[Tên chương trình lần này đặt đại đúng không vậy?]
[Tôi xin tuyên bố: tập này xứng đáng vào huyền thoại, ai không xem là thiệt thòi của người đó!]
[Bé cưng bé cưng! Đáng yêu muốn xỉu! Vote 1000 like cho em bé!]
Trước ống kính, Áo Áo ban nãy còn mở to mắt, cẩn thận dè dặt hết cỡ. Đến khi nghe đạo diễn chú xác nhận nhiệm vụ hoàn thành, cậu nhóc liền bật nhảy ngay tại chỗ.
Vì vóc dáng bé xíu, tròn tròn múp míp, trên đầu đội cái nón to như rổ, lại còn mặc bộ đồ bảo hộ liền thân chống nước, nhìn chẳng khác gì củ cà rốt mới bị nhổ lên từ ruộng.
Củ cà rốt này còn linh hoạt lắm cơ!
Tự mình bật cao phừng phừng!
So với em trai tăng động thì Đoạt Đoạt bên cạnh điềm tĩnh hơn nhiều.
Hay phải nói là: cậu thiếu gia Đoạt từ trước đến giờ vẫn luôn điềm tĩnh như vậy.
Chỉ lau sơ bùn nước trên mặt, sau đó mỉm cười với em trai, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Ngay sau đó, củ cà rốt Áo Áo lạch bạch chạy tới trước mặt anh trai.
Đoạt Đoạt vươn tay rất tự nhiên, hai anh em trong vũng bùn đập tay với nhau.
"Bốp!"
"Yeahhhh!"
Tiếng "yeah" là Áo Áo tự lồng tiếng.
Lúc này, các nhân viên tổ chương trình cũng lục tục chạy tới, nhưng nhanh hơn cả nhân viên chính là ba nhỏ của mấy đứa.
"Ba nhỏ ơi!"
Vừa thấy ba nhỏ, củ cà rốt lấm lem Áo Áo liền nhào tới Thẩm Khanh.
Mà ngay lúc chuẩn bị như mọi khi: xông lên bám lấy chân ba nhỏ, thì cậu bỗng nghe Đoạt Đoạt nhắc nhở rằng người mình dính đầy bùn đất, coi chừng làm bẩn quần áo của ba nhỏ...
"Phanh" một cái, lần này Áo Áo không ôm chân ba nhỏ nữa.
Mà là tự mình... thắng gấp!
Chỉ có điều, vì đã nhào tới quá gần, nên pha phanh gấp này khá khó, cậu phải dùng hai bàn tay mũm mĩm chống xuống đất để hãm lại.
Cũng may Áo Áo khá dẻo, tay chân có lực, cộng thêm anh trai nhanh tay kéo phụ, không thì đã đập đầu xuống đất rồi.
Vừa kịp phanh lại, Đoạt Đoạt đã vòng tay đỡ lấy eo em trai, dựng thẳng Áo Áo lên.
Hai anh em còn chưa đứng vững thì đã đồng thời bị kéo vào một cái ôm lớn.
Không hề mặc quần áo bảo hộ chống nước, Thẩm Khanh trực tiếp ngồi xổm xuống, ôm chặt hai cục bột nhà mình vào lòng.
Hai bé bất ngờ đồng loạt tròn mắt.
Toàn thân đầy bùn, tóc tai rối bù, trán dô bóng loáng, hai cục bột nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự bàng hoàng.
Thế nhưng ba nhỏ đang ôm hai đứa lại cười tít mắt, chẳng thèm để ý gì đến vết bẩn:
"Đoạt Đoạt với Áo Áo giỏi quá trời ơi!"
"Sao mà thông minh dữ vậy nè!"
Thẩm Khanh đã xem hết màn vượt chướng ngại của hai bé, mãi đến khi gần hoàn thành nhiệm vụ mới nhận ra tụi nhỏ đang dùng mẹo gì.
Mà thật ra, giống như tất cả mọi người, cậu hoàn toàn không biết hai anh em nảy ra cách đó từ lúc nào!
