Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 105

  Thẩm Khanh, một trong những người liên quan, vợ của Cố tổng: "..."

Cái chuyện "Cố tổng không còn trong sạch" này, bản thân anh còn chưa kịp nghĩ tới...

Nhưng đặt mình vào vị trí của Cố Hoài Ngộ, nếu gặp phải một kẻ tự luyến, luôn nghĩ người khác thích mình, rồi còn đi nói bậy trước mặt vợ/chồng người ta, thì anh cũng sẽ tức giận!

Cố Hoài Ngộ kiên quyết nói:"Một số chuyện, phải nói rõ ràng."

Thẩm Khanh gật đầu: "Ừm..Em tin anh."

Cố Hoài Ngộ đưa tay ấn sống mũi, nói: "Đi thôi."

Thẩm Khanh lập tức đáp: "Đi."

Mấy vệ sĩ khéo léo len qua đám đông tiến lại, ngăn cách gia đình họ Cố và Tiêu ảnh đế với họ.

Dù phía sau có van nài hay hối hận thế nào cũng vô ích... Phóng viên đưa tin về sự kiện đã tới, nhìn tình hình này, họ lập tức vây lấy Tiêu ảnh đế và gia đình họ Cố để phỏng vấn.

Ngày mai, các trang báo chắc chắn sẽ rất sôi động.

Vệ sĩ của Cố Hoài Ngộ rất chuyên nghiệp.

Dù số lượng người theo vào sự kiện không nhiều, nhưng Thẩm Khanh và mọi người vẫn dễ dàng thoát khỏi đám đông, tránh được phóng viên, tiến thẳng đến nơi yên tĩnh.

Thẩm Duyên cùng họ rời khỏi đám đông, nhìn thấy hai người vẫn tay trong tay đi bên nhau, đột nhiên cảm thấy mình như cái bóng điện.

Thẩm thiếu gia dừng bước: "Tôi..."

"A Duyên!"

Nghe thấy ai đó gọi, mọi người quay lại, thấy Lục Cảnh Dịch bước nhanh tới.

"Sao anh lại chạy đến đây? Thẩm Khanh..."

Anh vừa định nói về chuyện liên quan đến Thẩm Khanh, bỗng nhìn thấy dưới bóng cây trong vườn còn có mấy bóng người cao ráo.

Một trong số đó là Thẩm Khanh.

Người còn lại, anh cũng quen.

"...Cố tổng?"

Đột nhiên nhìn thấy Cố Hoài Ngộ đứng thẳng, Lục Cảnh Dịch cũng giật mình.

Dù luôn theo dõi tình hình, nhưng thông tin anh nắm được về Cố Hoài Ngộ cũng không hơn người khác là bao.

Nhưng dù sao Lục Cảnh Dịch cũng là một ảnh đế, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh tiến đến bên Thẩm Duyên.

Vừa rồi ở phía bên kia, khi đang trò chuyện với nhà đầu tư, Lục ảnh đế nghe nói bên này xảy ra chuyện, gia đình họ Cố tìm Thẩm Khanh, hình như Thẩm thiếu gia cũng dính vào, nên vội vàng chạy tới.

Không ngờ...

"Lục ảnh đế."

Cố Hoài Ngộ chủ động đưa tay ra, nói với Lục Cảnh Dịch: "Xin chào."

Lục Cảnh Dịch vừa gọi "Cố tổng", lời này của anh coi như chào hỏi lại.

"Cố tổng, xin chào."

Hai người bắt tay, nhưng không khí xung quanh có chút kỳ lạ.

Thẩm Khanh và Thẩm Duyên nhìn nhau, sao cảm giác hai người này từng quen biết nhau vậy?

Thẩm Khanh cố gắng nhớ lại tình tiết, nhưng không khớp với dòng thời gian, không biết có chi tiết nào bị bỏ sót không.

Lúc này, Cố Hoài Ngộ lên tiếng trước: "Nghe nói anh đã trở về nhà họ Lục, hay tôi nên gọi anh là.. Lục tiên sinh?"

"...Cố tổng cứ gọi tôi Lục Cảnh Dịch là được."

Lục Cảnh Dịch dừng lại, bất chợt mỉm cười bình thản: "So với việc trở về nhà họ Lục, tôi nghĩ mình vẫn thích diễn xuất hơn."

Thẩm Khanh đang cố nhớ lại tình tiết: "!"

DNA của người xuyên sách cuối cùng cũng thức tỉnh.

Bởi vì trong nguyên tác, nhân vật công chính Lục Cảnh Dịch - người bị đổi nhầm, mang trong mình thù hận, nếm mật nằm gai cũng phải trở về nhà họ Lục để giành lại quyền lực, sẽ không bao giờ nói như vậy!

Những lúc anh ta nói thế, đều là để đối phương buông lỏng cảnh giác...

Vậy đây là kế hoãn binh? Hay chỉ là lời xã giao của giới thương trường?

Thẩm Khanh lần đầu chứng kiến cảnh... giả vờ như thế này!

Nhưng Cố Hoài Ngộ bên cạnh lại tỏ ra không hề nhận ra, chỉ lịch sự gật đầu: "Vậy chúc anh sớm như ý."

"Cảm ơn." Lục Cảnh Dịch đáp, khí thế không hề thua kém Cố Hoài Ngộ.

Thẩm Khanh lần đầu tiên cảm thấy mơ hồ như thế.

Sau đó, không nói thêm gì, Lục Cảnh Dịch dẫn Thẩm Duyên đi.

Lấy cớ là đưa cậu ta đi ăn.

Thẩm Duyên vốn không muốn làm "bóng điện", bởi dù thích ngồi ăn dưa, nhưng khi trở thành người trong cuộc thì không thoải mái lắm. Cậu cảm thấy Thẩm Khanh còn nhiều chuyện cần bàn với Cố tổng.

Vốn tính tốt bụng với mọi người, Thẩm thiếu gia vẫy tay chào Thẩm Khanh: "Vậy Khanh Khanh à, tôi đi ăn trước nhé, có gì gọi tôi sau."

Lục Cảnh Dịch nghe thấy cậu gọi "Khanh Khanh", lập tức kéo cậu đi, khoảng cách chiều cao khiến Thẩm thiếu gia trông như bị Lục ảnh đế xách đi.

Thẩm Khanh vẫy tay tạm biệt: "Ừ, có gì tôi gọi cậu sau."

Đơn giản là biết Thẩm thiếu gia thích ngồi ăn dưa, muốn lần sau lại cùng cậu "hóng hớt".

Nhưng Cố Hoài Ngộ đã khoác vai cậu, xoay người nửa vòng, giọng điềm đạm nói: "Chúng ta sang bên kia."

Thẩm Khanh: "..."

Hóa ra giữa cậu và Cố tổng cũng có chênh lệch chiều cao!

Đáng ghét, rõ ràng cậu cao hơn Thẩm thiếu gia 2cm, nguyên chủ chính vì 2cm này mà luôn mơ tưởng một ngày sẽ "công" được Thẩm thiếu gia, nên 2cm đã khắc sâu vào tâm trí Thẩm Khanh...

Nhưng xem ra Cố tổng cũng cao hơn so với Lục ảnh đế 2cm.

Vậy ra chênh lệch vẫn như nhau!

"À phải rồi, mục đích lần này Lục ảnh đế tới có lẽ không đơn giản." Thẩm Khanh nhớ tới chuyện của Lục Cảnh Dịch, liền vô thức nhắc nhở Cố Hoài Ngộ.

Gần đây Thẩm Khanh đã chia sẻ khái niệm xuyên sách với Cố tổng rồi, nhưng Cố Hoài Ngộ chưa bao giờ hỏi cậu về tình tiết trong sách, Thẩm Khanh cũng sẽ không chủ động nhắc tới.

Không ngờ lần này cậu còn chưa kịp nói, Cố Hoài Ngộ đã gật đầu, nói: "Ừ, mục đích của hắn quả thực không đơn giản."

Thẩm Khanh nghe xong kinh ngạc: "Anh lại nhìn ra rồi?!"

... Lúc nãy Cố tổng trò chuyện rất vui với Lục ảnh đế, dù tổng cộng không nói mấy câu, nhưng theo thái độ bình thường của Cố tổng đối với người khác, đã coi là nhiệt tình lắm rồi.

Khiến Thẩm Khanh tưởng rằng Cố Hoài Ngộ hoàn toàn không phát hiện ra dị thường...

