Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 112

  Về đến phòng.

Cố Hoài Ngộ phải xử lý mấy chuyện phát sinh trong bữa tiệc, Thẩm Khanh thì tranh thủ tẩy trang tắm rửa.

Tắm xong, cậh leo ngay lên giường, cầm “Bảo vật trong tay” ngắm nghía thật kỹ.

Theo thông lệ, mỗi lần có trang sức mới là Thẩm Khanh chẳng nỡ cất ngay, thế nào cũng phải đeo ngủ một đêm cho đã.
Vì nó đẹp quá mà!

Ai mà lại không thích mấy món vừa trong trẻo, vừa lấp lánh long lanh, lại còn khiêm tốn nhưng giá trị thì trên trời như thế này chứ.

Lật qua lật lại ngắm nghía trong tay vài lần, sau đó Thẩm Khanh còn tranh thủ chụp vài kiểu ảnh sống ảo với em nó.

Nhưng rồi cậu phát hiện mấy group Wechat giới giải trí bỗng nổ tung, toàn bộ đều đang bàn tán về cái mặt dây chuyền này.

Không cần hỏi cũng biết, lý do rất đơn giản: vì chủ nhân hiện tại của nó chính là Thẩm Khanh.

Bị hàng loạt group tag liên tục, Thẩm Khanh: "…"

Cảm thấy khoe của hoài cũng hơi ngại, thế là cậu tự động tắt thông báo, giả bộ bận rộn không có thời gian xem điện thoại.

Chỉ riêng lúc Hứa Dự Kiệt nhắn tin đến thì cậu mới trả lời, còn tiện thể gửi luôn mấy tấm hình cận cảnh cho Hứa thiếu gia xem… Ờ thì, Hứa thiếu gia đâu có dính dáng gì giới giải trí, lại còn là tứ thúc của Minh Bảo, hễ ngẩng đầu là chạm mặt, đương nhiên phải cho người ta ngắm chút.

Hơn nữa Hứa thiếu gia còn là tiền bối trong ngành hội họa của cậu, ai làm nghề nghệ thuật mà chẳng mê mẩn những món trang sức mang đậm giá trị lịch sử thế này, Thẩm Khanh cũng chẳng keo kiệt, chia sẻ ngay cho đối phương chiêm ngưỡng từng chi tiết.

Kết quả là bên kia gửi về một loạt tin nhắn thoại kiểu “Oa oa oa oa!”

Có khi Hứa thiếu gia ở khoản này thật sự giống hệt với nhóc cháu Minh Bảo của anh.

Vì thế nghe loạt âm thanh phấn khích đó truyền tới, Thẩm Khanh tự động não bổ thành biểu cảm khoa trương đáng yêu của Minh Bảo, nằm bò trên giường cười không ngớt.

“Vui vậy à?” Giọng nói trầm thấp vang lên, là Cố Hoài Ngộ đã xử lý xong công việc, trở lại phòng.

Thẩm Khanh kể cho anh nghe chuyện mình đang cười gì, lại thấy Cố Hoài Ngộ vẫn đi bộ thong thả vào phòng thì vội vàng nhắc:

“Anh còn đi lại làm gì, mau ngồi nghỉ đi.”

Eo bên phải của Cố Hoài Ngộ vẫn còn vết thương nhỏ, là di chứng của ca tiểu phẫu cuối cùng, chưa lành hẳn.

Dù không cần quấn băng nữa, nhưng Thẩm Khanh quá rõ tình trạng cơ thể của chồng mình, cảm thấy hôm nay Cố tổng đã đứng suốt cả buổi tiệc, bây giờ nên nghỉ ngơi thôi.

Cậu nhanh chóng xuống giường định đỡ Cố Hoài Ngộ.

Nhưng Cố Hoài Ngộ lại nói: “Anh đi tắm trước đã.”

“Được ạ~” Thẩm Khanh ngoan ngoãn đáp lời.

Nói rồi chuẩn bị bò lại lên giường.

Nhưng Cố Hoài Ngộ bất ngờ nắm tay kéo cậu lại, ánh mắt sâu thẳm lướt qua mái tóc đen vẫn còn ẩm ướt của cậu, cuối cùng dừng lại nhìn cậu chăm chú, thấp giọng nói:

“Hay là… em tắm giúp anh?”

“Hở?” Đúng lúc Thẩm Khanh vừa ngáp xong.

Tham dự tiệc tùng giao lưu mệt thật sự, giờ cậu hơi buồn ngủ rồi.

Mà buồn ngủ thì não cũng chậm hơn hẳn.

Ngáp xong, Thẩm Khanh chớp chớp mắt đầy khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ: Bình thường Cố tổng có bao giờ cho cậu tắm cho đâu.

Toàn là mình chủ động, mà cũng chỉ hồi anh ấy mới ra viện, mình mới nhẹ nhàng giúp lau người thôi.

…Lẽ nào, là cái “về nhà” mà Cố tổng nói lúc nãy?!

Nhưng mà nói thật chứ, giờ phút này cảm giác xông pha của Thẩm Khanh đã bay sạch.

Buồn ngủ quá trời quá đất, nghe nói chuyện đó tốn thể lực ghê lắm, mà thời gian còn dài nữa chứ.

Hơn nữa mai tin tức về bữa tiệc tối nay còn chưa biết sẽ ầm ĩ đến mức nào, lỡ mà ngủ quên đến trưa thì lại lỡ mất khối chuyện.

Hay là… để mai đi?

Thẩm Khanh lén lút quan sát sắc mặt Cố Hoài Ngộ.  

Cậu phát hiện ra mặt mũi của Cố Hoài Ngộ vẫn chẳng có biểu cảm gì.

Vẫn cái thần sắc bình thản, lông mày đẹp như vẽ, chính trực mà nghiêm túc…
Xem ra thật sự chỉ đơn thuần là nhờ mình giúp thôi?

Chẳng lẽ đứng lâu quá nên Cố tổng bắt đầu khó chịu trong người rồi?

Thế là Thẩm Khanh vứt luôn điện thoại, lon ton đi theo Cố Hoài Ngộ vào phòng tắm.

Trong phòng vang lên tiếng vải vóc sột soạt, Cố Hoài Ngộ đang c** đ*.

Anh vốn đã tháo áo vest từ trước, giờ thì đang chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi.

Thẩm Khanh thấy bước này mà nhảy vào giúp thì chỉ tổ vướng víu, thế là ngoan ngoãn đứng một bên thả hồn lên mây.

Phòng tắm tràn ngập mùi hương gỗ đặc trưng của ông lớn, vừa quen thuộc vừa dễ chịu, làm cậu đang thả hồn cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Mãi đến khi nghe tiếng gọi: “Bà xã, qua đây giúp anh chút nào.”

Thẩm Khanh phản xạ có điều kiện ngẩng đầu chạy lại, vừa tới nơi thì thấy Cố Hoài Ngộ đã c** s*ch phần trên...

Ủa gì vậy trời, chắc chắn là hack rồi. Chứ sao lần nào gặp ông lớn, anh cũng có cơ bụng thế kia?

Rõ ràng có tập tành gì đâu!

Là người phải đổ mồ hôi trong phòng gym mới giữ được dáng, Thầy Thẩm thấy bất công tràn trề. Vừa mới tiến lên gần, cậu đã bị Cố tồng vòng tay ôm eo.

“Còn đau lưng không?”

Không hiểu vì phòng tắm kín mít yên tĩnh hay do tâm lý có vấn đề, mà giọng nói trầm khàn, từ tính của Cố Hoài Ngộ hôm nay nghe mà muốn xỉu luôn.

“Cũng... cũng tạm…” Cậu lắp bắp trả lời theo phản xạ, rồi chợt nhớ ra: “Ơ khoan, em có đau lưng đâu mà?”

