Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 70

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Hoắc Vô Linh mỉm cười nhưng lại ẩn giấu vô vàn sát ý, mấy con ác quỷ kia đã gào thét bay về phía phi thuyền, thế nhưng khi gần tới cửa khoang thì bỗng nhiên đâm phải một vách tường tinh thần lực vô hình, bọn chúng chẳng thể nào chui vào trong phi thuyền được.

Ác quỷ ở bên ngoài giương nanh múa vuốt gặ.m cắn vách tường tinh thần lực, Hoắc Vô Linh thấy thế thì nhướng mày, vừa muốn phái ra nhiều lệ quỷ hơn nữa thì đúng lúc này trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng nổ ầm vang trời, trời đất chợt tối sầm, hai mẫu hạm che khuất bầu trời chầm chậm đáp xuống, đồng thời phía dưới vô số cơ giáp và phi thuyền đang bay ra từ đó.

“Ào ào——”

Mấy chiếc phi thuyền nhanh chóng bay xuống dùng súng cao áp bắn nước ở giữa không trung, một lượng nước lớn được b.ắn ra nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trên phi thuyền. Lúc này Kỷ Ninh mới nhìn thấy rõ, những ngọn lửa đó hóa ra không hoàn toàn đốt đến bên trong phi thuyền do có một phần tinh thần lực bảo vệ khoang thuyền.

“Phanh!”

“Ầm!”

Tia sáng lấp lánh tung tóe khắp bầu trời, chuẩn xác xuyên qua cơ giáp và phi thuyền xung quanh, phi thuyền rơi xuống phía dưới nhanh chóng bị đốt cháy thành biển lửa. Arques giữa trung tâm chiến trường như một thần chết, con ngươi màu bạc phản chiếu ánh lửa đỏ rực mà vẫn mang theo vẻ tàn nhẫn lạnh lùng tàn khốc, chẳng có chút độ ấm nào.

Nhưng sau khi phi thuyền rơi xuống, càng có nhiều phi thuyền bay đến vây quanh hắn. Quân đội Mạc Linh đến tiếp viện, tình hình nháy mắt xảy ra nghịch chuyển, đồng thời có vô số cơ giáp chiến đấu kia cũng bay đến bao vây nhóm Kỷ Ninh.

“Đùng” một tiếng, một cơ giáp trong đó đã bắn pháo quang tử về phía Hoắc Vô Linh, cơ thể Hoắc Vô Linh lập tức vặn vẹo né sóng năng lượng ánh sáng, con ngươi đen nhánh lướt qua đội quân Mạc Linh đang dàn rộng khắp không trung, cong môi nói.

“A, hình như có chút phiền phức.”

Quả thật là có hơi phiền phức…

Kỷ Ninh quét mắt nhìn xung quanh, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Vân Uyên và Phó Khinh Hàn. Cậu không biết Vân Uyên lập đạo tiêu ở đâu, nếu khoảng cách quá xa thì bọn họ sẽ không đến kịp, tình hình nhất định sẽ trở nên tệ hơn.

Có điều đúng lúc này, quanh ảnh trên bầu trời đột nhiên biến đổi, bất luận là cơ giáp đang vây quanh bốn phía hay chiến hạm lớn đang dừng trên bầu trời, tất cả mọi thứ trong nháy mắt biến mất không thấy tung tích.

Đám người Herinos cũng không thấy đâu.

Bên cạnh Kỷ Ninh không còn một bóng người, thay vào đó là màn đêm mênh mông nhưng lại tản ra ánh sáng nhàn nhạt, cũng không đáng sợ lắm.

Thấy cảnh tượng này, cậu ngược lại nhẹ nhõm thở ra, bởi vì cậu biết cái này nhất định là do Vân Uyên hoặc Phó Khinh Hàn tạo ra. Quả nhiên, thân ảnh của hai người lập tức xuất hiện trước mặt cậu.

Thiếu niên áo xanh hơi mỉm cười với Kỷ Ninh, trấn an cậu: “Ngươi đừng lo lắng, nơi này là bồng lai tách biệt với ngoại giới, tất cả những người có quan hệ nhân quả với ngươi hầu như đều đã tiến vào đây, ta đã bày ra những ảo trận, bây giờ mấy người đó đều đã ở bên trong ảo trận, không hề nhận ra chỗ nào khác lạ.”

