đó liền nghiêng đầu quay đi, chống cằm lạnh nhạt nói: “Tùy cậu.”

“Cám ơn.”

Mặc dù thái độ của Kỷ Ninh lãnh đạm, nhưng Cố Sâm lại không để ý, ngược lại khoé môi hơi cong lên nở nụ cười, cả khuôn mặt điển trai thoáng trở nên vô cùng dịu dàng.

Tạm thời không nói chuyện Kỷ Ninh cứu mạng hắn thì hắn cũng không cảm thấy ghét Kỷ Ninh. Hơn nữa thật ra hắn đã nhìn ra được tính cách của Kỷ Ninh rất tốt, chỉ là thường xuyên nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi.

Từ sau khi sống lại, có được cái thân thể chịu hết sự xa lánh bài xích này, mặc dù hắn cũng không thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng việc Kỷ Ninh chủ động nói chuyện với hắn khi trước vẫn khiến hắn có chút thiện cảm với cậu.

Thậm chí Kỷ Ninh còn cứu hắn—— Cho đến khi nhìn thấy trên người Kỷ Ninh toàn máu là máu, Cố Sâm mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy trái tim của mình khẽ rung động, hắn vô cùng cảm kích Kỷ Ninh, đồng thời cũng vì hai người bọn họ mà cảm thấy sợ hãi và may mắn.

Sau đó Kỷ Ninh cố ra vẻ lạnh lùng lấy tay che lại vết thương, nhưng Cố Sâm vẫn tinh ý phát hiện ra đầu ngón tay của cậu đang phát run. Có lẽ là vì sợ hãi, hoặc cũng có lẽ là do đau đớn, nhưng bất kể là vì lý do gì thì đều khiến Cố Sâm nhanh chóng hiểu được Kỷ Ninh không phải lạnh lùng như cậu biểu hiện, mà là luôn che giấu cảm xúc tận sâu trong lòng.

Kể cả mặc kệ mấy diễn viên kia vào lúc đó, nhưng cậu cũng thầm nhắc nhở bọn họ ở lại chỗ này là cực kỳ nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Cố Sâm khẽ lắc đầu, những người hay cư xử trong ngoài không giống nhau hắn đã gặp không ít, bọn họ cư xử rất khéo léo nhưng thực tế lại là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Nhưng người cố ý ra vẻ lạnh lùng để cho mọi người thấy, che giấu ý tốt của mình trong bụng như Kỷ Ninh thật sự rất hiếm thấy.

Quả thật là một tính cách đáng yêu, nhưng nếu hắn nói như vậy, Kỷ Ninh chắc chắn sẽ rất tức giận.

Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Kỷ Ninh, khoé môi Cố Sâm lại muốn cong lên. Thấy cậu dường như không muốn bị làm phiền nữa, mọi người nhanh chóng đến phòng nghỉ khác trên phi hành khí, để lại Kỷ Ninh một mình yên tĩnh nghỉ ngơi.

Hắn cũng không vội trả lại ân tình cho Kỷ Ninh. Thời gian còn nhiều, có lẽ đây là một cơ hội để hắn phát triển mối quan hệ sâu hơn với Kỷ Ninh, ví dụ như làm bạn chẳng hạn. Đây là lần đầu tiên hắn muốn mở lòng kết bạn với một người từ sau khi sống lại.

Trong phòng nghỉ yên tĩnh lại, Kỷ Ninh tựa lưng vào sô pha mềm mại, nhắm hai mắt lại, nhìn qua giống như đang nghỉ ngơi, kỳ thật cậu lại đang kết nối với hệ thống trong ý thức, cậu muốn phản hồi về vấn đề Hoắc Vô Linh xuất hiện.

[Xin chào Kỷ Ninh, lần này cậu có yêu cầu gì?]

Một giọng nam trong trẻo mang theo âm sắc lạnh lùng của kim loại vang lên, nó tên là “Tương Lai”, là hệ thống riêng của Kỷ Ninh, phụ trách giúp đỡ cho Kỷ Ninh hoàn thành nhiệm vụ ở các thế giới, nhưng chỉ trừ khi nào Kỷ Ninh gọi nó lên, còn không nó sẽ không chủ động xuất hiện.

“Vừa rồi Hoắc Vô Linh đột nhiên xuất hiện, hắn đến tìm ta, ta có thể đã bị hắn gi.ết ch.ết.”

Kỷ Ninh nói: “Hắn là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết khác, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây chứ, sẽ không phải là bên vận Hành mấy người xuất hiện sơ hở gì đó chứ? Nếu đúng là vậy thì phiền mấy người lập tức sửa chữa lỗi này. Hơn nữa nhân dịp này trả lại năng lực của ta đi, ít nhất cũng phải để ta có khả năng tự vệ chứ.” 

[Đã rõ, tôi sẽ phản hồi lên cấp trên, sẽ có chuyên gia xác minh tình hình và giải quyết vấn đề sớm nhất có thể.]

