Nhưng rồi vô tình nghe được chuyện hai anh em nhà họ Cố sau cái đêm mưa hôm ấy đi cứu mèo, vậy mà trong lòng không có chút phản ứng nào, Mễ Văn Tranh bỗng thấy sốc lắm luôn hóa ra trên đời này còn có những đứa trẻ... không giống mình!?
Anh em nhà họ Cố, thật sự kiên cường hơn mình rất nhiều đó trời!
Lúc tham gia hoạt động tiếp theo, Mễ Văn Tranh vẫn không nhịn được sự tò mò, lại mang theo vài phần sùng bái hỏi Cố Đoạt:
“Cậu thiệt sự... không sợ hả?”
Bị hỏi câu đó, nét mặt Cố Đoạt hơi sững lại.
…Người bị nhắc nhở rằng “mình không giống mấy đứa nhỏ khác”, đâu chỉ có mình Mễ Văn Tranh đâu.
Trước khi bị hỏi kiểu “Sao cậu không sợ hả?”, Cố Đoạt thậm chí còn chưa từng nhận ra thì ra mình vốn không biết sợ mấy chuyện kiểu đó.
Hàng mi dài rủ xuống, bóng lông mi phủ mờ cả đôi mắt, như che kín mọi cảm xúc.
Cố Đoạt hơi mím môi, không trả lời.
Cảm giác khí chất thay đổi trong tích tắc, khiến Mễ Văn Tranh vốn đang định nói thêm “mình ngưỡng mộ cậu lắm đó nha!” tự dưng thấy… hơi rén.
Hơn nữa Cố Đoạt cũng thường im lặng như vậy, Mễ Văn Tranh đã quen rồi nên cũng không hỏi thêm, lễ phép biết điều chuyển hướng quay sang tìm Áo Áo đang tung tăng nhảy nhót gần đó.
Lần này cậu cũng thần bí như tra án hình sự, hỏi:
“Cậu thật sự không sợ hả? Tức là cái hôm đi cứu mèo ấy! Màu me đầy đất luôn đó!”
Áo Áo tròn mắt nhìn cậu, biểu cảm kiểu ngây ngô mà đầy nghi hoặc:
“Sợ là gì cơ?”
Mễ Văn Tranh: “…”
Một lát sau, có vẻ hiểu được chút ý nghĩa rồi, Áo Áo lập tức ưỡn ngực nhỏ lên, phát biểu đầy khí thế:
“Áo Áo không bao giờ biết sợ là gì hết nha!”
[Ui trời trời, đây là kiểu phát ngôn của vai chính “Long Áo Thiên” trong truyện rồi]
[Cười xỉu, Áo thiếu gia: Xin lỗi nhen, từ nhỏ đến lớn tui chưa từng nghe qua hai chữ “sợ hãi”]
[Thật ra hôm đó Áo Áo cũng sợ mà… cậu bé sợ… không cứu được mèo. Đứa nhỏ tốt bụng ghê]
[Ủa mà khoan, có ai thấy mặt Cố Đoạt vừa rồi lạ lắm không? Hay là tui nghĩ nhiều quá ta?]
“Má ơi, mẹ mau nhìn nè, có đàn piano kìa!”
Trên đường đi qua đại sảnh, Hà Gia bất ngờ kéo tay mẹ rối rít chỉ về phía góc có đặt đàn piano.
Khu vực tầng 1 của biệt thự vốn siêu rộng, kiểu thiết kế mở với một sảnh lớn, hai phòng khách nhỏ bên hông.
Không gian thì siêu bao la, góc nào cũng có cột trụ, lại thêm mấy cái vách chuyển hướng nên nếu chỉ đứng ở cửa thì chẳng thấy gì bên trong, vì vậy lúc đầu chẳng ai phát hiện có cây đàn ở đó.
Giờ được Hà Gia và cameraman dẫn lối đi vào, lại nhìn thấy cái phòng khách nhỏ được decor vừa ấm cúng vừa sang trọng ở bên kia…
Màn hình livestream và dàn khách mời đều đứng hình:
“…Tính sơ sơ nhà thầy Thẩm chắc phải có tới tám chín cái phòng khách đó trời.” Ba Phó đứng đơ lẩm bẩm.
Còn Hà Gia thì hí hửng kéo mẹ tới tận đàn piano, giọng trẻ con lảnh lót vang lên:
“Mẹ ơi mẹ ơi, có đàn nè! Mẹ nói chỉ cần có đàn là con được biểu diễn mà đúng không?”
Nếu là trước đây, Hà Gia chắc chắn không đời nào chủ động đòi biểu diễn.
Bởi vì thật lòng mà nói, cậu không thích đàn piano lắm. Mỗi lần bị mẹ bắt đàn đều là để mẹ đi khoe khoang, khiến Hà Gia tự dưng cảm thấy mình bị biến thành công cụ, rất khó chịu.
Bình thường mẹ phải ngọt ngào nịnh nọt cả buổi, hứa mua đồ chơi mới, cho chơi iPad các kiểu cậu mới chịu biểu diễn một khúc cho có lệ.
Nhưng kể từ khi anh Hà Duệ nhận được hợp đồng hợp tác, thái độ của ba mẹ với anh ấy bỗng dưng thay đổi rõ rệt. Điều này khiến Hà Gia, một đứa nhóc nhạy cảm đột ngột cảm thấy lo lắng.
Cậu còn nhớ kỳ ghi hình trước, mẹ suốt ngày kè kè xin đạo diễn cho con mình biểu diễn piano, nói là muốn ghi hình lại. Bây giờ thấy có đàn thì không chần chừ, phải biểu diễn ngay để khẳng định vị thế!
