Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 40

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Bị Vân Uyên vây ép đến tiến thoái lưỡng nan ở trên giường, tcằm hiếu niên ma tu bị hắn nắm lấy, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, muốn tránh né ánh mắt của Vân Uyên, nhưng rũ mắt chỉ thấy được ngón tay thon dài của hắn.

Cảnh tượng này giống với vài năm trước làm sao, thứ khác nhau duy nhất chính là hoàn cảnh của hai người hoàn toàn đảo ngược, thiếu niên trở thành bên bị động, mà Vân Uyên thì từng bước ép sát cậu.

Vân Uyên đưa tay kéo dây thắt áo của thiếu niên, làn da trắng tuyết lộ ra, hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu niên khiến kẻ khác say mê, ánh mắt Vân Uyên u ám, hơi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu niên.

“Không…..Không được!”

Trong cơn hoảng loạn, rốt cuộc thiếu niên vẫn nhớ tu vi của mình cao hơn Vân Uyên, chợt đưa tay ra điều động một ít linh cơ, đẩy người bên cạnh mình ra.

Cậu vừa ngượng ngùng vừa tức giận chà xát cánh môi của mình, giận dữ nhìn Vân Uyên bị đẩy xuống giường, nhưng lại không giấu được ánh mắt mềm mại ngập nước: “Xin Vân đạo hữu tự trọng, ta không có hứng thú với ngươi.”

“Thiếu tông chủ không có hứng thú với ta, nhưng ta một lòng ngưỡng mộ Thiếu tông chủ, chỉ nguyện kết nên lương duyên cùng ngươi.”

Vân Uyên xuống giường, sửa sang lại đạo bào trắng sạch sẽ của mình, nhìn thiếu niên trên giường, khẽ mỉm cười, tóc đen làm bật lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày thoáng chốc hoạt sắc sinh hương*, lộ ra vài phần dụ hoặc mê người.

*Hoạt sắc sinh hương (活色生香): 1.Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt | 2. phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người | 3. lời văn sinh động cuốn hút (do thành ngữ tgia dùng, kbiet thay thế nào nên để vậy thôi:’>)

Hắn nói.

“Một ngày ngươi không đồng ý, ta liền ngày ngày đến tìm ngươi, một năm ngươi không đồng ý, ta liền hàng năm đến tìm ngươi.”

“Đã trêu chọc ta thì không có đạo lý nửa đường vứt bỏ ta.”

Dứt lời, hắn xoay người đi ra, khi đi đến cửa đình viện, nữ tu canh giữ ở nơi này đứng dậy chào hắn, nhìn thấy mái tóc đen rối tung của hắn, nàng không khỏi ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đệ tử ma tu tuấn tú lúc nãy rời đi đã trở lại.

“Ta vẫn không cam lòng.”

Ma tu đi đến trước mặt nữ tu, vừa chua xót vừa bực bội mà nói: “Ngươi hỏi tiểu sư đệ một chút xem, người y ái mộ rốt cuộc là kẻ nào, nếu ta biết thì nhất định ta——”

“Là ta.”

Vân Uyên lướt qua bọn họ, mới đầu cả hai đều giật mình, ánh mắt nữ tu lộ ra vài phần nghi hoặc, cười hỏi: “Ý của Vân đạo hữu là gì?”

“Người trong lòng Thiếu tông chủ của các ngươi chính là ta.” Vân Uyên liếc mắt nhìn đệ tử ma tu, lạnh nhạt nói: “Sau này đừng dây dưa với y nữa, y đã có ta rồi.”

“……”

Hai người Thất Tình Tông không khỏi thất thố, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ngơ ngác nhìn Vân Uyên ngự kiếm đi mất, một hồi lâu sau, ma tu mới kịp phản ứng lại, sắc mặt tái mét, há miệng th.ở dốc, đôi môi cứ mấp máy, chợt phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.

“Vân Uyên!! Ta giết ngươi!!”

