Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 45

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Kỷ Ninh bị Leigh gọi bằng cái tên thân mật như vậy thì không khỏi sững sờ, phải mất mấy giây sau mới phản ứng được.

Không thể không nói loại cảm giác này thực sự quá quái dị, lúc trước khi công lược trong thế giới của Leigh, tên này nói thật là cực kỳ cố chấp, đừng nói là tên, ngay cả chữ “thầy” phải đến gần cuối truyện mới bắt đầu gọi.

Giai đoạn này ở lúc trước Leigh toàn bưng cái mặt lạnh suốt ngày, từ chối nở một nụ cười nào với pháp sư Vong linh uy hiếp hắn.

“….”

Kỷ Ninh dùng ánh mắt dò xét đánh giá thiếu niên trước mặt, nụ cười trong sáng, có chút khí chất nhẹ nhàng khoan khoái riêng của thanh niên trẻ tuổi. Bị Kỷ Ninh nhìn như vậy hắn hơi mím môi lộ ra vẻ mặt xấu hổ, khe khẽ gọi một tiếng: “Thầy ơi?”

Không được, cậu vẫn không quen chung sống với Leigh như người yêu, dù trước đây cậu công lược Leigh cũng không tồi, nhưng cái này là hai chuyện khác nhau.

Kỷ Ninh lắc đầu, vừa muốn hủy bỏ cái đề nghị này thì trước mặt bỗng hiện lên lựa chọn mới.

「Leigh đã nói với bạn rằng các bạn muốn đóng giả người yêu đi chu du đại lục, bạn lựa chọn:」

「Một: Đồng ý lời đề nghị này, dùng thân phận người yêu mà chung sống.」

「Hai: Từ chối, đổi thân phận, trực tiếp đóng giả thành vợ chồng.」

「Ba: Từ chối, đổi sang thân phận thú vị hơn, ví dụ như pháp sư hắc ám cùng với nam sủng của hắn.」

Kỷ Ninh: “…”

“Thầy, chẳng lẽ ngài không muốn đóng giả người yêu với tôi sao?”

Sự im lặng kéo dài của cậu làm trong mắt Leigh thoáng qua sự thất vọng, nhưng hắn vẫn vô cùng săn sóc nói: “Nếu như ngài không muốn làm như thế, vậy tôi——”

Lời thiếu niên còn chưa nói xong môi của hắn đã bị pháp sư dùng ngón tay đè lại, ngăn cản lời hắn sắp nói.

Ngón tay thon dài của pháp sư hắc ám lướt nhẹ qua nâng cằm thiếu niên lên, sau đó thiếu niên liền cảm giác được trên mặt truyền đến một xúc cảm mềm mại, là thầy của hắn nhẹ nhàng hôn hắn.

“….”

Leigh chớp mắt, không khỏi biểu lộ vẻ mặt bất ngờ, vô thức giơ tay chạm nơi mình được hôn.

Kỷ Ninh nhìn hắn rồi bỗng nhiên nở một nụ cười, nụ cười đẹp đến mức khiến người ta chẳng thể dời mắt.

Cậu nói: “Ta có thể đóng giả làm người yêu với ngươi, miễn ngươi làm nổi.”

Nói xong cậu xoay người bay lướt ra ngoài, để lại mình thiếu niên đứng tại chỗ.

Leigh khẽ vuốt nơi mới được Kỷ Ninh chạm qua, ánh mắt mềm nhũn lại cháy bỏng, nhỏ giọng nỉ non.

“Tất nhiên là tôi không có vấn đề gì… Thầy à, tôi rất mong chờ đó.”

(ˉ﹃ˉ)

Thị trấn vào đêm, trên đường phố sáng rực ánh đèn đuốc, chói sáng như ban ngày, cũng phản chiếu tất cả mọi thứ hết sức rõ ràng.

Cuộc sống về đêm của dân cư trong thị trấn hết sức phong phú, những người đàn ông lớn tuổi chơi đàn phong cầm*, các thiếu nữ mặc những chiếc váy dài thướt tha khiêu vũ thành vòng tròn trong đám người, vạt váy xòe rộng tung bay trong không trung như những đóa hoa nở rộ.

*Phong cầm, đàn xếp hay accordion là một loại nhạc cụ cầm tay, dùng phương pháp bơm hơi từ hộp xếp bằng vải hay giấy, thổi hơi qua các van điều khiển bằng nút bấm đến các lưỡi gà bằng kim loại để phát ra tiếng nhạc.

Tiếng nhạc du dương cùng với tiếng huyên náo cười nói của đám đông không ngừng vang vọng, cho đến khi một chiếc xe ngựa toàn thân màu đen từ ngoài cổng thành chậm rãi đi vào con phố, thu hút vô số sự chú ý của mọi người, lúc này âm thanh mới dần nhỏ xuống.

“Lộc cộc, lộc cộc…”

Tiếng vó ngựa giẫm lên phiến đá phá lệ rõ ràng, ngoại thất của chiếc xe ngựa này trông vô cùng tinh xảo không hề khoa trương, toát ra cảm giác mỹ lệ, cuối cùng dừng lại ở cửa nhà trọ.

Cư dân tò mò nhìn xung quanh, phu xe sắc mặt tái nhợt ghì ngựa lại, thân thể có vẻ hơi cứng ngắc đi xuống gác ghế kê chân mở cửa xe ngựa, người ở bên trong duỗi một bàn tay ra, trên bàn tay mang một găng tay màu đen đặt lên tay của phu xe.

Người xuống xe ngựa chính là một vị quý tộc trẻ tuổi, khi người nọ để lộ diện mạo thì xung quanh bỗng an tĩnh lại, tất cả mọi người đều không tự chủ được bị người ấy hấp dẫn.

Quý tộc trẻ tuổi mặc một bộ lễ phục tối màu, tóc ngắn đen nhánh, da trắng như tuyết, ngũ quan nhu hòa lại xinh đẹp, cả người toát ra khí chất thần bí. Khi người ấy ngước con ngươi nhạt màu lên, khóe môi khẽ nhếch, lúc tầm mắt lướt nhìn bốn phía thì tim những người bị nhìn không khỏi đập rộn ràng—— Đây là sức hút không liên quan đến giới tính.

Người dân thầm than khí chất với bề ngoài của vị khách mới đến kia, nhưng loại người đã quen với bình yên và ôn hòa như bọn họ không thể nào nhìn ra được phu xe đã không còn hơi thở, chỉ còn lại một cái xác chết biết đi. Dưới ma pháp thao túng của Vong linh thì nó mới có thể duy trì hành động không khác gì người thường.

