Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 63

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Trong ảo trận, Ứng Thiên Thu đi theo sau thiếu niên hồng y (quần áo màu đỏ), Phó Khinh Hàn và Kỷ Ninh thì ẩn náu ở ngoài khung cảnh giả tạo này, đứng xem hướng đi của ảo cảnh.

“Xem ra tâm nguyện của hắn có liên quan đến ngươi.” Phó Khinh Hàn sâu xa liếc nhìn cậu, nói: “Nếu như thế thì ta không xem chuyện của hai người nữa, tự ngươi đi tìm nhân quả tương quan đi.”

Nghe thấy Phó Khinh Hàn nói thế, Kỷ Ninh không khỏi cảm kích sự quan tâm của hắn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy khi nhìn thấy bản thân mình xuất hiện trong ảo cảnh quả thật cậu có hơi thấp thỏm, cứ lo sẽ xuất hiện cảnh tượng nào đó khiến Phó Khinh Hàn không vui.

Phó Khinh Hàn đưa cho Kỷ Ninh một miếng ngọc giản có thể ghi chép lại cảnh tượng trong ảo cảnh để sau khi trở về xem lại, tìm hiểu tâm nguyện của Ứng Thiên Thu, đồng thời còn đưa một phần quyền khống chế ảo cảnh cho cậu, để cậu dẫn dắt Ứng Thiên Thu nói ra nguyện vọng của mình.

Sau khi Kỷ Ninh nói lời cảm ơn, Phó Khinh Hàn rời khỏi ảo cảnh. Lúc này trong ảo cảnh, thiếu niên đã kéo Ứng Thiên Thu xuyên qua tầng tầng lớp lớp đình viện, đi về phía đại môn.

Nhìn một lúc, Kỷ Ninh lập tức nhận ra chuyện này xảy ra vào lúc nào, đây là khi cậu mới đến thế giới huyền huyễn không lâu. Ở thế giới này, cậu là con trai trưởng của vọng tộc Kỷ gia, thân phận tôn quý, thiên tư vô song, đã được hứa hôn với Ứng Thiên Thu từ trong bụng mẹ, nhưng lần gặp mặt đầu tiên giữa bọn họ mới xảy ra cách đây mấy ngày trước.

Lúc xưa Kỷ gia và Ứng gia đều là thế gia vọng tộc lớn, địa vị ngang nhau, gia chủ hai nhà thấy hai đứa nhỏ xấp xỉ tuổi nhau nên định ra hôn ước là chuyện vô cùng bình thường. Thế nhưng thế sự vô thường, chỉ mười mấy năm ngắn ngủi, gia chủ Ứng gia đột nhiên qua đời, Ứng gia theo đó mà lụi tàn, suy bại sa sút, chỉ còn lại cái danh thế gia vọng tộc, nhưng vọng tộc thì đã sớm biến mất.

Gia chủ Kỷ gia trọng tình, tuy rằng bạn tốt đã qua đời, nhưng Kỷ Ninh và Ứng Thiên Thu đã đến tuổi thích hợp thành thân, ông vẫn đón Ứng Thiên Thu vào Kỷ gia để cho hai người họ có thể chung sống với nhau thật tốt, tương lai sớm ngày thành hôn.

Kỷ Ninh trong nguyên tác là một đại tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo, nàng khinh thường Ứng Thiên Thu gia đạo sa sút, vậy nên dùng mọi cách để nhục nhã hắn, ép hắn từ hôn với mình. Nhưng đến lượt Kỷ Ninh, cậu đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này, vừa mới bắt đầu đã tìm đủ mọi cách để giành lấy cảm tình của Ứng Thiên Thu.

Nên ngay từ lúc đầu gặp mặt cậu đã bảo Ứng Thiên Thu không cần câu nệ, bày ra thái độ gần gũi thân thiết với Ứng Thiên Thu.

Nhưng Ứng Thiên Thu mới vào Kỷ gia, hắn tự biết thân phận của mình không xứng với Kỷ Ninh, làm việc vô cùng cẩn thận, duy trì khoảng cách không xa không gần với cậu khiến cậu hết sức đau đầu.

Nhớ tới những chuyện cũ vụn vặt này, trong lòng Kỷ Ninh chợt có chút buồn bã. Cậu đi theo sau Ứng Thiên Thu và mình trong ảo ảnh, đi đến cửa phủ đệ Kỷ gia, càng đến gần nghe càng rõ từng trận gào thét của yêu thú.