Thẩm Khanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Cố Hoài Ngộ lại chậm rãi nói: "Hắn là lo lắng em dụ dỗ Thẩm Duyên chạy mất. Đặc biệt chạy tới đây."

Thẩm Khanh: "... Gì chứ!"

Cố Hoài Ngộ nhìn cậu, đôi mắt phượng sắc bén lóe lên tia sáng tinh anh: "Đừng quên, hắn không biết em không phải là 'Thẩm Khanh'."

Thẩm Khanh: "..."

Được rồi, hiểu rồi.

Vậy tình hình bây giờ là: nguyên chủ thật sự thích Thẩm Duyên.

Còn Lục Cảnh Dịch thì không biết mình đã không còn là nguyên chủ nữa.

Thế nên hắn vẫn tưởng là mình với Thẩm Duyên ở bên nhau… là để quyến rũ Thẩm Duyên???…

“Cũng không hẳn là ‘quyến’…”

Cố Hoài Ngộ bất lực liếc cậu một cái, rồi siết chặt tay cậu thêm chút nữa: “Tình cảm của chúng ta tốt như vậy, chắc hắn cũng không nghĩ ‘em’ còn thích Thẩm Duyên như hồi trước đâu ha.”

“…Thế mà anh ta vẫn chạy qua đây??” Thẩm Khanh cảm thấy, chạy qua như vậy đúng là hơi quá đáng!

Cuốn truyện này rõ ràng là truyện đề tài thương chiến mà, tuy cũng có yêu đương, nhưng Lục ảnh đế à, anh là nam chính đấy, sao chẳng có tí chiều sâu tâm lý nào hết vậy?!

“Có lẽ là chưa yên tâm cho lắm.”

Giọng Cố Hoài Ngộ nhàn nhạt, ánh mắt rơi lên gương mặt nghiêng xinh đẹp rạng rỡ của cậu thanh niên, lại nhớ tới cảnh cậu với cậu ấm nhà họ Thẩm cũng đẹp trai không kém, vừa gặp nhau là nói chuyện rôm rả, thân thiết như thể tri kỷ lâu năm, chuyện gì cũng nói được…

Cố Hoài Ngộ chớp mắt lần nữa, lại còn nói: “Anh hiểu được cảm giác của hắn ta.”

Thẩm Khanh: “...Ai? Anh hiểu ai cơ? Lục ảnh đế á?”

“Ừ.” Cố Hoài Ngộ gật đầu rất chân thành.

Thẩm Khanh: "…"

Ủa gì vậy trời, anh còn hiểu nữa hả?!…
Vậy ra mấy người nói chuyện với nhau vui vẻ là vì đồng cảm với nhau???

Khoan đã, thương chiến ở đâu? Mấy người trong truyện là đại diện của hai phe phản diện – chính diện mà???

Trong một khoảnh khắc, Thẩm Khanh đột nhiên cảm thấy có khi mình xuyên nhầm truyện rồi.

“…Nhưng mà anh vẫn nên cẩn thận với anh ta một chút.”

Không phải Thẩm Khanh nghĩ sâu xa hay đen tối gì, cũng không phải cậu muốn cảnh giác với chồng của Duyên thiếu gia, mà là vì trong nguyên tác, Lục Cảnh Dịch là một nhân vật cực kỳ mưu mô, thâm sâu, lại còn rất có năng lực,  một “người chơi cờ” đích thực.

Trong phần một, sau khi Cố Hoài Ngộ chết, nhà họ Cố và họ Thẩm là hai thế lực chính chia nhau sản nghiệp của anh.

Tới phần hai, vì chia không đều nên hai nhà bắt đầu rạn nứt.

Trong lúc đó, Lục Cảnh Dịch quay về nhà họ Lục, từng bước leo lên, ngầm xây dựng thế lực, hạ bệ hết mấy người khác trong nhà, trở thành gia chủ nhà họ Lục.

Sau đó ảnh lại nhân cơ hội gom hết sản nghiệp mà hai nhà kia đã chia nhau, đem hết về tay mình.

Dù nhà họ Cố hay nhà họ Thẩm có vẻ vang cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là làm nền cho hắn mà thôi. Nói khó nghe thì cả hai chỉ là hai quân cờ trên bàn cờ của Lục Cảnh Dịch. Vì vậy fan nguyên tác gọi hắn là “Người chơi cờ”.

Mà một người như vậy, vừa rồi lại nói với Cố Hoài Ngộ là ảnh chỉ muốn tập trung đóng phim thôi… Là cố tình khiến Cố tổng lơ là cảnh giác hả?

Trong số những người đang theo dõi tình hình sức khỏe của Cố tổng, chắc chắn có tên của Lục Cảnh Dịch.

Thẩm Khanh không tin ảnh chỉ đơn giản là muốn làm diễn viên.

Trước kia cậu không nói gì về diễn biến trong truyện gốc là vì trong truyện, lúc này Cố tổng đã đi đời nhà ma rồi.

Nhưng giờ Cố tổng không chết nữa, cốt truyện nguyên tác cũng coi như vô hiệu, cậu có nói thì cũng không ảnh hưởng gì lớn. Dù sao cũng không gọi là “spoiler”, cùng lắm chỉ là phân tích tính cách nhân vật thôi mà.

Có điều, có vẻ như Cố Hoài Ngộ vốn dĩ đã để mắt tới Lục Cảnh Dịch.

Và còn hiểu rõ hơn cậu tưởng.

“Em nói đúng đấy, Lục Cảnh Dịch đúng là vẫn luôn âm thầm điều tra anh.” Cố Hoài Ngộ chậm rãi nói, giọng điệu bình thản như thể đang kể chuyện của người khác.

“Hắn ta không đơn giản chút nào.”

“Anh để ý rồi à?” Thẩm Khanh mang vẻ mặt “thấy chưa thấy chưa, em đã nói mà”, khiến trong mắt Cố Hoài Ngộ chợt ánh lên chút tán thưởng và vui vẻ.

Anh theo bản năng nâng cằm cậu lên.
Ngón cái khẽ v**t v* làn da mềm mịn, Cố Hoài Ngộ nói: “Năm xưa mấy người lớn trong nhà họ Lục ép chết mẹ ruột của Lục Cảnh Dịch, sau đó mẹ nuôi và cả nhà mẹ nuôi của hắn cũng bị đương kim chủ mẫu nhà họ Lục hại chết. Hắn muốn báo thù cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

“Ừ ừ.” Thẩm Khanh cũng hiểu chứ.

Chỉ là con người ai cũng ích kỷ thôi, Lục ảnh đế muốn báo thù thì tùy, nhưng nếu phải lấy Cố tổng nhà mình ra làm vật hi sinh, thì không được!

Cố Hoài Ngộ bị vẻ mặt tỉnh táo cảnh giác của cậu chọc cười, lại nói tiếp: “Theo như cái ‘cốt truyện nguyên tác’ mà em nói, anh chết, nhà họ Cố và nhà họ Thẩm đấu nhau, Lục Cảnh Dịch ngồi không mà hưởng, tiện thể báo thù nhà họ Lục, đúng là có lý. Nhưng Lục Cảnh Dịch là người thông minh, thấy anh không chết, thì suy nghĩ của cậu ta chắc chắn sẽ thay đổi.”

“Thay đổi thành gì cơ?”

Cố Hoài Ngộ: “Nếu anh còn sống, và cứ tiếp tục sống như bây giờ, thì nhà họ Cố sẽ chỉ ngày càng đi xuống. Mà nhà họ Lục vốn phụ thuộc nhà họ Cố bao năm nay sẽ là bên đầu tiên phá sản. Với Lục Cảnh Dịch mà nói, đây lại là con đường dễ dàng nhất. Nên nếu là anh, anh sẽ chọn cách... đợi.”

“Đợi cái gì cơ?”

“Đợi cơ hội mới, hoặc là đợi nhà họ Lục tự diệt vong.”

Cố Hoài Ngộ nheo mắt lại, tiếp tục giải thích: “Hắn ta cũng chỉ có thể đợi thôi. Vì chỉ cần anh không chết, thì hắn chẳng làm gì được. Đôi khi cố quá chỉ tổ tiêu hao bản thân, không khéo còn rước họa vào thân. Mà Lục Cảnh Dịch thì là người biết nghĩ.”

Thẩm Khanh: …Nghe cũng có lý.