Nghĩ tới việc sếp mãi không hiểu ẩn ý hôm trước của mình, cứ tưởng thật sự bị đau lưng, Thẩm Khanh vội vàng phổ cập kiến thức: “Hôm nọ em giả bộ than đau lưng là để người ta nghĩ anh sung mãn đó!”

“Ồ?” Cố Hoài Ngộ nhìn cậu chăm chú, ngón tay dài nhẹ nhàng đặt lên eo cậu, chậm rãi hỏi lại: “Để người khác tưởng anh sung mãn, nên em phải giả đau lưng?”

Thẩm Khanh: “Thì... để người ta khỏi nghĩ anh yếu sinh lý.”

Cậu thấy, đàn ông ai mà chẳng sĩ diện, chẳng ai muốn người ta nghĩ mình yếu đâu!

Cậu đang là vì danh dự củaCố tổng mà chiến đấu đây chứ bộ!

Cố Hoài Ngộ khẽ cười, ánh mắt càng trở nên thâm sâu: “Ý anh là, tại sao phải giả bộ?”

Thẩm Khanh: "…?"

Nói xong câu đó, người kia liền áp sát lại. Đến khi môi chạm nhau, Thẩm Khanh mới bừng tỉnh: ủa alo, đề tài mình đang nói có phải trọng điểm nãy giờ đâu!

Thì ra từ đầu đến cuối, cái người này hoàn toàn không quan tâm chuyện mình cố vớt vát sĩ diện cho anh! Bị gài rồi.

Lúc bị kéo vào buồng tắm đứng, Thẩm Khanh cũng bớt mệt hơn ban nãy, nhưng không có được nhiệt tình hừng hực như trước, đầu óc bắt đầu quay lại chế độ tỉnh táo, cứ lo đèn phòng tắm sáng quá, lát nữa phải xử lý sao cho đẹp.

Thế là cậu run run đề nghị: “... Hay là để mai đi anh?”

“Không.” Cố Hoài Ngộ trả lời dứt khoát.

Thẩm Khanh: “…”

Rất hiếm khi sếp cậu có thái độ cứng rắn thế này, giọng anh hạ thấp nhưng vẫn đầy dịu dàng:

“Hôm nay đi, Thẩm Khanh.”

Cánh tay dài ôm chặt lấy cậu, Cố Hoài Ngộ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt sâu thẳm như hồ đêm, gương mặt đẹp trai trắng trẻo, dịu dàng nhưng cũng đầy áp đảo, khiến người ta hoàn toàn không có cửa từ chối.

Thẩm Khanh: "…"

Đột nhiên thấy nóng hết cả người.

“Vậy... làm thôi.” Cậu hùng hồn chốt đơn.

Chứ biết sao giờ, chính miệng mình đã nói, nếu ông lớn chủ động thì mình sẽ không từ chối mà…

Mà hình như cũng thật sự không từ chối nổi.

Cố Hoài Ngộ trả lời bằng cách bật luôn vòi sen.

Nước từ trên cao ào ào chảy xuống, Thẩm Khanh nhanh chóng phát hiện bộ đồ ngủ trên người mình đã ướt nhẹp.

Nhưng mà cái vòi sen nhà cậu thần kỳ lắm, có mấy chế độ nước khác nhau cơ. Giờ Cố Hoài Ngộ bật cái chế độ “tạo mood”: chỉ vòng ngoài có nước, hơi nước mờ mịt bao phủ xung quanh, mặt mũi thì vẫn khô ráo, không bị nước tạt vào mắt, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới... hoạt động chính.

Thẩm Khanh theo bản năng túm chặt thanh chắn chống trơn bên cạnh.
Hồi hộp lắm chứ.

Thật ra cậu còn từng lén xem tài liệu liên quan nữa cơ. Nhưng mới liếc được một cái đã vội tắt đi: Thứ nhất là xem không vô nổi, cảm giác có chút khó tiêu hóa; thứ hai là vừa nhìn đã căng thẳng, kiểu gì cũng thấy mình làm không nổi!

Đặc biệt là cái khoản của Cố Hoài Ngộ...
Nghe đồn mấy cái này còn tỉ lệ thuận với chiều cao.

“Anh… anh… anh thật sự biết làm à?”

Cũng không phải cậu coi thường ông lớn, chỉ đơn giản là hiếu kỳ thôi: chẳng lẽ anh đúng kiểu “vạn năng”, cái gì cũng giỏi?

Vấn đề này, khi bị ông lớn tắm rửa sạch sẽ rồi bế thẳng về phòng ngủ, Thẩm Khanh đã có được câu trả lời.

Lúc đó tay chân cậu đều mềm oặt, bị dỗ dành tới mức như trúng bùa của Cố Hoài Ngộ vậy.

Cố tổng đúng là nhân vật rất thần kỳ, nhìn thì gầy gầy trắng trắng, vậy mà lại trâu bò lạ thường. Thẩm Khanh tự an ủi, dù sao người ta cũng là ông lớn có tên có tuổi trong tiểu thuyết, không có thể lực thì lấy đâu ra sức 7 ngày 7 đêm chiến đấu?

Chắc là thiên phú thôi.
......

Bên ngoài, bóng cây lay động, không khí bắt đầu ẩm hơn, sau một đêm oi bức cuối cùng cũng mưa, tiếng mưa tí tách nghe rất êm tai.

Chiếc mặt dây chuyền treo trên cổ Thẩm Khanh cũng leng keng kêu suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, Thẩm Khanh bị ánh nắng đánh thức. Mở mắt ra đã thấy đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ trưa.

“Á… ái da.”

Được rồi, hôm nay thì thật sự đau lưng luôn rồi!

“Khó chịu à?”

Vừa mới ngồi dậy, eo liền bị một đôi bàn tay to nâng đỡ.

Thẩm Khanh dứt khoát tựa ngược vào ngực đối phương: “Anh không mệt à?”

Cậu ngước lên nhìn, phát hiện ông lớn lại còn tinh thần phơi phới nữa cơ.

“Cũng tạm.” Cố Hoài Ngộ gật nhẹ.

Thẩm Khanh: … Xàm nè.

Tạm cái quỷ gì chứ!

Cày cuốc cả đêm, cuối cùng vết thương của ông lớn còn toác ra, chảy cả máu.

Tuy Cố Hoài Ngộ dùng loại gì đó nghe rất “công nghệ cao” nên bản thân Thẩm Khanh không bị thương, nhưng hai người cuối cùng vẫn làm chảy máu, còn gọi cả bác sĩ gia đình đến…

Nghĩ lại thôi cũng thấy tức, Thẩm Khanh lườm anh: “Vết thương của anh sao rồi?”

Cố Hoài Ngộ: “Ổn mà, chỉ là vết ngoài da.”

“…”

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của ông lớn, Thẩm Khanh ngáp một cái: “Trong lúc cái ‘vết ngoài da’ của anh chưa lành, thì anh ngồi xe lăn đi.”

Bác sĩ gia đình trực đêm nói, tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng thời tiết nóng như này mà cứ vận động mạnh sẽ dễ bị nhiễm trùng… nên tốt nhất là nên an tĩnh dưỡng cho lành hẳn rồi hãy tiếp tục “vận động mạnh”.

Lúc dặn dò câu này, vị bác sĩ trẻ tuổi ấy mặt đỏ như cà chua, nói năng lắp bắp, mắt nhìn đất chẳng dám nhìn người.

Thẩm Khanh: "…"

Thế nên thôi, trước khi hồi phục hoàn toàn thì ông lớn cứ ngồi xe lăn cho nó lành.

Ít ra ngồi xe lăn còn bớt manh động tí!

Ai ngờ, vừa nghe phải ngồi xe lăn, Cố Hoài Ngộ lại gật đầu cái rụp: “Thì ra vợ thích ở trên xe lăn.”