Bọn họ càng không thể ngờ quý tộc trước mặt chính là Pháp sư Vong linh tiếng ác đồn xa – “Dạ Linh”. Nếu cậu muốn thì chỉ cần trong một cái chớp mắt thị trấn phồn hoa này nháy mắt hóa thành địa ngục đáng sợ tràn ngập hơi thở chết chóc.

Cậu đi xuống xe ngựa rồi lại duỗi tay về phía trong xe, đỡ một người khác đi xuống.

Khi mọi người sau khi nhìn thấy người đi xuống xe thì đều sửng sốt đôi chút, bởi vì người này mặc áo choàng rộng rất dày, cả khuôn mặt che giấu dưới mũ trùm đầu làm không nhìn rõ được dung nhan, chỉ có thể từ vành áo choàng lớn để lộ ra làn váy dài nhạt màu biết đây là một vị thiếu nữ.

Cơ mà, cô gái này cao thật nha….

Quý tộc trẻ vốn không thấp, nhưng thiếu nữ lại cao gần bằng y, hơn nữa nàng đi lại cũng rất nhẹ nhàng linh hoạt, rõ ràng mặc bộ váy phức tạp vừa dày vừa nặng như vậy mà lúc xuống xe nàng không cần quý tộc trợ giúp, tư thế vô cùng nhanh nhẹn.

Quý tộc tóc đen dắt tay thiếu nữ cười với mọi người xung quanh, dắt thiếu nữ đi vào quán trọ, phu xe mang theo hành lý đi phía sau bọn họ, nhà trọ tự có người ra dắt xe ngựa đi.

“Một gian có phòng xép cho người hầu.”

Quý tộc và thiếu nữ ngồi xuống ghế sô pha, phu xe đi tới trước quầy đăng ký cho chủ nhân.

“Được.” Ông chủ chỉ xem sơ qua giấy chứng minh thân phận, một bên đăng ký ghi sổ cho bọn họ một bên tò mò hỏi: “Hai vị quý ngài tôn quý cùng tiểu thư đây…. Quan hệ giữa bọn họ là gì thế? Là anh em hay là….”

“Bọn họ là người yêu.” Giọng phu xe khàn khàn trả lời.

“Bọn họ thật là xứng đôi.”

Mặc dù không thấy được mặt mũi của thiếu nữ, nhưng điều ấy cũng không ngăn được ông chủ mặt không đổi sắc mà khen ngợi.

“Có chuyện còn muốn hỏi ngài.” Phu xe nói: “Bà chủ của tôi nghe nói biển xung quanh đây có người cá ẩn hiện, muốn ông chủ cùng nàng đi thưởng thức. Xin hỏi chúng tôi nên đi như thế nào?”

“Nghe nói ở bãi biển phía nam ngoài thị trấn.” Mặt ông chủ hiện lên vẻ do dự: “Nhưng đây chẳng qua chỉ là lời đồn đãi, trấn trên không có ai thật sự nhìn thấy qua, đó có thể là Siren* giả làm. Nếu mọi người hấp tấp đi đến đó thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

*Siren (bấm vào)

Đối với việc này phu xe chỉ bình thản đáp lại: “Tôi sẽ khuyên chủ nhân của tôi, đa tạ.”

Sau khi đăng ký xong, ông chủ đích thân dẫn khách vào phòng, sau khi chúc bọn họ mơ đẹp liền rời đi.

Sau khi ông ta rời đi, phu xe bị ma pháp của Vong linh thao túng lập tức ngừng hoạt động, đứng bất động tại chỗ, pháp sư Vong linh ngụy trang thành quý tộc cũng thu hồi nụ cười, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm âm u của mình, cậu cởi áo khoác ra, lạnh nhạt nói với thiếu nữ: “Được rồi, thay quần áo đi.”

“Thầy…”

Giọng của người bị áo choàng rộng che giấu véo von, nhưng không thể nào nghe nhầm được, đây là âm thanh của thiếu niên.

Hắn tháo mũ trầm đầu xuống để lộ khuôn mặt thật của mình, biểu tình trên mặt vô cùng bất lực, cười khổ nói với thầy của mình: “Tại sao ngài lại muốn tôi hóa trang thành nữ?”

“Bất mãn sao?” Kỷ Ninh thay trường bào pháp sư của mình, liếc hắn một cái, nói: “Nếu ngươi không thể chấp nhận được thì chúng ta liền trở về quan hệ thật, ngươi dùng thân phận đệ tử mà đi theo ta.”

“….” Leigh trầm mặc mấy giây mới đáp: “Tôi không có bất mãn, chẳng qua là tôi lo trang phục của mình khó coi, sẽ khiến thầy ghét bỏ.”

“Sẽ không.”

Kỷ Ninh trả lời, tuy dáng người Leigh cao gầy không thích hợp mặc đồ nữ, nhưng gương mặt hắn lại vô cùng tuấn tú, còn uống thêm ma dược thay đổi hình dáng, làm mềm đi những đường nét góc cạnh của gương mặt. Nếu hắn an tĩnh ngồi yên một chỗ thì thật sự rất giống một thiếu nữ xinh đẹp.

Ngay cả khi Leigh mặc đồ nữ có xấu thật thì cậu cũng phải để Leigh hóa trang như thế này. Dựa vào đâu mà mỗi lần đều là cậu bị áp bức, mà Leigh lúc nào cũng chiếm hết phần ngon phần ngọt? Nào có đạo lý như vậy.

Leigh rất nhanh cởi váy trên người xuống, đổi về đồ nam thoải mái, sau đó hỏi Kỷ Ninh: “Trước thầy có nói tối nay chúng ta ra ngoài là đi đâu thế, chúng ta làm gì vậy?”

“Đi tìm Siren.” Kỷ Ninh đáp: “Nguyên liệu làm pháp trượng của ngươi cần nước mắt của Siren.”

Hai người thay quần áo xong, thổi tắt nến trong phòng rồi nhảy ra từ cửa sổ, nhân dịp màn đêm buông xuống ra khỏi thị trấn, đi đến bãi biển ở phía Nam.

Dưới ánh trăng sáng, mặt biển lung linh lấp lánh từng đợt sóng, truyền đến từng tiếng sóng vỗ vào đá ngầm.

Mọi thứ tĩnh lặng như thế, Kỷ Ninh cởi ủng giày mình ra, đi chân trần vào trong nước biển, cắt rách đầu ngón tay nhỏ vài giọt máu vào trong biển.