ᓚᘏᗢ

Đại bỉ đạo ma lần này khiến mọi người cực kỳ yêu thích, mới đầu mục đích của các môn phái chính là tranh đoạt quyền sở hữu linh giới, nhưng theo diễn biến của đại bỉ, càng lúc càng có nhiều tu sĩ quên mất mục đích này, trái lại còn đặc biệt chú ý cuộc tranh đấu giữa Thất Tình Tông và Tịnh Hư Cung.

Nói đúng hơn là tranh đấu giữa đệ tử Thất Tình Tông và Vân Uyên, từ sau ngày ấy, người của Thất Tình Tông tựa như phát điên lên vậy, bắt đầu tìm trăm phương ngàn kế nhắm vào Vân Uyên ở trong đại bỉ.

Tiếc rằng cái danh thiên tài của Vân Uyên chẳng phải hàng giả, trái lại chỉ có hơn chứ không kém, cùng một cảnh giới nhưng chẳng ai xứng là đối thủ của hắn, từng đệ tử Thất Tình Tông một lên xuất chiến, nhưng chỉ nhận được kết cục bị đánh tan tác mà kết thúc.

Càng về sau bọn họ lại nghĩ ra đủ loại ám chiêu, nhưng đáng tiếc nơi này là địa bàn của Tịnh Hư Cung, không cho phép bọn họ làm loạn, vậy nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Uyên vượt lên dẫn đầu trong đại bỉ, tức đến nổ phổi nhưng hoàn toàn bó tay hết cách.

Chẳng qua là Vân Uyên…

Chẳng qua chỉ là một tên Vân Uyên tầm thường thôi…

Rõ ràng hắn không quá mức đặc biệt, cùng lắm chỉ là có chút tuấn mỹ, tư chất có hơi cao chút chút, còn là đệ tử thân truyền của Điện chủ điện Thiên Hà, tương lai tiền đồ vô lượng….. Nhưng cái này còn lâu mới đủ để hắn độc chiếm tình cảm của Thiếu tông chủ bọn họ, còn tới trước mặt họ diễu võ dương oai nữa!

Đệ tử Thất Tình Tông hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không hề nghi ngờ rằng Vân Uyên bịa đặt, chẳng bằng nói bọn họ hy vọng đây là lời nói dối của hắn, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Thiếu tông chủ, bọn họ đã biết không thể toại nguyện rồi.

Vân Uyên ngày ngày kiên trì đi tìm thiếu niên, không gặp được cậu thì không về, gặp được cậu rồi thì càng không chịu về, mỗi lần đều bức ép thiếu niên đến mức cậu phải trốn sau lưng phụ thân là Tông chủ, lúc ấy Vân Uyên mới chịu quay về chỗ ở của mình.

Nhưng đệ tử của Thất Tình Tông không có mù, bọn họ đều biết thời gian tu đạo của Vân Uyên rất ngắn ngủi, hiện giờ tu vi còn chưa bằng Thiếu tông chủ, nếu Thiếu tông chủ không có tình ý gì với Vân Uyên thì đã có thể dễ dàng đuổi hắn quay về, việc gì để bị bức ép đến chật vật như vậy chứ.

Huống hồ chi Thiếu tông chủ cũng rất vui vẻ, mỗi lần Vân Uyên đến, nếu không nắm chặt lấy tay y thì cũng ôm lấy y, Thiếu tông chủ tức giận nhưng cũng không giấu được sự ngượng ngùng, Vân Uyên đi rồi, y lại đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng của Vân Uyên, một hồi lâu sau mới trở về.

Lâu dần, đệ tử Thất Tình Tông đã cắn muốn nát răng, nhưng trong lòng cũng biết mình không thể nào giết Vân Uyên, căm tức thù hận dần dần biến thành chết lặng, chỉ ngóng trông Thiếu tông chủ tự mình ra tay thanh trừ cái tên vô liêm sỉ đáng chết thiên đao vạn quả này.

Còn mấy môn phái khác, đa phần đều cảm thấy mới mẻ, trước đây không phải bọn họ chưa từng thấy đệ tử ma tu và đệ tử đạo môn dây dưa mờ ám với nhau, nhưng tất cả đều là ma tu quấn lấy người của đạo gia, mà hai nhân vật này thì lại ngược lại, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được cảnh này.

