Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 128

[Tui bắt đầu nghi ngờ luôn á, cái này chắc có bàn tay đạo diễn nhúng vô rồi, sao lại trùng hợp tới mức đúng lúc phát hiện ra con mèo thảm vậy chớ!]

[Gì cũng nghĩ là sắp đặt được hả, chắc bạn sống cực khổ lắm ha?]

[Ủa chứ không phải hả? Đang không tự dưng có cái xe địa hình chạy tới cứu mèo, ảo thiệt sự.]

Bên này, Thẩm Khanh đang dắt theo Đoạt Đoạt với bạn nhỏ Áo Áo gọi điện cho ông lớn, chính là ba lớn của hai nhóc.

Thấy con mèo được người ta mang đi, cảm xúc của Áo Áo lập tức ổn định lại. Bé dựa vô lòng ba nhỏ, cái mặt tròn ủm ướt nhẹp, lông mi còn đọng mấy giọt nước mắt long lanh như thạch dừa.

Dùng cái tay mũm mĩm dụi dụi mắt, giọng em vẫn còn ngọng líu ngọng lô, mà nghe muốn tan chảy:

“Ba lớn ơi~ mấy chú kia… sao lại ở đây dzợ~…”

Áo Áo từ xưa tới giờ rất có khiếu bắt trúng trọng điểm, lần này cũng lỡ tay hỏi đúng ngay vấn đề dân mạng trong livestream đang bàn tán sôi nổi nhất.

Mà người ở hiện trường thì không thấy bình luận, cũng chả biết mấy người anti đang xoáy vô vụ gì, chỉ thấy Áo Áo hỏi một câu mà Thẩm Khanh đứng bên cũng bật cười.

Thực ra, Thẩm Khanh lúc đó cũng muốn hỏi câu đó luôn.

Cậu nghĩ nếu chuyện này xảy ra hồi trước, thì có khi còn chưa kịp lo, người của ông lớn đã xử lý xong rồi. Đám vệ sĩ bên ông lớn toàn dân nhà nghề, mưa gió cỡ nào chở mèo đi viện cũng là chuyện cỏn con.

Chỉ là giờ cậu dẫn hai đứa nhỏ đi quay show một mình, không có ông lớn bên cạnh, không có vệ sĩ theo, tự dưng mới thấy khổ cực ghê.

Vậy nên, cậu cũng chỉ định thử gọi cho ông lớn xem sao.

Ai ngờ còn chưa kịp bấm số thì điện thoại từ bên kia đã gọi tới trước.

“Anh cho người qua rồi.”

Vừa bắt máy, giọng ông lớn vang lên cực ngắn gọn: “Đừng lo.”

Thẩm Khanh: “…”

Ông lớn xưa nay đúng chuẩn nói ít, làm nhiều. Không để ai phải lo thừa một giây nào luôn.

Sau đó Thẩm Khanh mới biết, tuy ông lớn đã quay về, nhưng vẫn âm thầm để người ở gần khu vực đó.

“Anh…”

Thẩm Khanh không biết nên cảm động hay cằn nhằn, vì rõ ràng không cần hỏi cũng biết tại sao: một là để bảo vệ cậu với hai nhóc, hai là để lỡ có chuyện gì cần người thì khỏi xoay như chong chóng.

Thật sự phải nói: ông lớn chu đáo tới phát sợ.

Làm người ta vừa cảm động vừa xốn xang!

Nhưng mà lúc đó Áo Áo đang khóc, Đoạt Đoạt cũng luống cuống chưa từng thấy, Thẩm Khanh chỉ lẳng lặng đưa điện thoại cho con nghe.

Cậu biết chắc chắn ông lớn đang xem livestream, không thì làm sao phản ứng nhanh vậy?

Thôi thì để ông lớn nói chuyện trực tiếp với tụi nhỏ luôn.

Trời ơi…

Sáng mới gặp nhau đó! Người ta bình thường đã bận gần chết rồi, vậy mà còn rảnh rang theo dõi livestream sát nút!?