Hiện giờ Lục Cảnh Dịch còn chưa cắm rễ vững trong nhà họ Lục, mỗi ngày đều đang vật lộn với đám người trong nhà.

Với tình trạng này, anh ta chỉ có thể làm con cò đợi sẵn ven hồ, chứ chưa thể thành trai-sò tham chiến chính diện.

Nên Cố Hoài Ngộ mà không chết, thì cặp trai-sò còn chưa đánh nhau, ảnh đứng ngoài hóng cũng không hóng được gì, chỉ có thể tiếp tục nằm im chờ thời.

Không đợi thì làm gì cũng phí công, còn dễ lật xe, đúng kiểu “cố quá thành quá cố” mà Cố tổng nói đó!

Thẩm Khanh giờ mới ngộ ra: “Cho nên anh ta chọn vừa đợi, vừa tiếp tục làm ảnh đế?”

…Tâm lý vững thật sự luôn á! Đúng là dạng biết nằm im hưởng thụ!

Cố Hoài Ngộ gật đầu: “Có lẽ hắn thật sự thích diễn xuất, thích làm một diễn viên.”

Thẩm Khanh cũng gật gù theo, sách cũng có viết thế mà, Lục Cảnh Dịch thích đóng phim.

Nói là nếu không vướng vào ân oán với nhà họ Lục, thì anh ta sẽ chọn con đường làm diễn viên mãi mãi.

Sau đó Thẩm Khanh cũng bắt đầu chợt hiểu ra: Mấy câu Lục ảnh đế nói với Cố tổng lúc nãy, thoạt nhìn như mấy câu nói chuyện nhàn rỗi, chứ thực ra câu nào cũng có ẩn ý cả!

Lúc đầu Cố tổng hỏi “bây giờ có nên gọi là Lục thiếu gia không?”, thật ra là đang thăm dò thái độ của hắn đối với thân phận “thiếu gia nhà họ Lục”.

Bởi vì, chỉ có người thông minh nhất mới chọn cách “đợi”. Một mặt, cũng không loại trừ khả năng Lục Cảnh Dịch vẫn muốn làm vài chuyện kiểu “cố quá” gì đó.

Mặt khác, cũng có người sẽ chọn từ bỏ thù hận, sống như thiếu gia bông lúa nằm dài không lo không nghĩ.

Mà Cố Hoài Ngộ cần biết rõ Lục ảnh đế đang nghĩ gì, định làm gì.

Rồi ảnh đế vốn thông minh khỏi bàn  liền trực tiếp tuyên bố thái độ, không đợi bị hỏi thêm, lập tức tách mình khỏi nhà họ Lục, hắn nói mình vẫn là Lục Cảnh Dịch.

Sau đó còn chủ động nói muốn tiếp tục làm diễn viên, chính là ngầm biểu thị:

Tôi hiểu ý anh rồi, tôi sẽ đợi.

Cũng là đang ngầm khẳng định: tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa anh với nhà họ Cố, nhà họ Lục đâu.

Chỉ cần Cố Hoài Ngộ còn sống, thì nhà họ Lục: không vốn, không chống lưng  sớm muộn gì cũng sụp.

Mục tiêu của Lục Cảnh Dịch gián tiếp hoàn thành, mà bản thân vẫn có thể mãi theo đuổi đam mê làm ảnh đế.
Tất cả đều vui vẻ.

Và mấy chuyện này, rất có thể là khi vừa thấy Cố Hoài Ngộ đứng vững trong đám đông, Lục Cảnh Dịch đã nghĩ tới cả rồi.

Lục Cảnh Dịch rõ ràng là một người có dã tâm, không muốn làm cá mắm. Trong nguyên tác, sau khi báo thù xong cũng không dừng lại, còn tự xây nên một đế chế thương nghiệp của riêng mình.

Nhưng hắn ta càng thông minh.
Biết rõ rằng khi Cố Hoài Ngộ không chết, thì tư cách “người chơi cờ” của mình cũng chẳng có đất dụng võ.
Là trong khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn ra hết thảy, xác định rõ con đường của mình, nên mới bắt tay Cố tổng và truyền đạt thái độ kịp thời.

Thật sự là đỉnh cao giao phong.

Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh mới bừng tỉnh và kinh ngạc nhìn sang Cố Hoài Ngộ.

Quan trọng là đống thông tin này anh nhận ra bằng cách nào vậy? Sao anh suy ra được luôn??

Đám người này cao trình độ quá rồi!!

Nếu vừa rồi đổi lại là mình, thì trình tự chắc sẽ là: gặp nhau- bắt tay- chém vài câu gió.

Xong.

Nghĩ đối phương chỉ nói mấy câu khách sáo cho có lệ, rồi ai về nhà nấy…
Hu hu hu hu!!!

Xem ra lúc đầu mình tự định vị bản thân là đúng rồi đó. Trong cái giới hào môn yêu hận tình thù này, mình đúng là không đủ trình chơi nổi một chương!

Nên cái quyết định nằm im ngay từ đầu, thật sự là quá đúng đắn!

Nhìn Thẩm Khanh lúc thì rơm rớm nước mắt, lúc thì lộ rõ vẻ “cá mặn nằm im” buông xuôi cuộc đời, Cố Hoài Ngộ liền vươn tay ôm eo cậu kéo lại gần.

Anh cười khẽ nói: “Em không ngốc. Chỉ là em không muốn quan tâm mấy chuyện này thôi.”

Thẩm Khanh: “Cảm ơn anh đã chịu an ủi em…”

…Mà còn nói tới mấy chữ lận!

“Không phải an ủi, anh nói thật đó. Thật ra những chuyện này đơn giản lắm.” Cố Hoài Ngộ nghiêm túc nói: “Nếu em muốn học…”

“...Thôi, đừng nói nữa!” Thẩm Khanh nhanh chóng cắt ngang.

Bị ôm eo là coi như bị kéo thẳng vào lòng người ta luôn, Thẩm Khanh không nhịn được, liền ngước nhìn người đàn ông cao ráo chân dài trước mặt: “Anh thấy trong người thế nào? Sao lại đi tới đây?”

Trước đó khá lâu, lúc cậu lần đầu dắt Đoạt Đoạt tới dự tiệc sinh nhật của Minh Bảo, Cố Hoài Ngộ từng hỏi cậu có muốn tới dự tiệc không.

Thẩm Khanh khi đó đã trả lời là “muốn”.

Mà người này cũng không nuốt lời.

Thẩm Khanh biết Cố Hoài Ngộ kiên quyết tới dự tiệc lần này, ngoài lý do là muốn đưa con đi chơi, thì cũng là để ở bên cậu.

Nên việc đối phương chủ động xuất hiện trong bữa tiệc, thậm chí đi hẳn vào giữa đám đông, Thẩm Khanh hoàn toàn không thấy lạ.

Cậu lại nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi khi Cố Hoài Ngộ dẹp đám đông ra, chậm rãi bước về phía mình.

Cũng khó trách Tiêu ảnh đế lại “trở mặt” đột ngột, không tiếp tục giữ khoảng cách nữa.

Chủ yếu là vì lúc đó Cố tổng… thật sự đẹp trai quá trời quá đất luôn á!

Một Cố Hoài Ngộ như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, mà phương hướng bước tới lại chính là ...cậu.

Ngay cả bản thân Thẩm Khanh cũng phải thừa nhận: Đúng là bị "nhét vào".

Nhưng trừ cái khoảnh khắc đó ra, điều mà Thẩm Khanh quan tâm nhất vẫn là tình trạng sức khỏe của Cố Hoài Ngộ.

Cố Hoài Ngộ nói: “Cảm giác rất tốt.”

Ánh mắt chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt, lần đầu tiên từ một góc độ khác không phải là từ chiếc xe lăn, anh tỉ mỉ quan sát từng đường nét ngũ quan của cậu: lông mày, sống mũi, đôi môi.

Cố Hoài Ngộ cười nhàn nhạt: “Thời gian này luyện tập không uổng phí.”

“Chuẩn luôn.” Thẩm Khanh gật đầu.

Từng nỗ lực và cố gắng của Cố tổng trong quá trình dưỡng thương và phục hồi chức năng, cậu đều nhìn thấy rõ ràng.

Cố Hoài Ngộ nói tiếp: “Hơn nữa, thời cơ cũng gần tới rồi.”