Tất cả mọi người đều tò mò không biết Thất Tình Tông và Tịnh Hư Cung sẽ xử lý việc này như thế nào, nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là thái độ của Tông chủ và ba vị điện chủ đều rất lập lờ không rõ, không ủng hộ nhưng cũng không ngăn cản, dường như đều định tùy ý để bọn họ thuận theo tự nhiên.

Nhưng khi đại bỉ tông môn sắp kết thúc, Kỷ Ninh lại nhanh chóng trốn ra ngoài Tịnh Hư Cung, tựa như muốn thoát khỏi sự dây dưa của Vân Uyên.

Cảnh giới tu vi của cậu còn cao hơn Vân Uyên, một khi đã che giấu hành tung mà chỉ dựa vào bản thân Vân Uyên thì không thể nào tìm được cậu.

Đệ tử Thất Tình Tông vì thế mà tung tăng reo hò, chạy khắp nơi thông báo tin vui này, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến con mắt của bọn họ trừng muốn rớt xuống—— Tông chủ vậy mà lại đưa lệnh bài có khí tức của Kỷ Ninh giao cho Vân Uyên.

“Đi đi, dẫn hắn về đây.”

Tông chủ ý vị sâu xa nói với Vân Uyên.

“Chỉ với thứ này, bất luận hắn trốn tới nơi nào ngươi cũng có thể tìm được tung tích của hắn.”

Ngày hôm ấy, ngọn núi nơi Thất Tình Tông tọa lạc vang vọng từng tiếng quỷ khóc sói gào, Vân Uyên cầm lấy lệnh bài lao thẳng một đường, chẳng bao lâu sau đã tìm được chỗ của Kỷ Ninh.

Khi đó Kỷ Ninh đang làm khách ở động phủ của một vị bằng hữu ma tu, thấy Vân Uyên đến, tay cầm chén rượu lập tức run lên, dường như có chút sợ hãi.

Bằng hữu của cậu là một nữ ma tu diễm lệ, dạo gần đây cũng nghe loáng thoáng việc Vân Uyên theo đuổi Kỷ Ninh, thấy phản ứng của cậu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, cười hỏi.

“Đệ đệ ngoan, nếu ngươi không muốn nhìn thấy tiểu tử Tịnh Hư Cung kia thì tỷ tỷ giết hắn giúp ngươi nhé?”

“Không được!”

Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vàng ngăn cản bằng hữu, bằng hữu lại nở nụ cười trêu tức, rõ ràng đang chọc cậu.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, thiếu niên hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua một bên, bằng hữu không trêu y nữa mà bày cho y một kế.

“Ta nói nè, hay là chúng ta đóng kịch đi, ta làm bia đỡ đạn cho ngươi, ta giúp ngươi thoát khỏi Vân Uyên, làm hắn hết hy vọng, thấy sao hả?”

“Cái này có hiệu quả không?” Nhưng thiếu niên lại là dáng vẻ không tin tưởng lắm.

“Tỷ tỷ đảm bảo với ngươi.” Bằng hữu vỗ vỗ ngực: “Nếu không thì tỷ tỷ chắc chắn sẽ để cho hắn khóc lóc chạy về.”

……

“Xin ngươi đệ đệ ngoan, ngươi tha cho tỷ đi, tỷ đánh không lại tên Vân Uyên kia đâu…..”

Nhưng ai ngờ lúc sau người thật sự muốn khóc lại là bằng hữu của thiếu niên, nhìn thấy tia sáng từ bên ngoài đang đuổi theo hướng bọn họ, nàng sợ đến hoảng loạn.

Ai lại ngờ tốc độ tu đạo của Vân Uyên lại nhanh đến thế, trong giới tu chân này, trăm năm chỉ là một cái búng tay, giờ chỉ mới bao lâu chứ, lúc trước Vân Uyên còn chưa bắt kịp nàng kia thế mà đã sớm vượt qua tu vi nàng, này đâu chỉ là thiên tài đệ nhất đạo môn, phóng mắt nhìn toàn giới tu chân cũng chẳng có nhân vật nào như hắn.