Hà Gia nghĩ như vậy là hợp lý. Thực tế, mẹ cậu đúng là rất muốn có cảnh con mình đánh đàn trên sóng "thiên tài piano nhí" vẫn là tiêu đề hút view cực mạnh!
Nhưng vấn đề là, sau buổi quay trước đó, hai mẹ con Hà Gia đã bị khán giả ném đá không thương tiếc vì thể hiện quá kiêu ngạo. Kỳ này mẹ Hà muốn "cải thiện hình tượng", tạm thời bớt khoa trương vụ thiên tài đi.
Thế nên cô liền kéo cậu lại, nhỏ giọng nhưng có phần khó chịu:
“Biểu diễn cái gì chứ! Chờ đạo diễn sắp xếp! Không được tự tiện phá cảnh quay!”
Cách nói chuyện của cô lúc nào cũng vậy, như kiểu quen mắng con để nó nghe lời.
Nhưng Hà Gia, đứa từ nhỏ được ba mẹ nâng như trứng hứng như hoa, nay nghe mẹ nói bằng giọng thiếu kiên nhẫn như thế… lại bất giác cảm nhận được sự lạnh nhạt.
Cộng thêm mấy ngày gần đây ba mẹ suốt ngày quan tâm em Hà Duệ, khiến cậu bé càng thêm tin rằng ba mẹ đã bắt đầu nghiêng về phía em mình, định “vứt” mình luôn rồi.
Đây không phải tự tưởng tượng, mà là mấy cô chú tới nhà đánh bài đã lén nói nhỏ cho cậu biết như vậy.
Hồi đầu Hà Gia không hiểu “bị bỏ rơi” là sao, nhưng theo bản năng, cậu cảm thấy:
Ba mẹ... sắp không thương mình nữa rồi.
Giờ cậu chủ động đòi đánh đàn mà bị mẹ lạnh lùng từ chối, Hà Gia lập tức cảm thấy… mình bị bỏ rơi thật rồi.
Cảm xúc vừa hụt hẫng vừa hoảng loạn chưa kịp tiêu hóa xong, thì đúng lúc cậu quay đầu lại, vừa vặn thấy Áo Áo đang hào hứng kéo Hà Duệ, nhét ảnh vô ghế lái của chiếc Lamborghini phiên bản nhí, còn phấn khởi tuyên bố:
"Anh Duệ! Em dạy anh lái xe nha!"
Hà Gia: "!!!"
Mấy đứa nhỏ mới tới biệt thự đều do Áo Áo phụ trách ra cổng đón vô.
Mà cái xe Lambo nhí của Áo Áo thì chỉ có hai chỗ, còn dư đúng một ghế phụ lái, thế nên gặp trường hợp có hai anh em trong một nhà là khó xử ngay, xe chỉ chở được một đứa mỗi lần. Không thể "cõng" cả hai một lượt được.
Ví dụ như hai chị em nhà họ Phó, vốn chẳng hứng thú gì với mấy cái xe mô hình, lại dính nhau như sam, nên vừa vào tới biệt thự là tự dắt tay nhau tung tăng nhảy nhót vào nhà luôn, chẳng cần Áo Áo chở.
Nhưng anh em nhà họ Hà thì khác hoàn toàn, không những không thân thiết gì cho cam, mà còn thi nhau tranh suất ngồi xe đầu tiên, cả hai đều nhất quyết không nhường ai.
May mà Áo Áo đã sớm có dự phòng Kế hoạch B, cậu nhanh chóng lái thêm một chiếc xe nhỏ nữa ra, lần này là xe mui trần bốn chỗ kiểu Mercedes mini, vừa đẹp vừa sang, đủ chỗ cho cả hai anh em cùng ngồi, khỏi tranh giành.
Vậy mà Hà Gia vẫn không hài lòng.
So với cái Mercedes bốn chỗ thì tui chỉ muốn ngồi Lamborghini hai chỗ thôi, được chưa!
Rõ ràng, đáng lẽ vị trí phụ lái phải là của mình. Nhưng giờ lại bị Hà Duệ ngồi mất tiêu, còn mình thì phải ngồi cái ghế sau "dành cho trẻ em thua cuộc" với đối thủ cùng nhà…
Tuy nhiên, Hà Gia không nói thẳng ra. Cậu chỉ hất cằm khinh khỉnh, dùng ánh mắt khinh bỉ để biểu đạt sự bất mãn sâu sắc với chiếc Mercedes.
Lúc mới ngồi vào xe, Hà Gia còn ra vẻ cao cao tại thượng, tỏ vẻ “cũng thường thôi mà”, chê trải nghiệm chẳng vui gì hết, chỉ lẩm bẩm:
"Trừ cái nhà bạn Áo Áo to tổ bố với lộng lẫy ra, được lái xe trong nhà cũng không vui bằng được ba chở đi!"
Còn Hà Duệ thì mắt tròn xoe nhìn quanh đầy tò mò, thỉnh thoảng còn cười khanh khách nói chuyện với Áo Áo vài câu, nhờ lần trước cùng nhau quay quảng cáo quần áo trẻ em mà hai đứa thân nhau rõ nhanh.
Hà Duệ ngồi trong xe xuýt xoa khen:
“Xe của Áo Áo đỉnh quá trời luôn á!”
Rồi lại khen tiếp: “Áo Áo siêu giỏi luôn, biết lái đủ loại xe mini luôn!”
Ngồi trước lái xe, Áo Áo được khen tới nỗi cười khúc khích như con sóc nhỏ.
Còn Hà Gia thì ngồi bên cạnh nghe tụi nó ríu rít, mà bản thân thì chẳng chen vô nổi lấy một câu.
Cậu lại không muốn hạ mình đi nịnh một nhóc 4 tuổi, vậy là chỉ có thể tiếp tục… bày ra cái mặt khinh khỉnh.