Không lâu sau mặt biển bắt đầu dần phủ đầy màn sương trắng. Ở trong màn sương mơ hồ truyền đến tiếng hát ngân nga của thiếu nữ, vừa thanh tao vừa phảng phất nét u buồn, hòa vang cùng tiếng sóng khiến thê lương và hoang vắng vô cùng.

Đây là tiếng hát của người cá trong truyền thuyết, nhưng mà Kỷ Ninh biết, đây thực chất là Siren đang ngâm xướng.

Khác với người cá nhát gan ôn hòa, Siren là một cái quái vật đại dương cực kỳ hung tàn, các nàng xem loài người là thức ăn của mình, lợi dụng tiếng hát mê hoặc thủy thủ để bọn họ đâm thuyền vào đá ngầm rơi xuống biển, ngay sau đó cũng là lúc bị Siren nuốt chửng.

Nhưng Kỷ Ninh đến đây không phải để làm đồ ăn cho nó, sau khi thu hút Siren xuất hiện thì cậu ngay lập tức phát động ma pháp vong linh, một bóng đen mờ ảo xuất hiện bên cạnh cậu.

Đó là một Vong linh Siren, diện mạo xinh đẹp, nó cũng hát vang một khúc ca giống hệt bài hát vang vọng nơi xa mặt biển. Không lâu sau tiếng hát kia càng lúc càng gần, một Siren thiếu nữ xuất hiện ở chỗ nước cạn, nàng duỗi tay về phía Vong linh xinh đẹp kia, trên mặt hiện lên vẻ kích động không thôi.

“Thầy, đây là?” Leigh đứng một bên hỏi nhỏ.

“Hai người là một cặp chị em, người chị bị loài người g.iết ch.ết, chỉ còn lại cô em gái lẩn trốn trong màn sương mù biển cả sống một cuộc sống cô độc.” Kỷ Ninh đáp: “Nàng vô cùng nhớ nhung chị của mình.”

Thiếu nữ muốn ôm người chị Vong linh, nhưng bất luận nàng cố gắng thế nào thì hai tay nàng vẫn như cũ xuyên qua cơ thể Vong linh, không cách nào chạm được đến cơ thể ấy.

Nhìn thấy chị mình xuất hiện trước mặt nhưng lại không thể nào nói chuyện và ôm lấy chị, thiếu nữ nóng nảy không thôi, trong cổ họng phát ra thứ ngôn ngữ Siren vỡ vụn đứt quãng.

Nàng biết sự xuất hiện của chị mình nhất định liên quan đến pháp sư thần bí kia nên liền bơi về phía bên cạnh pháp sư, kéo kéo vạt áo cậu, liều mạng cầu xin.

“Ta cần nước mắt của ngươi.”

Pháp sư Vong linh khẽ vuốt tóc thiếu nữ, nói bằng ngôn ngữ của loài người. Thiếu nữ gật đầu, Siren bản tính lạnh nhạt bởi vì người thân chết đi mà trở nên đặc biệt mềm yếu, trong mắt rất nhanh xuất hiện nước mắt rơi xuống.

“Nàng cảm nhận được sự nhớ nhung của ngươi.”

Kỷ Ninh vẻ mặt bình tĩnh nói, dùng lọ nhỏ đã chuẩn bị sẵn thu thập nước mắt của nàng rồi dùng ngón tay gõ nhẹ một cái, thân thể vong linh hiện ra chân thật hơn. Thiếu nữ thấy vậy vội nhào tới trên người chị ôm lấy nhau.

Siren hát ra tiếng hát tràn đầy mừng rỡ, sương mù trên biển tản đi, ánh trăng lần nữa chiếu lên người pháp sư Vong linh. Dưới ánh trăng tán loạn, thần sắc của cậu lộ vẻ dịu dàng mà tĩnh mịch, song cũng có chút cô đơn.

“Thầy….”

Thiếu niên tóc vàng lẳng lặng nhìn cậu hồi lâu, trong đôi mắt ấy toàn là bóng dáng của người ấy. Ngay lúc Kỷ Ninh xoay người thì hắn bỗng tiến tới khẽ kéo ống tay áo cậu, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi muốn biết, trong lòng ngài có đang tư niệm ai không?”

“…..”

Kỷ Ninh nhìn về phía thiếu niên không đáp lời, thiếu niên nhìn thẳng vào mắt cậu, chuyên chú nhìn vào đôi mắt kia, nói: “Tôi nghĩ là tôi có, nếu như có một ngày chúng ta chia lìa, tôi nhất định sẽ mãi mãi nhớ đến thầy.”

“Bởi vì tôi đối với anh…”

Lần này hắn không dùng tôn xưng, giọng dần dần nhỏ đi, gần như nỉ non, trong tiếng sóng biển vỗ khiến nó càng trở nên mơ hồ hơn.

Dưới ánh trăng, đôi mắt xanh thẳm của hắn toát ra mấy phần thâm thúy và u ám, là ha.m muốn chiếm hữu cực độ, hắn giơ tay che đi đôi mắt của Kỷ Ninh, hôn lên đôi môi cậu.

Hơi thở của anh nóng rực, nụ hôn nặng nề như chứa đựng cảm xúc mãnh liệt khiến Kỷ Ninh không thể chống đỡ nổi. Cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Leigh đã chớp lấy thời cơ khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn, làm cậu gần như không thở nổi.

Sau một lúc lâu nụ hôn này mới kết thúc, nhưng thiếu niên vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Kỷ Ninh, ôm chặt lấy cậu vào lòng, hắn nhắm hai mắt lại, khàn khàn mở miệng.

“Tôi thật sự xin lỗi, thầy à.”

“Nhưng mà tôi không khống chế được tình cảm của mình.”

“Nếu mất đi anh, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu….”

╮(╯-╰)╭

Kỷ Ninh mở mắt ra, phát hiện bản thân đã rời khỏi trò chơi quay trở lại phòng ngủ.

Cậu ngồi dậy uống một chút nước, giơ tay lên nhìn thiết bị kết nối vi diệu xuất hiện ở trên cổ tay mình. Giờ đã là sáng sớm, trời đã tờ mờ sáng, nhưng cậu lại không mệt mỏi một chút nào, tựa như ngủ yên ổn một đêm chứ không phải chơi trò chơi rất lâu.

Cậu thở dài, lại ngã người ra giường, nhớ lại những chuyện phát sinh trong trò chơi. Thật ra trước đây cậu đã hoài nghi cái game này rồi, cảm thấy có thể Leigh ẩn náu bên trong game, thậm chí chính hắn là thiếu niên trong game.