Nếu tiếp tục giữ thiếu niên bên người thì cái mạng nhỏ này của nàng có thể giữ được hay không vô cùng khó nói. Lại nói, xem như nàng đã nhìn ra, hai người này một đuổi một chạy, rõ ràng là tình thú của riêng bọn họ, nàng chen vô xem náo nhiệt làm gì chứ?

Nghĩ đến đây, bằng hữu không kìm được mà vội vàng chạy thoát thân, lúc tia sáng bổ xuống thì chỉ còn một mình thiếu niên đứng ngay chỗ đó.

“Vân……”

Thiếu niên mấp máy đôi môi, đang muốn lên tiếng thì bị Vân Uyên cúi đầu hôn trước, nhiều năm trôi qua, kỹ thuật hôn của Vân Uyên đã gần như thuần thục, thiếu niên thì ngây ngô hơn, cũng không biết ai mới giống người của Thất Tình Tông hơn.

“Hôm nay là sinh thần của ta.”

Đợi đến khi hai người chẳng thở nổi nữa, Vân Uyên mới thả thiếu niên ra, cúi đầu ôm y vào trong lòng, khẽ cười hỏi: “‘Khuyết Nguyệt’ của ta đâu rồi?”

“Đã nói ta đã ném thanh kiếm kia rồi.” Gương mặt thiếu niên yêu kiều như hoa đào, thở hổn hển nói: “Cũng không phải thứ tốt gì, vô dụng với ta, hà tất gì phải giữ lại.”

“Đó là kiếm của ta, sao ngươi có thể tùy tiện vứt bỏ?”

“Lúc ấy ngươi cũng không muốn,” Thiếu niên trừng mắt nhìn hắn: “Nào có thể xem là của ngươi?”

“Đã tặng cho ta thì chính là đồ của ta, ngày sau chắc chắn ta sẽ coi nó như bảo bối.”

Vân Uyên nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt thiếu niên, thấp giọng dỗ dành: “Ta biết thật ra ngươi vẫn luôn giữ nó, ngoan nào, đưa nó cho ta đi, trở về cùng ta, cử hành đại điển hợp tịch, kết làm đạo lữ, từ đây về sau vĩnh viễn không rời khỏi ta, có được không?”

“……”

Sau một hồi lâu cúi đầu yên lặng, thiếu niên chậm rãi nói: “Vậy ta có một điều kiện.”

“Ngươi nói đi.” Vân Uyên nhận ra y dần mềm lòng, lập tức vui vẻ trong lòng, dịu dàng nói.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi có thể tiến vào Hóa Thần cảnh trước ta thì ta sẽ tặng ‘Khuyết Nguyệt’ cho ngươi.”

Hiện giờ thiếu niên và Vân Uyên đều ở Nguyên Anh viên mãn, chỉ cách Hóa Thần cảnh một bước, nhưng một bước này khó như lên trời, khiến không biết bao nhiêu tu sĩ giáo ngã xuống hòa vào đất cát ôm hận mà chết, chẳng ai dám nói mình chắc chắn có thể đạt tới Hóa Thần cảnh.

Nhưng Vân Uyên chẳng hề do dự, thản nhiên gật đầu, thuận theo đồng ý với thiếu niên: “Được.”

“Dáng vẻ này của ngươi…..” Thiếu niên híp mắt, lộ ra vào phần bất mãn: “Có chắc là tiến vào Hóa Thần cảnh trước ta không hả?”

Vân Uyên mỉm cười: “Ta chỉ muốn kết thành đạo lữ với ngươi mà thôi.”

Khuôn mặt của thiếu niên đỏ lên, lúng túng không biết nên nói gì, Vân Uyên nắm lấy tay y, nói: “Đột phá cảnh giới ở bên ngoài rất nguy hiểm, trở về môn phái cùng ta được không? Ta đưa ngươi về Thất Tình Tông.”