Trong không khí vương mùi máu tươi nhàn nhạt, một nhóm võ sĩ được Kỷ gia nuôi dưỡng đang cao giọng quát lớn, vận chuyển huyền khí dùng roi quất mười mấy yêu thú hung mãnh, trên người một vài con yêu thú đã xuất hiện vệt máu đầm đìa.

Những yêu thú này vừa bị bắt không lâu, tuy đã bị đeo lên dây cương nhưng tính tình vẫn hung hăng khó thuần, bị các võ sĩ gắt gao giữ chặt dây cương, ngăn cản chúng lao vào trong phủ.

Các võ sĩ muốn kéo bọn nó đến nơi thuần thú, người không liên quan đã sớm tránh xa, chỉ dám đứng xung quanh nhìn trộm, thế mà thiếu niên lại kéo Ứng Thiên Thu đến càng gần, trên mặt thậm chí còn nở một nụ cười ung dung.

“Ninh lang quân, nơi này rất nguy hiểm, ngài và Ứng lang quân đều là thân thể ngàn vàng, không thể đến gần hơn nữa.”

Thấy hai người bọn họ không tránh cũng không né, võ sĩ đứng đầu liền khéo léo ngăn họ lại, thiếu niên cười bình thản, nhướng mày nói: “Có gì mà không thể, ngươi đây là đang xem thường ta, cảm thấy với tu vi của ta sẽ bị đám súc sinh này tổn thương đến?”

“Chúng ta ngàn vạn lần không dám.” Võ sĩ nói: “Nhưng mà…”

“Đừng nói nhảm nữa, hôm nay ta đến đây là để tự mình thuần phục con Thiên Lân kia.”

Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, chỉ vào yêu thú vẻ ngoài mỹ lệ toàn thân đỏ sậm, hứng thú bừng bừng: “Phụ thân nói nếu ta có thể thuần phục được thì sẽ tặng nó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này.”

Cậu rút ra cây roi mình hay dùng, bảo võ sĩ dắt những con yêu thú khác tránh qua hai bên. Thiên Lân này trời sinh hung mãnh, thấy thiếu niên thân hình mảnh khảnh, lại chỉ có một mình thì trong mắt chợt lóe lên sự hung ác, từ miệng lồng thở ra một hơi thở hôi thối kèm theo tia lửa và gầm thét lên một tiếng, đột ngột lao về phía thiếu niên.

Những người khác đứng quan sát lo lắng, thiếu niên lại nhếch môi nở nụ cười, dễ dàng lách người tránh được cái sừng dài thoáng qua của Thiên Lân, bắt lấy lông bờm màu đỏ sẫm của nó rồi tung người lên, trực tiếp cưỡi lên lưng Thiên Lân, hung hăng quất lên người nó một roi.

Bị làm nhục như vậy, Thiên Lân nổi điên, nó giơ chân trước lên, giơ móng trước lên gần như đứng thẳng cả người định hất thiếu niên ra, mọi người đều căng thẳng, nhưng thiếu niên vẫn vững vàng ổn định cơ thể, không hề bị nó hất văng.

Dáng vẻ của thiếu niên thoải mái ung dung, nhưng chỉ có bản thân Kỷ Ninh biết, khi ấy quả thật cậu bị dọa sợ không nhẹ, có thể có dũng khí đi thuần phục Thiên Lân đều nhờ bản thân tự thôi miên chính mình hết lần này đến lần khác, đại tiểu thư trong nguyên tác có thể làm được, cậu thân là một người đàn ông thì không thể nào thua cô ấy, đây là tình tiết của nguyên tác, cậu phải hoàn thành nó cho bằng được.

Lúc ấy cậu đặt hết sự chú ý lên người Thiên Lân, không rảnh bận tâm đến những người khác, bây giờ đứng Kỷ Ninh đứng bên ngoài ảo cảnh rốt cuộc cũng có cơ hội liền liếc nhìn Ứng Thiên Thu thời còn trẻ.

Chỉ thấy trong mắt Ứng Thiên Thu toát lên vẻ âu lo, dĩ nhiên cũng đang quan tâm đến an nguy của thiếu niên, Kỷ Ninh lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng.