Ngoài miệng thì Thẩm Khanh than thở vậy thôi.

Chứ thực ra, khi con mèo được đưa đi, cậu cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, còn âm thầm thở phào:

May mà còn có ông lớn!

Lúc này, Áo Áo mới hỏi sao mấy chú kia lại có mặt ở đây.

Thẩm Khanh nghĩ, với kiểu ăn nói xưa giờ của ông lớn (kiệm lời, súc tích, không màu mè), chắc là sẽ đáp gọn:

“Vì ba lớn không yên tâm về ba nhỏ với các con, nên cho người theo.”

Mà Áo Áo hỏi câu đó cũng không phải vì thắc mắc thật sự, chỉ là vui quá nên buột miệng hỏi vậy thôi.

Không ngờ ông lớn bên kia lại thật sự đáp:

“Vì ba lớn không yên tâm về ba nhỏ với mấy đứa, nên mới để mấy chú đó theo sát.”

“Ò…”

Trước ống kính, Áo Áo mới khóc xong, chợt nhớ ra mình là "bé trai mạnh mẽ", không được mít ướt, liền xấu hổ trốn vô lòng ba nhỏ.

Không dám nhìn vô camera nữa, em úp mặt vô ngực ba nhỏ, chỉ chừa cái lưng tròn quay ra ống kính.

Giọng nói nghe bé xíu, mềm nhũn:
“Cảm ơn ba lớn… hông ngờ… ba lại hổng yên tâm về tụi con~…”

[HAHAHA, Áo Áo cưng muốn xỉu!]

[Phiên dịch hộ cái: Áo Áo: “May mà tụi con là kiểu người không khiến người ta yên tâm~”]

[Nhóc con tự biết mình ghê đó trời, buồn cười chết tôi!!]

Màn hình toàn là tiếng cười, bên ngoài cả đội quay phim cũng không nhịn được cười rộ lên, vừa vì câu nói quá “thật lòng” của nhóc Áo Áo, vừa vì con mèo cuối cùng cũng được cứu.

“Hở?”

Nghe xung quanh đều đang cười, nhóc con đang úp mặt trong lòng ba nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặt ngơ hết sức cộng thêm ngơ level max.

Thẩm Khanh cũng đang cười, vô thức đưa tay xoa xoa mặt nhóc.

[Trời ơi Áo Áo ngoan quá đi, được ba nhỏ xoa mặt mà không hề phản kháng! Coi mấy nhóc nhà khác toàn né thôi haha]

[Cái vuốt mặt của thầy Thẩm làm tui cảm thấy viên mãn, đó chính là cảm giác tui tưởng tượng mỗi lần muốn ôm mặt nhóc!]

[Ôi tôi muốn hoá thành tay Thẩm Khanh mất rồi!!!]

Bên kia điện thoại, Cố Hoài Ngộ khẽ cười, hoàn toàn không tỏ vẻ phiền hà hay trách cứ bọn nhóc, giọng tuy trầm thấp nhưng dịu dàng cực kỳ:

“Không sao đâu. Áo Áo, Đoạt Đoạt, đừng lo.”

[Aaaa chết tui rồi! Ông lớn dỗ con cũng đỉnh thật!]

[Sao giọng ông lớn nghe rõ là lạnh lùng mà lại đầy yêu thương được vậy trời!!]

Một số khán giả thì lại bám lấy vấn đề khác:

[Ông lớn đã nói rõ là vì không yên tâm nên mới luôn cho người theo sát. Mấy người trước đó bịa chuyện là Thẩm Khanh cố ý làm mèo bị thương để câu fame giờ còn mặt mũi ở đâu không?]

[Người ta có vệ sĩ là bình thường, show thực tế không tiện lộ mặt thôi. Nhưng không có nghĩa là người ta không quan tâm! Người tới nhanh như vậy mới là logic đó.]

[Não mấy người độc miệng đúng là méo phải não người thường…]

Sau đó, Cố Hoài Ngộ lại tiếp tục nói chuyện với hai nhóc, khen ngợi và cổ vũ nhiệt tình.