“Hả?” Thẩm Khanh giật bắn: “Cái gì…”

Cố Hoài Ngộ nhướng mày, chậm rãi nói: “Cũng được, chiều ý em. Nhưng vậy thì em phải tự mình động thôi.”

Thẩm Khanh: “Gì cơ?! … Ưm…”
Lại bị đè ra tình cảm thêm một trận nữa.

Thật ra điều khiến Thẩm Khanh bực nhất là có cần phải làm tới sáng luôn không? Anh rõ ràng là người hiểu đạo lý "dục tốc bất đạt" nhất mà…!

Nhưng lý do mà Cố Hoài Ngộ đưa ra rất đơn giản: kìm nén quá lâu, không dừng lại được.

Kể cả việc tại sao cái gì anh cũng biết, như thể thiên phú, Cố Hoài Ngộ cũng giải thích luôn:

Chỉ cần nhìn thấy em là anh không kiềm được.

Anh đã nhịn đủ lâu rồi, chẳng qua che giấu quá kỹ, tới mức người bên cạnh đều không phát hiện thôi.

Sau một đêm, ánh mắt Cố Hoài Ngộ dường như càng thêm sâu thẳm, nhưng trong đáy mắt lại sáng hơn hẳn.

Nói sao nhỉ, kiểu vừa sáng, vừa có thần, nhìn càng thêm đẹp.

Giống như anh đã tìm được nguồn sáng của mình vậy.

Chỉ riêng việc nhìn vào đôi mắt ấy thôi, Thẩm Khanh cũng thấy vui vẻ, mấy cơn giận dỗi gì đó cũng chỉ là làm bộ cho vui thôi.

Cậu lại chống lưng ngồi dậy, thử cử động hai chân, thông báo: “Đói rồi.”

“Vậy anh bảo người mang đồ ăn lên.”

“Thôi khỏi.”

Cậu kéo tay Cố Hoài Ngộ, “Xuống lầu ăn đi, chắc Đoạt Đoạt với tụi nhỏ ăn xong hết rồi nhỉ?”

“Ăn xong rồi, tụi nhỏ đang học ở dưới.”

Thẩm Khanh: "…"

Từ sau khi biết Đoạt Đoạt chăm chỉ học hành là để nuôi sống bản thân sau này, Thẩm Khanh đã nói chuyện thêm với bé mấy lần, dạo gần đây mấy đứa nhỏ cũng không suốt ngày chui trong phòng học nữa, thỉnh thoảng tụ tập ngay sảnh lớn tầng một học, bảo là để “cảm nhận thêm chút hương vị tuổi thơ”.

Về chuyện này, trong lòng Thẩm Khanh cũng thấy an ủi lắm.

Chỉ có điều không biết giờ này mình lò dò xuống ăn sáng có bị mấy nhóc con cười không.

Nghĩ lại thì phòng mình mấy nhóc cũng hay ghé qua, biết đâu sáng nay Áo Áo cũng từng tới rồi, chắc là không dám vào, nên chắc bọn nhỏ cũng biết mình dậy muộn thôi...

Cười thì cười đi, dậy trễ đâu phải lần đầu.

Không ngờ đợi đến khi Thẩm Khanh rửa mặt xong, lắc lư bước xuống dưới lầu, mấy nhóc con đang nằm bò trên bàn học cũng chẳng hề ngạc nhiên, chỉ đồng loạt quay đầu nhìn cậu, ngoan ngoãn chào:

“Ba nhỏ, chào buổi sáng ạ~”

Thẩm Khanh cạn lời luôn: “... Ặc.”

Ngập ngừng một chút, rồi mới tiếp tục đi xuống.

Giờ vẫn đang là kỳ nghỉ hè của Đoạt Đoạt, còn Áo Áo dạo gần đây chuẩn bị vào đoàn phim, nhưng thời gian khá thoải mái, bây giờ cũng đang học bài với anh hai.

Ngoài ra, còn có gia sư riêng mà trước đây Thẩm Khanh mời về dạy cho Áo Áo.

Bình thường, khi Đoạt Đoạt nghỉ ở nhà thì có thể tự trông em, nên ngày thường chỉ cần một gia sư tới dạy thôi, cũng là Thẩm Khanh cố ý sắp xếp vậy để đỡ đần cho cô Trương, lâu lâu còn cho cô nghỉ phép. Chứ thật ra Đoạt Đoạt vẫn luôn tự nhận là mình chẳng cần thầy giáo.

Hôm nay người dạy chính là thầy gia sư nam duy nhất trong dàn giáo viên-  Phương Gia Kỳ.

Thầy Phương thấy mình đã lâu lắm rồi mới thấy Thẩm tiên sinh ngủ dậy muộn vậy, chẳng lẽ dạo này bận lắm à? … Không nhịn được quay đầu nhìn mấy lần.

Nhưng ánh mắt vừa dừng lại trên người Thẩm tiên sinh, còn chưa kịp nhìn kỹ, một luồng khí lạnh như muốn đóng băng cả người lập tức ập tới, Phương Gia Kỳ theo phản xạ run cầm cập, vội vã rụt cổ thu mắt về, không dám ngó thêm cái nào.

Bên cạnh Thẩm tiên sinh đang xuống lầu, còn có một vị tiên sinh cao hơn.

Chính là ba lớn của mấy bé.

Dạo gần đây sức khỏe của Cố tổng hồi phục rất nhanh, đã chẳng cần ngồi xe lăn nữa... Phương Gia Kỳ thật sự muốn đem chuyện này tám với mấy đồng nghiệp cùng làm ở các hào môn khác.
Chỉ tiếc trước đó Thẩm tiên sinh đã dặn riêng, mong bọn họ giữ kín mọi chuyện trong biệt thự, còn ký cả thỏa thuận bảo mật.

Nên anh Phương cũng chẳng dám buôn dưa gì với ai.

Nhưng theo những gì anh thấy thì tốc độ hồi phục của Cố tổng đúng là nhanh như hack.

Mà từ lúc ông lớn này đứng dậy được, Phương Gia Kỳ cảm thấy khí chất của người ta lại càng lạnh ngắt hơn, đặc biệt là mỗi lần mình lỡ nhìn sang Thẩm tiên sinh...

Lúc Thẩm Khanh, người đã ngu ngốc lựa chọn đi cầu thang thay vì thang máy cuối cùng cũng lê lết xuống được tầng một, cậu xoa đầu mấy đứa nhỏ một cái, bảo bọn nhóc tiếp tục học hành chăm chỉ. Sau đó chào thầy Phương một tiếng rồi cùng Cố Hoài Ngộ đi sang bàn ăn bên cạnh.

Hôm nay dì Trương được nghỉ, quản gia đã cho người dọn sẵn đồ ăn lên bàn cho phu nhân.

Mọi thứ đều ngăn nắp đâu vào đấy.

Trong lúc ăn, Thẩm Khanh hỏi Cố Hoài Ngộ:

“Chuyện hôm qua cuối cùng giải quyết thế nào rồi?”

Ý cậu là chuyện giữa Cố tổng với nhà họ Cố, chuyện nhà họ Cố với Tiêu Hàng Anh, và chuyện giữa hai người họ.

Trong đó, vụ của Cố tổng và nhà họ Cố là có phản ứng nhanh nhất.

Hôm qua toàn người trong giới thượng lưu có mặt, tin tức lan nhanh khỏi nói. Vừa nghe tin Cố tổng muốn đoạn tuyệt với nhà họ Cố, sáng nay mấy cổ đông lớn của tập đoàn Cố thị đã thi nhau rút vốn, cổ đông nhỏ cũng hoảng loạn bán tháo, làm giá cổ phiếu tụt dốc không phanh.

“... Thật ra trước giờ tụi nó cũng chỉ bám vào danh nghĩa của anh mà sống thôi, nói trắng ra là nhà họ Cố sống sung sướng quá lâu rồi.” Thẩm Khanh nghe xong bèn nhận xét.