Tương Lai nói: [Nhưng tình huống trước mắt còn chưa đủ để giải trừ phong ấn năng lực cho cậu, việc này rất quan trọng, cái này có thể sẽ ảnh hưởng đến hệ thống vận hành của thế giới này.]

Không phải lúc Hoắc Vô Linh đến đã ảnh hưởng rồi à, nếu không sao lại có trận động đất lúc nãy hả?

Kỷ Ninh nghĩ thế, nhịn xuống kiên nhẫn hỏi: “Vậy bọn họ phải bao lâu nữa mới giải quyết xong?”

[Thời gian không rõ, nhưng dự kiến sẽ mất khoảng một tuần.]

“Không được, thế thì quá lâu!”

Kỷ Ninh nghe vậy trực tiếp mở mắt ra, một tuần? Đến lúc đó có khi xác cậu lạnh ngắc luôn rồi, đấy là với tiền đề Hoắc Vô Linh có thể để lại thi thể cho cậu.

[…] Sau vài giây im lặng, Tương Lai nói: [Tôi sẽ nộp đơn xin mở phong ấn cho cậu, nhưng khả năng được chấp thuận gần như bằng không, vì hiện tại trước mắt chưa có bằng chứng nào thuyết phục rằng nguyên nhân xảy ra vấn đề là của bên chúng tôi.]

Kỷ Ninh nghe Tương Lai nói vậy cũng biết được việc mở phong ấn là không khả thi, nhưng cậu vẫn cảm thấy không cam lòng: “Nhưng nếu đó thật sự là vấn đề của mấy người, vậy nếu ta chết trên tay Hoắc Vô Linh chẳng phải là quá oan uổng à?”

[Sự xuất hiện của hắn thuộc về yếu tố ngoài ý muốn, nếu cậu bị hắn giết, tôi có quyền nộp đơn lên cấp trên xin cho cậu sống lại.] Tương Lai nói tiếp: [Xin hãy cẩn thận, Kỷ Ninh.]

…Hồi sinh? Rồi sống lại ở đâu? Sẽ không phải trực tiếp sống lại ngay trước mặt Hoắc Vô Linh đấy chứ, sau đó lại tiếp tục chịu sự tra tấn dã man đó?

Nghe Tương Lai nói, Kỷ Ninh vô cùng bất đắc dĩ, nhưng hiện tại cậu cũng biết không có cách nào khác, đành phải ngắt liên lạc với Tương Lai.

Bây giờ hy vọng duy nhất của cậu là bên điều hành hệ thống kia có thể xử lý vấn đề sớm nhất có thể, hoặc được chấp thuận mở phong ấn, nếu không thì an toàn tính mạng hiện giờ của cậu rất là căng não à….

Đúng lúc này bên có người gõ cửa, là Cố Sâm đích thân đến thông báo đã tới khách sạn, tới đỡ Kỷ Ninh xuống phi hành khí rồi đưa cậu về phòng.

“Lát sau tôi lại đến phun thuốc cho anh, anh nghỉ ngơi trước nhé.”

Cố Sâm dịu dàng cười với Kỷ Ninh, sau đó rời khỏi phòng.

Kỷ Ninh đứng trong phòng, khẽ kéo bộ quần áo dính máu trên người, đang nghĩ xem nên thay ra thế nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘bíp’, cửa sổ tự động không biết bị trục trặc chỗ nào, dưới tình huống cậu không khởi động lại tự mở ra một khe hở.

Chẳng lẽ Hoắc Vô Linh nhanh như thế đã trở lại?

Kỷ Ninh lập tức biến sắc, ngay sau đó cậu nhìn thấy ngoài cửa sổ có một con dơi nhỏ bay vào, đang vỗ cánh bay về phía cậu.

Con dơi nhỏ này cho Kỷ Ninh một cảm giác rất quen thuộc, trong nháy mắt một suy đoán nào đó xẹt qua trong đầu, mà lúc đó con dơi cũng đã bay tới trước mặt cậu.

“Xoạt…”

Một làn gió nhẹ thổi về phía cậu, con dơi biến mất giữa không trung, thay vào đó là một bóng người màu đen, từ trong áo choàng rộng thùng thình nhô ra một găng tay màu đen, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Kỷ Ninh.

Đây là một đàn ông trẻ tuổi, có mái tóc dài đen nhánh bù xù rũ ngang vai, theo động tác cúi đầu của hắn hơi tụt xuống, sau đó Kỷ Ninh liền cảm nhận được nụ hôn lạnh như băng trên mu bàn tay của cậu.

Đến khi người nọ ngẩng đầu lên lần nữa, lộ ra một khuôn mặt vô cùng khôi ngô, con ngươi đỏ sẫm giống như viên ngọc tuyệt mỹ, trong mắt hàm chứa đầy đau thương cùng phiền muộn, nhưng càng nhiều hơn là niềm vui sướng mãnh liệt. Hắn nhỏ giọng kêu:

“……Kỷ Ninh.”
Bình Luận (0)
Comment