Thẩm Khanh lập tức phản ứng: “Ý anh là... có thể để người ngoài biết anh đã gần như hồi phục?”

“Ừ.”

Cố Hoài Ngộ gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng, vẻ nghiêm túc chính trực thường thấy giờ lại lướt qua một tia âm trầm và giễu cợt:

“Giấu diếm thì đúng là có thể tránh được nhiều phiền phức. Nhưng so với mấy chuyện đó, anh càng không thích việc người ta xem thường em chỉ vì tình trạng cơ thể của anh.”

“……Ừm.” Thẩm Khanh gật đầu.

Chuyện này họ đã bàn qua rồi. Cố tổng từng nói muốn đợi đến khi mình gần hồi phục hoàn toàn rồi mới công khai mối quan hệ với Thẩm Khanh.

Lúc đó Thẩm Khanh còn nghĩ anh làm quá.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến đám người nhà họ Cố và cái tên Tiêu Hàng Anh hôm nay thì… Cậu hiểu rồi.

Gì mà xem thường Thẩm Khanh?!

Người ta xem thường cả tổng Cố nữa cơ!

Cái thế giới này đúng là có những kẻ vừa ham quyền thế, vừa ích kỷ, lại còn gió chiều nào theo chiều nấy!

May mà cuối cùng màn đánh úp đảo ngược tình thế đã khiến bọn họ tự vả vào mặt.

Hôm qua còn là Cố tổng mà chẳng ai quan tâm, hôm nay đã trở thành Cố tổng người người hâm mộ, đỉnh của chóp!

Nghĩ vậy thôi đã thấy… hả hê vô cùng.

“À đúng rồi.” Thẩm Khanh bỗng nhớ ra:

“Anh còn chưa kể rốt cuộc anh với Tiêu ảnh đế là có quan hệ gì đấy!”

Hai tay chống lên ngực Cố Hoài Ngộ, Thẩm Khanh nhìn đối phương, có gì thắc mắc là hỏi luôn, chẳng khách sáo gì với chồng mình nữa:

“……Thái độ của Tiêu Hàng Anh hôm nay ấy, dù anh ta có muốn dứt ra khỏi Cố Hoài Vũ, thì tại sao lại tìm tới anh chứ?”

Cố Hoài Ngộ: “Hắn luôn tự luyến, có lẽ do Cố Hoài Vũ tâng bốc hắn quá mức.”

Giọng điệu của Cố Hoài Ngộ vô cùng lạnh nhạt.

Sau đó, anh tóm tắt lại quá khứ giữa họ để kể cho Thẩm Khanh nghe.

Tiêu Hàng Anh và Cố Hoài Vũ là bạn học cùng lứa, quen biết nhau từ nhỏ.

Nhưng gia cảnh Tiêu Hàng Anh không tốt, thậm chí còn có một ông bố cờ bạc khét tiếng. Năm hắn mười tám tuổi, Cố Hoài Vũ đã giúp đỡ, tạo điều kiện để hắn debut rồi nhanh chóng thành ảnh đế.

Những năm đó, Tiêu Hàng Anh và Cố Hoài Vũ vô cùng thân thiết, đi đâu cũng có nhau.

Khi Cố Hoài Ngộ mười lăm tuổi thì từ nước ngoài về nước học đại học, vì là em trai ruột của Cố Hoài Vũ, nhìn bề ngoài thì nên là người thân cận nhất với Cố Hoài Vũ trong nhà họ Cố. Thế nên Tiêu Hàng Anh cũng bắt đầu chú ý đến anh.

Nhưng đến tận khi mười tám tuổi, Cố Hoài Ngộ vẫn chẳng hề đoái hoài gì đến Tiêu Hàng Anh.

Quan hệ giữa anh và Cố Hoài Vũ không hề thân thiết như Tiêu Hàng Anh tưởng.

Thế nhưng điều mà Cố Hoài Ngộ không ngờ là, vì một vài chiêu trò “dẫn dắt có chủ ý” của Cố Hoài Vũ, Tiêu Hàng Anh dần dần tưởng nhầm rằng… anh cũng có ý với mình.

“Dẫn dắt có chủ ý?” Thẩm Khanh mở to mắt, không hiểu:

“Không phải Cố Hoài Vũ rất thích Tiêu Hàng Anh à? Sao lại còn đi dẫn dắt thế…”

“Ôi trời, phu nhân ơi, cậu không biết đấy thôi, ngũ thiếu gia ấy là đồ b**n th**!”

Trợ lý Lý bên cạnh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, chen ngang vì tốc độ nói chuyện của Cố tổng chậm như rùa bò.

Cố tổng bị trợ lý phũ: “……”

Lý Hồng đã nhanh chóng nói tiếp:

“Ngũ thiếu gia luôn ghen tị với năng lực của Cố tổng. Nhưng học hành, công việc, ngoại hình, thể lực mọi mặt đều thua xa Cố tổng, nên anh ta chỉ còn biết bám víu vào chuyện quan hệ xã hội với người thân để tìm chút cảm giác tồn tại!”

“Ví dụ như hắn cực kỳ thích cảm giác có người chỉ thích hắn mà không thích Cố tổng. Và nếu người mà Cố tổng để tâm, lại không thích Cố tổng mà quay sang thích hắn, thì hắn sẽ thấy hạnh phúc… gấp đôi!”

Thẩm Khanh: “……?”

Lý Hồng: “Chỉ có điều, nếu đặt hắn đứng cạnh Cố tổng, thì người bình thường dù không so sánh cũng sẽ chọn Cố tổng thôi…”

“Cho nên đôi khi… ừm, nói sao nhỉ… vì ít khi được thắng thật, nên ngũ thiếu gia bắt đầu tự tạo ra những ảo tưởng 'chỉ có mình được chọn'.”

Thẩm Khanh: " …"

Tức là để có cảm giác bản thân “giỏi hơn Cố Hoài Ngộ”, Cố Hoài Vũ sẵn sàng để người yêu của mình hiểu nhầm rằng Cố Hoài Ngộ có ý với hắn?!

Chỉ vì hắn biết, Tiêu Hàng Anh sẽ luôn chọn hắn chứ không chọn Cố Hoài Ngộ…

Thế giới này thật sự có kiểu người như vậy à?

Ngũ thiếu gia này khả năng tự huyễn của hắn phải level max rồi đấy!

Mà đúng là trong nhà họ Cố, ngũ thiếu được lão gia ưu ái hơn, đó là sự thật mà cả giới thượng lưu Hoa Thành đều biết.

Tin tức bên nhà Thẩm cũng nói vậy.
Hơn nữa, Cố Hoài Vũ đúng là chẳng có thành tựu gì nổi bật, điều này cũng là thật.

Cùng một mẹ sinh ra, Cố Hoài Ngộ từ nhỏ đã học nội trú ở nước ngoài, mới mười lăm tuổi đã đỗ đại học trong nước, còn thể hiện tài năng kinh doanh xuất sắc. Trong khi đó, Cố Hoài Vũ… thì đúng là chả theo kịp.

Ngũ thiếu gia mà thấy bất công… nghe cũng hợp lý?

Mà trong môi trường giáo dục của nhà họ Cố, khó mà đào tạo ra người bình thường thật!

“Nhưng mà Tiêu ảnh đế thông minh như vậy, sao lại tin mấy chiêu tẩy não của ngũ thiếu gia được chứ?”

Lý Hồng: “Lúc đó ảnh đế mới hơn hai mươi tuổi, vừa mới nổi đình nổi đám, lại được ngũ thiếu nâng lên tận trời, nên… hắn bay luôn rồi. Thật sự tưởng cả thiên hạ đều mê hắn, thế là tin sái cổ luôn.”

Thẩm Khanh: “……”

Một người mà bị cả thế giới tung hô thì đúng là dễ “bay” thật.

Ngay cả cậu bây giờ, có nhiều fan hâm mộ, làm “thầy Thẩm” rồi, đôi lúc cũng thấy hơi tự đắc tí xíu.

Huống chi ngày đó Tiêu Hàng Anh hot khắp cả nước, lại có ngũ thiếu gia nhà họ Cố suốt ngày tung hô không ngừng.
Bay lên tận trời xanh cũng dễ hiểu.

“Vậy mấy tin đồn kiểu ‘ngũ thiếu và lục thiếu tranh giành ảnh đế’… thì thật ra không phải chỉ có hai người đó thích hắn, mà là cả thiên hạ đều mê hắn, chỉ là ảnh đế chỉ thấy được hai nhân vật tiêu biểu là ngũ thiếu và lục thiếu?”