Hai cục bột nhà mình vừa thông minh, lại còn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Thẩm Khanh dĩ nhiên tranh thủ lao lên thưởng lớn khen to ngay.
Tuy bình thường lười biếng như cá chết trôi, nhưng mấy chuyện ăn mừng với con mình, Thẩm Khanh chưa bao giờ ngại!
Biết rõ Áo Áo cố gắng thắng gấp là vì sợ làm dơ đồ mình...
Hai cục cưng vừa tài giỏi lại vừa biết điều thế này, thử hỏi có ba nhỏ nào mà không mềm lòng chứ!
Ôm hai cục bột vào lòng, Thẩm Khanh nở nụ cười kiểu "ông bố hạnh phúc" chính hiệu, không ngại bẩn, còn lấy mặt mình cọ cọ vào trán hai nhóc:
[Trời ơi tôi nhìn nhầm không? Áo Áo thắng gấp là vì sợ làm bẩn áo ba nhỏ? Sao mà biết điều vậy trời!]
[Hình như là Đoạt Đoạt nhắc trước, anh trai quá biết nghĩ cho ba nhỏ luôn, còn em trai thì cực ngoan, tình cảm hai anh em làm tui ghen tị quá đi thôi QAQ]
[Haha thầy Thẩm cũng cưng dữ, thời khắc này mà không ôm ấp bột nhà mình thì còn gì là ba nhỏ nữa chứ]
[Thầy Thẩm bị biến thành "người bùn" rồi, hoàn toàn bất chấp hình tượng idol luôn hahaha]
Nhân viên tổ quay cũng ùa tới khen ngợi hai anh em không ngớt, đạo diễn còn bảo MC phỏng vấn ngay tại chỗ, hỏi tụi nhỏ nghĩ ra cách đó từ khi nào.
Áo Áo nhanh mồm nhanh miệng giành trả lời: "Là anh con nghĩ ra đó!"
[Woa, đúng chuẩn thiên tài Đoạt thiếu gia rồi, thông minh ghê!]
Mọi người xung quanh thi nhau khen ngợi Đoạt Đoạt, còn Áo Áo thì đứng một bên, ưỡn ngực bé xíu lên đầy tự hào, vui vẻ nghe MC phỏng vấn anh trai.
"Đoạt Đoạt ơi, sao con nghĩ ra cách này vậy?"
"Thử nhiều lần thì nghĩ ra thôi." Câu trả lời của Cố Đoạt vẫn ngắn gọn súc tích như thường lệ.
Lúc này cậu nhóc vẫn đang được ba nhỏ ôm trong lòng, không dám cựa quậy mạnh vì sợ lại dây thêm bùn lên người ba nhỏ.
Nhưng thấy em trai cười toe toét như ánh mặt trời, Cố Đoạt lại bổ sung:
"Là em nhắc con đó, em nói bùn dính lắm. Mà thật ra Áo Áo cũng nhanh trí lắm, con chưa kịp nói gì, em đã tự nghĩ ra rồi."
[Chuẩn bài luôn: Đoạt thiếu gia thiên tài, Áo Áo cũng thông minh ghê! Anh không nói gì, mà em nghe một lần liền hiểu ngay]
[Hai anh em thiên tài đích thực, thầy Thẩm chắc kiếp trước cứu cả thế giới nên kiếp này mới lời nguyện làm ba nhỏ như vậy QAQ]
[Bảo sao thầy Thẩm cứ đứng nhìn từ xa, không cần ra tay, đúng là đáng ghen tị mà]
Sau màn phỏng vấn anh em nhà bột, Thẩm Khanh dẫn hai bé đi rửa mặt.
Bên này, các khách mời khác cũng lần lượt học theo chiêu của hai anh em: lăn bóng qua bùn cho dính đầy đất ướt, tuy có hơi lóng ngóng nhưng hiệu quả thì khỏi bàn, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Vì chưa từng ai nghĩ ra cách làm như vậy nên lượt chơi này đã lập tức đẩy nhiệt độ các phòng livestream của Trại Thiên Tài Nhí lên cao chót vót, khán giả thi nhau kéo vào xem cảnh đạo diễn và đội ngũ thiết kế trò chơi bị "hớ".