Bởi vì dù kết quả ra sao, việc các nhóc con muốn cứu một sinh mạng là điều đáng quý.

Giờ thì mặt Đoạt Đoạt đã dịu lại nhiều, Áo Áo cũng gần như quên mất mình vừa “rụng kim châu lệ”.

Dù sao những gì cần làm đã làm rồi, lòng không còn vướng bận nữa, tâm trạng cũng tốt lên rõ.

Sau khi nói chuyện một lúc, Thẩm Khanh bảo sẽ đưa bọn nhóc đi thay đồ, vì cả người đều ướt.

“Ừ,” Cố Hoài Ngộ đáp ổn định từ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì thì gọi anh.”

[Hu hu ông lớn quá đáng tin rồi]

[Mong là mèo con không sao…]

[Chương trình làm ơn có hậu truyện đi ạ, tui muốn biết mèo nhỏ được cứu chưa!]

Không chỉ khán giả lo lắng, mà ngay cả sau khi về thay đồ, hai đứa nhỏ cũng rất để tâm chuyện của mèo.

Áo Áo thậm chí không còn tâm trạng đi tắm với mấy con vịt cao su yêu thích, nhất quyết đòi đợi có tin tức rồi mới chịu đi rửa.

Thẩm Khanh đành đưa con đi dội sơ, thay đồ mới, rồi để ngồi đợi tin trong góc.

Mễ Văn Tranh cũng tò mò chuyện con mèo nên thay đồ xong là chạy qua phòng Thẩm Khanh hóng tin.

Còn Mễ Cảnh dù rất muốn đi theo, nhưng phòng Thẩm Khanh đã đông người, nào đạo diễn, nào cameraman, chen không nổi, đành quay về phòng mình, dặn Văn Tranh có tin gì nhớ về báo.

Còn Đoạt Đoạt thì vẫn ổn định như mọi khi, tự mình tắm, thay đồ, rồi ngồi nghiêm chỉnh trên giường nghịch máy tính.

Suốt quá trình không nhìn ngó gì, duy chỉ có lúc điện thoại của ba nhỏ reo lên thì nhóc ngẩng đầu ngay, ánh mắt chớp qua, rõ ràng là muốn biết có tin mèo không.

Thời gian trôi tới gần 8 giờ tối, theo lịch là kết thúc quay ngày hôm nay.

Nhưng vì khán giả tha thiết muốn biết diễn biến tiếp theo, đạo diễn hỏi ý Thẩm Khanh xong liền quyết định ở lại quay thêm.

Từ lúc mèo con được đưa đi, bên Cố Hoài Ngộ cứ vài phút lại gửi về một đoạn clip, đều do vệ sĩ ghi lại. Tình hình trên đường, tình trạng của mèo, bác sĩ xử lý ra sao… tất cả đều được quay cẩn thận.

Đây là lệnh của Cố Hoài Ngộ, đích thân chỉ đạo Trợ lý Điền giám sát và điều phối.

Bởi vì có người trong livestream dám nói Thẩm Khanh cố ý làm mèo bị thương để “tạo nhiệt”  vậy thì càng phải có bằng chứng rõ ràng, không cho mấy người đó nói bừa thêm.

Thẩm Khanh thấy khán giả sốt ruột, cũng yêu cầu chiếu luôn video, trực tiếp mở livestream cứu mèo.

Cả phòng cậu, cả livestream đều sôi sục.
Các khách mời ở phòng khác cũng lén lút xem luôn.

[Tui còn mở song song livestream của Khả Khả để coi nó hóng hớt vụ mèo, cưng xỉu]

[Tui thì xem của Mễ Cảnh, ảnh đang ở phòng kế bên mà chỉ có thể cầm điện thoại coi livestream, mắc cười chết]

[Thật sự như đang xem “phim trong phim” vậy đó]

Nhưng ngay khi nghe tin tức đó, cả người trong phòng của Thẩm Khanh lẫn dân tình trong phòng livestream đều náo loạn hết cả lên.

Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý Điền lại gửi thêm một đoạn video cho Thẩm Khanh: là cảnh mấy vệ sĩ đang đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật ở bệnh viện thú y, còn có đoạn bác sĩ bước ra, nói chuyện với vệ sĩ.

Anh quay phim lập tức ghi lại toàn bộ cảnh đó, phát trực tiếp cho mọi người xem.

Bác sĩ nói cũng tương tự như lời cậu bé nông dân kia kể: con mèo bị chó hoang đuổi vào bẫy, nên mới bị thương nặng đến vậy. Nó thông minh lắm, cố gắng tự bò ra khỏi bẫy, nhưng cũng vì vậy mà thương tích càng nghiêm trọng hơn.

“Nhưng mà may là mấy người đưa nó đến kịp lúc. Tôi đã truyền máu, tiêm thuốc và băng bó cho nó rồi. Tội nghiệp con bé, tối nay cứ quan sát thêm, không có gì bất trắc thì chắc chắn sống được. Có điều, nó còn bị bệnh ngoài da nữa, chi phí điều trị sau này…”

“Chuyện tiền bạc không cần lo.”

Vệ sĩ đứng đầu nói đầy nghiêm nghị: “Thiếu gia và phu nhân nhà chúng tôi đã muốn cứu mèo thì… không tính tiền.”

Vừa nghe mèo sống được, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Mễ Văn Tranh còn reo hò chạy đi báo tin cho chú của mình.

Mấy người trước đó còn nghi ngờ, suy diễn linh tinh trên livestream thì giờ im re, chẳng ai dám ló mặt nữa.

Nhờ chuyện này, gia đình Thẩm Khanh lại một lần nữa leo lên hot search.

Điều bất ngờ là, phản hồi tích cực lại rất rất nhiều.

Sau này Thẩm Khanh mới biết, thì ra có người vừa xem livestream vừa post lại toàn bộ quá trình cứu mèo lên mạng.

Mới đầu, người đăng bài không hề đề cập đến việc mèo được một gia đình ngôi sao cứu giúp. Blogger kia là một người chuyên làm việc bảo vệ động vật, tính tình nhân hậu, ban đầu chỉ định đăng một bài trên một diễn đàn nổi tiếng, kể lại chi tiết quá trình cứu một con mèo.

Người đó viết cực hay, miêu tả sống động, hình ảnh chân thật, độ tin cậy cao, vừa đăng lên là đã có hàng đống người vào xem và bình luận.

Khi quá trình đưa mèo đi cấp cứu được chia sẻ, bài viết ấy như một bản ballad về sự sống, một sinh mệnh nhỏ bé bị thương, bị bắt nạt, nhưng vẫn không chịu buông xuôi, chiến đấu đến cùng để sống sót.

Cư dân mạng xem mà lo sốt vó, đồng loạt cầu nguyện cho mèo con sống tiếp được.

Đến khi tin chắc rằng mèo đã qua cơn nguy kịch, bài viết lên tới đỉnh điểm của lượt tương tác.

Nhiều người tốt bụng xúc động quá, đồng loạt kêu gọi quyên góp để ủng hộ việc điều trị cho mèo.

Chỉ sau đó, mọi người mới phát hiện ra, người đứng sau vụ giải cứu này là một gia đình người nổi tiếng.

Mà blogger kia từ đầu đến cuối cũng không hề tiết lộ danh tính người cứu mèo, khiến cộng đồng mạng vốn không quan tâm showbiz lại càng có ấn tượng tốt với Thẩm Khanh.

Dù gì đi nữa, để cứu được một con mèo thế kia mà phải huy động bao nhiêu người, chi phí y tế cũng chẳng nhỏ.

Khi biết cả nhà Thẩm Khanh, kể cả hai đứa bé còn tí tuổi, nửa đêm không ngủ chỉ để chờ tin con mèo, cư dân mạng lập tức ùn ùn kéo vào phòng livestream.