Cố Hoài Ngộ chỉ hờ hững, mặt không biểu cảm.

Nhìn bộ dáng ông lớn thế kia, Thẩm Khanh bỗng hiểu ra vì sao nhiều người nói Cố tổng lạnh lùng. Bởi với những chuyện không quan tâm, ông lớn thật sự có thể không buồn thốt ra một chữ, không thêm một ánh mắt.

Tính ra thì ông lớn đúng là mẫu người không tự gây mệt mỏi cho bản thân.

Chứ như mình đây, vẫn còn thích hóng drama lắm!

Nhưng hóng drama cũng là niềm vui, miễn là việc khiến bản thân vui vẻ thì không tính là tự làm khổ mình.

Thẩm Khanh lại hỏi Cố Hoài Ngộ: “Vậy từ tối qua tới giờ, nhà họ Cố chắc vẫn đang ráo riết tìm anh nhỉ? … Không tìm được anh, chẳng phải trợ lý Lý thảm rồi sao...”

“Anh bảo Lý Hồng tắt máy rồi.”

Giọng Cố Hoài Ngộ vẫn nhàn nhạt: “Hôm nay cho cậu ấy nghỉ phép.”

Thẩm Khanh: "!!!"

Ôi trời ơi, đúng là ông lớn mẫu mực, bảo sao trợ lý Lý trung thành như vậy với Cố tổng!

… Nếu ông lớn này không phải là chồng mình, chắc mình cũng muốn theo làm nhân viên cho anh luôn quá!

Cố Hoài Ngộ vẫn mặt không đổi sắc, bình thản tiếp lời:

“Thật ra người thảm nhất là Trợ lý Điền.”

Thẩm Khanh: “…”

Cũng đúng ha.

Người nhà họ Cố gọi điện không được, kiểu gì cũng sẽ mò tới tận nhà tìm.

Bảo vệ khu nhà chắc chắn không ngăn được, thế là phải để trợ lý Điền ra xử lý.

“Thế thì tăng lương cho cậu ấy đi.”

Thẩm Khanh vừa uống ngụm sữa yến mạch vừa nói rất chi là đồng cảm.

“Được.”

Lần này, ông lớn vốn lạnh lùng lại bất ngờ bật cười: “Tăng.”

Rồi tiện tay rút khăn giấy, cúi xuống giúp vợ lau vết sữa còn dính trên khóe môi.

Thẩm Khanh: “... Ặc!”

Bên kia, sau khi làm xong bài tập, tới giờ Áo Áo chơi xe xúc mini rồi.

Vì nắng gắt quá nên Thẩm Khanh không cho ra ngoài, Áo Áo đành chạy xe trong sảnh lớn trong nhà.

Cơ mà cái sảnh nhà này còn rộng hơn công viên ngoài trời, chẳng ảnh hưởng gì đến khả năng thi triển kỹ năng điều khiển xe xúc của thiếu gia.

Nhưng trước khi bắt đầu, Áo Áo vẫn lạch bạch chạy lại bên ba lớn và ba nhỏ, hai chân nhỏ khép lại, ngửa đầu nhìn hai người, cười tít mắt ngây thơ vô số tội, chẳng nói câu nào.

Dạo này Áo Áo đặc biệt quấn ba, nhất là ba nhỏ, chắc vì sáng giờ chưa gặp nên chạy lại xem mặt phát cho đỡ nhớ.

Thẩm Khanh cười mỉm nhìn nhóc, rồi dứt khoát tóm lấy, bế nhóc đặt lên ghế:
“Đến giờ uống sữa rồi, một rưỡi rồi đấy.”

Áo Áo: “Dạ á?!”

Thẩm Khanh vẫy tay gọi tiếp: “Đoạt Đoạt xong việc chưa? Qua đây uống sữa nào.”

Đoạt Đoạt ngẩng đầu nhìn, ra hiệu bảo đợi chút.

Thẩm Khanh cũng không giục, cứ thế vừa ngồi uống sữa cùng Áo Áo, vừa tiếp tục nghe ông lớn báo cáo tình hình.

“Tiêu Hàng Anh về lại Mỹ rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chẳng quay lại nữa.”

Thẩm Khanh nghe mà hơi ngẫm nghĩ. Quay lại không được với không quay lại là hai khái niệm khác nhau nha.

Nhưng thứ cậu quan tâm hơn là: “Còn Tiểu Miêu thì sao? Anh ta mang thằng bé về luôn à?”

Vì nhà mình cũng có con nhỏ nên nghe chuyện con nít là Thẩm Khanh lại đặc biệt để ý.

Nhớ hồi trước Tiểu Miêu cạnh tranh vai diễn với Áo Áo, bên cạnh nó còn có cái ông quản gia vừa thâm hiểm vừa hù dọa con nít ghê gớm.

Tiểu Miêu thì đúng là lệch lạc sẵn, thể hiện rõ ngay cái lúc định hại Áo Áo hôm qua.

Nhưng dù sao thì nó vẫn chỉ là đứa trẻ năm tuổi.

Có người bảo có trẻ sinh ra đã có mầm ác, cũng có người bảo con nít ra sao phần lớn do người lớn dạy dỗ thế nào.

Thẩm Khanh cảm thấy cả hai đều có lý, khó mà phân rạch ròi.

Cậu thấy Tiểu Miêu đúng là xấu, nhưng cái tâm lý hơn thua cực đoan của nó chắc chắn có liên quan tới sự thúc ép và mục đích vụ lợi từ người lớn, nhìn mà thấy tội nghiệp.

“Tiểu Miêu cũng về theo rồi, quốc tịch nó ở Mỹ.” Cố Hoài Ngộ đáp.

“Ba nhỏ ơi, ba với ba lớn định nuôi… cái anh nhỏ đó hở?”

Áo Áo đang cầm bình sữa cũng hóng hớt được, bèn hỏi luôn.

Thẩm Khanh ngạc nhiên nhìn con: “Ai nói với con là tụi ba sẽ nuôi nó vậy?”

Vừa hỏi, cậu liếc mắt đã thấy Đoạt Đoạt đang ngồi bàn bên cũng tò mò ngẩng đầu nhìn qua.

“Ưm.” Áo Áo xoay xoay bình sữa.

Mấy thứ phức tạp Áo Áo không hiểu hết, nhưng trọng điểm thì bắt cực nhanh.

Hôm qua lúc Tiêu Hàng Anh dắt Tiêu Miêu tới, có mở miệng bảo ba lớn nhận nuôi Tiểu Miêu mà.

Mặc dù ba lớn đã từ chối thẳng tại chỗ, nhưng lời đề nghị kia nhóc vẫn nghe được.

“Chúng ta sẽ không nhận nuôi Tiểu Miêu.” Thẩm Khanh dứt khoát trả lời con.

Tội nghiệp thì tội nghiệp, nhưng trẻ con đáng thương ngoài kia nhiều lắm, chẳng lẽ ai cũng phải nhận nuôi hết à?

Hơn nữa Tiểu Miêu có điều kiện vật chất dư dả hơn biết bao đứa trẻ khác.

Cùng là bị ép học diễn, đi thử vai, nếu là Đoạt Đoạt hay Áo Áo thì cùng lắm chỉ biết tự kiểm điểm bản thân, chứ không bao giờ hằn học đi hại người như Tiểu Miêu đã làm.

Hồi trước Áo Áo cũng dạy nó rồi: “Đừng nhìn người khác, chỉ cần lo cho mình.”

Vấn đề của Tiểu Miêu là từ đầu đến cuối chẳng có ai dạy nó mấy điều căn bản đó.
Thẩm Khanh thương, nhưng lý trí vẫn rất tỉnh táo.