Thiếu niên gật đầu, hai người quay về Thất Tình Tông, thấy rốt cuộc Thiếu tông chủ cũng chịu trở về, trên dưới Thất Tình Tông ai ai cũng vui mừng, nhưng nhìn thấy cái tên Vân Uyên chướng mắt đứng bên cạnh y thì cõi lòng tan nát không thôi, biết âm mưu của tên tiểu tử này xem chừng là đã thành rồi.

“Đợi ta tiến vào Hóa Thần cảnh, ta sẽ đến tìm ngươi.”

Vân Uyên xoa đầu thiếu niên rồi rời khỏi Thất Tình Tông, trong mấy năm sau ấy, vì đang trong trạng thái bế quan nên khi đến sinh thần hắn, hắn cũng không đến đòi “Khuyết Nguyệt”, chỉ dùng thần thức và phi kiếm để truyền âm đến.

Mỗi khi nhìn thấy phi kiếm kia bay ngang qua vùng trời Thất Tình Tông, các đệ tử đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này tu vi của Vân Uyên quá cao thâm, bọn họ đã đánh không lại, chỉ có thể nén giận giả vờ như không thấy.

Lại thêm một năm đến sinh thần của Vân Uyên, hắn không truyền âm nữa mà có sứ giả của Tịnh Hư Cung đến thăm hỏi Thất Tình Tông, nói Vân Uyên đã đột phá Hóa Thần cảnh, vài ngày nữa sẽ cử hành đại điển, cũng mời người Thất Tình Tông đến dự.

Đạo môn và ma môn trước giờ đều có ngăn cách, nếu đối phương xuất hiện Hóa Thân cảnh chân nhân* thật thì đối với bên còn lại cũng không phải chuyện tốt gì, chứ đừng nói đến muốn mời môn phái đối phương đến dự lễ.

*Chân nhân: đạo giáo nói đến những người tu hành đắc đạo, thường dùng làm danh hiệu như ‘Thái Ất chân nhân’, ‘Ngọc Đỉnh chân nhân’.

Nhưng nhiều năm trôi qua, quan hệ giữa Tịnh Hư Cung và Thất Tình Tông đã hòa hoãn đi rất nhiều, bây giờ nhận được lời mời, đối với hai bên mà nói vô cùng tự nhiên, Tông chủ cũng nở nụ cười nhận lời, dò hỏi con trai mình: “Ngươi có muốn đi với ta không?”

“…… Nếu phụ thân muốn thì ta sẽ đi với người.”

Kỷ Ninh cúi đầu như đồng ý, có điều tất nhiên là cậu muốn đi rồi, bởi vì đến hiện giờ, đây là thời khắc cậu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của thế giới này.

Thế giới tu chân có tính đặc thù, điều kiện phán xét nam chủ yêu cầu khác với các thế giới khác, trong thế giới này, cậu cần phải dung nhập sự tồn tại của mình vào “Đạo” của Vân Uyên thì mới tính là thành công.

Mà cơ hội mấu chốt nhất chính là khi Vân Uyên tu đến cảnh giới Hóa Thần, khoảnh khắc ký ức kiếp trước thức tỉnh này cậu nhất định phải nắm chắc.

Tịnh Hư Cung cử hành đại điển Hóa Thần của Vân Uyên, ngoại trừ các môn phái đạo môn ra thì còn có tông chủ và Thiếu tông chủ của Thất Tình Tông.

Đối với việc này, các tông môn khác cũng không cảm thấy bất ngờ, hơn trăm năm qua, trong giới tu chân không ai không biết, Vân Uyên chân nhân mới lên chung tình với Thiếu tông chủ Thất Tình Tông Kỷ Ninh, nếu cậu không đến thì mới khiến bọn họ bất ngờ.

Sau khi đại điển bắt đầu, Vân Uyên đã tiến vào Hóa Thần cảnh xuất hiện trước mặt mọi người, khí chất của hắn trở nên mơ hồ hư vô, hệt như hư ảnh ảo giác, gió nhẹ lướt qua vạt áo trắng như tuyết của hắn, cứ như thân ảnh của hắn ngay khắc đó sẽ tiêu tán trên thế gian này.