Kỷ Ninh cảm ơn Phó Khinh Hàn, ánh mắt lạnh lùng của Vân Uyên lướt qua cậu khiến cả người Kỷ Ninh run hết lên.

“Ngươi quả thật quá đa tình.” Vân Uyên cười lạnh: “Mấy kẻ này đều có nhân quả duyên phận với ngươi, thế nhưng đây đã là toàn bộ chưa? Hay là ngươi nói hết với ta một lần đi, có phải còn muốn ta tới nơi khác tìm người nữa không?”

Kỷ Ninh điên cuồng lắc đầu, nhỏ giọng nói không có, mà thật sự cũng không còn ai nữa, ngoại trừ Cố Sâm mới có ra thì tất cả đều đã ở trong khu vui chơi Tinh tế rồi.

Cố Sâm ở xa Liên bang nên hẳn là không bị kéo vào được, Kỷ Ninh cũng không hy vọng Cố Sâm xuất hiện ở đây, dù sao trong thế giới này đối tượng công lược chính của cậu là Cố Sâm, cậu không thể cắt đứt nhân quả với Cố Sâm được.

“Nhưng còn có một người chưa tiến vào ảo trận.”

Phó Khinh Hàn nói: “Thần hồn của hắn không ổn định, nếu lúc nãy đi vào ảo trận, ta sợ thần trí của hắn sẽ hỗn loạn nên đã để hắn ở bên ngoài, vậy bắt đầu cắt đứt nhân quả từ hắn trước đi.”

‘(*>﹏<*)′

Mẫu hạm hàng không chầm chậm bay qua bầu trời, phun ra một lượng nước lớn dập tắt biển lửa bên dưới, trận hỗn loạn này đã gây ra tổn thất khá nghiêm trọng, chỉ huy phụ trách đang tiến hành thống kê, còn có vài quân nhân mới vừa đưa đức vua của bọn họ ra từ phi thuyền đang chìm trong biển lửa, đưa hắn lên về mẫu hạm.

Auzers bị súng bắn vào bả vai, quân phục trắng tinh nhuốm đầy máu tươi lẫn tro tàn của đám cháy, do mất quá nhiều máu nên gương mặt tuấn tú của hắn trở nên nhợt nhạt.

Quân y đi theo lập tức đi đến để kiểm tra vết thương của hắn, nhưng Auzers lại đẩy quân y qua một bên, chẳng hề để tâm đến vết thương đang không ngừng chảy máu, con ngươi hắn âm trầm nhìn sĩ quan phụ tá của mình, nói: “Kỷ Ninh đâu?”

Sĩ quan phụ tá lộ ra vẻ mặt chần chừ, cúi đầu báo cáo đúng sự thật: “Xin lỗi bệ hạ, nhóm người này hành tung quỷ quyệt, lúc nãy bọn họ đột nhiên biến mất, chúng tôi không thể xác định được tung tích của bọn họ.”

Sắc mặt quân vương tóc vàng âm u, lạnh giọng nói: “Gọi Leisha đến đây.”

Một lát sau, nữ gián điệp trẻ vội vã đi đến, sắc mặt cô tái nhợt, bởi vì cô biết Auzers muốn hỏi gì, nhưng sau khi Kỷ Ninh mất tích, bất luận cô cố cảm ứng ký hiệu tinh thần kia thế nào đi nữa đều vẫn không thể nào tìm được tung tích của Kỷ Ninh, cô dám khẳng định, Kỷ Ninh chắc chắn không ở phụ cận khu vực hành tinh.

“Vô cùng hoảng sợ thưa Auzers bệ hạ, là do thuộc hạ làm việc thất trách, xin ngài trách phạt…”

Cô quỳ xuống, cơ thể hạ thấp sát mặt đất không dám nhìn thẳng quân vương của bọn họ, bởi vì cô không dám tưởng tượng sau khi để Kỷ Ninh chạy thoát hết lần này đến lần khác, bệ hạ sẽ làm ra phản ứng như thế nào.

Đột nhiên cô cảm thấy một cơn đau bén nhọn truyền từ đại não mình, mặc dù ý chí cô có kiên cường đến mấy nhưng cơn đau này vẫn khiến cô nháy mắt hét lên thảm thiết, thống khổ ngã trên mặt đất.

Không chỉ có cô mà tất cả mọi người ở đây đều ngã xuống, điên cuồng nắm lấy tóc mình, đến nỗi da đầu bắt đầu rướm máu nhưng cơn đau đã chiếm cứ hết trong não bọn họ khiến họ chẳng còn cảm giác được những cơn đau khác,  dù có đập đầu vào tường rách da chảy máu cũng không thể nào so sánh được với cơn đau trong đại não.