Thấy Thẩm Khanh có chút bận lòng, Cố Hoài Ngộ bèn nói:

“Anh sẽ cho người liên hệ tổ chức bảo vệ trẻ em bên đó. Tiêu Hàng Anh và Cố Hoài Vũ làm thủ tục nhận nuôi Tiểu Miêu rất đầy đủ, chúng ta không can thiệp được nhiều, chỉ có thể nhờ họ chú ý, đảm bảo thằng bé không bị bạo hành hay ngược đãi thôi.”

“Ừm.” Thẩm Khanh gật đầu, hiểu ý ngay. Việc Cố Hoài Ngộ có thể làm cũng chỉ đến vậy, coi như đã tận nhân đạo.

Nghĩ thông suốt rồi, cậu cũng không bận tâm nữa, xoa đầu quả dưa hấu nhỏ bên cạnh:

“Thế Đoạt Đoạt với Áo Áo có muốn ba  nuôi thêm ai nữa không nè?”

“Không muốn ạ.” Áo Áo lập tức trả lời.
Thẩm Khanh chỉ hỏi vu vơ vậy thôi, không ngờ nhóc con lại trả lời nghiêm túc thế.

Hai bàn tay nhỏ ôm bình sữa, Áo Áo lần đầu hơi bĩu môi:

“Áo Áo với anh hai đều không muốn. Hai có tụi con là đủ rồi!”

Nói rồi còn giơ chân nhỏ, muốn được ôm.

Cục mochi mềm mềm “bụp” một cái đã chồm lên, dang tay nhào vào lòng.

Quá đáng yêu, Thẩm Khanh không kìm được, bế thẳng lên ngồi vào lòng.

Lại không nhịn được, Thẩm Khanh nghiêm túc hứa luôn:

“Tụi ba chỉ cần Đoạt Đoạt với Áo Áo thôi.”

Trước kia Áo Áo khá lạnh lùng, dù thích được bế nhưng rất ít khi chủ động đòi.
Giờ thì khác rồi, biết làm nũng, biết bày tỏ mong muốn.

Tuy vẫn giữ phong thái quyết đoán mà hiếm đứa nhỏ nào có, nhưng Thẩm Khanh lại thấy như vậy mới là bốn tuổi chứ.

Ngày trước sống quá khổ, xung quanh toàn nguy cơ rình rập, khiến nhóc con sớm hình thành phong cách “tiểu long áo thiên”, cảnh giác chẳng dám thân thiết ai.

Bây giờ khi đã không còn cảm giác nguy hiểm, “tiểu long áo thiên” rốt cuộc cũng trở lại làm một em bé bình thường.

Là em bé bốn tuổi vô tư lự.

Ôm Áo Áo xoa xoa trên đùi, Thẩm Khanh lại liếc sang bàn bên cạnh, vừa khéo thấy Đoạt Đoạt đang ngẩng lên nhìn mình rồi lại cúi đầu tiếp tục cặm cụi viết.

Rõ ràng là Đoạt Đoạt cũng rất để tâm tới chuyện ba có định nuôi thêm ai hay không.

Để tâm tới mức có thể dẹp luôn cả công việc đang làm kia kìa!

Đoạt Đoạt bận gì vậy? Sao còn chưa qua?

Cậu quay sang nhìn Cố Hoài Ngộ.

Cố Hoài Ngộ liếc mắt đáp: “Đang học lập trình.”

Thẩm Khanh: À.

Dạo này Đoạt Đoạt không còn thỏa mãn với mấy môn “bình thường” như ngoại ngữ hay toán học nữa. Với cậu bé, ngôn ngữ và tư duy logic chỉ là công cụ phụ trợ, thứ thực sự muốn học là lập trình robot.

Từ hồi được cậu ruột tặng robot đầu tiên, Đoạt Đoạt đã nảy ra hứng thú này.

Ở nhà họ Cố trước kia, mấy anh chị họ như Cố Tiệp, Cố Giải hay Cố Hạo cũng từng học qua lập trình cho trẻ con, Đoạt Đoạt khi đó nhìn thấy sách vở của họ đã bắt đầu tò mò, nhưng vì điều kiện không cho phép nên đành tạm gác lại.

Giờ có robot thật trong tay rồi, cậu bé bắt đầu tự mày mò nghiên cứu, rồi chính thức học bài bản luôn.

… Thẩm Khanh từng bảo nhóc là nên chơi cho vui.

Đoạt Đoạt thì chọn luôn cái này để “chơi”.

Thực ra mục tiêu thực sự của nhóc là thi cuộc thi robot trẻ em.

Cuộc thi năm nào cũng tổ chức vào cuối tháng 10 ở Hoa Thành, nghe nói ai đoạt giải còn có tiền thưởng.

Ngoài tiền thưởng ra, nếu sản phẩm thật sự xuất sắc còn có thể mang đi thi quốc tế, thậm chí có giá trị thương mại.

Mặc dù nghe thì thấy tiêu chuẩn cao ngất ấy với một nhóc bảy tuổi như Đoạt Đoạt có vẻ xa vời… nhưng Thẩm Khanh lại có cảm giác mục tiêu của nhóc vô cùng rõ ràng.

Thậm chí cậu còn nghi ngờ: có khi nào Đoạt Đoạt học lập trình làm robot là vì muốn kiếm tiền nuôi ba nhỏ không nữa?...

Dù sao thì nhóc thích là được, Thẩm Khanh chẳng cản làm gì.

Vả lại cậu cũng tìm hiểu rồi, giờ trẻ con trên sáu tuổi học lập trình nhiều lắm… chỉ là cảm giác cấp độ Đoạt Đoạt đang học có vẻ hơi “vượt cấp” so với các bạn khác thôi.

Mà kệ đi, miễn con thích, cứ chơi đi! Vẫn là em bé dễ thương, chỉ là hơi có xu hướng tự giác quá đà mà thôi!

Chẳng mấy chốc, Đoạt Đoạt lập trình xong, đặt bút xuống, tự trượt khỏi ghế, chạy lại bên Thẩm Khanh.

Ba nhỏ có gọi nhóc uống sữa còn gì.
Thẩm Khanh lấy thêm sữa cho Đoạt Đoạt, tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện.
Lúc này, Lý Hồng vốn đang được nghỉ phép bỗng từ ngoài chạy vào.

Là trợ lý riêng của Cố tổng thì được nghỉ, nhưng đồng thời cũng là quản lý của phu nhân mà!

Thực ra Lý trợ lý chẳng muốn nghỉ tí nào, chạy như bay tới, vừa thấy phu nhân với Cố tổng đã hơi sững lại: ơ, hôm nay sao cả hai người đều trông rạng rỡ thế nhỉ?...

“Có việc gì?”

Giọng Cố tổng lạnh nhạt lôi ngay sự tập trung của Lý Hồng về.

“À à, có mấy việc cần báo cáo.”

Lý trợ lý lập tức nghiêm túc tóm tắt công việc.

Chuyện cậu báo cáo cũng chính là điều thứ ba mà Thẩm Khanh tò mò: sau khi Cố tổng chính thức lộ diện, bên ngoài đã có những biến động gì.

Bề ngoài Hoa Thành vẫn yên ắng, nhưng thực ra bên trong các tập đoàn đã bắt đầu điều chỉnh rầm rộ.

Rõ ràng là người đàn ông ấy đã trở lại, cục diện thương mại sau này sẽ thay đổi lớn.

Mấy chuyện này Thẩm Khanh cũng chẳng bận tâm mấy. Cậu chỉ nghe sơ sơ mấy gia tộc lớn có động thái gì thôi, duy chỉ có chuyện nhà họ Tiền thì nghe kỹ hơn chút.

