Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 78

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Chu Lẫm ngồi lên xe, đi đến địa điểm Chu Tồn thi đấu cuộc thi hùng biện. Hắn ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong đôi mắt ẩn chứa hoảng hốt, tim cũng đập rất nhanh, mà sự háo hức khác thường do biến cố khác thường đột nhiên xuất hiện vẫn chưa bình ổn.

Chuyện này là sao?

Phản ứng ban đầu là ai đó đang chơi khăm hắn, sử dụng một phương pháp hắn không biết, thay đổi giấy ghi chú cùng tấm hình bên trong khung ảnh, rồi hợp tác với thư ký của hắn bắt đầu trò đùa như vậy.

Nhưng chẳng ai dám đùa giỡn như vậy với hắn, nhất là liên quan đến anh trai, ai ai cũng biết Chu Tồn và Kỷ Ninh là cấm kỵ tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt người nhà họ Chu, không thể nào có người sẵn sàng trả giá đắt để làm chuyện vô nghĩa này.

Nếu như toàn bộ những điều này là sự thật, anh trai còn sống, và còn là em trai hắn…

Vẻ mặt Chu Lẫm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, lấy ra điện thoại di động mang theo bên mình xem thông tin bên trong. Điện thoại của hắn đã được mã hóa đặc biệt, gần như không thể bị lấy cắp thông tin, cho nên chỉ cần nhìn vào điện thoại là biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Hắn cúi đầu nhìn màn hình, thời gian trong điện thoại không có bất kỳ thay đổi, cũng không có quay ngược về quá khứ, như thể mới vừa rồi hắn vừa đến một thế giới song song trong tức khắc.

Chu Lẫm nhấp vào album ảnh trên điện thoại, bên trong có album được thiết lập riêng dành cho người nhà, chứa đựng rất nhiều hình ảnh được trải dài từ thời niên thiếu của hắn cho đến tận bây giờ.

Tương tự như bức ảnh gia đình trong phòng làm việc, anh trai Chu Tồn thường xuyên xuất hiện ở trong các bức ảnh, dáng vẻ từ đầu tới cuối đều nhỏ hơn hắn mấy tuổi, mà chính hắn cũng từ một chàng trai phách lối kiêu ngạo biến thành trầm ổn mặc áo vest hôm nay.

Trong lịch sử các cuộc trò chuyện, người liên lạc không có “Anh”, thay vào đó là “Em trai”.

Chu Lẫm lướt từng mục trò chuyện, hắn gần như luôn lấy giọng điệu của một người anh trai quan tâm đến việc học hành của em trai Chu Tồn, nhưng cho dù tuổi tác bọn họ có thay đổi, thì những việc từng trải của mỗi người về cơ bản vẫn không thay đổi. Chu Tồn của thời trẻ bây giờ vẫn là học sinh cấp ba, thành tích vĩnh viễn là hạng nhất toàn trường, đạt được vô số giải thưởng lớn, đồng thời còn là chủ tịch hội học sinh, ưu tú đến mức không ai sánh bằng.

Chỉ là khi anh trai năm đó vẫn là học sinh cấp ba, hắn vẫn chỉ là một thằng nhóc bướng bỉnh, học hành không giỏi, còn thích nghịch ngợm. Cha hắn luôn lấy anh ra để giáo dục hắn, nhưng hắn không phục lắm, cơ mà anh rất hay lén lút quan tâm đến hắn, nên cho dù trong lòng tức tối, quan hệ giữa hắn và anh trai vẫn rất tốt.

Nhìn tin nhắn qua lại giữa hai người, ngón tay Chu Lẫm đang khẽ run, giống như kích động cùng vui sướng tưởng như nằm chiêm bao không ngừng dâng lên trong lòng, làm hắn không khỏi có chút thất thố, hai mắt đỏ hoe, che đi đôi mắt chua xót trong vài giây im lặng.

Vậy Kỷ Ninh thì sao? Chuyện gì xảy ra với Kỷ Ninh?