“Kít… kétt——”

Tinh thần lực hung tàn khắc ra vô số vết xước sâu lên vách tường kim loại rắn chắc, tay Auzers nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, hai mắt đỏ ngầu, hắn rơi vào trạng thái mất khống chế đáng sợ, liên tục nỉ non.

“Em ấy đâu? Em ấy ở đâu?”

“Trả em ấy lại cho ta… Trả lại cho ta…”

“Trả lại cho ta!”

“Rầm——”

Tinh thần lực cuồng bạo mất khống chế đột nhiên im bặt, sức lực của những người ở đây đều như bị hút cạn, tê liệt ngã xuống đất, đại não ngừng hoạt động, chỉ còn sót lại bản năng hô hấp.

Một lúc lâu, bọn họ mới dần phục hồi tinh thần lại từ trong cơn đau đớn kia, lấy lại quyền khống chế cơ thể rồi nhìn về phía Auzers thì phát hiện Auzers đã ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, ý thức đã rơi vào hôn mê.

“Bệ hạ!”

‘(*>﹏<*)′

Auzers đang lâm vào cơn mê hỗn loạn, trong bóng tối, từng mảnh vỡ quá khứ vụn vặt đan xen vào nhau tựa như con quái vật khổng lồ đang ào ạt phun máu tươi, dường như nó đang chầm chậm bước đến, nuốt trọn lấy hắn.

Trong cơ thể con quái vật, hắn thấy được rất nhiều thứ, gương mặt đầm đìa máu tươi, bia mộ trong bóng đêm, vết bóp bầm xanh tím trên cổ, đôi mắt đẫm lệ mà tràn đầy căm hận, còn có khuôn mặt kia.

Là khuôn mặt của Kỷ Ninh.

Thiếu niên trong ký ức chợt xuất hiện, toàn bộ khung cảnh kinh khủng đều biến mất, hệt như trong dòng nước biển lạnh băng tìm được tấm ván nổi, thoát khỏi bờ vực điên cuồng cùng chết chóc, làm cho tâm trí hỗn loạn của hắn chậm rãi ổn định lại.

Hồi ức hỗn loạn lần nữa được sắp xếp trật tự, nhưng đây cũng là chuyện xưa hắn không muốn nhớ lại nhất.

Hồi ức liên quan đến cái chết của Kỷ Ninh.

Nhiều năm trước kia, hắn không kìm nén được tình yêu cấm kỵ trong lòng, quan hệ với Kỷ Ninh ngày càng thân mật rồi sinh ra dụ.c vọng chiếm hữu mãnh liệt, hắn không chấp nhận bên cạnh Kỷ Ninh có người khác, mà cái người thích Kỷ Ninh kia, tiểu thư Fio đã từng có hôn ước với Kỷ Ninh cũng là cây đinh trong mắt hắn.

Hắn thật sự nên g.iết ch.ết người phụ nữ này.

Đã từng có vô số lần Auzers hối hận mình đã không giết tiểu thư Fio, trong đời hắn hiếm khi có việc phải hối hận, nhưng điều này tuyệt đối là một trong số đó.

Khi đó hắn và Kỷ Ninh vẫn còn là học viên của học viện quân sự, trong khu rừng phong của học viện, hắn tận mắt nhìn thấy tiểu thư Fio thổ lộ tình cảm với Kỷ Ninh, tinh thần lực nháy mắt mất khống chế suýt chút nữa đã gi.ết c.hết nàng, nhưng mà đã bị Kỷ Ninh kịp thời ngăn lại.

Auzers cũng không phải thật sự muốn gi.ết c.hết thiếu nữ này, hắn chỉ là nhất thời mất khống chế, có điều hắn không cảm thấy có lỗi với tiểu thư Fiora. Quả thật hắn có sát tâm với nàng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ diệt trừ, chẳng qua hắn đã trù tính mưu đồ, đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn lỗ mã.ng như thế để giết nàng.

Nhưng mà Kỷ Ninh lại không thể nào tha thứ cho hành vi của hắn, cậu cho rằng Auzers cố ý muốn giết tiểu thư Fio nên nhanh chóng đưa nàng rời khỏi rừng phong, bỏ Auzers lại một mình.