Mà vào rồi là… không muốn thoát ra nữa!

Vì sao á?

Vì mấy khung hình trong livestream thú vị hết chỗ nói.

Còn hai đứa bé nhà họ thì… trời ơi, dễ thương muốn xỉu!

Không phải ai yêu động vật cũng mê trẻ con.

Nhưng hai "bé con" trong livestream rõ ràng không phải trẻ bình thường!

[Ủa cái đứa lớn hơn kia là đang học bài thiệt hả?!]

[Tui là fan mới, vừa cắm trại xem lại mấy phần trước, tụi nhỏ thật sự lo cho con mèo lắm luôn. Tiểu Áo Áo còn khóc, nước mắt rơi lã chã, kiên quyết không chịu đi tắm, chỉ muốn đợi tin mèo, trời đất ơi, sao mà tụi nhỏ nhân hậu quá vậy!]

[Cũng là fan mới, coi một đoạn xong phát hiện show nuôi trẻ con cũng có thể hay như vầy sao… Thằng bé tên Đoạt Đoạt đó, lúc kiểm tra hơi thở cho con mèo, ánh mắt đầy xót xa… Không biết diễn tả sao nữa, chỉ biết khóc hu hu vì cảm động.]

[Xem lại mới thấy có người nói Thẩm tiên sinh cố tình làm mèo bị thương để tạo drama… Không mê giới giải trí mà cũng tức điên! Nhìn con mèo là biết rồi, ai rảnh mà bày trò vậy trời?!]

[Lúc phát hiện mèo còn sống, người ở đó đông lắm nha, mà chỉ có Thẩm tiên sinh là dứt khoát bảo “Tôi đưa đi bệnh viện ngay”. Mèo nhờ anh ấy mới sống đó QAQ… Tôi chính thức nhập hội fan của Thẩm tiên sinh luôn!]

Nhưng dù khán giả có không muốn rời đi thì… đến giờ nghỉ rồi.

Đạo diễn thấy số người xem đang ở mức cao kỷ lục, nhưng cũng hiểu rõ: cái gì quá cũng không tốt, với lại… muộn quá rồi!

Thế nên ông ấy chọn cách khép lại bằng một màn phỏng vấn hai nhóc con trong nhà Thẩm Khanh, hỏi cảm xúc của tụi nhỏ khi biết mèo được cứu, như một tương tác nhẹ nhàng trước khi đi ngủ.

Trước câu hỏi rất "soạn sẵn" đó, Đoạt Đoạt vẫn bình thản như mọi khi, đáp gọn hai chữ: “Tốt lắm.”

Còn Áo Áo thì vì buồn ngủ quá, há miệng ngáp cái rõ dài “ha a a ~”, sau đó… quên luôn đạo diễn hỏi gì, cứ lặp đi lặp lại mấy lần: “Chú hỏi gì cơ ạ?”

Đạo diễn: “……”

[Phụt! Đại thiếu gia ngầu quá đi mất, đạo diễn cố tình tạo hint mà ổng đáp tỉnh bơ: "Tốt lắm". Đúng chất tổng tài nhỏ!]

[Thật mà, còn muốn nghe gì hơn nữa? Tốt lắm thì tốt lắm chứ sao!]

[Đại thiếu gia: Tới giờ nghỉ rồi, tui về học tiếp đây, đừng làm phiền.]

[Tiểu thiếu gia thì đúng ra là muốn tiếp tục livestream, mà tiếc là buồn ngủ quá trời. Hahaha]

[Tui cứ tưởng bé Áo Áo là tiểu thần tiên chứ, thì ra cũng biết buồn ngủ như người bình thường nha haha]

Nhiều người xem xong còn bình luận bị "gục" vì cái ngáp đáng yêu của Áo Áo.

Thẩm Khanh thì không đọc được bình luận, nhưng thấy đạo diễn hơi lúng túng liền cười nói: “Hay là hôm nay dừng ở đây nhé?”