Nghĩ đến Omega cũng đã qua đời rất lâu, Chu Lẫm chậm rãi bình ổn lại hơi thở gấp gáp, siết chặt điện thoại đi động, muốn mở danh bạ tìm kiếm thì động tác chợt ngừng lại, bởi hắn không dám mở ra, hắn cực kỳ sợ thất vọng sau khi bản thân kỳ vọng quá nhiều.

Nhưng hắn lại vô cùng nóng lòng muốn biết Kỷ Ninh còn sống hay đã chết, giữa hai người lạ hay quen. Nếu như thật sự có cơ hội làm lại, vậy chẳng phải điều đó đại biểu rằng lần này hắn có thể chăng?

Lồng n.gực đau đớn ngột ngạt, bị dày vò bởi bất an cùng lưỡng lự, nhưng cuối cùng Chu Lẫm vẫn mở danh bạ ra, nhưng bởi vì tay quá run, phải bấm mấy lần mới có thể bấm vào thanh tìm kiếm trên màn hình, nhập tên Kỷ Ninh.

Kết quả hiện thị không có.

Trong danh bạ liên lạc của hắn không có người nào tên là “Kỷ Ninh.”

Chu Lẫm mất mác nhìn phần tìm kiếm trống không, nhưng thân thể căng cứng lại từ từ thả lỏng ra.

Ngay cả khi trong thời điểm mối quan hệ với Kỷ Ninh tồi tệ nhất, bọn họ vẫn lịch sự trao đổi thông tin liên lạc, bởi vì mỗi một người trong nhà họ Chu đều trao đổi với cậu, mà bây giờ không có thông tin liên lạc, điều đó có nghĩa hai người không quen biết nhau, hoặc có thể đơn giản là không có người tên Kỷ Ninh này.

Trong thế giới như giấc mơ này, Chu Lẫm không cách nào chắc chắn rốt cuộc là khả năng nào, nhưng chỉ cần Kỷ Ninh vẫn còn ở đó, bất luận dùng thủ đoạn gì, hắn nhất định phải tìm được Kỷ Ninh.

Nhưng đồng thời cũng có một khả năng khác, anh trai hắn—— “Em trai” ở trên thế giới này có lẽ đã biết Kỷ Ninh, chẳng qua vẫn chưa giới thiệu Kỷ Ninh với người nhà.

Chu Lẫm rất muốn gửi tin nhắn cho Chu Tồn, hỏi anh có quen biết Kỷ Ninh hay không. Nhưng câu hỏi này quá mức đột ngột, hắn không thể cứ vậy hỏi trực tiếp ra.

Địa điểm tổ chức cuộc hùng hiện ở giảng đường đại học A, đây vốn là đại học tốt nhất, đồng thời cũng là một trong những trường đứng đầu cả nước.

Xe hơi chậm rãi lái vào khuôn viên trường, dừng lại ở gần giảng đường. Yết hầu Chu Lẫm khẽ lăn, gửi cho Chu Tồn một tin nhắn, hỏi anh bây giờ đang ở đâu, hắn rất nhanh nhận được trả lời của Chu Tồn, hai người gặp nhau ở cửa giảng đường.

“Anh hai.”

Chu Tồn mang dáng vẻ thời thiếu niên đứng bên ngoài giảng đường, khẽ nở nụ cười với Chu Lẫm, lên tiếng chào hỏi với hắn.

So với ký ức sống động nhất trong đầu Chu Lẫm, gương mặt thiếu niên trẻ trung hơn không ít, vẫn đẹp trai tuấn tú, thần sắc ung dung điềm tĩnh, mặc bộ đồng phục học sinh chỉnh tề, khí chất thanh khiết, đứng cùng với Alpha thành thục tuấn mỹ, hai anh em sở hữu ngoại hình xuất sắc nhanh chóng sự chú ý của nhiều người.