Mà giờ đây cậu gần như có thể khẳng định thiếu niên trong game chính là Leigh, nếu đủ loại hành động khác thường trước đây chưa đủ chứng minh, thì phản ứng mới vừa rồi của Leigh chính là bằng chứng không thể nghi ngờ nữa.

Trên người Leigh tỏa ra bóng tối dày đặc mà thuần túy, đến nỗi cậu xuất hiện trong trò chơi dưới thân phận pháp sư hắc ám còn cảm thấy bị áp bức mãnh liệt, đây không phải là điều Leigh thời kỳ này có thể biểu hiện ra. Ngay cả thời điểm cậu rời thế giới đó Leigh còn lâu mới mạnh mẽ được như thế này.

Xem ra Leigh thật sự đích thân đến tìm cậu, mà không biết xuất phát từ mục đích gì mà cùng cậu chơi trò chơi nhập vai, dáng vẻ còn rất đắm chìm vào nữa.

Kỷ Ninh bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nếu không phải Leigh cuối cùng không khống chế được bản thân thì không biết đến khi nào cậu mới hoàn toàn xác nhận được.

Nhưng dù cậu đoán được chân tướng thì Leigh không có ý định vạch trần thân phận của hắn, vậy thì cậu cũng sẽ không nói gì. Ít nhất Leigh thông qua cách này mà tiếp xúc với cậu, hơn nữa không có dính líu với mấy nam chính bên này. Nếu cậu bóc trần ngụy trang của Leigh thì sẽ bị hắn nhúng chân khuấy đục cục diện hỗn loạn này, cậu càng khó xử lý.

Thôi, không nghĩ mấy thứ này nữa, ngủ trước một giấc đã rồi tính….

Cậu ôm chăn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngủ không được lâu cậu đã tỉnh lại, vừa tỉnh thì phát hiện thiết bị kết nối nhận được một tin từ đạo diễn Lưu.

Tin nhắn của đạo diễn trong thiết bị cực kỳ dài, giọng điệu rất chi là hào hứng. Ông nói kịch bản《 Thực Nhân Hoa 》đã viết xong, sau mấy lần chỉnh sửa trau chuốt lại trong đêm thì ông chờ không nổi mà gửi trước nửa phần đầu cho Kỷ Ninh, đồng thời hết sức thành khẩn mời Kỷ Ninh đóng một trong hai nhân vật chính.

Kỷ Ninh đã xem qua nguyên tác, biết rằng thời gian quay《 Thực Nhân Hoa 》sắp đến rồi, nhưng gần đây cậu muốn rời khỏi Liên Bang để tránh thoát sự truy bắt của Auzers. Điều này mâu thuẫn với thời gian quay phim làm cậu do dự không thôi.

Nhưng tin nhắn tiếp theo của đạo diễn quét sạch toàn bộ nghi ngờ của Kỷ Ninh, bởi vì sau khi cân nhắc thì đạo diễn quyết định sử dụng cách thức “100% không gian ảo” để quay phim.

“100% không gian ảo” chính là ngoài toàn bộ các cảnh được sắp xếp theo hình chiếu ra thì lúc tất cả diễn viên lúc quay phim đều phải đi vào trong khoang dinh dưỡng, sử dụng thiết bị đặc biệt đưa tinh thần lực của bản thân vào trong không gian ảo 3D, để bọn họ tự quay phim chứ không phải dùng thân thể thật.

Phương pháp quay chụp kiểu này hiện nay không phải là hiếm, nó thường được thấy trong các bộ phim đề tài cực kỳ khó quay.

Đối với Kỷ Ninh mà nói thì điều này chắc chắn là một tin vô cùng có lợi, có nghĩa dù cậu ở nước khác cũng sẽ không chậm trễ quay phim. Trừ cái này ra thì trong không gian ảo cậu không những gặp được Cố Sâm mà còn tránh được mấy nam chính khác, hoàn toàn có thể tiếp tục quá trình công lược Cố Sâm.

Kỷ Ninh đương nhiên đáp ứng đạo diễn tham gia bộ phim, nhưng trước đó cậu vẫn dự định xem qua kịch bản đạo diễn gửi đã.

Cậu có hơi bận tâm tại sao lần này đạo diễn lại muốn dùng cách “100% không gian ảo”. Theo cậu nhớ《 Thực Nhân Hoa 》trong nguyên tác không sử dụng cách này, bởi vì bối cảnh thiết lập của nó vô cùng đơn giản là khuôn viên sân trường bình thường, mặc dù có tình tiết ăn thịt người nhưng cũng không miêu tả quá nhiều, chưa đến mức gọi là chủ đề nguy hiểm cao.

Có sự thay đổi như vậy, trừ phi đạo diễn đập đi xây lại kịch bản… Ông ấy đã biến đổi bộ phim thành cái gì?

Kỷ Ninh nghĩ thầm, dùng thiết bị kết nối chiếu kịch bản lên không trung, sau khi mở bìa kịch bản ra thì đầu tiên đập vào mắt là một vài chú ý được ghi bằng tông màu vàng.

Một: Có nhiều tình tiết ăn thịt người.

Hai: Nhân vật chính sẽ có những hành động cực đoan, tinh thần vặn vẹo. Lúc quay diễn viên phải đeo thiết bị theo dõi, đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề về tâm lý và chấn thương do quay phim.

Ba: Có cảnh hôn thân mật đồng giới và vô số cảnh khỏa thân.

Kỷ Ninh: “…..”

Chờ chút, rốt cuộc cái bộ phim này đã bị đổi thành cái dạng gì vậy, tại sao còn có thứ như cảnh hôn thân mật hả??

Cậu lập tức mở kịch bản ra xem, đạo diễn nói ông vẫn chưa đặt tên cho hai nhân vật chính, mà hai diễn viên ông ưng ý là Kỷ Ninh và Cố Sâm, cho nên liền tạm thời đặt tên hai nhân vật chính là “Tiểu Ninh” và “Cố tiên sinh”.

Kỷ Ninh câm nín, nhưng nhân vật mà đạo diễn muốn bọn họ diễn vừa nhìn qua đã thấy ngay.

Bối cảnh phim xảy ra là vào nhiều năm về trước, tiến hành dưới góc nhìn của Tiểu Ninh. Tiểu Ninh là một học sinh có thành tích học tập xuất sắc, tuy rằng không cha không mẹ, lớn lên ở viện mồ môi nhưng hết sức chịu khó, thi đậu trường đại học danh tiếng, bởi vì vẻ ngoài xuất chúng nên được vô số người hoan nghênh, người theo đuổi xếp hàng dài.