May mà đường đi ngắn, nên cái cảnh tượng “không ai rủ tui chơi” cũng không kéo dài lâu.
Vừa tới nơi, Hà Gia lập tức là người nhảy xuống xe đầu tiên, tỏ vẻ "hứ, có gì hay ho đâu chớ", tự nhủ với bản thân:
“Ờ, cũng chẳng có gì đặc biệt…”
...Như thể nghĩ vậy thì nỗi tiếc nuối vì không được ngồi chiếc Lamborghini sẽ tự động biến mất vậy.
Lúc chính thức bắt đầu quay hình, Hà Gia cũng quên sạch mấy chuyện không vui lúc sáng.
Nhưng cậu đâu có ngờ, bây giờ, Hà Duệ lại đang lái chiếc Lamborghini mini đó!!!
Không chỉ được ngồi lên nữa đâu.
Còn có cả Áo Áo đích thân dạy lái xe!!!
Trong tầm mắt cậu, Áo Áo đã mở cửa xe, ngoan ngoãn nhích mông ngồi vào ghế phụ lái như một huấn luyện viên nhí chuyên nghiệp.
Hà Duệ ban đầu còn xua tay từ chối, vậy mà giờ đã nghiêm túc ngồi vào ghế lái, chuẩn bị khởi động rồi kìa!
Áo Áo còn nhắc cậu bé thắt dây an toàn nữa!!
Mới nãy vừa thấy mình bị cha mẹ “bỏ rơi”, giờ lại nhìn thấy Hà Duệ kẻ đang “chiếm lấy vị trí” trong lòng cha mẹ, thản nhiên khởi động chiếc xe cool nhất biệt thự…
Khoảnh khắc nhận ra điều đó, Hà Gia lập tức mất kiểm soát.
Dù trước khi tham gia chương trình, cha mẹ đã ráng dặn đi dặn lại phải biết “giữ hình ảnh”, “kiềm chế cảm xúc”, “đừng gây chuyện với người khác”…
Nhưng có một điều không bao giờ thay đổi: Hà Gia luôn dám gây sự với Hà Duệ.
Cậu bước thẳng lại, tay nắm chặt nắm đấm, định kéo Hà Duệ từ trong xe ra ngay trước ống kính:
“Bây giờ đang quay hình đó! Phải nghe lời chú đạo diễn! Học lái xe là sao hả?!”
Hà Gia tự thấy mình đã tìm được cái cớ hoàn hảo để "chặn họng" Hà Duệ, vì chính mẹ cậu mới nói: không được làm ảnh hưởng tới việc ghi hình.
Nhưng cậu vừa kéo Hà Duệ một cái…
...thì mới phát hiện ra cái dây an toàn đang giữ chặt tên kia lại.
Tức không chịu được, Hà Gia liền định gỡ dây an toàn ra luôn.
Chưa kịp với tới chốt dây, Áo Áo đã đè tay cậu xuống:
“Anh làm gì đó?!”
Bầu má tròn như bánh bao của Áo Áo phồng lên, nghiêm túc nhìn Hà Gia. Nhỏ người nhưng lực tay không nhỏ chút nào, Hà Gia bị chặn lại ngay tại chỗ, động đậy cũng khó.
Cậu quýnh quá, cố vùng mạnh một cái đúng lúc đó, Áo Áo hơi lơi tay, khiến Hà Gia trượt chân lùi mấy bước suýt té ngửa.
Hà Gia tức điên: “Cố Áo, cậu lo chuyện bao đồng vừa thôi!!!”
Nói xong còn định nhào tới tiếp nhưng một bàn tay to hơn, chắc hơn đã giữ lấy cổ tay cậu.
Hà Gia quay đầu, thấy là Cố Đoạt, ánh mắt lạnh tanh, lông mày hơi nhíu lại.
“Cậu định làm gì?”
Giọng của Cố Đoạt lạnh lẽo như gió buốt.
Hà Gia: “……”
Nếu là người khác, Hà Gia có lẽ sẽ cố nhịn, ít ra không nổi đóa ngay.
Nhưng với Cố Đoạt, cậu lại luôn cho rằng “anh em đồng vai phải lứa” như bọn họ phải là bạn của nhau, là người hiểu nhau hơn bất kỳ ai.
Lúc biết Cố Đoạt còn thông minh hơn mình nhiều lần, cậu thậm chí tự động đặt anh chàng vào hình tượng kiểu “thiên tài trên mây”, vừa sợ vừa ngưỡng mộ.
Vậy mà giờ đây, khi Cố Đoạt cũng lạnh lùng chặn mình lại, trái tim nhỏ bé của Hà Gia chính thức tan nát.
Hoàn toàn sụp đổ.
“Mấy người đều bắt nạt tôi đúng không! Huhuhuhu a a a!!!”
“Ba nhỏ ơi!” Áo Áo hét lên một tiếng trong trẻo, giọng the thé đặc trưng của con nít, rồi tự mình phóng xuống khỏi xe, chạy như bay về phía ba nhỏ, “bụp” một cái nhảy lên ôm chặt lấy đùi ông bố cực phẩm của mình.
Vừa nãy bị Hà Gia vu vạ là “động tay trước”, lại còn bị mẹ bạn đó xoa dịu qua loa kiểu "trẻ con xích mích thôi mà", Áo Áo đã uất ức đến mức xếp bằng cả lông mày.
Cậu tuy nhỏ xíu nhưng rất nhạy cảm, mấy câu nói mập mờ kiểu đổ lỗi tập thể là hiểu hết, giờ đây được ba nhỏ bảo vệ trước mặt mọi người, còn nói câu:
“Đoạt Đoạt và Áo Áo sẽ không vô cớ ra tay với ai cả…”
Lập tức đôi mắt của cậu long lanh như muốn khóc vì cảm động, mắt tròn xoe, môi chu chu, giống y như chú mèo con vừa được người thân che chở.