Anh trai mất nhiều năm đột nhiên biến thành dáng vẻ thời còn trẻ, còn sống sờ sờ đứng trước mặt, cho dù mới vừa rồi đã trao đổi với anh qua tin nhắn, Chu Lẫm vẫn nóng vành mắt, ngay sau đó hơi cúi đầu, che giấu sự thất thố của mình.

Một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên, vỗ nhẹ vai anh, nhìn qua như bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay vẫn còn run nhẹ.

“Thi đấu cho thật tốt.” Hắn dùng giọng anh trai dặn dò: “Thả lỏng đầu óc, không có gì phải căng thẳng.”

“Dạ.” Thiếu niên cười, gật đầu nói: “Vậy em đi trước ra hậu trường chuẩn bị đây, chuẩn bị bắt đầu rồi, cha mẹ với chị đã vào trong giảng đường rồi, chỗ ngồi đã gửi cho anh, anh mau đi tìm bọn họ đi.”

Chu Lẫm khẽ gật đầu, sau khi tạm biệt thiếu niên đi vào giảng đường. Quy mô cuộc thi hùng biện thành phố này rất lớn, người trong lễ đường rất nhiều, gần như lấp đầy chỗ ngồi, cũng may vị trí gia đình bọn họ dễ tìm, chỉ chốc lát hắn liền tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh chị hắn.

Trong ký ức của hắn, cấp ba anh trai cũng từng tham gia cuộc thi hùng biện này, khi đó hắn còn nhỏ, mọi ấn tượng đều mơ hồ, chỉ nhớ mái vòm của hội trường rất cao, sau đó là những tràng vỗ tay dài và nhiệt liệt khi anh trai phát biểu xong, giành huy chương vàng khống chút hồi hộp. Lúc trở về trong lòng ôm một bó hoa rất thơm, trừ cái này ra không có thêm đồ dư thừa gì.

Một lát sau đèn trong hội trường tối dần, cuộc thi chính thức bắt đầu, Chu Lẫm ngồi tại chỗ, tầm mắt lơ đãng quét qua bên cạnh.

Chị ngồi bên trái hắn, chỗ bên phải trống, khá gần phía bên ngoài, đây là chỗ ngồi giữ lại riêng cho Chu Tồn, thứ tự thi đấu của anh tương đối gần đầu, muốn sau khi kết thúc phần thuyết trình của mình ngồi ở dưới sân khấu xem so tài, anh không thích ở phía sau hậu trường chờ đợi.

Bởi vì không muốn bối cảnh gia đình của mình ảnh hưởng đến kết quả cuộc thi, Chu Tồn hết sức khiêm tốn, lúc ghi danh không có để lộ thân phận. Tuy nhiên với tư cách là một thí sinh có khả năng đoạt huy chương vàng nhất, ban tổ chức có thể đáp ứng yêu cầu như vậy bất kể lý lịch của anh như thế nào.

Bên cạnh không có người lạ đối với Chu Lẫm mà nói không còn gì tốt hơn. Hắn rất nhạy cảm với pheromone, nhất là mùi Omega sẽ khiến hắn có cảm giác khó chịu, vì vậy hắn không thích tiếp xúc với người khác ngoại trừ gia đình.

Chớp mắt bài phát biểu của thí sinh đầu tiên đã được tiến hành được một nửa, Chu Lẫm lơ đãng lắng nghe, bởi vì hắn vẫn đang suy nghĩ về một loạt sự việc mà mình vừa trải qua.

Hắn rơi vào trầm tư, không chú ý tới có người rón rén đi tới chỗ trống bên cạnh, cho tới khi người đến ngồi xuống, hắn mới hoàn hồn lại, theo bản năng nhỏ giọng mở miệng: “Xin lỗi, chỗ này——”

Bỗng nhiên một mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong hơi thở, hắn chợt ngẩn ngơ, đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn về người ngồi bên cạnh hắn.

“Chỗ này đã có người rồi sao?”

Người đến đè âm lượng cực thấp, đang định lặng lẽ đứng lên: “Rất xin lỗi, làm phiền ngài rồi, tôi còn tưởng rằng đây là chỗ trống, để tôi đi ngay.”