Thẩm Khanh cảm thấy cuối cùng cũng hiểu rõ rồi.

“Ừ ừ.”

Lý Hồng gật đầu, nói lúc đó hắn cũng học cùng trường với Cố tổng nên biết rõ nội tình.

Thật ra chính vì biết rõ những chuyện năm xưa đó, nên hôm nay khi thấy ảnh đế, Lý Hồng mới cảm thấy… nguy rồi.

Bởi vì người không bình thường không chỉ có ngũ thiếu. Những năm gần đây, ảnh đế cũng càng lúc càng… điên.

"Cẩu huyết" nhất chính là chuyện chỉ vì ngũ thiếu gia suốt ngày lải nhải trước mặt Tiêu ảnh đế về Cố tổng, mà khiến Tiêu Hàng Anh cũng bắt đầu để tâm đến Cố tổng. Sau đó nghe nói thật sự còn... động lòng! Rồi còn vật vã lưỡng lự giữa Cố tổng và ngũ thiếu nữa chứ... Lúc đó tôi với Cố tổng đều không hay biết gì, vậy mà trong giới đã đồn rầm rầm, đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy buồn nôn chết được."

Khi đó Cố tổng mới tầm mười chín tuổi, đã được tuyển thẳng học thạc sĩ lên tiến sĩ, lịch học khá linh hoạt.

Ảnh đế nghe phong thanh chuyện này, liền nhân danh “bạn thân của ngũ thiếu” mà lén lút chạy đến trường của Cố tổng liên tục, với mục đích “gặp mặt”.

Mà lúc ấy gia cảnh nhà Lý Hồng không tốt, lại là bạn học của Cố tổng, kiêm luôn chức trợ lý “tình nguyện” cho Cố tổng, nên bị đẩy lên làm “tiếp tân” chuyên phụ trách tiếp ảnh đế, vì nói thật, dù có rảnh thì Cố tổng cũng chẳng muốn gặp.

Cố tổng không nói chuyện nhảm với người lạ.

Vấn đề là cả Cố tổng lẫn Lý Hồng năm đó đều không ngờ được rằng: người quá tự luyến thì thấy cái gì cũng nghĩ là người ta thích mình! Tiêu Hàng Anh lại đem cái thái độ "tránh mặt không thèm gặp" của Cố tổng diễn dịch thành thẹn thùng tuổi mới lớn!

Nhắc lại chuyện này, sắc mặt Cố tổng cũng đen như đáy nồi.

Người luôn lý trí bình tĩnh như Cố Hoài Ngộ mà cũng thấy khó mở miệng, đặc biệt là trước mặt vợ mình…

Thế là anh mặc định giao nhiệm vụ “kể drama” cho trợ lý.

Lý Hồng liền kể một lèo không dừng:

“Sau khi phát hiện Tiêu ảnh đế thực sự định đá ngũ thiếu để chạy sang ôm đùi Cố tổng, ngũ thiếu phát điên luôn! Gào rú như con thú bị vồ mất mồi..."

"Lúc đó bọn tôi mới hiểu hóa ra bọn họ đang chơi cái trò gì 'tình yêu tay ba' sến súa như phim truyền hình 8 giờ tối.
Ngũ thiếu nổi điên tới mức chửi ảnh đế là thứ 'ăn cháo đá bát', Tiêu Hàng Anh thì căng như dây đàn, suýt nữa bị paparazzi bắt được clip bóc phốt."

"Cuối cùng cả hai rủ nhau... trốn ra nước ngoài, chắc để ổn định tâm lý cho ngũ thiếu, dù gì ảnh đế cũng là “tác phẩm” do hắn nâng đỡ, hắn không buông thì Tiêu ảnh đế cũng chạy không nổi. Rồi nghe đâu, bọn họ còn đi đăng ký kết hôn! Còn nhận nuôi con nữa!”

Thẩm Khanh: “……”

Ôi trời má ơi, tự mình giăng lưới rồi tự mình sa vào luôn. Ngũ thiếu này đúng là tự tay bóp nghẹt thanh xuân của chính mình.

Lý Hồng tiếp tục: “Cơ mà hài nhất là: đến nước đó rồi, Tiêu ảnh đế vẫn một lòng tin rằng Cố tổng thích hắn.”

Thẩm Khanh: “……”

Lý Hồng tiếp tục thở dài: “Bọn tôi cũng không hiểu bình thường ngũ thiếu nhồi sọ thế nào, mà hắn có thể khiến Tiêu Hàng Anh tự tin tới mức: ngay cả khi Cố tổng trực tiếp lên tiếng phủ nhận, giải thích đủ điều, thiếu điều ra thông cáo báo chí rồi! hắn vẫn tin là do Cố tổng không muốn làm khó hắn nên mới… ‘từ chối đầy đau khổ’!”

Thẩm Khanh: “…………”

Quay sang nhìn chồng mình.

Cái này mới là khổ nhất nè! Cố tổng mới là người đáng thương nhất nè!

Không trách được sao mỗi lần thấy mặt Tiêu Hàng Anh là Cố tổng muốn lên gân.

Nhìn phát là như dính phải cao dán chó mèo, dính phát không gỡ ra được!

Quá nhục! Đúng là bôi đen danh tiết bản thân!

Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh lập tức ôm chặt Cố tổng nhà mình, vừa xoa xoa vừa dỗ dành.

Lý Hồng bên cạnh lúc này cũng không nhịn được nữa:

“Tôi nói mấy chuyện này một chữ cũng không bịa, ai không tin thì để trời đánh tôi cũng được!”

Cái thái độ bức xúc đó… cũng phải thôi.

Vì trong chuyện này, Lý Hồng là nhân chứng sống: năm đó ngũ thiếu về nước, nhất quyết đòi ngồi cùng xe với Cố tổng
,chuyện đó chưa đủ bực. Nhưng sau khi xảy ra tai nạn giao thông, Tiêu Hàng Anh lại đổ hết tội lên đầu Cố tổng!

“Cay nhất là vì hắn tin rằng Cố tổng thích mình, nên sau tai nạn, hắn xuất hiện với cái kiểu... mẹ ơi, ngẩng mặt ba thước không thấy trời luôn á!

Ý hắn là Cố tổng vì muốn 'trừ khử tình địch' là ngũ thiếu, nên cố ý gây tai nạn để… cưới hắn?! Tôi muốn ói luôn!

Xe do tài xế lái, Cố tổng cũng ở trên xe, chẳng lẽ anh ấy muốn chết chung cho trọn tình trọn nghĩa à?!"

“Mà hài hước nhất là sau này tôi điều tra mới biết: Tiêu ảnh đế về nước là vì ngũ thiếu thành thực vật, hắn tính quay đầu ôm lấy Cố tổng.

Ai ngờ lúc đó tình hình sức khỏe Cố tổng đúng là tệ, bác sĩ lại dọa hơi quá tay, thế là ảnh đế nghe xong... bỏ chạy!”

Thẩm Khanh: “……”

À thì ra đây là cái “danh cảnh” truyền miệng: vứt bỏ ngũ thiếu xong lại bỏ luôn lục thiếu?!

Dù biết Cố tổng và Tiêu ảnh đế chẳng có gì, cũng chẳng có chuyện ai vứt ai…

Nhưng thử tưởng tượng đi: kể cả khi A thật sự có tình cảm với B, nếu A vừa bị tai nạn xong, còn đang nằm viện thở oxy, mà B đến với cái mặt chảnh trách móc vì “sao chưa tỏ tình”… nghĩ thôi cũng muốn đánh rồi!

Huống chi toàn bộ mọi thứ đều là do B tự tưởng tượng ra!

Nghĩ đến thôi Thẩm Khanh cũng muốn giận theo luôn.

Còn Cố Hoài Ngộ thì nhẹ nhàng ra hiệu cho Lý Hồng bình tĩnh lại.

Lý Hồng hít sâu một hơi, rồi hạ giọng:
“Nhưng mà vẫn là ông trời có mắt.

Tiêu ảnh đế vừa dứt áo bỏ đi, chưa kịp vui, thì bị nhà họ Cố tìm tới tận cửa.

Người ta lấy cái giấy kết hôn ra ép hắn ở lại chăm ngũ thiếu, nếu không thì... bóc phốt hắn luôn.