Hai canh giờ* sau, Thiên Lân cuối cùng cũng gào to một tiếng, vô lực quỳ rạp xuống đất, thiếu niên từ trên người nó nhảy xuống, nó cúi đầu phì phò kêu lên, đại biểu nó đã khuất phục thiếu niên, sau này sẽ nhận thiếu niên làm chủ.

*Canh giờ: Theo niên lịch cổ, người Á Đông phân chia một ngày thành 12 canh giờ. Ứng theo 12 con giáp, mỗi một canh giờ bằng khoảng 2 giờ theo đồng hồ 24 giờ.

Thiếu niên khẽ th,ở dốc nở nụ cười, mồ hôi rơi xuống, gò má ửng đỏ, y phục xốc xếch, dây cột tóc cũng rớt xuống theo, mái tóc dài đen nhánh xõa tung mang theo vài phần chật vật nhưng lại lộ ra chút quyến rũ mị hoặc kỳ lạ.

Cậu hài lòng sờ sờ sừng dài của Thiên Lân, sau khi chỉnh đốn lại y phục thì lại cưỡi lên, vươn tay với Ứng Thiên Thu đang đứng phía dưới, cười nói.

“Tới đây Thiên Thu, ta và ngươi cùng cưỡi rồi tới bãi thuần thú lựa một con yêu thú cho ngươi.”

Ứng Thiên Thu đứng bất động tại chỗ, thiếu niên liền trừng mắt hắn một cái, dáng vẻ nếu hắn không lên thì không tha, Ứng Thiên Thu khẽ thở dài, cuối cùng vẫn đi đến, Thiên Lân thấy có người lại muốn cưỡi nó thì cực kỳ nổi giận, cất tiếng gào rống về phía Ứng Thiên Thu.

Đối mặt với Thiên Lân hung hăng, vẻ mặt Ứng Thiên Thu vẫn bình thản, đưa tay phủ lên trán nó nhẹ nhàng v.uốt ve. Thiên Lân cả người chấn động, dần dần bình tĩnh lại dưới sự trấn an của hắn, thậm chí còn chủ động cọ cọ vào bàn tay hắn, trong mắt toát lên vẻ thân thiện.

Thiếu niên lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin được mà nhìn Ứng Thiên Thu: “Nó vậy mà lại muốn gần gũi với ngươi ư?”

“Từ nhỏ ta rất dễ được yêu thú quý mến.” Ứng Thiên Thu nói.

“Cũng thú vị đấy.” Thiếu niên nói: “Nhưng ta vẫn thích tự thuần phục chúng hơn.”

Thiên Lân chủ động nằm sấp xuống để Ứng Thiên Thu ngồi sau lưng thiếu niên, hai người cưỡi Thiên Lân đi đến khu thuần thú, dọc đường đi thu hút vô số ánh mắt thán phục, vẻ mặt thiếu niên hào hứng, liên tục vẫy tay mỉm cười với bọn họ.

Bãi thuần thú được dựng ở phía đông phủ đệ chiếm hơn phân nửa ngọn núi, vừa đi vào đã có thể nghe được âm thanh gào thét của yêu thú, vô cùng náo nhiệt, nhưng phần lớn khi ngửi được khí tức của Thiên Lân thì lập tức im bặt ẩn náu.

“Ngươi muốn yêu thú nào thì cứ nói.” Thiếu niên mở miệng: “Chỉ cần không phải kỳ trân dị thú như Thiên Lân thì ta đều có thể làm chủ tặng cho ngươi.”

“Đa tạ Ninh lang quân.” Ứng Thiên Thu nói.

“Ngươi gọi ta là gì?”

Thiếu niên lập tức quay đầu liếc Ứng Thiên Thu một cái, nhưng dung mạo cậu tuyệt mỹ, cho dù tức giận cũng diễm lệ phi phàm, khiến người khác nguyện ý trao cả linh hồn.

“Đã nói ngươi gọi là ‘Tiểu Tiểu’, sao ngươi cứ không nghe lời vậy hả?”

“Là ta không đúng.” Ứng Thiên Thu rũ mi, gương mặt tuấn mỹ vẫn không có bất cứ thay đổi gì.

Thiếu niên nghe vậy thì bĩu môi, đám người đi theo sau Kỷ Ninh cũng bày ra thái độ y hệt.