Trong khi đó, Đoạt Đoạt tuy không chạy lại nhào tới ôm ba nhỏ như em trai, nhưng cũng lặng lẽ lùi một bước, né xa khỏi drama đang diễn ra. Tuy vậy, ánh mắt cậu bé nhìn ba nhỏ lại sáng lên một cách rõ ràng.
Nhưng kết quả là ba nhỏ lại đứng về bên con trai của mình là Đoạt Đoạt và Áo Áo, không điều kiện! Cái điều đó làm Áo Áo vui phát điên, làm sao cậu nỡ không chạy lại ôm chân ba mình cho được chứ?!
Còn Cố Đoạt thì mãi không thể nào làm như em trai, kiểu ôm chân ba nhỏ, dù cậu cũng hạnh phúc ghê lắm, nhưng thể diện anh thì không cho phép.
Thực ra Cố Đoạt không quá bận tâm xem có bị vu oan không... như "ba nhỏ" đã nói, có cả núi camera ghi hình kia kìa, sự thật sẽ rõ mồn một.
Nhưng khi ba nhỏ nói thẳng rằng tin tưởng anh và em trai sẽ không tự dưng gây sự, thì đôi mi dài của Cố Đoạt đã rung lên một cái, niềm bất ngờ pha chút ấm áp nhẹ nhàng, một cảm giác rất khác, khiến trái tim nhỏ bé của cậu... bật lên một nụ cười.
Xưa giờ, nếu gặp bất công, điều đầu tiên Cố Đoạt quan tâm là “ba nhỏ có tin mình không?”
Cậu chỉ nghe mình được ba nhìn như thế nào thôi. Cậu còn rất sợ phải đợi một kết quả phán xét...
Sợ bởi từ bé sống trong gia tộc họ Cố, chẳng ai tin anh và em trai, chẳng ai nghe lời giải thích của họ.
Nhưng giờ thì khác, cậu không còn tự nghi ngờ “ba nhỏ sẽ hiểu lầm” nữa.
Bởi vì trong sâu thẳm, cậu không còn tin ba nhỏ sẽ hiểu lầm nữa.
Nghĩ vậy, Cố Đoạt nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay, một nụ cười tự nhiên nhẹ hiện trên môi.
"Ba nhỏ từng nói, đừng căng thẳng quá, cứ thư giãn mà thôi."
Giờ cậu hiểu, cảm giác không lo lắng thật tuyệt.
Cảm giác được… thư giãn thật tuyệt.
Tâm trạng vừa nồng nàn vừa áp lực bấy lâu đã... tan đi rất nhiều.
Cố Đoạt ngước lên nhìn ba nhỏ, nụ cười trên môi mở rộng, không che giấu.
Trên livestream, đám đông khán giả không ngừng bình luận:
[Ôi nhìn Cố Đoạt cười thấy thương quá, giống y ba nhỏ luôn!]
[Bé ấy cười đẹp ghê, giống ba con luôn, hy vọng bé hay cười nha]
[Các bạn ơi, điều này có gọi là ‘cha mẹ tiêu chuẩn kép’ không vậy? Mẹ Hà Gia cũng tin con trai mình vô điều kiện mà, sao mọi người phản ứng khác nhau vậy?]
[Xin lỗi nha, nhưng khác biệt là vì chuyện thật xảy ra không phải từ hai bé nhà họ Cố, mà do Hà Gia gây ra trước đó!]
[Mẹ Hà Gia sẽ biết bản chất con trai phải không? Bảo sao lại tin không sai!]
[Thầy Thẩm tin con vì cái sự đáng tin cậy ở con mình!]
[Ai đó chỉ gặp 2 đứa con mà cũng phát biểu vớ vẩn, toàn dựa trên cảm xúc không thôi.]
Lúc này, Cố Hoài Ngộ từ tầng 3 cũng xuống đến nơi, ôm lấy chiếc iPad con vừa xem livestream. Anh lướt một lượt bình luận rồi bước đến bên vợ mình, nói:
“Thật sự rồi, đúng là đúng sai đã rõ rành rành.”
Khán giả livestream lại tiếp tục “bão like”:
[Ôi wow, tổng giám đốc cũng xuống rồi!]
[Xứng đáng xuống, con mình bị vu oan mà!]
[Haha Cố tổng không bận công việc hả, lúc nào cũng theo sát vợ vậy?]
[Hehe, chúng tôi là đứa con có hai ông bố đáng yêu, ai mà dám hại chúng tôi! (tay chống nạnh)”]
Thẩm Khanh xoa đầu Áo Áo rồi nhận màn hình từ trợ lý.
Máy quay lia rõ cả cảnh hai ba con: màn hình iPad hiện livestream đang phát.
Bình luận "bật" liền:
[Phải làm sao để Shen thầy thấy được bình luận của tui đây?!]
[Tôi biết lâu lâu tôi comment, nhưng giờ nghiêm túc đó nha 666!]
Các khách mời khác cũng thấy hay nên rủ nhau xem livestream. Một số dùng iPad của chương trình để theo dõi.
Thực ra quy định lúc quay là không được xem livestream, để tránh spoil livestream. Nhưng lần này chuyện quan trọng quá, lại có nhà tài trợ cấp iPad trực tiếp, nên ban đạo diễn đành... giả vờ không thấy.
Khách mời tranh thủ “xem để biết tình hình”, livestream cũng trở nên sôi động hơn.
Riêng mẹ Hà và Hà Gia vẫn chưa dám nhìn livestream, có vẻ đang lo lắng.
“Mẹ ơi, đạo diễn cho khách mời xem livestream kìa! Không phải cố tình tạo drama chứ?” bà lo lắng hỏi.