Chuyện cũng thú vị thật, đến nỗi Lý trợ lý kể mà không nhịn được cười:

“… Hôm qua Tiền tổng với phu nhân Tiền rời tiệc chung với Cố tổng và phu nhân, nên ngay sau đó đã có cả đống người đổ xô tới nhà Tiền tổng thăm dò, hỏi han mối quan hệ với hai vị. Kết quả là Tiền tổng trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, nghe nói sáng nay đã dắt vợ con đi du lịch nước ngoài rồi!”

“Tiền tổng và Tiền phu nhân đúng là sáng suốt.” Thẩm Khanh nghe xong cười bình luận.

Hôm qua lúc rời tiệc cùng nhau, hai bên chỉ ăn uống nhẹ nhàng, tám chuyện con cái thôi, chẳng ai nhắc tới làm ăn gì hết.

Nhưng với danh tiếng của Cố tổng hiện giờ ở Hoa Thành, nếu là họ Cố, chắc đã tranh thủ dò hỏi lấy lòng từ tối qua rồi, sáng nay kiểu gì cũng tiếp một dàn khách tới bàn mưu tăng giá cổ phiếu.

Thành thử Tiền tổng không có thói tham rẻ vặt, nên mới có thể làm ăn lớn, Thẩm Khanh cho là thông minh chỉ là một phần, quan trọng vẫn là nhân phẩm.

Buồn cười là, vừa dứt lời chuyện nhà họ Tiền đi nghỉ mát, thì đồng hồ thông minh của Đoạt Đoạt lại ting lên, là một bức ảnh Tiền Cảnh gửi qua, hình chụp mây trời từ trên máy bay.

Đoạt Đoạt từng đi máy bay vài lần rồi, hồi ba dẫn đi xem triển lãm ngồi chuyên cơ, sau đó lại đi chơi bằng phi cơ nhỏ.

Nhóc con rất thích cảm giác bay trên mây như thế.

Hôm qua ăn tối chung, nhóc có kể chuyện đó cho Tiền Cảnh nghe, hôm nay Tiền Cảnh liền gửi ảnh qua luôn.

“Họ tới Mauritius rồi.”

Đoạt Đoạt ngắn gọn báo cáo: “Vừa hạ cánh.”

Thẩm Khanh nghe vậy nhìn con, cố ý trêu:

“Ghê nha Đoạt Đoạt, tin tức nhanh nhạy dữ hen, tụi mình vừa nói xong là con đã nhận được tin liền rồi? Quan hệ rộng phết, bạn bè nhiều ha!”

Đoạt Đoạt tiếp tục ngồi thẳng lưng uống sữa, biểu cảm vẫn bình tĩnh.

Chỉ là giọng điệu ba nhỏ nghe như đang khen ngợi, khiến Đoạt Đoạt có chút ngại ngùng, lưng càng thẳng tắp hơn.

Nhưng cũng ngầm nhận lời khen ấy.

Thẩm Khanh thì vui lắm vì con mình lại có thêm một người bạn đáng tin cậy, cười nói:

“Đợi Tiền Cảnh về, mời cả nhà họ qua nhà mình chơi đi.”

Đoạt Đoạt không hiểu sao ba nhỏ lại muốn mời họ, nhưng cũng không phản đối ai tới chơi nhà, đoán chắc ba nhỏ thích náo nhiệt, nên chỉ gật đầu đồng ý.

Sau đó Thẩm Khanh liếc mắt nhìn sang Cố tổng.

Cố Hoài Ngộ cũng chẳng có ý kiến gì, gật đầu đáp:

“Để anh sắp xếp.”

Thẩm Khanh liền nói: “Được ạ~”

Sau đó lại quay sang hỏi Lý Hồng:

“Còn tin gì nữa không?”

Lý Hồng: “Những cái còn lại… phu nhân có muốn tự xem không ạ? Giờ trên mạng từ khóa liên quan tới cậu đã nổ tung rồi!”

“……”

Hôm qua Cố Hoài Ngộ chính thức lộ mặt, còn công khai thân phận bạn đời nữa.

Mặc dù nhiều tin tức đã được bộ phận xử lý khủng hoảng dọn dẹp trước rồi, nhưng chuyện hai người chính thức lộ quan hệ là điều chẳng thể giấu nổi, dân mạng rần rần cũng là dễ hiểu thôi.

Nhưng Lý trợ lý này, biểu cảm cậu có cần khoa trương vậy không?!!

Thẩm Khanh nhận lấy máy tính bảng trong tay trợ lý, tự mình xem.

Mới mở bảng tìm kiếm nóng ra lướt sơ sơ, cậu đã thấy tên mình lặp lại bốn, năm lần…

#Cả nhà bốn người Thẩm Khanh xuất hiện ở Đêm Hoa Thành#

#Không ngờ Thẩm Khanh lại là bà chủ của Starshine!#

#Thẩm Khanh, tự lực cánh sinh#

#Thẩm Khanh, viên bảo thạch trong lòng bàn tay#

#Con trai Thẩm Khanh đáng yêu quá đi mất!#

#Bình hoa Thẩm Khanh, ngoại ngữ siêu giỏi#

… À xin lỗi, là sáu lần.

Bảo sao Lý trợ lý lại có phản ứng như thế.

Kéo xuống xem bài đầu tiên chính là thảo luận về cậu, gắn tag #Thẩm Khanh, tự lực cánh sinh#, bài đăng bởi một tài khoản lớn, kèm theo ảnh cậu và Cố Hoài Ngộ sóng vai đứng cạnh nhau. Phần mở đầu dài dòng giới thiệu bối cảnh hoành tráng của Cố tổng, sau đó liệt kê tài nguyên, các bộ phim mà Thẩm Khanh đang nhận, thật ra toàn phim chẳng mấy hot, rồi từ đó phân tích rằng cậu đúng là không hề nhờ vả quan hệ của chồng.

Bên dưới đang cãi nhau ầm ĩ.

Có người nói: Thẩm Khanh đã lấy ông lớn thế này, sao có thể không dùng quan hệ với ông ấy.

[Chắc chắn có đấy, chỉ là mấy tài khoản soi mói chưa lôi ra được thôi. Giới tư bản mà, ai chẳng hiểu chứ.]

[Bình hoa vẫn là bình hoa, cuối cùng vẫn lên được nhờ mặt mũi.]

Nhưng cũng có người từ hot search khác kéo sang, khoa giáo lại về chuyện hôm qua ông chồng công khai tặng cậu mặt dây chuyền vô giá, nói rằng có dựa mặt đi chăng nữa thì ít ra là tình yêu thật.

[Ông Tống giữ gìn suốt hai mươi năm mà còn tặng cho thầy Thẩm, tấm chân tình này chắc là không giả rồi. Cố tổng nhà người ta cũng đâu kém sắc, tiền tài quyền lực đều có, mỹ nhân nào chưa gặp? Nếu nói anh ấy chỉ nhìn mặt cưới vợ, thì chẳng phải cũng chứng minh  thầy Thẩm là người đẹp nhất à?]

[Chen ngang chút, tui mặc kệ, thầy Thẩm trong lòng tui chính là đẹp nhất! (gu riêng, không dìm ai hết)]

[Thời buổi này ông lớn ai cưới vợ chỉ nhờ nhan sắc nữa chứ… còn bảo Thẩm Khanh là bình hoa đều là mấy đứa đầu óc nông cạn, tưởng ai cũng thiển cận như tụi nó chắc?!]

[Đừng lan man nữa, liên quan gì tới tài nguyên của chồng người ta, ít nhất thầy Thẩm không dùng. Cậu ấy có cướp của ai đâu? Không. Thế là đủ nói lên tất cả rồi.]

[Aaaaa tui càng mê thầy Thẩm hơn, yêu từ nhan sắc, ở lại vì nhân phẩm!]

Lý Hồng thấy phu nhân đang lướt mấy topic này, không giấu được vẻ hãnh diện mà nói:

“Cũng may ngày trước phu nhân lựa phim, lựa hợp tác đều dựa vào định hướng phù hợp, chứ không chạy theo mấy cái đang hot, giờ mới dễ nói chuyện thế này.”