Auzers vẫn luôn đợi ở rừng phong cho đến tận đêm khuya nhưng vẫn không thấy Kỷ Ninh quay lại tìm hắn, mà thiết bị liên lạc cũng im ắng, Kỷ Ninh không gửi cho hắn bất cứ tin nhắn nào, cứ thế thật sự bỏ mặc hắn như vậy.

Bởi vì tiểu thư Fio hai người bọn họ tan rã trong không vui, việc này khiến Auzers khó mà tin được, lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Tính tình hắn vốn dĩ đa nghi, Kỷ Ninh lại hành động như vậy làm hắn không nhịn được mà hoài nghi có phải Kỷ Ninh đã có tình ý với tiểu thư Fio hay không, thậm chí còn hối hận vì đã ở bên hắn nên muốn bắt đầu lại mối quan hệ với tiểu thư Fio.

Ngọn lửa đố kỵ bùng cháy ở trong tim, nhưng Auzers lại lựa chọn nhẫn nhịn, biểu hiện vẫn giống như thường ngày.

Hắn không cho rằng mình sai, cho nên hắn đang đợi Kỷ Ninh cúi đầu với hắn trước, trừ phi Kỷ Ninh thể hiện sự hối hận vì hành động ngày hôm ấy, đồng thời bảo đảm sau này sẽ không còn qua lại với tiểu thư Fio nữa thì hắn mới có thể tha thứ cho Kỷ Ninh.

Nhưng Auzers đợi hơn một tuần, không những không đợi được Kỷ Ninh chủ động xin lỗi mà thậm chí những ngày đó hắn không một lần gặp mặt Kỷ Ninh.

Công việc hai người đều bận rộn, nếu không phải là cố tình gặp mặt thì trên cơ bản không thể gặp nhau. Vì để Kỷ Ninh có thể dễ dàng tìm thấy hắn, khoảng thời gian gần đây Auzers đều duy trì một cách sống, đó là không đi đến địa phương khác, nhưng cho dù hắn đau khổ chờ đợi thì Kỷ Ninh vẫn nhất quyết không xuất hiện, việc này chứng tỏ Kỷ Ninh không có ý định chủ động tìm hắn.

Auzers vô cùng tức giận, nhưng hắn thật sự không thể chờ đợi được nữa, một ngày không thấy Kỷ Ninh khiến trong lòng hắn khó chịu cồn cào, cuối cùng hắn lựa chọn thỏa hiệp mà chủ động đi tìm người.

Nhưng hắn lại nhận được tin hai ngày nay Kỷ Ninh không trở về học viện, sau khi cậu bị triệu khẩn cấp vào vương cung thì không còn xuất hiện nữa, trước khi đi cũng không dặn phải làm gì, chỉ có điều sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng mang đầy nghi ngờ, Auzers trở về hoàng cung, đặc biệt đi đến cung điện của sủng phi và Kỷ Ninh nhưng không tìm được cậu, mà thân mẫu sủng phi trên danh nghĩa cũng không có ở đây.

Hai tòa cung điện chìm trong bầu không khí đáng sợ, sắc mặt của mỗi một thị nữ và thủ vệ đều chết lặng, điều này khiến Auzers có dự cảm vô cùng bất thường, hắn tra hỏi Kỷ Ninh đang ở đâu mà những người này đều miệng kín như bưng, cúi đầu thật thấp, không trả lời câu hỏi của hắn.

Trong lòng Auzers hỗn loạn, tạm thời đi đến cung điện của Hoàng hậu trước, dựa theo lễ tiết mà vấn an mẫu hậu. Nhưng vừa đến gần cung điện thì hắn liền nghe thấy tiếng la hét chói tai và tiếng mắng chửi ở bên trong, thậm chí còn có tiếng súng vang.

“Là ngươi hại chết con ta, là ngươi! Ta muốn giết ngươi, giế.t ch.ết ngươi!!”

Hắn nghe thấy tiếng sủng phi điên cuồng hét to, xe lăn chuyển động tiến vào cung điện. Tóc và quần áo của sủng phi lộn xộn, bà bị mấy tên thị vệ ấn ngã xuống đất, cách đó không xa là một khẩu súng lục, trên xà nhà và vách tường còn có mấy lỗ đạn đang bốc khói.