Cô nói rằng dù video phía chính thức trước đó vẫn tốt, được dựng theo hướng có lợi cho hai mẹ con, nhưng giờ đột nhiên “xem lại livestream”, cô cảm thấy nghi ngờ quá rồi.
Tổng đạo diễn bỗng lên tiếng: “Ủa? Không phải cô Hà nói là do “anh em nhà họ Cố đánh con trai cô hả? Tôi chỉ định giúp cô xác minh thôi! Không phải tác động gì đâu.”
Anh nói vừa đi vừa nhún vai, mặt đầy vẻ “trời ơi tui vô can”.
Mẹ Hà Gia đứng đó “cứng đờ”, nói không ra lời.
Livestream tiếp tục bùng nổ bình luận:
[Cái hợp đồng viết rõ không được tố người chơi khác, nên đạo diễn phải xem livestream kỹ trước khi đưa lên mà! Hihi.]
[Hóa ra đạo diễn không thiên vị rồi! Ai cũng có thể xem trực tiếp!]
[Tôi thích cách đạo diễn giữ khẩu hình như người lớn, chứ không bênh ai.]
[Ôi tớ coi clip trước rồi, cắt net có vẽ hình ảnh khác nữa... Tới lúc clip full tẹt mới biết ai đúng ai sai!]
Trong livestream, dòng bình luận nổi bật:
[Lần sau chọn gia đình đàng hoàng đi, nhìn mẹ con nhà này phát ngán luôn, đúng kiểu nồi “con sâu làm sầu nồi canh”! ]
[Trước khi quay chắc đạo diễn còn không hay gì luôn… thôi chịu rồi đó.]
[Quay đi bà chị ơi, thu nhập khó kiếm, ‘shit’ chả ai thích ăn đâu.]
Tin đồn về sự kiện sáng nay cộng thêm những lời mắng mẹ con Hà Gia trên livestream như chia đôi 50/50, ai đọc cũng biết đúng sai thuộc bên nào.
Mẹ Hà liếc qua bình luận xong thì mặt đơ cứng, giật tay Hà Gia đánh một phát, nóng giận chất vấn:
“Rốt cuộc sao lại vu khống vậy hả?!”
Hà Gia khóc to tướng, gào lên không ngừng. Cậu không hiểu tại sao tình huống rõ ràng là anh em nhà họ Cố mới gây sự nhưng lại bị đẩy tội? Cảm giác mạch logic của cậu hoàn toàn “đứt mất”, cậu tưởng là mình “có lý” mà hóa ra tất cả là lỗi của mình?!
Khóc khẽ miệng thều thào, âm thanh ầm ĩ văng lên làm mọi livestream gặp “sự cố” vì lượng âm thanh vượt quá quy định.
Đạo diễn hoảng, không ngờ mẹ cậu lại tát con giữa trường quay. Cả trường quay giật mình.
Họ đành cẩn thận tháo micro của mẹ con Hà Gia, đưa họ tới một phòng khác nghỉ ngơi.
Mẹ Hà chồng tay vừa bế con vừa đi, mặt vẫn hoang mang vì thiếu kiểm soát trước livestream.
Còn các khách mời còn lại thì nhìn nhau đờ đẫn không nói nên lời.
Phút ‘căng thẳng’ qua đi rồi, Thẩm Khanh nhẹ vỗ vai dì Trương, gọi mọi người:
“À à, đến buổi trà sáng rồi đó, mọi người… đi ăn thôi?”
“Trà sáng?” mọi người giật mình, quên luôn còn có lúc này.
Một khách mời đùa nghịch: “Wow, nhà thầy Thẩm xịn quá, tới khung giờ trà sáng còn chuẩn luôn!”
“Ngày ăn mấy bữa vậy ạ?” người khác tò mò xen vào.
Thầy Thẩm ngại toát mồ hôi vì đang “lộ bí mật”, thời gian đầu, cứ ăn xong là ăn tiếp, một ngày ăn tới 5–6 bữa, giờ bịa thêm buổi “trà sáng” cho… lịch sự hơn.
Cậu vươn tay vuốt đầu Áo Áo đang đứng bên mình mà nói:
“Thực ra là sữa cho con uống đúng giờ, tiện lúc đó cũng bày ra tí thức ăn nho nhỏ. Đúng hông, nhóc Áo Áo?”
“Dạ... đúng vậy a.”
Cậu bé vừa nói, miệng nhăn nhó vì… thực sự không thích uống sữa. Mà phản ứng đó của em lại… cute hết sức!
Livestream lại bật sáng trở lại:
[“Hahaha, Áo thiếu gia đúng là ‘thời khắc sữa’ mà loài sữa ghê vậy đó!]
[Khuôn mặt ấy đáng yêu quá đi mất!]
Dì Trương kịp lúc đẩy vào khay bánh cà rốt mới nướng còn thơm, lớp kem phô mai béo ngậy, mùi vanilla lan tỏa khắp phòng.
Đám trẻ mắt sáng lên, không biết bao nhiêu tầng bánh, cả phòng ai cũng thấy phát thèm.
Tiểu An còn... chảy cả nước miếng vì nhìn bánh quá mê, may mà bánh cao, nên cậu phải ngửa cổ lên nên chưa dính.
Các con uống sữa và ăn bánh, riêng gia đình họ Cố cũng có ba đi theo hỗ trợ, thế nên êm xuôi.
Thẩm Khanh thì vừa nhâm nhi sữa, vừa theo dõi livestream, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, vừa quay giấy tờ chương trình vừa “gia tăng rating”.
Chương trình dừng drama buổi sáng không hề đào sâu đời tư của Thẩm Khanh, cũng không phô trương biệt thự vì đây là show cho trẻ em, không phải show đời tư.