Chẳng qua Tiểu Ninh không có ý định tới lui với người khác, cũng không mặn mà với các mối quan hệ cá nhân, thậm chí ở trong trường không có nổi một bạn thân, một thân một mình thuê phòng trọ ở. Những người khác dù có lòng muốn thân thiết với cậu ta nhưng đều lực bất lòng tâm.

Tất cả mọi người đều nói Tiểu Ninh là đóa hoa cao lãnh, nhưng bọn họ không biết rằng, Tiểu Ninh có một mặt khác ở ngoài trường học.

Mỗi khi đêm đến, cậu ta sẽ trà trộn vào trong quán bar, lượn lờ giữa đủ thể loại người, tìm kiếm con mồi mình yêu thích.

Nhưng mục đích của Tiểu Ninh không phải là thỏa mãn ha.m muốn xá.c thịt, hay là bán nhan sắc đổi lấy tiền bạc. Cậu ta đây là đang chọn thức ăn cho mình—— Cậu ta có sở thích kinh khủng khác người, thức ăn yêu thích nhất chính là thịt người.

Thời thơ ấu Tiểu Ninh từng trải qua một lần cận kề cái chết: Máy bay gặp sự cố rơi vào trong rừng rậm, cơ thể cậu ta bị kẹt giữa các ghế ngồi không thể động đậy, bị mắc kẹt khoảng một tuần thì mới được các nhân viên tìm thấy và giải cứu.

Trong một tuần lễ ấy, cậu phải dựa vào ăn thịt người chết mới có thể sống sót, mà người chết không phải ai khác, chính là cha mẹ của cậu ta.

Dựa vào ăn thịt cha mẹ để sống sót, ngay cả khi được tư vấn tâm lý Tiểu Ninh vẫn xuất hiện vấn đề tinh thần nghiêm trọng, cũng sinh ra khát vọng mãnh liệt đối với thịt người.

Cho đến khi chuyển ra khỏi viện mồ côi sống một mình thì cậu ta rốt cuộc đã không nhịn được mà ra tay giết người, trở thành một thực nhân ma. Cậu ta thông minh lại cẩn thận, mỗi lần ra tay đều không để lại dấu vết, cho nên đến tận bây giờ cậu ta đã giết mấy người, nhưng vẫn chưa bị cảnh sát nghi ngờ.

Nửa đêm ngày nọ, Tiểu Ninh lại bước vào một quán bar mới mở, lựa chọn một người thích hợp, nhưng lúc vô tình phát hiện có một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn mình.

Đó là một người đàn ông trẻ đẹp ngồi uống rượu ở trong góc, đối với cảnh vui ý đẹp xung quanh không chút hứng thú nào, nhưng chỉ phá lệ chú ý mỗi Tiểu Ninh, thấy Tiểu Ninh nhìn về hướng hắn thì người đàn ông trẻ tuổi cười giơ ly rượu với cậu ta.

Tiểu Ninh khá hứng thú đi tới trò chuyện cùng người đàn ông, biết được người nọ tên Cố tiên sinh, là một nhiếp ảnh gia hay đi du lịch khắp nơi, yêu thích tất cả những thứ xinh đẹp và mới lạ.

Trong mắt Cố tiên sinh, Tiểu Ninh là người xinh đẹp nhất hắn từng thấy. Không chỉ diện mạo xuất chúng, trên người Tiểu Ninh còn có một loại khí chất mâu thuẫn khác biệt, thuần khiết lại mị hoặc, vừa dịu dàng vừa nguy hiểm hấp dẫn hắn không thôi, khiến hắn muốn dùng ống kính ghi lại tất cả mọi thứ của Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh cũng vừa hay hứng thú với Cố tiên sinh, trên người hắn có mùi hương dễ ngửi nhất cậu từng gặp, làm cậu trong nháy mắt sinh ra cảm giác thèm ăn dồi dào, muốn thưởng thức mùi vị của Cố tiên sinh—— Là thức ăn theo nghĩa đen.

Hai người hấp dẫn lẫn nhau, đồng điệu với nhau, Cố tiên sinh chụp cho Tiểu Ninh rất nhiều bức ảnh, từ hình ảnh vô cùng bình thường phát triển càng lúc càng s.ắc tình, đến cuối còn biến thành những bức ảnh khỏa thân, hai người cũng hợp tình hợp lý lên giường, phát triển thành quan hệ yêu đương.

Kỷ Ninh: “….” Hợp tình hợp lý chỗ nào….

Đến những cảnh thân mật, những lời thoại cùng miêu tả đầy sắ.c tình cậu đọc lướt qua nhanh như cơn gió, trực tiếp nhảy đến cốt truyện phía sau.

Sau khi chung sống, Tiểu Ninh càng ngày càng thích Cố tiên sinh, cũng càng muốn ăn Cố tiên sinh hơn. Rốt cuộc cậu cũng tìm được thời cơ thích hợp, mời Cố tiên sinh về nhà mình, hạ thuốc ngủ trong ly rượu đỏ của hắn ta, chuẩn bị xong xuôi tất cả dụng cụ mổ xẻ cơ thể con người, chờ đợi Cố tiên sinh rơi vào bẫy rập của mình.

Ngày ấy Cố tiên sinh đến như đã hẹn, sau khi hai người thân mật, Tiểu Ninh đưa ly rượu đã bỏ thuốc cho Cố tiên sinh, nhưng người ngất xỉu sau khi uống rượu không phải Cố tiên sinh, mà là Tiểu Ninh. Sau khi Tiểu Ninh tỉnh dậy thì cậu ta phát hiện bản thân bị Cố tiên sinh nhốt ở trong lồng.

Cốt truyện phát triển đến lúc này Kỷ Ninh chẳng bất ngờ gì, kiểu biến chuyển bẻ cua như này rất phổ biến, nếu Cố tiên sinh cứ như thế bị ăn thật thì cậu mới thấy kỳ quái.

Nhưng Tiểu Ninh trong phim không ngờ tới người yêu dịu dàng săn sóc lại có âm mưu với mình, thậm chí lúc đầu cậu ta cũng không nghĩ tới đây là Cố tiên sinh làm, còn tưởng là do ai khác ra tay. Cho đến khi Cố tiên sinh đi đến trước cái lồng, đứng ở bên ngoài lồng nở nụ cười yêu kiều nhìn cậu ta, Tiểu Ninh mới bừng tỉnh ý thức được hóa ra Cố tiên sinh cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Cậu ta hỏi Cố tiên sinh muốn làm gì cậu, Cố tiên sinh không đáp, chỉ treo một tấm bảng lên lồng của Tiểu Ninh. Thông qua phản chiếu của tấm gương trên tường, Tiểu Ninh nhìn thấy được ba chữ trên tấm bảng.