Kết quả là hai năm nay, hắn đành phải khổ sở ở lại làm bảo mẫu cho một thực vật nhân.

Mà khả năng sau này cũng chẳng thoát nổi đâu, haiz, thôi thì đúng là ‘ác giả ác báo’!”

Thẩm Khanh: "……"

Không thể không nói, trình độ “cà khịa bóng gió” của trợ lý Lý cũng cao thật.
Thường thì Thẩm Khanh không cổ vũ chuyện chửi người hay văng tục.

Nhưng riêng vụ này…

Cậu muốn tặng thêm cho Tiêu ảnh đế cái bằng "ảo tưởng sức mạnh chuyên nghiệp" luôn cho rồi.

Đừng nói là Cố tổng, ngay cả người ngoài cuộc như trợ lý nghe xong chuyện này cũng cần thời gian... tiêu hóa.

Đúng lúc ấy, bầu trời phía xa vang lên một tiếng sấm ì ầm, có vẻ như sắp mưa rồi.
Thẩm Khanh liền bị Cố Hoài Ngộ dắt tay dẫn xuyên qua khu vườn, đi đến trước một tòa nhà.

Buổi lễ lần này tổ chức ngay trong khuôn viên một trang viên, vốn là biệt thự của một nghệ sĩ nổi tiếng từ nhiều năm trước, sau này có người mua lại, sửa sang thành một bảo tàng tư nhân nho nhỏ.

Xuyên qua khu vườn, hai người đến trước ngôi biệt thự.

Cố Hoài Ngộ chẳng vòng vo, kéo thẳng Thẩm Khanh đi từ cửa bên vào, lại mở cửa bước luôn vào một căn phòng.

“...Thế còn Áo Áo với Đoatj Đoạt đâu rồi?”
Thẩm Khanh nhìn quanh căn phòng nhỏ vắng tanh mà thắc mắc.

Cố Hoài Ngộ đáp: “Đi dạo với Điền Dực rồi, còn có cả cháu gái của lão Tống đi cùng. Không cần lo.”

Thẩm Khanh thầm nghĩ: ...Biết ngay mà, lúc nãy anh trốn ở đây uống trà với lão Tống!

Bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng sấm nữa, không khí nặng nề, kiểu gì hôm nay cũng có một trận mưa lớn.

May mà lúc này trời vẫn chưa đổ mưa, mấy nhóc chắc còn chơi thêm được một lúc nữa.

Có Điền Dực đi theo trông coi, Thẩm Khanh cũng yên tâm, chẳng vội tìm con làm gì.

Cậu quay người đóng cửa phòng lại.
Vừa xoay người thì đập ngay vào mắt là chiếc gương to. Ngoài việc bị nhan sắc cực phẩm, dáng người chuẩn không cần chỉnh của chàng trai trong gương thu hút sự chú ý, lần này Thẩm Khanh lại đặc biệt để ý đến mặt dây chuyền trước ngực mình.

...Lúc nãy ở ngoài chưa kịp soi kỹ.
Giờ cậu vội vàng giơ tay sờ thử mặt dây chuyền trước ngực.

Thật ra cậu vẫn luôn cảm nhận được trọng lượng lạ lẫm của món đồ này trên cổ.

Giờ nhìn kỹ viên kim cương chính giữa, cùng những viên đá quý lấp lánh xung quanh... trời ơi, nó sáng loá đến chói cả mắt!

“Em thích là được rồi.” Cố Hoài Ngộ dịu dàng nói.

"Rất thích." Thẩm Khanh cầm lấy mặt dây chuyền, nhưng trong lòng lại tò mò không biết chồng nhà mình đã dùng cái gì để đổi được nó từ tay Lão Tống.
"Chỉ là một chút cổ phần ở ‘Đại Thế Giới’ thôi." Cố Hoài Ngộ đáp.

Thẩm Khanh: "…"

"Đại Thế Giới" chính là cái dự án sau này trong truyện làm cho nhà họ Cố, nhà họ Lư vì tranh giành mà lật mặt, đấu đá sống chết ấy mà.

Hiện tại thì mới chỉ xây xong khu vui chơi.
Nhưng về sau, nó sẽ trở thành một chuỗi trung tâm thương mại cao cấp làm chấn động thế giới, giá trị thị trường nghe đâu lên tới hàng ngàn tỷ…

Thẩm Khanh: "!!!"

Cố tổng... cho dù không biết nội dung trong sách, nhưng chính mắt nhìn trúng, chính tay gây dựng nên, sao có thể không biết nó đáng giá cỡ nào?

Cố tổng khí phách ghê!

Cố Hoài Ngộ thì mặt mày bình thản: "Em quan trọng hơn mấy thứ đó nhiều."

Ý tứ rất rõ ràng: vài phần cổ phần đó chẳng đáng là gì cả.

Thẩm Khanh: "…"

Nếu người khác nói câu này, cậu chắc chắn chỉ nghe cho vui.

Vấn đề là, Cố tổng nói câu nào là câu đó có hiệu lực...

Mặt Thẩm Khanh lập tức nóng ran, tai đỏ bừng lên.

Để phân tán sự xấu hổ, cậu bắt đầu đảo mắt đánh giá căn phòng này.

Phong cách vẫn giữ nét trang trí thịnh hành thời Dân Quốc, nhưng đã được tân trang, nội thất cũng thay mới.

Cách bày trí đơn giản mà tinh tế: một bộ ghế sofa, bàn trà, đồ tiếp khách... nhìn qua thì đây là phòng tiếp khách nhỏ.
Mà vài món đồ trưng bày cùng những bức tượng nghệ thuật lại cực kỳ có gu.

Thẩm Khanh, người dạo gần đây ngày nào cũng vẽ tranh, luyện khí chất nghệ thuật vừa nhìn đã nhận ra chủ nhân căn phòng quả thật có mắt thẩm mỹ riêng biệt.

...Đẳng cấp, sang trọng, nhưng vẫn tối giản, khiêm tốn.

Đúng kiểu mà Thẩm Khanh mê.

Bỗng cậu nghĩ tới chuyện khác: "Sao anh biết nơi này để trốn ra hóng mát thế? Anh quen chủ nhân chỗ này à?"

Nghe nói chủ nhân hiện tại của căn nhà rất đặc biệt, vị nghệ sĩ nổi tiếng từng sống ở đây không có hậu duệ, sau khi qua đời thì căn nhà này đổi chủ mấy lần, lận đận mấy năm trời. Mãi đến khi người chủ bây giờ xuất hiện, không những bỏ tiền ra trùng tu lại diện mạo cũ mà còn mở cửa miễn phí cho công chúng vào tham quan.

Kể cả buổi lễ hôm nay, phí thuê địa điểm được cho là rẻ nhất trong mắt đám thương hiệu, nghe đâu trừ hao tổn chi phí, phần còn lại chủ nhân còn đem hết đi làm từ thiện.

Tất cả mấy điều này đều do phía nhãn hàng hợp tác với Thẩm Khanh phổ cập kiến thức.

Nghe xong tiểu sử hoành tráng vậy, Thẩm Khanh cũng muốn gặp thử vị đại gia kia... Cố tổng tuy không thích xã giao, nhưng xem ra quan hệ vẫn rộng, Thẩm Khanh quay sang nhìn chồng mình, mắt lấp lánh như sao.

Cố Hoài Ngộ bắt gặp ánh mắt nhỏ long lanh tò mò như hồ ly con của cậu, chậm rãi đáp:

"Xem như quen biết."

Thẩm Khanh càng thêm hứng thú: "Thật á? Thế…"

Cố Hoài Ngộ nhìn thẳng: "Em cũng biết người đó."

Thẩm Khanh ngơ ngác: "Hở?"

Cố Hoài Ngộ bình tĩnh nói: "Nếu anh nói chủ nhân nơi này chính là anh thì sao?"

Thẩm Khanh: "!!!"

Hồ ly nhỏ lập tức hóa thành thỏ con, suýt nữa thì nhảy bổ vào lòng Cố Hoài Ngộ:

"Ông lớn? Bảo sao mấy món đồ bên kia nhìn cứ quen quen, thì ra là vậy!"

Cái kiểu kết hợp giữa đỉnh cao xa xỉ và giản dị đỉnh cao, vừa thị giác choáng ngợp vừa đầy chất lượng chính là cảm giác mà cậu từng có khi ngắm bộ sưu tập trong tầng hầm biệt thự của Cố Hoài Ngộ.