Họ chỉ quay khu tầng 1 và vườn biệt thự, không cho ai lên tầng khác.
May mắn là biệt thự rộng lắm, phần tầng 1 + vườn là quá đủ cho buổi quay hôm nay.
Dù chỉ quay một phần nhỏ, vẫn khiến khán giả mê mẩn trong lòng k*ch th*ch: “đây chắc là biệt thự triệu đô!”
Nhờ thầy Thẩm và gia đình tài trợ địa điểm, khách mời được phục vụ bữa trưa và tối cực xịn, khán giả còn “mắt chữ O miệng chữ A” vì xem mà thấy đã mắt, thấy học hỏi được khối thứ.
Tên của Thẩm Khanh lại nổi liền 3 trend trên weibo:
• #ThẩmKhanh- Ngườiđẹpthôngminh
• #Thẩm Khanh- CuộcSốngXaHoavàôngxãcưngchiều
• #Thẩm Khanh- Biệtthựtriệuđô
Chương trình không để khách mời ở lại qua đêm, họ đã thuê nơi khác cho mọi người ở để tránh phô trương quá mức và giữ tiêu chuẩn đạo đức chương trình.
Biệt thự sôi động cả ngày cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Thẩm Khanh đi tắm, lề mề xong cũng hơn 8 giờ, đã đến giờ các bé đi ngủ.
Cậu đoán quay xong rồi, Đoạt Đoạt Áo Áo chắc lại lao đầu vào học như lên đồng, nên không yên tâm, vẫn xuống lầu kiểm tra một chút.
Nhưng chưa kịp đến phòng trẻ, đi ngang hành lang, cậu đã thấy trong phòng khách, ngay chỗ cửa sổ sát đất có một dáng người nho nhỏ đang lặng lẽ nhìn ra ngoài…
“Đoạt Đoạt?!”
Dù đã bảy tuổi, nhưng bóng lưng Cố Đoạt vẫn nhỏ bé đến đáng thương.
Nghe tiếng ba nhỏ gọi, Cố Đoạt quay đầu lại, trên mặt thoáng lên một chút bối rối không thể giấu.
“Ba nhỏ…”
Thẩm Khanh đã đi đến bên cậu.
“Bảo bối Đoạt Đoạt, con sao thế?”
Câu gọi “bảo bối Đoạt Đoạt” là phát ra theo bản năng.
Thực ra là vì cậu đang quá sốc… Đoạt Đoạt tối nay không học bài! Cậu nhóc đang… ngẩn người!!
Thầy Thẩm giờ còn hơi hối hận, lẽ ra không nên gọi to quá…
Lỡ con mình đang suy tư mấy “vấn đề lớn” của đời trẻ thơ thì sao?
Được gọi là “bảo bối Đoạt Đoạt”, nhưng Cố Đoạt lại chẳng có phản ứng gì.
Ba nhỏ lúc tâm trạng tốt thường đặt mấy biệt danh mới cho hai anh em, Đoạt Đoạt nghe riết cũng quen rồi.
Nhưng lần này cậu bé không định nói gì.
Chỉ liếc nhìn đồng hồ, rồi nói: “À, tới giờ đi ngủ rồi, Áo Áo ngủ rồi…”
“Đoạt Đoạt có chuyện gì muốn kể với ba nhỏ không?”
Áo Áo ngủ rồi mà Đoạt Đoạt còn ra ngoài, không canh em, là lạ lắm luôn đó!
Nhưng Thẩm Khanh vẫn giữ thần thái của “người lớn trấn tĩnh”, cậu tiến đến kéo tay Cố Đoạt lại, hai người cùng ngồi xuống tấm thảm lông mềm cạnh cửa kính.
“Dưới nhà có camera, nhưng mình không mang mic, lại đây nè, ngồi với ba nhỏ một lát nha.”
Do biệt thự nhà họ Thẩm quá rộng, ekip chương trình cũng chỉ lắp camera ở tầng một và phòng của các bé.
Vị trí mà Cố Đoạt vừa ngồi... lại là một góc khuất không có camera.
Thẩm Khanh hơi nghi ngờ, liệu có phải Đoạt Đoạt cố tình rời khỏi phòng trẻ con để tránh camera không.
…Nhưng nghĩ lại cũng không chắc.
Vì nếu thật sự chỉ để tránh bị quay, với tính cách của Đoạt Đoạt, nhóc hoàn toàn có thể ôm đống sách vở với laptop ra đây ngồi học tiếp chứ?
Cho nên vấn đề chính tối nay là Đoạt Đoạt không học bài!!!
“Có chuyện gì khiến con không vui sao? Hay là con không thích bị quay phim?...”
Thẩm Khanh bắt đầu dò hỏi theo hướng suy đoán.
Cố Đoạt đáp: “Con không có chuyện gì không vui cả, cũng không ghét việc bị quay.”
Nói xong, cậu bé dịch người, ngồi xuống bên cạnh ba nhỏ.
Ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, Cố Đoạt lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, bé con vốn không giỏi bày tỏ cũng khẽ nói:
“Chỉ là… con cảm thấy mình có chút kỳ lạ.”
Cậu không hề buồn bực gì, mà một khi đã đồng ý quay chương trình thì tuyệt đối sẽ không để bản thân sinh ra cảm xúc phản cảm với việc ghi hình.
Nhưng… những lời Mễ Văn Tranh nói vào ban ngày, vẫn khiến cậu suy nghĩ mãi không thôi.
Khi nhìn thấy cảnh máu me kinh dị, cậu không thấy sợ, không thấy ghê tởm.
Cố Đoạt vốn dĩ không định ngồi đây nhìn trăng ngẩn ngơ một mình, cũng chẳng có ý định kể với ba nhỏ những chuyện này.
Nhưng hình như… cậu ngồi đây cũng là để đợi ba nhỏ tới.