“Mai mình tiếp tục ha, còn mấy tập nữa mà.”

Cậu vừa cười vừa tiện thể “quảng cáo nhẹ” lịch quay tiếp theo cho chương trình.

Đạo diễn: “Chuẩn, chuẩn luôn!”

Thầy Thẩm đã mở miệng rồi, đạo diễn cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành dắt ekip âm thầm rút quân.

Thẩm Khanh vẫn cười rạng rỡ như ánh dương:

“Cực cho mọi người rồi~ Quay xong là hết giờ làm! Về nghỉ ngơi cho ngon nhé.”

["Thầy Thẩm cũng nghỉ ngơi cho khỏe nha!"]

[Mọi người bắt đầu chào tạm biệt, livestream sắp kết rồi~]

Sau đó, đạo diễn cùng Thẩm Khanh là hai người đầu tiên rời khỏi căn phòng.
Thẩm Khanh đích thân tiễn đoàn quay ra tận cửa.

Cậu quay phim đi sau cùng, vừa bước qua ngưỡng cửa thì ống kính vô tình bắt được một cái bóng cao lớn đang đứng chờ ngoài cửa.

Thẩm Khanh vừa bước chân ra khỏi nhà, còn chưa kịp định hình gì thì đạo diễn bên cạnh bỗng khựng lại, mà chính cậu cũng cảm thấy cổ tay mình bị ai đó nắm lấy.

Là một bàn tay thon dài, lạnh lạnh, còn mang theo mùi gỗ thấm nước mưa.

Chưa kịp ngẩng đầu, Thẩm Khanh đã thốt lên đầy bất ngờ:

“Anh… sao lại đến nữa vậy?!”

Trong khung hình, một người đàn ông cao lớn, ít nhất cao hơn thầy Thẩm nửa cái đầu, bất ngờ xuất hiện, làm cả phòng livestream đang chuẩn bị ngủ lăn lóc phải lật người bật dậy.

[Tôi vừa thấy gì thế này? Ông lớn???!]

[Khoan đã, còn có “after credit” nữa à??? Phải rồi, ngồi canh tới phút chót mới thấy đáng mà!!]

[Trời má, bắt đầu chiếu suất khuya rồi à?? Đây là phúc lợi đêm khuya phải không?? AAAA tôi tỉnh rồi đây!]

Thật ra anh quay phim vốn dĩ định tắt máy từ nãy rồi.

Nhưng nhìn thấy người này đột ngột xuất hiện, tay run nhẹ một phát, máy vẫn chưa tắt.

Thế là máy quay cứ thế mà ghi lại cảnh hai người một cách góc cận không góc chết.

Thẩm Khanh vẫn mặc chiếc sơ mi trắng mới thay hồi chiều, trắng như tuyết, dáng vẻ thanh tú quý phái, đường nét khuôn mặt như tranh vẽ, khí chất đúng kiểu quý công tử bước ra từ tranh thủy mặc.

Mà người đàn ông đứng cạnh cậu ấy, tuy mặt mày có hơi nhợt nhạt vì mưa, nhưng đẹp trai sắc sảo, vai rộng dáng cao, dù áo ướt mưa nhưng lưng vẫn thẳng tắp, khí chất như muốn ép người ta lùi ba bước.

Người đàn ông đó, ánh mắt cụp xuống, như đang nhìn chăm chú người thanh niên trước mặt.

Khoé môi mỏng lạnh lùng bỗng khẽ nhếch lên.

Thẩm Khanh còn đang mừng mừng tủi tủi hỏi dồn:

“Anh lại đến à? Đến lâu chưa?”

[Khoan! Mọi người NGHE RÕ KHÔNG? Là “lại”! “Sao anh lại đến nữa vậy!”]

[Tức là ông lớn từng đến rồi, mà chắc cũng mới đây thôi! =))))]

[Mấy vết đỏ đỏ trên cổ “phu nhân” có chỗ giải thích rồi nhé mọi người]

[Trời ơi đây là cái gì? Show nuôi trẻ mà còn được tặng kèm bonus tình yêu đầu xuân à??]