Hình ảnh này không khỏi khiến đám chân nhân đang ngồi sinh ra cảm giác khác thường, bọn họ chưa từng cảm nhận được điều này trên người các tu sĩ Hóa Thần cảnh khác, tựa như là tu sĩ sắp tiến vào Đại Thừa hư không, có điều bọn họ còn chưa kịp nghĩ lại thì khí chất trên người Vân Uyên đã biến mất, khôi phục lại trạng thái bình thường.

Chỉ có Kỷ Ninh mới biết, đây là do Vân Uyên khôi phục ký ức ở Đại Thừa cảnh kiếp trước của hắn nên mới có trạng thái xuất hiện trong nháy mắt như vậy.

Đại điển cử hành thuận lợi, sau khi kết thúc, Tịnh Hư Cung cố ý mời Kỷ Ninh gặp riêng Vân Uyên, người trong Thiên Hà Điện đã đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Chúc mừng ngươi đã tiến vào Hóa Thần cảnh.”

Thiếu niên nhìn Vân Uyên, vẻ mặt dường như có chút vui vẻ pha lẫn chút ngượng ngùng, lấy Khuyết Nguyệt từ trong nhẫn Tu Di ra, đưa nó cho Vân Uyên.

“Bây giờ thanh kiếm này….. Cho ngươi đó.”

Ánh nến trong điện leo lét, ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ len vào, nhưng do không phải trăng tròn, Khuyết Nguyệt cũng không phát ra ánh sáng rực rỡ, nhưng tay của thiếu niên dưới ánh trăng càng trở nên trắng nõn bắt mắt.

Vân Uyên đứng trước mặt cậu, không nhận kiếm ngay mà chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên.

Sau khi bước vào Hóa Thần cảnh, hắn đã khôi phục ký ức kiếp trước. Ở đời trước, hắn là điện chủ điện Thiên Hà, tu vi đã đạt đến Đại Thừa viên mãn, cách Độ Kiếp cảnh một bước xa, nhưng khi tính được thiên cơ thấy mình độ kiếp thất bại chỉ vì đạo tâm chưa viên mãn.

Hắn biết là do mình lựa chọn “Đạo” có thiếu sót, vì vậy hắn tán công chuyển thế, cũng phong ấn ký ức của mình chỉ vì hy vọng sau này hắn có thể tìm được “Đạo” bất đồng, bù đắp đạo tâm thiếu hụt của mình.

Thật ra một khoảng thời gian trước khi cử hành đại điển, hắn đã phá cảnh thành công, nhưng hắn cũng không lập tức xuất quan, mà vẫn luôn một mực dò xét bản thân, cùng với quan hệ của hắn và Kỷ Ninh.

Khôi phục ký ức kiếp trước khiến hắn như bị tách thành hai người, một người là hắn của kiếp này, một người là hắn của kiếp trước.

Kiếp này hắn có ràng buộc trong tâm, đối với người trong tâm ấy yêu thương vô bờ, mà kiếp trước hắn chỉ theo đuổi tiêu dao tự tại và đại đạo trường sinh, vừa có tình lại vô tình, đã có thể bao dung vạn vật, nhưng cũng thông suốt trống rỗng, trái tim không vướng bụi trần, không thứ gì có thể khiến hắn để tâm.

Kiếp trước hắn gần tiến vào Độ Kiếp thì mới nhận ra đại đạo mà mình đã chọn lựa không phù hợp với mình, vậy nên hắn mới tán công bắt đầu lại từ đầu, cho bản thân thêm một cơ hội để lựa chọn, hiện giờ đã tu đến Hóa Thần cảnh, hắn lại một lần nữa đối mặt với sự lựa chọn, nhưng hắn không thể đi con đường mình đã từng đi ban đầu được nữa.

Vậy Đạo ở kiếp này của hắn sẽ là gì đây?

“Ngươi còn muốn không hả? Nếu không muốn thì giờ ta sẽ ném nó đi thật đó.”

Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên trong đại điện, đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn Vân Uyên, vừa mang theo tia giận dỗi nhưng cũng ẩn giấu vài phần bất an, tựa như sợ Vân Uyên sẽ lại từ chối mình.

Nhìn vào mắt cậu, trong lòng Vân Uyên mềm nhũn, vô thức đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay của thiếu niên, nhận lấy linh kiếm nọ, dịu dàng ôm lấy thiếu niên.

Đời này của hắn, lúc khởi đầu hoàn toàn giống với đời trước, chỉ một đường truy tìm đại đạo, nhưng sau khi gặp được thiếu niên, tất cả đều đã nghiêng trời lệch đất rồi.

Hắn cố gắng đủ mọi mặt, tất cả chỉ vì muốn ở bên thiếu niên, mà thậm chí tình ái trong lòng hắn đã khiến tốc độ tu luyện vượt xa kiếp trước, dường như chẳng gặp bất cứ bình cảnh nào tiến vào Hóa Thần cảnh, hoàn hảo nhận lấy thanh linh kiếm thiếu niên đã tặng cho mình.

Có lẽ hắn đã sớm có đáp án rồi, đạo của hắn phải tâm linh tương hợp, tiêu diêu tự tại đơn độc không phải là đại đạo mà hắn chân chính theo đuổi, hắn không phải là kẻ vô tình, vốn dĩ trong lòng có tình, mà bây giờ, hắn đã gặp được tình của mình.

Kỷ Ninh chính là tình của hắn, là đạo của hắn.

Một khắc này, kiếp này và kiếp trước của Vân Uyên rốt cuộc cũng đã dung hợp thành một, khiến đạo tâm của hắn đã hoàn toàn viên mãn.

Hắn ôm thiếu niên vào lòng, khẽ hôn lên trán cậu, khẽ cười hỏi.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu chấp nhận ta rồi?”

Thiếu niên yên lặng rũ mắt, cũng không tránh khỏi lồng ng.ực hắn, Vân Uyên thầm vui mừng, càng ôm chặt thiếu niên hơn, hôn lên đôi môi cậu.

“Ngươi và ta kết thành đạo lữ, sau này phải sống bên nhau thật lâu, vĩnh viễn không chia lìa.”

Nhưng ngay ngày hôm sau, thiếu niên đột nhiên biến mất.

Không có bất cứ dấu hiệu nào, bất luận là Vân Uyên hay hai bên môn phái, tất cả mọi người đều đi khắp nơi tìm cậu, Tông chủ và Điện chủ cũng tính toán thiên cơ, suy đoán tung tích của cậu, nhưng chỉ có thể biết được cậu vẫn chưa chết, ngoại trừ cái này thì chẳng còn tin tức nào cả.

Hôm nay hai ngàn năm qua đi, hắn tiến vào Độ Kiếp kỳ cũng đã hơn mấy trăm năm, cuối cùng, một lần nữa tái ngộ Kỷ Ninh.

Hai ngàn năm thống khổ cùng vấn vương không quên đã sớm khiến đạo tâm của Vân Uyên phủ kín bụi trần.

Nhưng hắn không từ bỏ được.

Nếu từ bỏ Kỷ Ninh thì cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ đạo của hắn, là muốn hắn chết thêm một lần.

Bị Vân Uyên chất vấn vì sao lại vứt bỏ hắn, Kỷ Ninh cúi đầu nhìn chén rượu trên bàn, trầm mặc một hồi lâu mới đáp lại hắn.

“Thì như lời ta vừa mới nói, ta phải trở về quê hương của ta.”

“Cố hương của ngươi quan trọng với ngươi đến như vậy sao?”

“Rất quan trọng.” Kỷ Ninh chậm rãi gật đầu: “Giống như ngươi đối với đại đạo ngươi theo đuổi vậy, tâm nguyện duy nhất của ta chính là gặp lại người nhà, vậy nên ta nguyện ý làm bất cứ việc gì.”

“Được, cứ cho là vậy đi.” Vân Uyên nói: “Bây giờ ngươi vì kẻ khác mà đến xin ta phá cấm trận, cái này cũng vì ngươi muốn trở về quê hương sao?”