Tổ chương trình vốn nổi tiếng chân thật, cũng chẳng ngại tỏ ra ngạc nhiên. Nhân lúc khách mời đi rửa mặt, đạo diễn tranh thủ lên sóng phỏng vấn:
"Thật ra tụi tôi cũng không nghĩ ra cách đó luôn, ban đầu cho truyền bóng trong bùn chỉ là để mấy bé bị dính bùn... khụ khụ, tôi còn đang tính phải điều chỉnh độ khó xuống cho dễ hơn cơ, ai ngờ bị phá đảo thế này."
[Muốn mấy bé dính bùn là thế nào hả trời hahaha... Nhưng mà đúng gu tui nha, tui thích mấy phân cảnh mấy bé ăn hành nhẹ nhàng vậy đó, đạo diễn hiểu tui (icon chó)]
Thật ra tui còn thích coi đạo diễn ăn hành hơn nữa kkk]
[Chương trình gì mà từ đạo diễn tới đội thiết kế trò chơi đều kiêm luôn cây hài vậy trời]
[Chắc chắn chương trình này sẽ hot, đạo diễn cũng sẽ hot theo luôn]
Rất nhanh, gia đình số 4 là đội rửa mặt xong đầu tiên trở lại.
Vì sắp tới còn một game nữa tại chính sân chơi này, mọi người vẫn sẽ bị dính bẩn tiếp, nên các bé và khách mời chỉ cần rửa mặt sơ chứ chưa phải thay đồ.
Đi rửa mặt là vì dù sao đây cũng là show thực tế, mấy trò vượt ải chỉ là phụ thôi, chủ yếu vẫn phải để các khách mời xuất hiện với gương mặt thật tươi tắn trước ống kính.
Mà phải nói, cái kế hoạch "nhuộm đen nhóc con" này thực sự đã tăng hiệu ứng giải trí lên hẳn, rửa sạch mặt xong, gương mặt trắng trẻo lại lộ ra, nhưng người vẫn còn bám đầy bùn đất, tạo nên hiệu ứng màu da đối lập vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Đặc biệt là tóc mấy nhóc giờ còn đang ướt, vốn dĩ kiểu tóc của Đoạt Đoạt và Áo Áo đều được cắt rất gọn gàng chỉn chu, giờ vì tóc bị ướt nên hoàn toàn chuyển sang style... hoang dã.
Đoạt Đoạt thì đỡ, chỉ hơi rối thôi.
Còn nhóc Áo Áo thì khác hẳn, cái gì cũng thích nghịch, cậu nhóc dùng ngay bàn tay mũm mĩm của mình vuốt tóc thành kiểu vuốt ngược như đại ca.
[Trời ơi, ngầu quá, mấy thiếu gia nhỏ ngầu quá trời luôn!]
[Đoạt Đoạt kiểu oppa Hàn Quốc, Áo Áo thì chuẩn phong cách hoang dã châu Âu.]
[Ngầu ghê! Đỉnh quá đi mất!]
Trở lại trước ống kính, lúc này còn đang chờ các gia đình khác trở về, nên tổ sản xuất cho phép nhà số 4 được tự do hoạt động một chút.
Thầy Thẩm lại ngồi xuống cái ghế xếp nhỏ của mình, Đoạt Đoạt và Áo Áo thì mỗi đứa tựa vào một bên chân ba nhỏ, ngoan ngoãn ăn nho mà ba nhỏ đút cho.
Đĩa nho là đạo diễn mang ra như phần thưởng cho vòng chơi vừa rồi.
Lý do là do mấy nhà tài trợ hào phóng quá, tặng nhiều quá ăn không hết.
Để tránh mấy thành phần anti lại lôi chuyện khách mời "ăn cướp phúc lợi của nhân viên" ra nói, trước khi bắt đầu game, MC đã tranh thủ giải thích luôn trước máy quay: đây là đồ tài trợ cho đoàn phim, ăn không hết sợ phí nên mới lấy ra làm phần thưởng thêm cho mấy bé.