Thực Nhân Hoa.

Tiểu Ninh không hiểu đó là có ý gì, Cố tiên sinh khẽ cười mở rèm cửa sổ ra, để lộ cảnh tượng ở bên ngoài.

Thì ra căn phòng nơi Tiểu Ninh ở không phải là phòng ngủ bình thường, mà đó là một tòa nhà hình vành khuyên cao mười mấy tầng lầu, mỗi một tầng đều có rất nhiều phòng, có một cửa sổ kính thật lớn có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Trong những căn phòng bằng kính ấy, Tiểu Ninh thấy được phòng được đánh dấu là “Nhân ngư”. Giữa những vết máu loang lổ trên mặt đến, một người phụ nữ bị khâu hai chân lại đang gian nan ngọ ngoạy, mấy người mặc trang phục bác sĩ gắt gao đè thân thể cô lại, may vảy cá lên trên đùi cô.

Còn có “Nhân mã”, là một xác chết không đầu được khâu ở phía sau cơ thể của một người đàn ông, thân và chân của xác chết được mở ra một góc 90 độ, giống như lưng và chân sau của nhân mã. Gã cứ như vậy kéo thi thể phía sau lưng đi đi lại khắp phòng.

Một màn kíc.h thích này làm Tiểu Niên hét thé lên, nghĩ đến ký hiệu “Thực nhân hoa” của mình, cậu sợ hãi vô cùng, đã nhận định Cố tiên sinh sẽ cải tạo cậu ta thành quái vật, nói không chừng tứ chi của cậu ta sẽ bị cưa mất, khâu lại thành hình dạng cành hoa.

Nửa đầu kịch bản tới đây là kết thúc, Kỷ Ninh xem xong thì hít thở không thông—— Không phải bởi vì tình tiết kinh dị đẫm máu, mà là vì trong đó có nhiều cảnh tình cảm mãnh liệt, dù tất cả đều là quay 3D, nhưng mức độ bắt chước theo hình chiếu này có thể lên rất cao, đây gần như không khác gì thân mật thật sự với Cố Sâm cả.

Dù trước kia đã từng hôn không ít với các nam chính, nhưng thân mật đến mức độ này đối với Kỷ Ninh mà nói thì thật sự trước đây chưa từng có, cho nên nó tác động đến cậu rất mạnh.

Cậu có thể từ chối đóng bộ phim này không…

Kỷ Ninh gắt gao nhìn chằm chằm bộ phim đã khác hoàn toàn với nguyên tác, không nghĩ ra được rốt cuộc đạo diễn bị cái gì kí.ch thích mà thay đổi kịch bản thành như vậy.

Còn nữa, chẳng trách bộ phim này toàn bộ quay bằng thực tế ảo, nếu không bộ phim vặn vẹo như này mà xin quay người thật thì chắc chắn Quang não sẽ không phê chuẩn.

Cậu bắt đầu suy tính ảnh hưởng của việc từ chối diễn với quá trình công lược. Đúng lúc này thì thiết bị kết nối của cậu nhận được một tin báo, là Cố Sâm gửi tin đến.

“Tiền bối nhận được kịch bản phim《 Thực Nhân Hoa 》chưa?” Cố Sâm trong tin nhắn hỏi: “Không biết tiền bối có ý định đóng không?”

“Cậu thấy thế nào?” Kỷ Ninh ngập ngừng đôi chút, không có trả lời ngay mà gửi tin nhắn qua hỏi lại.

“Lưu đạo rất tán thưởng em, em cũng rất biết ơn ông ấy. Nếu như đó là mong muốn của ông ấy thì em nghĩ có thể em sẽ không từ chối.”

Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Cố Sâm lại gửi một tin nhắn như này: “Em sẽ vô cùng hạnh phúc nếu như có thể đóng phim cùng tiền bối, anh chính là người duy nhất em chủ động muốn đóng chung.”

Thấy tin này Kỷ Ninh lạnh nhạt trả lời “Ừ” xong cũng không gửi thêm gì nữa, nhưng cậu chuyển qua gửi tin cho đạo diễn nói mình sẽ diễn.

Tuy cậu chưa từng hành động thân mật như vậy với bất kỳ nam chính nào nên nó khiến cậu có chút hơi khó xử, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, nếu cậu không quay với Cố Sâm thì Cố Sâm phải quay cùng người khác. Như thế sao được, cậu không thể để Cố Sâm có thiện cảm với người khác.

“Được, tôi biết rồi.”

Đạo diễn một đêm không ngủ nhưng ông đã trả lời sau mấy giây khi nhận được tin nhắn của Kỷ Ninh, còn có vẻ hết sức hưng phấn tinh thần sáng lạn: “Lúc nào cậu có thời gian?”

“Không rõ, nhưng gần đây tôi không có sắp xếp gì quan trọng, thời gian tương đối linh hoạt.” Kỷ Ninh trả lời lại.

Đạo diễn vui quá chừng, nhìn cứ như chờ không nổi mà muốn quay liền, ông trao đổi ngắn gọn với Kỷ Ninh về chuyện thù lao, rồi để trợ lý của ông đi nói chuyện với quản lý của cậu, đồng thời ông cũng là người đầu tư của bộ phim này, tài chính đầy đủ, mặt đãi ngộ luôn luôn hào phóng, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì ở phương diện này.

Ông hỏi lại Kỷ Ninh: “Tối nay cậu có sắp xếp gì không?”

“Chắc không có.”

Kỷ Ninh theo bản năng trả lời, bỗng nhiên ý thức được có chút sai sai, đạo diễn sẽ không muốn quay ngay tối nay đó chứ?

Quả nhiên, đạo diễn lập tức gửi qua cho cậu một đoạn tin nhắn dài, giống như đã kìm chế từ lâu vậy.

“Tốt lắm, tôi đã hỏi qua Cố Sâm rồi, cậu ta nói tối nay cậu ta cũng không có sắp xếp gì, vậy buổi tối chúng ta bắt đầu quay luôn đi.”

“Bây giờ cậu vẫn đang ở trong ngôi biệt thự kia của cậu hả? Khoang dinh dưỡng chắc cũng có chứ? Không có thì để tôi cho người mang nó với thiết bị theo dõi qua, bọn họ sẽ trực tiếp lắp đặt cho cậu.”