Nghĩ lại mới thấy... chả trách vừa nhìn đã mê tít, đúng là phong cách của Cố tổng!

Nó giống như cây thông tuyết thẳng tắp mọc giữa rừng sâu, toát ra hương thơm dịu nhẹ, bề ngoài lạnh lẽo mà bên trong chính trực, vươn thẳng lên mây mà vẫn kín đáo khiêm nhường!

Thẩm Khanh: "Chuyện trọng đại như vậy mà anh giấu em kỹ thế?"

Vô thức ôm lấy eo chồng, Thẩm Khanh nghe Cố Hoài Ngộ đáp: "Muốn cho em bất ngờ."

"Ban đầu định chờ thời gian thích hợp dẫn em tới tham quan, ai ngờ vợ anh lại được mời tham gia lễ trước. Với cả sau này triển lãm tranh của em cũng sẽ tổ chức ở đây."

Thẩm Khanh: "Ồ, cũng hợp lý."

Nghệ sĩ từng sống ở đây vốn là họa sĩ, làm triển lãm tranh ở chỗ này đúng là quá chuẩn.

Đưa mắt đánh giá lần nữa xung quanh, Thẩm Khanh vui vẻ hỏi:

"Anh còn bí mật gì mà em chưa biết nữa không?"

Cố Hoài Ngộ: "Để lát nữa bảo Lý Hồng thống kê toàn bộ tài sản dưới tên anh với em, lúc đó em sẽ chẳng còn gì chưa biết nữa."

Thẩm Khanh không có ý kiến gì về đề nghị của ông lớn.

"Thôi thôi, đống tài sản đó chắc em xem không xuể, mình coi thử bất động sản trước đi!"

Bị vợ chọc cười, Cố Hoài Ngộ cuối cùng cũng cong môi nở nụ cười hiếm hoi:

"Được."

Quay đầu lại, Thẩm Khanh lại thấy chiếc xe lăn bên cạnh.

Cậu vội vàng bước tới đỡ lấy Cố Hoài Ngộ: "Hôm nay đứng lâu vậy có mệt không? Mình qua bên kia ngồi một lát đi!"

Cố Hoài Ngộ bị ôm bất ngờ, hơi khựng lại, nắm lấy tay cậu: "Không sao."

Thẩm Khanh còn muốn nói thêm, nhưng Cố Hoài Ngộ đột nhiên nheo mắt, hỏi thẳng:

"Em cũng tin lời bọn họ, nghĩ rằng trước kia anh từng thích hắn ta?"

"...Không mà!" Bị hỏi bất ngờ, Thẩm Khanh theo phản xạ chối ngay lập tức.

Nhưng ánh mắt hơi đảo qua chỗ khác một chút trong không gian yên tĩnh, mọi âm thanh bên ngoài đều bị cánh cửa ngăn lại.

Thẩm Khanh biết lần này ông lớn nghiêm túc rồi, bèn thôi đùa, ngoan ngoãn thành thật khai báo:

"...Cũng không hẳn là tin, chắc cỡ... hai phần?"

Ban đầu lúc Cố Hoài Ngộ chưa tự mình phủ nhận, cậu quả thực có tin vài phần…
Không phải vì đám người nhà họ Cố kể lể thảm thiết, mà vì nghĩ Cố tổng cũng đâu còn trẻ gì, nếu nói trước kia từng thích ai đó cũng là chuyện dễ hiểu mà...

"Bình thường sao?"

Cố Hoài Ngộ nghe vậy thì ánh mắt chợt lạnh đi vài phần:

"Anh thấy không bình thường."

"Hả? Sao lại không bình thường?" Thẩm Khanh lí nhí, "Lúc đó em cũng chưa biết mặt thật của Tiêu ảnh đế mà..."

Ánh mắt Cố Hoài Ngộ chợt lạnh hẳn, giọng vang vang:

"Đã từng thích người khác, thì lấy tư cách gì để thích em?"

"Ơ... cũng đâu cần khắt khe vậy chứ. Thẩm Khanh nhỏ giọng.

Theo cậu thì dù có từng yêu ai, thậm chí có cả tá người yêu cũ đi nữa, chỉ cần thật lòng với nhau thì vẫn có thể bắt đầu tình yêu mới mà! Miễn là đừng lừa dối.

Huống chi cũng chỉ là crush hồi trẻ thôi mà...

Thẩm Khanh trước giờ chưa từng thích ai.

Cậu cũng từng nói chuyện này với Cố Hoài Ngộ.

Chỉ là chưa từng hỏi chồng mình trước kia có người trong lòng chưa… Vì cậu thấy thanh xuân ai chẳng từng cảm nắng ai đó, mình chưa từng thì thôi, đâu thể ép người ta cũng phải như mình.

Có điều Cố tổng bị ảnh đế Tiêu làm buồn nôn đến tận bây giờ, nên coi trọng mối tình đầu về mặt tinh thần cũng dễ hiểu thôi...

Nhưng Cố Hoài Ngộ lại nói: "Không liên quan gì tới Tiêu Hàng Anh. Anh cũng chẳng phán xét chuyện người khác có rung động hay không. ...Chỉ là anh không thể chấp nhận bản thân mình, từng thích bất kỳ ai ngoài em."

Thẩm Khanh: "…"

Thế mới thấy, hóa ra là mình đã đánh giá Cố tổng quá đơn giản rồi.

...Tổng Cố, lúc cần nghiêm khắc với mình thì nghiêm khắc đến mức không nỡ nhìn luôn.

Thật sự là người mẫu mực trong việc: chỉ khó với bản thân, không khó với người khác.

"…Nghiêm vậy luôn hả?" Thẩm Khanh ngắm nhìn gương mặt đẹp trai kia, "Thế trước khi gặp em, anh chưa từng có chút rung động nào với ai à?"

"Chưa từng."

Cố Hoài Ngộ trả lời lạnh lùng, dứt khoát.
Thẩm Khanh… mắt lại đảo:

"...Nhỡ sau này có thì sao?"

"Sẽ không có."

Cố Hoài Ngộ nửa cụp mắt, nhìn thẳng vào cậu:

"Anh không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh đó. ...Mà em nói 'nhỡ đâu' là ý gì?"

Nói đến đây, sắc mặt Cố tổng dần dần trầm xuống, nhíu chặt mày lại.

Thẩm Khanh lập tức xụ mặt: "…Em đùa thôi mà!"

Nhưng Cố tổng lại chẳng có vẻ gì là bị chọc cười, nét mặt nghiêm túc, tay vẫn vòng ôm eo vợ, rồi chậm rãi lần lên cổ cậu.

Ngón tay cái khẽ lướt qua làn da mềm mại nơi cổ, lông mày càng nhíu sâu, khuôn mặt trắng nõn ánh lên nét phức tạp:

"Nếu anh thích người khác, em cũng không để ý à?"

"Để ý chứ." Thẩm Khanh nhanh chóng ôm ngược lại Cố tổng, nhưng vì sợ động đến vết thương trên người anh, cậu chỉ dám vòng tay qua cổ anh mà nhẹ nhàng ôm lấy.

Câu trả lời cũng là buột miệng:

"Đương nhiên là để ý rồi."

"Thẩm Khanh."

Rõ ràng Cố tổng không dễ bị qua mặt như vậy: "Em trả lời nghiêm túc."

"Em..."

Thẩm Khanh đành phải tự mình tưởng tượng ra cái kịch bản ấy.

Cậu tự động lôi mấy bộ phim ngôn tình máu chó tuổi thanh xuân từng xem vào, đem gương mặt của Cố tổng lồng vào nhân vật chính, nghĩ thử nếu thực sự là Cố tổng từng thầm mến ai đó, yêu mà không được đáp lại, vì yêu mà cắt đứt với gia đình, đau khổ dằn vặt, cuối cùng sống dở chết dở...

Không được! Cảm giác này quá sai rồi, ghen cũng không nổi luôn!

…Cố tổng cùng lắm là thầm mến, chứ còn cái kiểu vì yêu mà dằn vặt khổ sở, thì với cái đầu lý trí như anh, có mà mơ.

"Sao lại không?"

Cố tổng hỏi lại, "Trước kia anh thầm thích em, cũng khổ lắm đấy."

Thẩm Khanh: "…Pffff!"

Suýt nữa thì sặc!

Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn Cố tổng.