“Không cần.”

Chu Lẫm lập tức đề tay người kia, trong giọng nói mang theo chút khẩn trương khó nhận ra, không để cho người nọ rời đi: “Chỗ này không có người, anh cứ ngồi đi, không sao đâu.”

“….”

Chị hắn ngồi kế bên nghe vậy nhìn hắn một cái, trong mắt lộ ra máy phần tò mò nghiên cứu, nhưng không ngờ lại không nói gì, tiếp tục quay đầu xem phần thuyết trình.

“Được, cảm ơn ngài.”

Người đến lại nhẹ nhàng ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện dưới ánh đèn mờ, hơi nhếch khóe môi, cười với Chu Lẫm.

Hương thơm của hoa quỳnh kia thoang thoảng, tràn đầy cám dỗ mềm mại, làm Chu Lẫm suýt rơi nước mắt.

Là Kỷ Ninh.

Là anh ấy.

Anh ấy thật sự xuất hiện.

Mắt Chu Lẫm đỏ hoe, ánh mắt khóa chặt Omega trước mặt, ngón tay vẫn kề sát cổ tay đối phương, để lại vết ngón tay trên làn da trắng như tuyết.

Kỷ Ninh tròn mắt, nhìn qua có chút sợ hãi, thử rút cổ tay mình ra, nhỏ giọng hỏi: “Thưa ngài?”

“…Xin lỗi.”

Nhận thấy cậu bất an, Chu Lẫm mới tỉnh mộng, vội vàng buông tay mình ra, cụp mắt nói: “Xin lỗi, mới vừa rồi đột nhiên nhớ tới một vài chuyện. Tôi làm đau anh hả?”

“Không sao.”

Thấy thái độ hắn rất thành khẩn, hẳn chỉ là nhất thời thất lễ mà không phải là Alpha xa lạ sinh lòng làm xằng bậy, Omega lại lần nữa nở nụ cười ấm áp, khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta xem tranh tài đi.”

Chu Lẫm gật đầu, lần nữa đưa mắt tập trung trên sân khấu, nhưng mà hắn hoàn toàn thất thần, mỗi một chữ tuyển thủ nói hắn không nghe lọt một chữ nào, toàn bộ sự chú ý đều tập trung ở Omega bên cạnh.

Hắn thật sự được gặp lại Kỷ Ninh…

Không chỉ có anh trai trở lại, Kỷ Ninh cũng đồng thời xuất hiện.

Năm ngón tay đang nắm tay vịn lặng lẽ siết chặt, gần như là dùng hết toàn bộ sức lực mới miễn cưỡng đè nén kích động trong lòng, không để bản thân lộ ra bất kỳ khác thường nào.

Hắn muốn tiếp tục nhìn Kỷ Ninh, nhưng mới vừa rồi hắn đã thất lễ, nếu như nhìn nữa nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu với Kỷ Ninh, giống như lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ trước kia, Kỷ Ninh sẽ lầm tưởng hắn ôm ấp suy nghĩ xấu xa.

Cơ mà lần này, thời gian và cách gặp nhau giữa bọn họ đã trở nên hoàn toàn khác.

Chu Lẫm cũng không biết tại sao Kỷ Ninh lại xuất hiện ở nơi này, theo hắn được biết, Kỷ Ninh gặp anh trai là lúc đang học đại học, nhưng cũng không phải ở trường học này, mà là một trường đại học ở thành phố khác.

Lúc ấy anh trai đi thành phố khác công tác, bởi vì một số chuyện nên quen biết Kỷ Ninh, hai người vừa gặp đã có cảm tình, để lại thông tin liên lạc cá nhân, ngày sau thường xuyên liên lạc qua lại rồi mới từ từ nảy sinh tình cảm.

Mà bây giờ tất cả đã thay đổi, anh trai hắn không có lý do để đến đại học ở nơi khác, chưa từng quen biết Kỷ Ninh, lần này người gặp gỡ Kỷ Ninh trước đã biến thành hắn.