Có lẽ là vì khi ở bên ba nhỏ, cậu cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhàng thả lỏng hiếm thấy. Và đêm nay, cậu muốn “lười biếng” một chút.
Muốn chia sẻ điều đó… với người đã mang lại cho cậu cảm giác đó.
Cậu kể, suốt cả ngày hôm nay, trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại một ký ức về một đêm mưa rất lâu về trước, đêm cậu cùng ba nhỏ cứu một con mèo con, thời tiết cũng y hệt thế này.
Khi đó, cậu và em trai còn sống trong biệt thự nhà họ Cố.
Giữa cơn mưa lớn, đi ngang qua vườn hoa, cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một con vật nhỏ.
Lúc chạy lại gần, điều cậu nhìn thấy là Cố Hạo và một nhóm người khác, vừa hành hạ dã man một con vật xong.
Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh ấy.
Cậu cố ý nhìn kỹ. Mưa xối lên cái thân thể bé nhỏ đầy lông tơ kia, nước mưa hòa lẫn với máu loang ra khắp nơi. Sinh vật ấy nằm im bất động, không biết là giống gì nữa.
Và cậu khi ấy không thấy sợ.
…Vậy thì, cậu có phải là một “kẻ máu lạnh quái dị” không?
Cậu cảm thấy… hình như mọi người thường nói về cậu như thế.
Nhưng trước giờ, cậu chưa từng thật sự bận tâm, cũng chưa từng để ý mình có “kỳ quặc” thật hay không.
“Máu lạnh thì chắc chắn là không rồi, còn quái dị hay không… thì phải xem con định nghĩa từ 'quái dị' như thế nào.”
Giữa lúc Cố Đoạt đang đắm chìm trong hồi ức và rối rắm, cậu nghe thấy ba nhỏ lên tiếng.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn cậu, Thẩm Khanh đưa tay xoa đầu con, mỉm cười nói:
“Nếu con giống hệt tất cả mọi người… thì con có biết con sẽ bình thường đến mức nào không?”
“…”
Mắt Cố Đoạt hơi mở to.
“Cho nên nè, đừng để tâm người khác đánh giá gì con. Họ không hiểu con, gọi con là ‘quái’, là vì con không giống họ.”
Vừa nói, Thẩm Khanh vừa vươn tay ôm trọn cục cưng vào lòng:
“Bảo bối hiểu chưa? Con chỉ cần sống đúng là con thôi.”
“…”
Cố Đoạt sững người.
Thẩm Khanh lại thuận tay xoa rối cả đầu tóc mềm của bé con trong lòng mình.
Trong lúc cảm thán “Đoạt Đoạt vẫn còn nhỏ quá chừng”, cậu lại nhớ đến thực tế trong nguyên tác, Cố Đoạt sau này là phản diện u ám trầm mặc, là đại thiếu gia nhà họ Cố lạnh lùng mặc vest đen, là kẻ ưu nhã mà tàn nhẫn.
Cậu nhóc vốn dĩ… không giống người khác.
Và dĩ nhiên, cậu cũng không cần phải giống người khác.
Những gì từng xảy ra trong quá khứ, đã tác động sâu sắc đến cuộc đời cậu.
Điều đó không hề đáng sợ.
Đến khoảnh khắc này, Thẩm Khanh đã hoàn toàn tin tưởng: dù không giống ai, nhưng cậu nhóc nhà mình vẫn có một nội tâm lương thiện, thậm chí còn nhạy cảm và thiện lương hơn đa số người khác.
Thẩm Khanh nhẹ giọng hỏi:
“Vậy khi con nhìn thấy con vật đó bị hành hạ, lúc ấy con cảm thấy thế nào?”
Được ba nhỏ ôm trong lòng, Cố Đoạt hơi nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại tâm trạng lúc đó.
Câu hỏi này, cậu chưa từng tự hỏi bản thân bao giờ. Giờ nghĩ lại… có lẽ cảm xúc duy nhất là ghê tởm đám người như Cố Hạo.
Hôm ấy, Cố Hạo không phát hiện ra cậu đang trốn trong bụi cỏ.
Cậu nghe thấy có người báo cáo với Cố Hạo: “Nó chết rồi.”
Cố Hạo chỉ thản nhiên đáp: “Chết thì chết chứ sao. Ai kêu nó chui vô sân nhà tôi… Không đem đi làm thí nghiệm là đã từ bi lắm rồi, cậu cả tôi hồi xưa còn bắt thỏ đem đi mổ ở trường nữa là!”
Khi ấy, Cố Đoạt còn chưa biết “làm thí nghiệm” là gì.
Cậu chỉ thấy cái mặt đang cười ha hả của Cố Hạo… kinh tởm đến mức muốn nôn.
Cả tháng sau đó, cậu cố tình trả đũa Cố Hạo.
Cậu không dám làm rõ ràng, nên đành phải chơi ngầm. Cuộc “trả thù” đó kéo dài cả tháng.
Lần “thành công” nhất là trên đường tan học, Cố Hạo đuổi theo một con chó hoang, không ngờ bị sụp chân ngã xuống mương, gãy cả sống mũi.
Con chó hoang đó… là Cố Đoạt huấn luyện đấy.
Sau đó, cậu đưa nó đến cho một bà lão thường xuyên lang thang trong công viên, nghe đâu là bà sống một mình, con cháu đều ở xa.
Bà rất thích con chó, còn con chó thì nhờ được huấn luyện mà hiền ngoan lắm, chỉ cần cho ăn xúc xích là nó sẽ vui vẻ theo người ta về nhà.
Thẩm Khanh: “…”
À…
Giờ thì hiểu tại sao Đoạt Đoạt hay “nhặt được chó con” rồi.