Khi đó Ứng Thiên Thu lần nào cũng đều nói là mình sai, kết quả lần sau vẫn gọi cậu là “Ninh lang quân”, rõ ràng là vẫn chưa chấp nhận cậu, cảm thấy danh xưng này quá mức phi lễ*, không muốn sau này bị người đời chỉ trích.

*Thật ra chỗ này là du lễ 逾礼, mà tui kbiet chọn từ sao cho hay không bị dài dòng mà không sai nghĩa, ai biết thì chỉ tui nha

Thiếu niên cũng không nói gì nữa, hai người cưỡi Thiên Lân đi dọc theo đường núi l.ên đỉnh núi, tìm sơn chủ phụ trách nơi này. Ở đây có rất nhiều yêu thú được con cháu Kỷ gia thu dưỡng, nhưng bọn họ khác với thiếu niên, không có sân riêng, không có chỗ nuôi tự nuôi yêu thú chỉ có thể để trên núi, khi nào ra ngoài thì mới đến dắt đi.

Vậy nên khi bọn họ muốn hỏi rõ những yêu thú nào là vô chủ, sơn chủ đã giao cho bọn họ một bản danh sách, bên trong họa hình dáng của yêu thú.

Trong số này có không ít yêu thú uy phong lẫm liệt, nhưng thiếu niên lại soi mói, đều cảm thấy bọn chúng không xứng với Ứng Thiên Thu, một bản danh sách thật dày trong nháy mắt đã bị cậu lật chỉ còn lại mấy tờ.

Lúc này, trong góc bỗng truyền đến một âm thanh yếu ớt, Ứng Thiên Thu nhìn qua, thấy ở đó có một cái lồng sắt phủ vải đen liền chỉ vào nó hỏi sơn chủ: “Đó là yêu thú gì?”

“Đó là một con ấu Vân thú cái, mẹ của nó do khó sinh nên sau khi sinh nó xong liền tắt thở chết, chỉ còn lại mình nó, tạm thời do tiểu nhân nuôi.” Sơn chủ nói.

Ứng Thiên Thu đi về trước, cúi người nhẹ nhàng xốc tấm vải đen lên, nhìn vào trong vài lần, lại hỏi: “Nó có chủ chưa?”

“Nó chưa từng nhận chủ.” Sơn chủ nói: “Các tiểu thư đều ghét bỏ cơ thể nó yếu ớt, sợ sống không lâu nên không muốn nó.”

“Nếu thế thì,” Ứng Thiên Thu nói: “Để ta nhận nó đi.”

“Tìm tới tìm lui, ngươi lại muốn nuôi nó?”

Thiếu niên lập tức “bộp” một cái đóng sách lại, sơn chủ cũng không khỏi ngạc nhiên, bởi vì ai nấy đều biết, bề ngoài Vân thú trắng trẻo đáng yêu nhưng lại vô dụng, chỉ được xem như trân thú để làm cảnh, được nữ tử ưa chuộng, cực kỳ hiếm có nam tử nhìn trúng con thú này.

Huống chi lúc này thiếu niên đã hứa với Ứng Thiên Thu rằng hắn có thể chọn bất cứ yêu thú trân quý nào, mà hết lần này đến lần khác Ứng Thiên Thu lại muốn nuôi một con Vân thú non yếu ớt, việc này khiến sắc mặt thiếu niên sa sầm, nhưng Ứng Thiên Thu đã lên tiếng nói trước.

“Không phải là ta khách khí với ngươi, chỉ là ta thấy nó còn nhỏ như vậy mà lại bơ vơ không nơi nương tựa nên mới muốn nuôi nó.” Hắn nói: “Ngươi đồng ý với ta lần này được không, Tiểu Tiểu?”

“Lúc này thì ngươi mới biết gọi ta như vậy……”

Thiếu niên hừ nhẹ, tâm trạng dường như tốt lên không ít, phất phất tay, không để ý lắm, nói: “Cũng được, ngươi muốn nuôi thì nuôi đi, chỗ của ta cũng không thiếu phần thức ăn cho nó. Để ta chọn lại cho ngươi một con yêu thú nữa.”

Ứng Thiên Thu nói cảm ơn với cậu, thiếu niên lại hừ thêm một tiếng, xét nét chọn thêm cho hắn một con yêu thú đã thuần hóa tốt, Ứng Thiên Thu ôm lồng sắt, cùng thiếu niên cưỡi yêu thú đi về viện.