Điều này có nghĩa là hắn có thể thay đổi số mệnh trước đây của mình?

Anh trai hắn sẽ không chết, Kỷ Ninh cũng không yêu anh, mà là… Yêu hắn.

Một tràng vỗ tay vang lên, Chu Lẫm vô thức vỗ tay theo. Thí sinh xuất hiện tiếp theo chính là Chu Tồn, lúc này hắn mới kiềm chế các loại vọng tưởng, cuối cùng chia một phần chú ý của mình vào sân khấu.

Thiếu niên đứng trên sân khấu thong dong tự tin, điềm tĩnh phóng khoáng, thuyết trình nội dung sôi nổi sống động, mà khí chất cùng ngoại hình ấn tượng cũng dễ dàng làm người khác cảm thấy có ấn tượng tốt. Khi anh kết thúc phần trình bày, lúc cúi người xuống sân khấu, tiếng vỗ tay trong giảng đường kéo dài rất lâu, thật lâu sau mới lắng xuống.

Chu Tồn tìm được chỗ ngồi của người nhà, nhưng phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị một Omega xa lạ chiếm mất thì không khỏi bất ngờ, nói: “Xin lỗi, đây là chỗ ngồi của tôi.”

“A? Vậy sao, thật xin lỗi…”

Kỷ Ninh nghe thế đang muốn đứng dậy, Chu Lẫm cũng đứng theo hắn, chị gái bên cạnh chợt nói: “Không cần đâu, Tiểu Tồn, em tới chỗ chị ngồi đi, chị phải trở về công ty rồi, còn có một cuộc họp đang chờ.”

Cô vừa nói vừa đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, để thiếu niên ngồi vào vị trí của cô.

“…À, dạ.”

Thiếu niên nghe lời chị ngoan ngoãn ngồi xuống. Chị cong môi cười, nháy mắt một cái với Chu Lẫm, im lặng làm khẩu hình “cố lên”, rồi xoay người đi khỏi giảng đường.

Lúc này bắt đầu giờ giải lao, khán giả bốn phía trở nên náo nhiệt đi đi lại lại, Kỷ Ninh nhìn về phía Chu Lẫm, lại một lần nữa vô cùng thành khẩn nói lời cảm ơn: “Thật xin lỗi, tôi không biết nơi này là chỗ ngồi của thí sinh Chu Tồn.”

“Trước đó em tôi không có nói sẽ ngồi chỗ này, tôi nghĩ anh có thể khó tìm được chỗ ngồi nên đưa chỗ của em ấy cho anh, anh không cần để tâm đâu.”

Chu Lẫm qua loa giải thích, khiến cho thiếu niên cũng quay đầu qua nhìn hắn, làm vẻ mặt suy tư y hệt chị gái.

“Chỉ trách do tôi đến muộn.” Kỷ Ninh lắc đầu, nói: “Tôi không nghĩ tới cuộc thi lại được mọi người đón chào đến vậy.”

“Tại sao anh lại đến xem thi đấu vậy? Đến ủng hộ thí sinh sao?” Chu Lẫm làm như lơ đãng hỏi thăm, tự nhiên bắt chuyện với Kỷ Ninh.

“Hôm nay có một thí sinh là học trò của tôi.” Kỷ Ninh cười nói: “Quan hệ giữa tôi với nhà trò ấy rất tốt, bố mẹ em ấy đều phải đi làm, không thể nào đến được nên nhờ tôi quay lại cho bọn họ.”

“Anh là thầy giáo?” Chu Lẫm làm vẻ mặt bất ngờ: “Nhưng anh nhìn còn rất trẻ.”

Kỷ Ninh giải thích: “Tôi không phải là giáo viên chính thức mà chỉ là gia sư dạy kèm thôi, tôi vẫn còn đi học, học khoa toán ở ngôi trường này.”

Kỷ Ninh là học sinh đại học A? Trong lòng Chu Lẫm khẽ động, không chỉ thay đổi cách thức gặp nhau, ngay cả trường học của cậu cũng hoàn toàn khác trước.