“Các cảnh hôm nay chủ yếu tập trung ở nửa đầu kịch bản, cậu chỉ cần làm quen với tình tiết phần đầu là được. Trong quá trình quay bọn tôi có thể sửa đổi bất cứ lúc nào, nên cậu không phải quá lo lắng về thời gian gấp gáp, ngay cả khi quay phim không tốt thì cũng không sao, coi như là tìm cảm giác trước.”

Đạo diễn hành động nhanh gọn lẹ, sau khi nói xong mấy chuyện này xong liền bảo mình phải đi ngủ bù để không trễ nải giờ quay phim buổi tối, chỉ để lại mình Kỷ Ninh ngơ ngác nhìn kịch bản.

Thật sự phải quay những cái này à…..

Lúc này thiết bị kết nối của cậu lại nhận được tin mới từ Cố Sâm, hắn bày tỏ mình vô cùng vui vẻ khi nghe được chuyện Kỷ Ninh nhận phim từ đạo diễn, cũng đang mong đợi buổi quay vào ban đêm.

“Vậy thì buổi tối gặp nhé, tiền bối.”

Tin cuối cùng là Cố Sâm dùng tin thoại gửi qua, giọng nói từ tính của hắn toát ra ý cười dịu dàng, như thể hắn thực sự mong đợi lần này.

Kỷ Ninh vội vàng trả lời lại hắn, rồi sau đó bắt đầu nghiên cứu kịch bản《 Thực Nhân Hoa 》, tuy kịch bản này vẫn khiến cậu có chút luống cuống nhưng nếu đã nhận, thì cậu nhất định phải hoàn thành cho thật tốt.

Lần này cậu phải cố gắng công lược Cố Sâm, kéo thật nhiều điểm thiện cảm lên, nếu không cậu sẽ lỗ to mất….

Vì vậy cả ngày hôm ấy Kỷ Ninh chuyên tâm ở trong phòng nghiên cứu kịch bản, không có Hoắc Vô Linh, Herinos và Arques chung sống cũng coi như khá yên bình, bầu không khí không đến mức hòa thuận nhưng bọn họ không có choảng nhau làm Kỷ Ninh yên tâm đôi chút.

Và còn có tin tốt là tóc đỏ nói anh đã lấy được thuốc có thể thay đổi ngoại hình bên ngoài. Mặc dù cái này là hàng cấm nhưng anh sẽ tìm cách đưa nó vào Liên Bang trong hai ngày tới, còn có chứng minh thân phận giả, sau đó là bọn họ có thể rời khỏi Liên Bang đi đến những nơi khác.

Lúc chiều tối, nhân viên đạo diễn phái đến đã tới, gắn thiết bị theo dõi chuyên nghiệp trên khoang dinh dưỡng của Kỷ Ninh, chuyên dùng để theo dõi sức khỏe thể chất và tinh thần của cậu, nhằm tránh những thiệt hại không thể phục hồi do quá trình quay phim.

“Đồ chơi này nhìn qua mới lạ ghê.”

Sau khi nhân viên làm việc rời đi, tóc đỏ nhìn khoang dinh dưỡng trong nhà của cậu, vô cùng hứng thú đi quanh nó mấy vòng.

Ở nơi của bọn họ không có mấy thứ đồ như khoang dinh dưỡng này, nơi đó là một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi tràn đầy hỗn loạn, nếu ở trong khoang không di chuyển được thì chắc chắn chưa đến năm phút sẽ bị cướp không còn cái gì, máy móc liên quan cũng bị hốt sạch.

Người đàn ông tóc đỏ nghiên cứu chức năng của khoang dinh dưỡng, thuận miệng hỏi Kỷ Ninh một câu: “Cậu cần tới nó làm gì thế?”

“Quay phim.” Nói đến đây thì Kỹ Ninh khẽ dừng, có chút khéo léo nói: “Thật ra thì tôi là một diễn viên.”

Tuy là nói vậy, nhưng sau khi các vũ trụ dung hợp thì cậu thật sự quá thiếu chuyên nghiệp với tư cách là một diễn viên. Không chỉ không tham gia các hoạt động, thậm chí đến phim ảnh cũng chỉ mới sắp quay đến bộ thứ hai, nếu cậu thật coi đây là mục tiêu phấn đấu trong đời thì sợ chưa đến một năm cậu sẽ mất hút.

Cơ mà thân phận ngôi sao cũng là một mánh lới quảng cáo, Kỷ Ninh không định dựa vào cái này kiếm sống, cũng không cần phải duy trì độ hot của mình. Với lại sau khi bị Auzers truy bắt thì nổi tiếng quá mức sẽ không ổn.

Người đàn ông tóc đỏ nghe câu trả lời của cậu thì vẻ mặt cũng trở nên khá kỳ quặc. Anh ngược lại rất thừa nhận thân phận diễn viên của Kỷ Ninh, đúng hơn là kỹ thuật diễn của người này thật sự quá cao, không chỉ có nhiều thân phận như thế mà còn có thể làm nhiều đàn ông say mê đến điên đảo như thế. Công lực này tuyệt đối không phải là thứ người thường có thể đạt được.

Ngày hôm nay so với những ngày khác coi như là bình yên vô sự, sau khi rửa mặt, Kỷ Ninh nằm vào trong khoang dinh dưỡng, đội thiết bị theo dõi lên, đăng nhập vào mạng lưới thực tế ảo, nhập số phòng mà đạo diễn đã dặn trước.

Sau khi vào phòng, trước mặt cậu bỗng tối sầm, khi lần nữa mở mắt thì phát hiện bản thân đang ở trong một không gian tương tự quán bar.

Ánh sáng xung quanh mờ ảo, bầu không khí thư giãn thả lỏng, cô gái xinh đẹp ngồi ở trên chiếc ghế cao, hát vang một ca khúc không biết, tiếng hát động lòng người, âm thanh có hơi khàn nhẹ. Các vị khách ngồi tụ ba tụ năm ngồi rải rác khắp nơi, nhỏ giọng cười nói uống rượu, có sự mập mờ không nói thành lời mà ai cũng tự hiểu trong lòng.

Kỷ Ninh đang đứng ở ngay cửa, ngay lúc còn chưa kịp phản ứng thì đạo diễn liền bắt đầu nhắc nhở cậu đi vào trong, đầu tiên là ung dung thản nhiên quan sát một phen, sau đó trong những vị khách này chọn trúng nhân vật Cố Sâm đang vào vai.