Nhưng Cố tổng chẳng né tránh gì cả, ngược lại nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt thẳng thắn đầy chân thành, như đang nghiêm túc tuyên bố.

Thẩm Khanh: "…"

Đột nhiên cậu chợt nhận ra trước khi Cố tổng thổ lộ, bọn họ thực ra đã sớm có vài tháng "mập mờ ngọt ngào" với nhau rồi.

Lúc ấy Thẩm Khanh rất tích cực thể hiện tình cảm với ông lớn, nhưng vì cứ tưởng anh sắp "hết thời gian sống", nên cũng chẳng dám ép buộc, chỉ đơn thuần muốn được yêu, được nếm trải cảm giác yêu đương là đủ.

Sau khi Cố tổng mở lời nói yêu cậu, hai người cứ thế thuận lý thành chương ở bên nhau.

Vì đã có vài tháng tình cảm vun đắp từ trước, nên khi chính thức thành đôi, mọi thứ đều tự nhiên như thể vốn dĩ phải thế.

Chính vì vậy mà Thẩm Khanh chưa bao giờ hỏi Cố tổng:

Rốt cuộc anh bắt đầu thích em từ khi nào?

Nghĩ tới đây… đúng là thế thật nhỉ… Cố tổng yêu mình, chắc chắn không thể là kiểu "sáng ngủ dậy bỗng nhiên phát hiện yêu mất rồi" được.

"Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?"

Cố tổng đáp: "Không biết nữa."

"..."

"Có lẽ là từ rất lâu trước đây rồi."

Mi mắt Cố tổng cụp xuống, hàng lông mi dài rủ theo, khuôn mặt trắng ngần phối hợp với biểu cảm ấy, nhìn mong manh đến lạ.

"Chắc là từ rất lâu trước, cho đến khi anh xác định được mình sẽ không chết nữa, rồi mới dám tỏ tình với em… Tính ra cũng hơn năm tháng rồi."

"..." Thẩm Khanh nghe ra trong giọng Cố tổng có chút thở dài.

Năm tháng thích thầm, nửa năm đơn phương.

Trải qua cả sống chết.

Mà trong suốt quãng thời gian ấy, Cố tổng thậm chí còn không nhận ra bản thân mình thực sự thích cậu...

Giống như lúc trước Lục ảnh đế cũng hiểu nhầm, Cố tổng khi ấy vẫn luôn cho rằng Thẩm Khanh si mê Thẩm Duyên.
Còn anh chỉ là một "thế thân tạm bợ".

Thẩm Khanh bỗng nhớ tới một lần, khi đó Cố tổng còn đang nằm viện, cậu đến thăm, tiện thể còn mua hoa cho toàn bộ y bác sĩ trong bệnh viện, riêng tặng cho Cố tổng một bó hoa hồng đỏ.

Buổi chiều hôm ấy, nắng vàng ấm áp, hai người nằm cạnh nhau trên giường bệnh của Cố tổng, sau giấc ngủ trưa, dưới bóng hồng rực rỡ, Thẩm Khanh vẫn như mọi khi thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Cố tổng.

Cố tổng khi ấy chỉ khẽ đáp: "Cảm ơn em đã yêu anh."

Thẩm Khanh vốn là kiểu người không hay so đo chuyện tình cảm, lúc ấy chỉ đơn thuần nghĩ rằng, vì ông lớn không có người thân, nên mới đặc biệt trân trọng tình cảm của mình.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thần sắc khi ấy của Cố tổng...

Thực ra lúc đó anh còn chưa xác định rõ bản thân có yêu cậu hay không.

Cho nên mỗi lần nghe cậu nói yêu, anh lại tưởng rằng: đó là tình yêu dành cho "người thế thân" như anh.

Câu "Cảm ơn em đã yêu anh" kia, thật sự là vừa hạnh phúc, vừa xót xa.

Thậm chí còn có cả sự tự ti mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở một người như Cố tổng.

Đúng là yêu mà không dám yêu.

Mà những khoảnh khắc như vậy, trong suốt quá trình điều trị và hồi phục dài đằng đẵng của Cố tổng, còn diễn ra rất nhiều lần nữa.

Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh vô thức đưa tay ôm lấy ngực mình.

Tự dưng thấy nghẹt thở ghê gớm.

Trước giờ cậu vẫn xót cho hoàn cảnh gia đình Cố tổng.

Nhưng chưa bao giờ nhận ra, mạnh mẽ như Cố tổng, cũng từng khổ sở trong tình yêu.

Mà đau lòng nhất lại là vì chính mình.

Giá mà lúc ấy hai người có thể sớm nói thẳng ra cảm xúc thật của mình, thẳng thắn chút, thì đâu phải khổ như vậy…

Không.

Với kiểu người như Cố tổng, trước khi chắc chắn mình có thể khỏi bệnh, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân thích cậu.

Vì trách nhiệm.

Cho nên chuyện này vốn dĩ chẳng có cách giải quyết.

Có lẽ việc mà Cố tổng luôn hối hận vì từng buông xuôi, không chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, cũng phần nào bắt nguồn từ những hiểu lầm đó.

Bởi vì quãng thời gian yêu nhưng không dám thổ lộ, chẳng biết mình còn sống được bao lâu, chẳng biết mình có đủ tư cách để theo đuổi người mình yêu không, ngay cả với Cố tổng cũng là nỗi dày vò khó mà chịu đựng nổi.

Mãi đến sau khi biết Cố tổng có thể khỏi hẳn, Thẩm Khanh mới biết được lòng anh.

...Từ ngày hai người chính thức ở bên nhau, những gì cậu cảm nhận và hưởng thụ luôn là niềm hạnh phúc mà Cố tổng dành cho cậu.

Chứ chưa từng nếm trải nỗi khổ trong lòng anh.

Chính vì chưa từng trải qua, nên mới bị Cố tổng "giấu nhẹm" đi một cách đầy tự nhiên.

"Anh..." Lúc này, Thẩm Khanh thực sự không biết nên nói gì.

Cậu nghĩ, đúng là yêu thầm tới phát khổ rồi…

Nhìn thấy ánh mắt xót xa của vợ nhỏ, Cố tổng lập tức kéo cậu vào lòng, ôm chặt hơn nữa.

"Là lỗi của anh."

Hai cổ giao nhau, biến thành cái ôm sâu sắc và dịu dàng.

"Vốn dĩ đều là do anh tự đi đường vòng, chẳng liên quan gì đến em."

Cằm tựa lên vai cậu, Thẩm Khanh ngây ngốc:

"Nhưng em vẫn sẽ đau lòng."

Tai kề tai, Cố tổng khẽ nghiêng đầu, áp sát hơn về phía cậu, còn nháy mắt một cái.

Thẩm Khanh vẫn ngơ ngẩn nói tiếp:

"Em hiểu tại sao anh không thể tưởng tượng được chuyện sẽ thích ai khác rồi… Vì thích ai đó, khổ lắm."

Cố tổng: "..."

Cạn lời nhưng lại không nhịn được bật cười.

Nhưng anh vẫn khẳng định: "Thích em, phần lớn là hạnh phúc. Không tưởng tượng nổi sẽ thích ai khác, đơn giản vì… chẳng ai bằng em hết, Thẩm Khanh."

Cố tổng như tua nhanh tốc độ nói, dồn dập bày tỏ, khiến Thẩm Khanh cũng phì cười theo.

Lúc này, cậu lại xoa lưng anh, nói: "Vậy nên, chỉ cần anh mãi thích mình em thôi là được."

Giọng Thẩm Khanh vô cùng lý trí, nghiêm túc nói: "Nếu anh thích ai khác, em sẽ thực sự tức giận và ghen đấy."

Bởi vì đã từng được người này cẩn thận, trân trọng yêu thương sâu đậm đến thế, nên cậu không thể chấp nhận việc anh cũng dành sự cẩn thận, để tâm đó cho người khác.

Đó chính là cảm giác của Thẩm Khanh lúc này.

Chỗ Cố tổng không nhìn thấy, cậu còn chu mỏ bĩu môi: "Dù sao thì tình hình là như vậy đấy."

Giọng điệu mang theo chút tủi thân giùm anh, lại có thêm chút kiêu ngạo cố chấp khiến người ta chẳng thể nào phản bác nổi càng khiến Cố tổng muốn ôm cậu chặt hơn nữa.

Bình Luận (0)
Comment