Nếu Kỷ Ninh là gia sư theo lời cậu nói….

“Có thể thi vào đại học này thì thành tích của cậu nhất định là rất tốt.”

Hắn đắn đo mấy giây, mở miệng: “Tôi có một yêu cầu quá đáng, em tôi học toán học không tốt lắm, đang muốn tìm gia sư bổ túc cho em ấy, tôi cảm thấy cậu rất phù hợp, không biết cậu có còn thời gian rảnh rỗi không?”

“Tôi thì có thời gian… Chỉ là, toán của bạn Chu Tồn không giỏi? Nhưng nhìn cậu ấy rất thông minh mà…” Kỷ Ninh có hơi bất ngờ thốt lên.

“….Toán thật sự không tốt, sở trường của em là các môn xã hội, gia đình đang dự định mời gia sư cho em.”

Thiếu niên nhìn bọn họ, sau một lúc im lặng mới chậm rãi trả lời.

“Vậy được rồi, chúng ta sẽ nói chi tiết vấn đề này sau… Thêm thông tin liên lạc nhé?” Kỷ Ninh hỏi.

“Được.” Chu Lẫm lấy điện thoại di động của mình ra: “Tôi tên Chu Lẫm, ‘Lẫm’ trong ‘Lẫm liệt’.”

“Xin chào, tôi tên là Kỷ Ninh.”

Hai người trao đổi thông tin liên lạc, thời gian giải lao kết thúc, tiếp tục cuộc tranh tài còn lại, bọn họ liền nghiêm túc xem thi đấu. Đến lúc học trò của Kỷ Ninh ra sân, cậu lập tức quay video học trò. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, hai bên lịch sự lên tiếng chào hỏi, rồi lần lượt rời đi.

“Toán không tốt ha…”

Sau khi ngồi lên xe, thiếu niên ôm cặp sách, nhét huy chương vàng cùng giấy chứng nhận huy chương vào trong cặp sách, ý vị sâu xa nhìn Chu Lẫm một cái, lấy ra tài liệu, rút một tờ giấy thi bên trong đó đưa qua.

“Hình như em chưa đưa anh xem bài thi giữa kỳ của em.”

Chu Lẫm liếc mắt nhìn bài thi toán được ghi dấu đạt điểm tối đa đỏ chót của thiếu niên, sau đó đưa trả lại, bình thản nói: “Vậy thì mời gia sư bồi dưỡng củng cố, không ngừng cố gắng.”

“Cũng đúng.” Thiếu niên bật cười, thu bài thi về, còn nói: “Cơ mà anh rõ ràng có dụng ý khác, chẳng qua chỉ là lấy em ra làm bia đỡ đạn. Anh trai à, anh rất có hứng thú với anh ấy hả?”

“….”

Động tác Chu Lẫm chậm lại, chợt ngước mắt nhìn về phía thiếu niên, yên lặng một lúc thì trả lời: “Nếu như anh nói là có thì sao?”

“Em cảm thấy rất tốt.” Thiếu niên nói: “Nhưng mà hình như anh ấy là một Omega, anh không bài xích pheromone của anh ấy hả?”

“Không biết nữa.” Chu Lẫm lắc đầu: “Anh thích pheromone của cậu ấy, đối với anh mà nói, pheromone của cậu ấy là mùi vị bình thường.”

“Còn có cả Omega như vậy?”

Thiếu niên kinh ngạc, chớp chớp mắt rồi đột nhiên bật cười, vô cùng vui vẻ nói: “Tốt quá đi… Anh trai, anh ấy chắc chắn chính là bạn đời định mệnh của anh đó, anh nhất định không được lỡ mất anh ấy.”

“Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”

Chu Lẫm ánh mắt thâm thúy, đối diện với ánh mắt trong suốt của thiếu niên, trầm trọng đáp lại.

“Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để vuột mất cậu ấy.”
Bình Luận (0)
Comment