Nói dễ hay không, Thẩm Khanh thực ra chẳng bận tâm. Đã có danh tiếng của Cố tổng ở đó, bị bàn tán là điều không tránh khỏi.

Thật ra khi Cố Hoài Ngộ nói chưa công khai, Thẩm Khanh đã lường trước được khi lộ mặt rồi sẽ có người xì xào.

Nhưng nghĩ lại, điều cậu cần làm chỉ là giữ vững nguyên tắc: nhận những hợp tác mà bản thân xứng đáng, không làm tổn hại đối tác cũng không cướp giật tài nguyên của ai, lương tâm trong sáng là được.

Cậu vốn không tham lam, cũng chẳng bận lòng người khác nói gì. Với Thẩm Khanh, chỉ có tác phẩm và niềm vui mới là thứ mình cần chú ý, còn lại ai muốn nói gì cứ mặc kệ.

Thực ra, dù có để tâm, có giải thích thế nào, thì cuối cùng vẫn phải dựa vào tác phẩm thực sự có chất lượng mới có tiếng nói.

Nghĩ vậy, chiến hồn cá mặn của Thẩm Khanh cũng bỗng rục rịch bùng lên.

Nhất là bộ phim hiện tại, dù không phải đề tài hot, nhưng kịch bản cực hay, bản thân cậu cũng ngày càng yêu thích diễn xuất, và hoàn toàn tự tin có thể thể hiện tốt vai diễn lần này.

Chỉ nghĩ tới việc được đi quay, tâm trạng cậu đã vui lên nhiều rồi.

Lại nghĩ: Nếu mình diễn tốt, biết đâu còn gầy dựng được danh tiếng thực sự, lúc đó trong lĩnh vực của mình, cũng có thể tỏa sáng chẳng thua gì danh vọng của Cố tổng cả.

Cũng giống như việc Cố Hoài Ngộ muốn đợi khi cậu hoàn toàn khỏe mạnh mới công khai, Thẩm Khanh cũng không muốn mình làm hạ thấp danh tiếng chồng, hay ảnh hưởng đến cách người khác đánh giá anh ấy.

Cậu cũng không tới mức có chí lớn muốn người ta nhắc tới Cố Hoài Ngộ là nghĩ ngay tới “chồng của Thẩm Khanh”, nhưng cậu sẵn sàng vì người yêu mà trở thành phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.

Được làm điều mình thích mỗi ngày, liên tục đạt được thành tựu, vừa phong phú vừa thảnh thơi, đó chính là kiểu sống mà Thẩm Khanh thích nhất.

Một chuyện khác cũng khiến cậu thấy thú vị là: Quả nhiên có rất nhiều dân mạng khen chồng cậu đẹp trai, nói hai người đứng cạnh nhau là cặp đôi kim đồng ngọc nữ, thậm chí nhanh chóng lập couple, mở hẳn một siêu thoại, đặt tên là “Ngộ Khanh Tương Thủ” (Gặp gỡ và bên nhau), phần này thì Thẩm Khanh chú ý hơn hẳn, lập tức nhấn vào xem.

Vào rồi mới phát hiện: Bên trong cũng thảo luận rất nhiều về cả nhà bốn người của bọn họ.

Chỉ là việc Cố Hoài Ngộ công khai lộ diện vốn dĩ bắt nguồn từ tranh chấp, dù sau đó đã được các thế lực nỗ lực che chắn, không để lộ thành tiêu điểm chú ý của công chúng, nhưng ảnh của hai nhóc tì thì vẫn bị đội ngũ quan hệ công chúng bên Cố tổng chặn lại, chưa ai đăng được mặt mũi của Đoạt Đoạt và Áo Áo.

Vì vậy trong topic “cả nhà bốn người”, mọi người đều tò mò không biết mấy bé con của Thẩm Khanh trông như thế nào.

Còn ở hot search #Con trai Thẩm Khanh đáng yêu quá trời!#, netizen đều đồng loạt hỏi:

“Không phải bảo con trai Thẩm Khanh đáng yêu lắm à? Thế bé đâu?!"

Có mấy tài khoản marketing lâu năm còn lục lại đoạn video ngày trước Thẩm Khanh bế Đoạt Đoạt vô tình lọt vào ống kính một chương trình thiếu nhi, lấy đó làm bằng chứng chứng minh nhóc nhà Thẩm Khanh đúng là đáng yêu thật.

Nhưng đó cũng là chuyện nửa năm trước rồi, ai mà chẳng biết trẻ con lớn nhanh, thay đổi nhiều chứ, hơn nữa nhà Thẩm Khanh còn có thêm một bé nữa cơ mà? Không phải có hai nhóc sao?!!

Thẩm Khanh cảm thấy, từ khóa này leo hot search toàn nhờ dân mạng tò mò xem rốt cuộc con cậu đáng yêu đến mức nào.

“Đây chính là chuyện thứ hai tôi muốn báo cáo.” Lý Hồng nói:

“Sáng nay có một chương trình thiếu nhi liên hệ với đội ngũ của chúng ta, mời phu nhân dẫn hai cậu chủ tham gia chương trình.”

“Chương trình gì cơ?”

“Là chương trình ‘Trại Thiên Tài Nhí’ ấy ạ!”

Không cần Cố tổng hay phu nhân hỏi thêm, Lý Hồng lập tức đưa tài liệu trên máy tính bảng ra cho hai người xem.

Thẩm Khanh lướt sơ qua một vòng, thì ra Trại Thiên Tài Nhí là chương trình mới của Đài Cầu Vồng nhằm cạnh tranh với MilkTV, chương trình này nhìn chung khá nghiêm túc, không cố tình giật tít hay cắt ghép ác ý để câu view, mùa đầu tiên đã lên sóng và nhận được nhiều lời khen, đạt tới 9.2 điểm, khán giả bình luận đều bảo chương trình dễ thương, mỗi một nhóc con đều rất đáng yêu.

Lúc trước khi Đoạt Đoạt vừa nhận mấy hợp đồng quảng cáo làm sao nhí, lúc lên kế hoạch phát triển hình ảnh cho bé, cả Lâm Văn Giác lẫn Lý Hồng đều từng đề nghị Thẩm Khanh cân nhắc cho bé tham gia chương trình thực tế.

Mà nói tới show dẫn con, thời buổi này hot nhất chính là mấy chương trình về em bé.

Nhưng Thẩm Khanh từng thấy Lưu Hy Lâm quay chương trình trẻ em, cảm giác đạo diễn đó khá hay bày trò, bản thân lại chẳng xem nhiều chương trình thực tế, thành ra cậu có chút thành kiến với thể loại này.

Nghe bảo trong đám đó, duy chỉ có Trại Thiên Tài Nhí là có đánh giá tốt, nhưng vì tổ tiết mục không chiêu trò, lại là chương trình mới, nên độ hot không bằng mấy show khác, cũng không biết năm nay có quay tiếp hay không.

Lúc ấy Thẩm Khanh chỉ ôm tâm lý tùy duyên chờ đợi, cũng không bảo người chủ động liên hệ.

Ai ngờ hôm nay lại đúng lúc nhận được lời mời của Trại Thiên Tài Nhí?!!

Không nói gì khác, cũng quá trùng hợp rồi đấy!

“Khụ, nhưng bên tổ chương trình hy vọng Đoạt thiếu gia cũng tham gia…”

Lý Hồng liếc nhìn Đoạt thiếu gia đang ngoan ngoãn uống sữa bên cạnh, nói tiếp, “Vì hiện giờ độ hot của hai cậu chủ nhỏ nhà mình thực sự rất cao, lại còn giữ được sự thần bí, nếu hai bé chịu lên sóng chắc chắn sẽ bùng nổ!… Thật ra các chương trình mời rất nhiều, nhưng vì vấn đề chất lượng nên chúng ta đã loại hết, chỉ còn cái này là nghiêm túc nhất.”