Gương mặt xinh đẹp của sủng phi hết sức vặn vẹo, hệt như phát điên, trợn mắt trừng Hoàng hậu vẫn còn đang hoảng hồn, liên tục hét chói tai: “Ta biết nhất định là ngươi mật báo với bệ hạ, là ngươi hại chết con ta, ta muốn ngươi đền mạng cho nó!!”

“Ta rất tiếc, nhưng ta chẳng qua chỉ là làm nghĩa vụ của Hoàng hậu và công dân Đế quốc phải làm mà thôi.”

Sau cơn hoảng loạn bị tập kích, Hoàng hậu bình tĩnh lại, ngồi ở trên ghế từ trên cap nhìn xuống sủng phi đầu tóc tán loạn, bà dùng mũi chân nâng cằm nàng lên như đối xử với một con chó, lời lẽ tràn đầy khinh miệt cùng châm chọc.

“Đứa trẻ của ngươi vi phạm luật của Đế quốc, thích một tên đàn ông, ha, cái này thật là… Trong cung sao lại có kẻ bỉ ổi như vậy?”

“À, xin lỗi, xin hãy thứ lỗi cho sự thất lễ của ta, nhưng không phải là ta cay nghiệt, ta chỉ nói ra ý nghĩ thật lòng của đại đa số người mà thôi, nếu mạo phạm ngươi và Ngũ hoàng tử đã mất, thì xin ngươi thứ lỗi bỏ qua.”

“Nhưng ngươi cũng biết đó, những kẻ đồng tính yêu nhau ở vương thất là trọng tội không thể tha thứ, vì để gìn giữ tôn nghiêm của vương thất, Ngũ vương tử nhất định phải dâng mạng lên, gột rửa tội của y——”

“…Cho nên bà tố giác em ấy?”

Lời của Hoàng hậu đột nhiên bị cắt ngang, bà quay đầu nhìn về phía cửa thì thấy Auzers ngồi trên xe lăn đã xuất hiện ở trong cung điện, hai mắt phiếm đỏ, vẻ mặt trống rỗng, dường như còn chìm trong cơn hoảng loạn còn chưa hoàn hồn.

“Con yêu của ta, chào mừng con đã về.”

Hoàng hậu thoáng đổi sắc mặt, nở nụ cười với hắn rồi nhanh chóng liếc mắt ra hiệu thị vệ để bọn họ kéo sủng phi xuống, sau đó cho tất cả mọi người lui khỏi cung điện để tránh cho họ nghe thấy cuộc nói chuyện sắp tới.

Trong tầm mắt Auzers đã chẳng còn ai, hắn nhìn chằm chằm vào mẫu hậu của mình, đôi mắt dần bị bóng đêm chiếm đóng, giọng nói khàn không còn rõ ràng.

“Bà nói cho ta biết.”

“Bà đã làm gì Kỷ Ninh rồi?”

Hắn di chuyển xe lăn của mình, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu đột ngột đứng lên liên tục lùi về sau mấy bước, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng.

Tinh thần lực lạnh lẽo u ám dần khuếch tán trong cung điện khiến Hoàng hậu bắt đầu hô hấp khó khăn, không khí trong lồng ng.ực không ngừng bị đè nén, cho dù có dùng tinh thần lực của mình để kháng cự thì cũng chỉ có thể giảm bớt cảm giác khó thở.

Bà cảm thấy vô cùng sợ hãi, ấn xuống máy truyền tin trên cổ tay mình để truyền tin tức cho anh trai mình là đương kim Công tước Đế quốc, để gã lập tức đến cung điện cứu bà.

Cho dù nghe có chút vớ vẩn nhưng bây giờ bà thật sự cảm giác mình có thể thật sự sẽ chết, bà sẽ bị Auzers gi.ết ch.ết, dường như hắn đã không còn là con của bà mà là một tên ác quỷ khoác da người.

Giọng Hoàng hậu run rẩy: “Auzers, con bình tĩnh lại một chút được không? Ta chính là mẫu hậu của con đó.”

“Ta đang hỏi bà.”

Đối với lời cầu xin của bà, Auzers mắt điếc tai ngơ, cuối cùng hắn ép Hoàng hậu vào bước đường cùng.

“Rốt cuộc bà đã làm gì Kỷ Ninh?”