Cho đến khi bộ phim chính thức quay, đạo diễn cũng không nói tên hai nhân vật cho Kỷ Ninh, dù vậy trong không gian ba chiều này, âm thanh cùng hình ảnh đều có thể tùy ý chỉnh sửa, đạo diễn chắc sẽ cho nhân viên thay đổi tên nhân vật chính ở khâu hậu kỳ sau này, còn bây giờ trước mắt cứ tạm gọi như vậy, đỡ cho Kỷ Ninh phải đi nhớ tên.

Qua những tranh bằng kính thủy tinh trang hoàng khảm ở trên tường, Kỷ Ninh có thể nhìn thấy được dung mạo của mình ở trong không gian ảo đã được điều chỉnh đôi chút, nhìn càng giống thanh thiếu niên trẻ hơn. Dáng người mảnh khảnh, hai chân thon dài, đôi mắt trong veo lấp lánh có thần, tựa như không vướng bụi trần, thuần khiết làm người ta yêu mến không thôi.

Vẻ ngoài như vậy dễ dàng thu hút người có ý đồ xấu nhất, Tiểu Ninh trong bộ phim này đã dùng vẻ bề ngoài vô tội ấy câu dẫn vô số người, lừa gạt gi.ết ch.ết bọn họ rồi ăn thịt.

Kỷ Ninh tự giam mình gần một ngày trong phòng, để diễn nhân vật Tiểu Ninh như thế nào cậu đã có một số ý tưởng của riêng mình rồi.

Lúc này cậu chậm rãi đi tới quầy bar, trong mắt toát lên sự mới lạ cùng thận trọng, tựa như vì lòng hiếu kỳ mà không kiềm được lần đầu tiên bước vào quán bar, song lại có chút xấu hổ và do dự nên đã dừng bước đứng ở ngay cửa.

Nữ ca sĩ thường trú của quán bar thấy bé trai đơn thuần lại đẹp trai thế không nhịn được cười khẽ một tiếng, tiến tới dẫn bé trai vào trong, bảo Bartender rót cho cậu một ly nước trái cây, bảo ly này cô mời khách.

Thiếu niên cầm ly, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn, nữ ca sĩ lại không kiềm được mà cười, vỗ vỗ bả vai của cậu, chân thành khuyên cậu sau này không nên tùy tiện uống đồ người khác mời, sau đó đổi vị trí với ca sĩ ở trên xuống, lên đài bắt đầu ca hát.

Thân là người thường xuyên la cà quán bar nên thực ra thiếu niên này rất rõ điểm này, thà rằng nói cậu mới chính là cái người bỏ thuốc người ta, cậu thản nhiên uống ly nước trái cây nữ ca sĩ mời cậu, là bởi vì cậu thấy rõ ràng ly này khẳng định không thêm đồ.

Ánh mắt cậu từ từ đảo quanh quán bar, cảnh tượng ban nãy của cậu đã thu hút không ít ánh mắt, rất nhiều vị khách tỏ ra hứng thú đối với cậu, nhưng thiếu niên lại nâng ly lên che đi vẻ mặt không quan tâm của mình, cho đến khi tầm mắt cậu va phải một người nọ.

Đó là một người đàn ông rất tuấn mỹ, cả thân mặc bộ âu phục dáng đứng nhưng không cài cúc áo sơ mi ở đường viền cổ áo, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Hắn cũng đang nhìn thiếu niên, thấy cậu nhìn qua thì người đàn ông nở nụ cười mê người, khẽ nâng ly rượu lên chào hỏi cậu.

Trong quán bar trước giờ chưa bao giờ thiếu trai đẹp, nhưng người đàn ông xuất sắc như vậy vô cùng hiếm thấy. Thiếu niên chớp mắt, lộ vẻ tò mò ôm ly nước trái cây của mình lên, có chút chần chừ chầm chậm đi về phía người đàn ông, cứ như vừa lo sợ lại vừa mong chờ.

Sau khi hai người thuận lợi quen biết, thiếu niên biết người đàn ông ấy họ Cố, là một nhiếp ảnh gia, suốt cả năm toàn là chạy khắp biển trời nam bắc, không có ở thành phố cố định nào.

Điều này vừa hay phù hợp với mục tiêu săn mồi của thiếu niên, loại người giống như vậy dù cho có mất tích cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.

Cố tiên sinh nói lên mong muốn muốn chụp hình cho thiếu niên, thiếu niên sảng khoái đồng ý, cậu chàng cũng rất thích Cố tiên sinh, cậu thích khí tức của Cố tiên sinh, cũng rất muốn gần Cố tiên sinh hơn, để hắn biến thành thức ăn mỹ vị nhất của mình.

Sau ngày ấy, hai người cùng nhau đi qua vô số địa phương và chụp rất nhiều ảnh ở bên ngoài, càng về sau bọn họ không chỉ chụp ảnh mà sẽ còn cùng nhau chơi đùa ở địa điểm chụp. Nhìn qua càng giống một cuộc hẹn hò lãng mạn, những tình cảm mập mờ ám muội đang không ngừng sinh sôi.

Một ngày nọ, Cố tiên sinh bỗng nhiên mời thiếu niên đến khách sạn mình ở chụp ảnh, và điều khiến thiếu niên cực kỳ xấu hổ là, Cố tiên sinh yêu cầu cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng, để lộ đôi chân xinh đẹp trắng tựa như tuyết, làm ướt cả người, nằm nhoài người ở trong bồn tắm chụp ảnh.

“Cố tiên sinh, cái này cũng quá….”

Thiếu niên ngồi trong bồn tắm, mặt mũi đỏ bừng kéo vạt áo sơ mi, người đàn ông trẻ giơ máy chụp hình, nụ cười dịu dàng, giơ tay sờ gò má mềm mại của thiếu niên, nói.

“Không sao đâu Tiểu Ninh, em như vậy cực kỳ xinh đẹp.”

Hắn chụp một vài tấm hình thiếu niên trong bồn tắm, sau khi tỉ mỉ xem ảnh, hắn nở nụ cười buông máy ảnh xuống, bỗng sải bước dài vào trong bồn tắm, ôm chặt lấy cả người thiếu niên đang ướt sũng vào trong lòng, khẩn thiết hôn lên đôi môi thiếu niên.

Hắn thấp giọng dụ dỗ thiếu niên.

“Ngoan, thể hiện bản thân nhiều hơn nữa đi, phơi bày tr.ần trụi tất cả của em cho anh xem đi, được không em?”
Bình Luận (0)
Comment