Chính vì tổ chương trình lúc nào cũng phải cẩn thận giải thích như vậy nên cư dân mạng lại ùa sang Weibo, mắng anti thêm một trận nữa.
Toàn tại bọn nó mà giờ làm cái gì cũng phải dè chừng, không thì lại bị moi móc này kia, ảnh hưởng bao nhiêu tới tâm trạng của khách mời và người xem, không mắng mới lạ!
Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt, chính nhờ sự cẩn thận này mà khán giả lại thấy vui, đạo diễn và MC trở thành cây hài bất đắc dĩ, thành điểm hút fan mới của show luôn.
Hơn nữa nhờ mấy vụ ồn ào này mà số người ủng hộ chân chính cũng tăng lên, khách mời càng ít bị bắt bẻ.
Không nghi ngờ gì nữa, Đoạt Đoạt và Áo Áo chính là những người thắng cuộc vòng đầu tiên.
Đạo diễn lập tức thưởng cho tụi nhỏ một đĩa nho.
Nho mùa này quả nào quả nấy to tròn ngọt lịm, nhưng con nít thì không nên ăn nhiều, vì thế thầy Thẩm vừa đút nước vừa đút nho cho hai bé.
May mà Áo Áo ăn khá chậm, mà quả nho thì to gần bằng cả bàn tay nhóc, một quả phải nhai tới mấy miếng mới xong. Còn lỡ nuốt một nửa luôn thì má phúng phính y như nhét hạt dẻ vào vậy, nhai mãi mới xong.
Còn Đoạt Đoạt thì từ bé đã ăn uống điềm đạm, nên một quả nho cũng gặm rất lâu.
[Lại tới tiết mục ăn dặm yêu thích của tui rồi đây này!]
[Ước gì có thêm An Dung nữa thì đủ bộ.]
Đúng lúc ấy, An Dung vừa rửa mặt xong cũng được mẹ dắt ra ngoài.
Áo Áo vừa quay đầu lại đã thấy cậu bạn, liền vẫy vẫy bàn tay mũm mĩm gọi cậu lại.
"Anh Áo!"
An Dung cũng rất nể mặt, Áo Áo vừa gọi là cậu nhóc lon ton chạy ngay lại.
"Cho nè." Vừa hay trên tay Áo Áo đang cầm sẵn một quả nho, cậu nhóc đưa luôn cho An Dung.
"... Cảm ơn anh Áo."
An Dung nói nhỏ nhẹ, mềm mại, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhận lấy nho.
Bình thường cậu vốn sợ người lạ, lại chẳng quen nhận đồ người khác cho.
Nhưng sau hôm qua, cậu đã hiểu được tính cách của anh Áo... Anh Áo dù chỉ hơn mình vài tháng thôi nhưng rất khí thế, nói gì là phải làm nấy.
An Dung lờ mờ hiểu được: so với việc từ chối, anh Áo sẽ thích mình nhận lấy hơn.
Thế là lần này, cậu không chần chừ nữa, ngoan ngoãn nhận ngay.
Áo Áo vừa đưa xong thì ba nhỏ lại đút cho cậu thêm một quả nho mới.
Hai nhóc con lại tiếp tục đứng cạnh nhau gặm nho.
[Liên minh sóc nhỏ tụ tập!]
[Sao với tụi nhỏ mà mỗi quả nho như cả quả táo thế kia, đáng yêu xỉu luôn!]
Thầy Thẩm cũng rất thích ngắm mấy nhóc ăn, đúng lúc ấy, mẹ của An Dung cũng bước tới cảm ơn thầy Thẩm vì hôm qua đã cho mượn giày cho An Dung.
Thực ra sáng giờ chị đã muốn tìm gặp thầy Thẩm để cảm ơn, mà còn nghe mấy nhân viên nói thầy bị anti công kích, nên càng nóng ruột. Nhưng cả sáng không thấy thầy đâu, mãi sau mới thấy chỗ đồ tài trợ gửi tới mới biết hóa ra thầy vẫn ổn, thế là giờ chỉ đơn giản tới cảm ơn.