“Ta-ta…”

Trái tim Hoàng hậu đập thình thịch, nhưng khi bị con trai mình ép đến nông nỗi như vậy, sự kiêu căng từ trước đến nay của bà khiến bà không cách nào chấp nhận được, đứa nhỏ này chẳng qua chỉ là phế phẩm bị bà vứt bỏ năm đó, bà thật sự không còn cách nào nên mới đón hắn trở về, thế mà bây giờ hắn lại dám cãi lời bà, vả lại là vì cái tên bị xử tử kia…

Bà biết Auzers phẫn nộ vì điều gì, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ chán ghét, đột nhiên trở nên cứng rắn, lạnh giọng nói.

“Không sai, là ta mật báo với bệ hạ xử tử Kỷ Ninh. Này còn không phải bởi vì ngươi sao? Ngươi có biết ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức lớn cho ta không hả?”

“Ngươi thích đàn ông, ta sẽ không quản ngươi, chỉ cần đoạt được vương vị thì ngươi chơi đàn ông hay phụ nữ ta sẽ không quản ngươi. Nhưng ngươi lại không biết cách che giấu tâm tư của ngươi, còn bị Fio con gái của Đại công nhìn ra ngươi thích Kỷ Ninh.”

“Ả muốn mật báo với bệ hạ, muốn diệt trừ ngươi, vẫn là ta biết được tin tức trước một bước nên đã nhốt ả lại, ép hỏi thì hóa ra ngươi và Kỷ Ninh là một đôi tình nhân.”

“Đúng là ghê tởm tột cùng, hai người các ngươi rõ ràng là huynh đệ… Nếu bí mật này bị những kẻ khác phát hiện, tới lúc đó ngươi cũng sẽ chết. Ta vì bảo vệ ngươi mà mới đi trước một bước tố giác Kỷ Ninh, bây giờ chắc hẳn nó đã nằm ở trong nghĩa trang rồi. Ha, đúng là nơi thích hợp với nó——”

“Rầm!”

Một cỗ tinh thần lực tàn bạo bỗng nhiên ấn Hoàng hậu xuống đất, bà hét ầm lên thì lập tức bị phong bế miệng. Auzers loạng choạng bước xuống xe lăn, khom người xuống hung ác bóp lấy cổ bà, ngay cả xe lăn cũng bị ngã xuống.

“Au-Auze——”

Hoàng Hậu cực lực dùng tinh thần lực của mình để chống cự Auzers, nhưng sức mạnh của bà hoàn toàn bị nghiền nát, bàn tay Auzers đang bóp chặt cổ bà không chút nhúc nhích, hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt tàn bạo cùng cực, nhìn gương mặt bà dần dần trở nên tím tái, hắn khàn giọng lặp đi lặp lại.

“Đừng nói nữa… Đừng nói nữa.”

“Trả em ấy lại cho ta, trả em ấy lại cho ta!”

Hô hấp của Hoàng hậu càng ngày càng yếu ớt, cánh tay đang nắm lấy tay Auzers dần rũ xuống. Ngay khoảnh khắc bà sắp chết, cửa cung điện đột nhiên bị người bên ngoài đá văng, Công tước được bà gọi đến nhìn thấy một màn Auzers giết mẹ này, gã bỗng nhiên biến sắc, phát động tinh thần lực cường đại của mình.

Gã là tướng quân dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, cho dù tinh thần lực của Auzers rất mạnh nhưng cũng không thể địch lại tinh thần lực được mài giũa hết sức kiên cố lại nặng nề này. Tinh thần lực của hắn chợt bị áp chế trong phút chốc, không thể không thả tay ra.

Giây tiếp theo Auzers bị Công tước hung hăng đá một cước trúng ngực khiến hắn ngã xuống đất chẳng dậy nổi, bên khóe môi chảy ra một dòng máu tươi, trước ngực quặn đau từng trận, có thể xương sườn hắn đã bị đá gãy.

“Ngươi phát điên cái gì?!”

Công tước đỡ Hoàng hậu đang hấp hối dậy, giúp bà hô hấp trở lại, đợi đến khi tình trạng của Hoàng hậu chuyển biến tốt hơn, gã đột ngột kéo mái tóc vàng của Auzers lên, hung hăng tát một bạt tai lên mặt hắn.

Auzers quay đầu đi, trên mặt lập tức hiện ra dấu tay màu đỏ tím, trong miệng hộc ra một chút bọt máu. Hắn rũ mắt, cơ thể run rẩy hết lên, đôi mắt được mái tóc vàng che khuất bỗng nhiên rơi nước mắt, chảy dọc theo cằm hắn rơi xuống.

“Trả em ấy… lại cho ta…”
Bình Luận (0)
Comment