[Fan mới cho tui hỏi: Ai đây trời? Soái gì mà soái dữ vậy trời ơi…]

[Fan kỳ cựu đây, khuyên chân thành fan mới nên “đào mộ” đi, thầy Thẩm trước giờ lowkey dữ lắm, couple này là tụi tui gặm từng chút đường mà sống tới nay QAQ]

Thẩm Khanh vừa nói chuyện vừa hơi giũ cổ tay ra, định rút lại.

Tay của Cố Hoài Ngộ lạnh quá, mà giờ khuya rồi còn mưa gió thế này…

Cậu không hề nghĩ đến chuyện "ngọt ngào show ân ái", "dính như keo" gì đâu.
Trong đầu cậu chỉ có một câu: "Trời ơi, trễ vầy, còn dầm mưa, ông lớn mà bệnh thì sao!"

Thế là Thẩm Khanh chủ động trượt tay mình vào lòng bàn tay của Cố Hoài Ngộ.
Muốn sưởi ấm tay anh ấy một chút.
Nhưng...

Cố Hoài Ngộ không chỉ nắm tay cậu mà trực tiếp tách các ngón tay cậu ra, rồi đan mười ngón tay họ vào nhau như khóa lại.

Tay siết nhẹ, lòng bàn tay áp vào nhau, nhiệt độ truyền đi tức thì.

Khoé môi ông lớn khẽ nhếch lên rõ hơn.
“Anh mới tới không lâu.”

[Aaaaaa nắm tay rồi, còn là mười ngón đan xen nha quý zị!!!]

["Mới tới không lâu"… Ủa chứ không phải từ lúc ra lệnh cứu mèo là đã khởi hành tới đây rồi hả?!]

[Là sợ “vợ” và “con” bị hoảng loạn vì suýt mất mèo nên liền đội mưa chạy đến an ủi??!! Cái này gọi là gì? Gọi là người chồng tiêu chuẩn quốc dân đó!]

Đúng lúc đó, màn hình livestream run nhẹ một cái---

Ông lớn bỗng ngẩng đầu liếc thẳng vào máy quay.

Cái đèn trên máy vẫn còn sáng chưa tắt.
Cố Hoài Ngộ không nói gì, nhưng ánh mắt đó… sắc bén, lạnh lùng, chuẩn khí chất lãnh đạo nhìn “camera quay trộm”.

[Trời ơi ánh mắt đó là sao? Tui tưởng sếp tổng nhà tui vừa xuyên không qua!!]

[Khoan khoan, ảnh phát hiện chưa tắt livestream rồi kìa? Đừng mà!!]

[Làm ơn, cho tôi coi tiếp đi mà. Tôi muốn coi cảnh gia đình bốn người hạnh phúc đẫm đường]

[ĐỪNG TẮT!!! Ai cho mấy người tắt máy hả?! Tui quỳ xuống cầu xin luôn á QAQ]

Nhưng...
Dù biết máy quay chưa tắt, Cố Hoài Ngộ vẫn chẳng tỏ ra hoảng hốt hay phản đối gì.

Ngược lại---
Anh đưa tay còn lại nhẹ nhàng vuốt lên má Thẩm Khanh, rồi mỉm cười, giọng trầm ấm vang lên:

“Quay xong là hết giờ làm, nên anh tới ghé thăm vợ con.”

Giọng anh vừa trầm vừa ấm, nghe như nhạc nền phim lãng mạn đài Hàn,
Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn về phía ống kính như nhắc nhở:

“Vậy thì, vợ yêu, em có thể tan ca được chưa?”

[AAAAAAAAA cứu tôi! Đây không phải show dạy trẻ, đây là phim ngôn tình cải trang!]

[Tôi không thể sống nổi qua đêm nay… Tôi xin tuyên bố: tôi bị couple này đánh gục hoàn toàn rồi!]

Bình Luận (0)
Comment