"Chị khách sáo quá."
Thầy Thẩm cười, "Không phải tôi cho mượn đâu, là Áo Áo cho mượn đấy."
Vừa nói, cậu vừa nhìn xuống chân An Dung: "Cũng may mà vừa chân."
Có lẽ từng có trải nghiệm dở khóc dở cười khi ra ngoài gặp chuyện mà không có đồ thay, nên Thẩm cảm thấy việc đem đồ dự phòng theo là vô cùng đúng đắn, không xài cho mình thì cũng giúp được người khác, thế là thầy vui vẻ cười, rồi đưa nho cho mẹ An.
Lúc này, Đoạt Đoạt đang tựa lên đùi ba nhỏ bỗng nhúc nhích, thầy Thẩm cúi đầu xuống thì thấy một quả nho to tròn, lấp lánh dưới ánh mặt trời được đưa tới sát mặt.
"Ba nhỏ, ăn nho nè."
Từ nãy tới giờ toàn thầy Thẩm đút nho cho tụi nhỏ, lần này Đoạt Đoạt chủ động đút lại cho ba nhỏ.
Thầy Thẩm bất ngờ vì Đoạt Đoạt lại chủ động thế, nhưng rồi vui hơn ngạc nhiên, bèn ngậm lấy quả nho, từ từ nhai.
Thật ra cậu không mấy khi ăn nho, vì có loại chua quá, có loại lại ngọt gắt.
Là người ít ăn ngọt nhất nhà, Thẩm Khanh rất kén nho.
Nhưng quả nho Đoạt Đoạt đút lần này nước nhiều, ngọt vừa phải, không bị chua.
Thầy Thẩm vừa nhai vừa vui vẻ xoa đầu nhóc: "Ôi chao, nhà mình có Đoạt Đoạt càng lúc càng biết chăm sóc người ta rồi đây."
Được xoa đầu, Đoạt Đoạt chỉ cúi đầu tiếp tục gặm nho, chẳng nói gì.
Bình thường ở nhà, nhóc mặc định ba nhỏ có rất nhiều người chăm sóc, cơm áo đủ đầy, chẳng cần mình bận tâm.
Nhưng giờ đi ra ngoài, cả hành trình chỉ có ba nhỏ và hai nhóc, không có bà vú chuẩn bị bữa sáng, không có dì pha cà phê, không có tài xế hay quản gia đi kèm, càng không có ba lớn luôn bên cạnh chăm sóc mọi thứ như mọi khi...
Nghĩ tới đây, Đoạt Đoạt lại đút thêm cho ba nhỏ một quả nho nữa.
Thầy Thẩm còn chưa kịp nhai xong: "..."
Hai bên má đẹp trai phúng phính hệt như một chú sóc lớn.
[Lần đầu tiên thấy nhóc con đút cho ba nhỏ, yêu quá đi mất]
[Thầy Thẩm má phúng phính trông cũng cưng nữa chứ!]
[Liên minh sóc nhỏ lại có thêm thành viên!]
[Cảm giác Đoạt Đoạt đút cho ba nhỏ mà như thể ba nhỏ sắp đói chết tới nơi không bằng, haha, lần đầu thấy ba nhỏ được nhóc chăm thế này]
Mẹ An ở bên cạnh cũng nhìn thấy mà thích thú: "Đoạt Đoạt biết quan tâm người ta quá, sau này lớn lên thế nào chả thành quý ông lịch thiệp."
Trong mắt chị, trẻ con thông minh hay có tài năng thiên bẩm không quan trọng bằng phẩm chất và sự tốt bụng.
Về khoản này, mẹ An rất yêu quý hai anh em nhà họ Cố.
Thầy Thẩm cũng không cần ai tâng bốc con mình thông minh làm gì, mà bản thân Đoạt Đoạt càng không cần, nên cậu thuận theo lời mẹ An mà nói tiếp: "Đúng đó, Đoạt Đoạt nhà mình là lễ phép nhất!"