Kỷ Ninh bị hỏi đến á khẩu, Vân Uyên cong cong khóe môi mỉm cười, con ngươi u ám: “Ngươi thật lòng thật dạ với kẻ khác như vậy…… Không sợ ta sẽ giế.t ch.ết hắn?”

Không đợi Kỷ Ninh trả lời, hắn rũ mắt rót cho mình chén rượu, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ngươi nguyện ý ở lại nơi này với ta một trăm năm, nhưng nào có đủ, thứ ta muốn là đời đời kiếp kiếp của ngươi cơ.”

Trong một cái chớp mắt, thần thức của Kỷ Ninh đã bị đẩy ra ngoài Khuyết Nguyệt, Kỷ Ninh đứng trước Khuyết Nguyệt một lúc, chợt thở dài, vốn định trở về chỗ của Ứng Thiên Thu để sáp nhập hai thần thức vào nhau, nhưng đột nhiên cảm giác được thân thể ở bên đó của mình dường như có chuyện gì đó.

Cậu chuyển thần thức chính của mình qua thân thể bên đó, lúc này cậu, thiếu nữ và Tần Như Vọng đang trên đường đến biển Vô Lượng, nghe nói nơi ấy là một vùng đất rất an toàn.

Bọn họ đã khởi hành được vài ngày, nhưng biển Vô Lượng rất xa, vì để tránh tai mắt của người khác nên bọn họ chỉ ngồi trên xe ngựa bình thường, hiện giờ cùng lắm  đã đi được nửa đường, nhưng ngay lúc này bên ngoài cửa sổ xe ngựa lại truyền đến tiếng sóng biển và hương vị vừa mặn vừa tanh của biển cả.

Kỷ Ninh chợt phát hiện trong xe vậy mà chẳng có người nào, cậu dùng thần thức cảm nhận một chút, xung quanh đúng thật là vắng vẻ làm cậu hơi biến sắc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Lộc cộc… Lộc cộc…”

Xe ngựa chầm chậm dừng lại, gió biển lạnh lẽo ướt át từ bên ngoài thổi vào, thổi bay tấm rèm, khung cảnh bên ngoài dần lộ ra, là đang ở bờ biển.

Kỷ Ninh đợi trong xe một hồi lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh nào chỉ đành xuống xe, khi cậu đặt chân lên mặt đất, cát dưới chân đột nhiên biến đổi, biến thành đáy thuyền gỗ, thuyền nhỏ nhẹ nhàng đong đưa theo con sóng, ngọn đèn treo ngay mũi thuyền cũng chập chờn lay động theo.

Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tất cả đều là mặt biển mênh mông, dưới ánh trăng, sóng nước lấp loáng khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác u buồn.

Nhưng ngay lúc này, Kỷ Ninh bỗng nhiên nghe được một khúc nhạc mơ hồ, hơn nữa càng lúc càng gần, dần dần lấn át tiếng sóng biển.

Đây là một khúc tiêu, tiếng tiêu hòa cùng ánh trăng, vừa làm tĩnh mịch và đẹp đẽ đến lạ, vừa quen thuộc khiến trong lòng Kỷ Ninh có chút hoài niệm. Mà ngay lúc này một chiếc thuyền nhỏ rẽ nước trôi dạt về phía Kỷ Ninh, một bóng người dần hiện lên trước mắt Kỷ Ninh.

Thiếu niên mặc y phục xanh nhạt thả tiêu bên môi xuống, tiếng tiêu dừng lại, quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh.

Dưới ánh trăng, mái tóc đen dài của hắn bị gió biển thổi bay, gương mặt tuấn mỹ nhã nhặn lộ ra nét nhợt nhạt và lạnh lùng, nét mặt dường như có chút u buồn không tan được, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Ninh, tất cả đã hóa thành vui mừng nho nhỏ, vươn tay về phía Kỷ Ninh, nói.

“Hồ ly nhỏ, ngươi còn nhớ ta không?”
Bình Luận (0)
Comment