Sau ngày đó, con Vân thú non này liền cắm rễ ở trong viện, thiếu niên đặt tên cho Thiên Lân là Lưu Hỏa, còn Vân thú đặt tên Vân Đóa, bởi vì cậu nói cái thứ bé tí này do cậu nhận nên cũng có thể coi là chủ nhân của nó, cho nên cậu muốn đích thân đặt tên.

Tuy là nói thế nhưng cậu lại rất ít khi chăm sóc cho Vân Đóa, phần lớn thời gian đều là do Ứng Thiên Thu tự mình chăm sóc.

Nhóc con đến một nơi xa lạ, lúc đầu thì còn rất rụt rè cẩn thận, nhưng sau khi quen thuộc thì dần dần lộ nguyên hình, hiện rõ bản tính bướng bỉnh, bình thường nếu Ứng Thiên Thu không chú ý đến nó là sẽ chạy biến không thấy tăm hơi, quậy phá khắp nơi trong viện.

Sau khi nó cắn nát hơn phân nửa hoa trong đình viện, thiếu niên cuối cùng không thể nhịn được nữa, đeo một cái chuông lên cổ cho nó, bất luận nó đi đến nơi nào thì đều có thể nghe được tiếng chuông khiến nó không có chỗ để trốn, mỗi lần đều sẽ xám xịt bị thiếu niên hoặc Ứng Thiên Thu bắt về.

Một hôm, Vân Đóa lại lén trốn đi, Ứng Thiên Thu theo tiếng chuông đi tìm nó, phát hiện nó đã lén lút chui vào phòng của thiếu niên.

Cửa sổ phòng của thiếu niên bình thường sẽ đóng chặt, mặc dù nó thường được dẫn vào nơi này nhưng vẫn chưa có cơ hội náo loạn bên trong, lúc này đây cửa sổ chưa được đóng kín, rốt cuộc nó cũng có thể vào phòng làm mưa làm gió. Ứng Thiên Thu còn chưa đi vào mà đã nghe được tiếng đồ vật rơi xuống.

Tuy rằng hình như thiếu niên không có ở trong phòng, hắn tự tiện đi vào thì không hợp lễ tiết, nhưng Ứng Thiên Thu lo lắng Vân Đóa sẽ phá hư đồ vật quan trọng của thiếu niên, đến lúc nó sẽ bị làm thành thịt khô nên hắn liền đẩy cửa đi vào, xuyên qua sảnh đường*, hắn nhìn thấy Vân Đóa đang lăn lộn ở trên giường thiếu niên.

*Sảnh đường: dùng để chiêu đãi và đón tiếp khách

Ứng Thiên Thu tiến lên bắt nó, thế nhưng con vật nhỏ này cứ nhảy đông nhảy tây cực kỳ vui vẻ. Nó nhảy lên mặt đất, Ứng Thiên Thu cũng khom người xuống để bắt lấy cái đuôi của nó, nhưng Vân Đóa thì không bị bắt mà hắn lại bất ngờ nắm được cổ tay gầy gò trắng nõn.

Hắn hơi ngước mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên đập vào mắt, hình như thiếu niên vừa mới tắm rửa thân thể trong hồ tắm xong, mái tóc lẫn gương mặt vẫn còn vương hơi nước, cổ áo trong lỏng lẻo lộ ra làn da trắng như tuyết. Ứng Thiên Thu chỉ vội vã quét mắt một cái rồi lập tức nhìn sang chỗ khác, tay cũng đưa lên theo thì lại bị thiếu niên dùng một tay khác đ.è xuống.

Thiếu niên cứ như vậy mà nắm lấy tay hắn, hai người chậm rãi ngồi dậy. Hắn rũ mắt không hề chạm mắt thiếu niên, thế nhưng đuôi mắt của thiếu niên khẽ nhếch lên, đầu ngón tay mềm mại khẽ chạm vào mu bàn tay hắn, hơi trượt lên xoa xoa gương mặt hắn, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần lười biếng, trìu mến ẩn tình thấp giọng hỏi.

“Tại sao không nhìn ta? Hay là…?”

Đầu ngón tay cậu lướt qua cánh môi của Ứng Thiên Thu.

“Ngươi không dám nhìn?”
Bình Luận (0)
Comment