“Bên chương trình cũng hy vọng mùa hai có thể kéo lượt xem lên, nên muốn mời cả hai bé cùng tham gia. Dĩ nhiên tỷ lệ lên hình bao nhiêu thì mình có thể thương lượng thêm.”

Lý Hồng nói đến đây thì dừng lại chốc lát. Bốn người trên bàn, hai lớn hai nhỏ đều chưa có phản ứng gì.

Thẩm Khanh vẫn đang cân nhắc lợi hại của việc cho Đoạt thiếu gia lên hình.

Lý trợ lý bèn tranh thủ nhắc thêm: “À đúng rồi, nếu hai thiếu gia cùng lên sóng, thù lao bên họ trả cũng sẽ rất cao.”

“Con đi.” Đột nhiên Đoạt Đoạt lên tiếng.

Ba người lớn xung quanh: "?"

Đồng loạt quay sang nhìn bé.

Đoạt Đoạt lại nghiêm túc nói lần nữa:
“Con có thể đi.”

Sau đó, Đoạt thiếu gia uống cạn ngụm sữa cuối cùng, cũng không nói thêm gì nữa, thời gian nghỉ do bé tự đặt ra đã hết, giờ đến lúc quay lại học tập rồi.

Thẩm Khanh: “……”

Đi hay không thì tạm chưa bàn, thật ra cậu cũng chẳng quá để tâm. Chỉ là đột nhiên cảm thấy, hình như Đoạt Đoạt nhà cậu khá hợp với chủ đề của chương trình "Trại Thiên Tài Nhí".

Rất ăn khớp nha.

Cuối cùng, Thẩm Khanh vẫn quyết định dẫn con tham gia show thực tế.

Tin tức vừa lan ra lập tức thu hút được vô số sự chú ý, đặc biệt là trong các topic "Ngộ Khanh Tương Thủ" và "Một nhà bốn người", độ hot và mức mong đợi đều tăng vọt.

Mọi người đều quá tò mò không biết cậu cả nhà Thẩm Khanh trông như thế nào, còn bé út thì lớn ra sao rồi. Để giữ được sự bí ẩn, tổ chương trình thậm chí chẳng tung ra bất cứ teaser nào.

Tuy nhiên, để khơi gợi sự tò mò của khán giả, phía chương trình cũng không hoàn toàn giấu hết thông tin.

Hơn một tháng sau, một bức tranh sơn dầu bất ngờ oanh tạc khắp các nền tảng mạng xã hội chỉ sau một đêm.

Bức tranh là một trong mười tác phẩm xuất sắc nhất được lựa chọn trong Triển lãm Họa sĩ Trẻ gần đây, tên tranh là "Một nhà bốn người", ký tên Thẩm Khanh.

Biết tin Thẩm Khanh lại còn đoạt giải trong lĩnh vực hội họa, mà còn là giải thưởng có giá trị thực sự, từ khóa về Thẩm Khanh lập tức lại leo hot search.

[Ban đầu tôi cứ tưởng mấy lời khen tranh của Thẩm Khanh là do mua hot search, cho tới khi tôi tận mắt thấy bức tranh này… kỹ thuật có thừa, quan trọng nhất là cảm xúc trong tranh vô cùng dạt dào và phong phú! Thầy Thẩm đích thị là người làm nghệ thuật thực thụ!]

[Tôi không rành hội họa, nhưng nhìn bức tranh này lại khiến tôi muốn khóc là sao nhỉ, kiểu cảm động đến rưng rưng, ấm lòng đến rơi nước mắt ấy!]

[Khuyến khích mọi người đi xem tranh gốc! Hiện vẫn đang được trưng bày tại Bảo tàng Nghệ thuật Chân Nghệ thành Hoa Thành! Đảm bảo xem xong ấm lòng luôn!]

[Em bé trên tranh đáng yêu quá đi mất, thầy Thẩm với tổng Cố trên tranh cũng đẹp trai quá trời, hóng show thực tế quá quá quá----]

Bảo tàng Nghệ thuật Chân Nghệ – Hoa Thành.

Ngày cuối cùng của Triển lãm Họa sĩ Trẻ, 18h chiều, triển lãm chính thức kết thúc.

Sau khi giải tán hết khách tham quan, Thẩm Khanh và Cố Hoài Ngộ dẫn hai nhóc con tới hiện trường.

"Một nhà bốn người" chính là bức tranh Thẩm Khanh đã dành mấy tháng liền để vẽ, cũng là tác phẩm cậu từng hứa với đại lão sẽ đem đi dự thi.

Suốt thời gian đó, ngoài Áo Áo thường xuyên chạy vào phòng vẽ chơi ra thì không ai khác được nhìn thấy.

Thật ra lúc đầu Áo Áo cũng không biết ba nhỏ đang vẽ gì.

Mãi đến khi bức tranh bắt đầu có hình hài, bé mới nhận ra, đây chẳng phải bức ảnh gia đình đặt trong phòng khách nhà họ hay sao!

Áo Áo nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên bé và anh trai cùng ba chụp ảnh chung.
Thì ra ba nhỏ vẽ chính là bức ảnh đó nha!

“Là món quà dành cho chúng ta.” Thẩm Khanh nói.

Bảo tàng Nghệ thuật Chân Nghệ cũng chính là nơi từng tổ chức sự kiện Đêm Hoa Thành, lần này cũng là địa điểm tổ chức triển lãm tranh.

Khi triển lãm kết thúc và đã dọn dẹp xong, Thẩm Khanh không cần đội mũ hay đeo khẩu trang nữa, chàng trai trẻ khôi ngô nở nụ cười rạng rỡ, chẳng hề ngạc nhiên khi mình đoạt giải.

Bởi vì cậu vốn có thiên phú hội họa mà!

Cố Hoài Ngộ giơ tay ôm eo cậu, tay còn lại nắm chặt tay Áo Áo.

Còn tay Thẩm Khanh thì dắt Đoạt Đoạt.

Bốn người họ, một nhà bốn người bằng xương bằng thịt, đang lặng lẽ nhìn bức sơn dầu trên tường, cũng là một nhà bốn người.

Trong bức tranh, Áo Áo nửa nằm bò trên chân ba lớn, Đoạt Đoạt thì một tay đặt lên vai em trai.

Tay trái bé ôm lấy cánh tay ba lớn, còn bờ vai phải thì ba nhỏ đang nhẹ nhàng đặt tay lên.

Vòng tròn khép lại bằng việc Thẩm Khanh cũng vươn tay còn lại đặt lên vai ông lớn.

Cậu hơi cúi người, chiếc cằm thon nhỏ khẽ tựa lên bờ vai rộng lớn của Cố Hoài Ngộ. Từng gương mặt trong tranh đều rạng rỡ nụ cười.

Trong ánh mắt ai nấy đều ánh lên tia sáng ấm áp.

Giữa khung cảnh yên tĩnh của phòng tranh, Cố Hoài Ngộ và hai nhóc con đều có thể ngửi thấy hương dâu ngọt ngào lan tỏa.

Giống hệt ngày ấy, khi Thẩm Khanh dẫn ba ba con người, hai lớn hai nhỏ vốn chẳng biết tạo dáng trước ống kính lần lượt chỉnh sửa tư thế cho họ, rồi ngay khoảnh khắc bấm máy, cậu mỉm cười ôm trọn tất cả vào lòng.

Họ đã như thế, quây quần bên nhau.
Một nhà bốn người.

Trong cuốn sách mang tên Thế giới mới này, họ đã tìm thấy thế giới mới của riêng mình.

— Hoàn chính văn —

Bình Luận (0)
Comment