Thì ra cái duyên với chó không bắt đầu từ Điền Điền hay Viên Viên gì cả!
Cậu nhóc này… từng huấn luyện cả chó đặc nhiệm!
Cho đi làm nhiệm vụ báo thù!!!
"Con... con làm sao nghĩ ra được những chuyện đó? Khi đó con mới bao nhiêu tuổi? Con còn khiến Cố Hạo gãy cả sống mũi?! Nó không phát hiện là do con làm đấy chứ?!"
Nghe Đoạt Đoạt kể lại, ba nhỏ hoàn toàn sững sờ.
Đôi mắt hạnh to tròn của thầy Thẩm trợn tròn cả lên vì kinh ngạc.
Nhưng điều đáng nói là giọng điệu của cậu chỉ có ngạc nhiên chứ không hề ghét bỏ.
Lúc đặt câu hỏi còn xen chút lo lắng, sợ con trai bảo bối bị phát hiện.
Toàn bộ thần thái đều viết rõ rành rành:
Cố Hạo gãy mũi thì đúng là đáng đời, nhưng tuyệt đối không được để con mình bị liên lụy!!
Cố Đoạt suýt nữa bị chính ba nhỏ chọc cười.
Cậu thành thật giải thích, chuyện đó là từ hơn một năm trước rồi.
Về sau, cậu còn cố tình tung hỏa mù, khiến Cố Hạo tin rằng việc hành hạ động vật mang lại vận xui, thế là từ đó trở đi hình như hắn không còn dám làm thế nữa, ít nhất là cậu chưa từng bắt gặp thêm lần nào nữa.
Thỉnh thoảng cậu vẫn quay lại chỗ đó , nơi lần đầu nhìn thấy Cố Hạo ra tay.
Chính nơi đó, cậu đã chôn con vật nhỏ xấu số kia.
Một năm sau, cậu lại đến, và phát hiện nơi ấy đã mọc lên những bông hoa nhỏ xinh đẹp.
Còn chuyện tại sao nghĩ ra được cách trả thù?
Thì là vì… cậu biết chữ từ sớm, biết lên mạng.
Cố Hạo thỉnh thoảng nổi hứng tốt bụng, hoặc đơn giản là muốn khoe khoang, sẽ cho cậu mượn iPad chơi một chút.
Còn việc làm sao thực hiện được…
Cố Đoạt nhún vai: “Con nghĩ là, chỉ cần xác định được mục tiêu, tìm được cách làm, rồi kiên nhẫn một chút thì kiểu gì cũng làm được.”
Về điều này… Thẩm Khanh rất muốn nói: Không. Không phải ai cũng như con.
Trước hết, đa số người thật sự không xác định rõ được mục tiêu.
Vì để trả thù cho một con vật nhỏ, để bảo vệ những sinh vật yếu đuối hơn, mà nhẫn nhịn, lấy lòng kẻ đã từng làm hại mình, mượn iPad để tra cách xử lý.
Đừng nói là trẻ con, người lớn chưa chắc đã làm được!
Huống hồ là những cách mà Đoạt Đoạt tìm ra…
Toàn những chiêu cao tay tuyệt đỉnh!!
Người thường dù có tra được rồi, cùng lắm là “à, hay nhỉ” rồi để đó.
Mà khi đó Đoạt Đoạt còn chưa đầy 6 tuổi!?
Thẩm Khanh: "..."
Về phần “chỉ cần đủ kiên nhẫn”… ừm, phân tích đến đây, cậu chỉ còn biết giơ ngón cái cho con mình.
Nếu không vì bản thân là người lớn trụ cột trong gia đình, chắc giờ cậu đã quay qua gọi luôn cậu bé một tiếng “ba” rồi!
Cái kiểu năng lực đâu người nấy làm á, đúng thật.
Thẩm Khanh vốn cũng không câu nệ chuyện xưng hô đâu…
“Thật ra nếu để ba nhỏ nói nhé, thì Đoạt Đoạt nhà mình… chẳng lạnh lùng chút nào hết á.” Thẩm Khanh nghiêm túc lên tiếng.
Được ba nhỏ giơ ngón cái khen ngợi, Cố Đoạt hơi bối rối, ngẩng đầu nhìn ba, lại hơi cụp mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ:
“Thật... vậy sao ạ?”
“Vậy ba hỏi con câu nữa.” Thẩm Khanh suy nghĩ rồi hỏi tiếp:
“Trừ mấy chuyện làm với Cố Hạo ra, con còn từng chủ động làm tổn thương ai chưa?”
Cố Đoạt nghĩ kỹ, rồi lắc đầu.
Chắc chắn là chưa.
“Thế thì đúng rồi còn gì!”
Thẩm Khanh gật gù tổng kết:
“Con không phải máu lạnh. Việc con không thấy sợ hãi hay ghê tởm, là vì con chọn dùng một cách khác để bày tỏ cảm xúc của mình, đó là hành động thực tế.”
Cậu dùng từ hơi phức tạp, nhưng cảm giác Đoạt Đoạt hiểu được.
Tới đây, Thẩm Khanh dứt khoát siết chặt vòng tay, ôm luôn cậu bé gầy gò vào lòng, rồi tiện thể bế lên để ngồi gọn trên đùi mình.
Cố Đoạt từ trước tới nay vốn rất ít chủ động thân thiết với người lớn.
Nhưng Thẩm Khanh cũng để ý, mỗi lần Cố Hoài Ngộ ôm cậu bé, bé cũng không tránh.
Cho nên cậu bé không né, chỉ là… ngại chủ động thôi.
Vậy thì bé không chủ động, mình chủ động là được rồi.
Nếu có thể, cậu thậm chí ước mình đến thế giới này sớm hơn một chút.
Sớm hơn, để Đoạt Đoạt không phải cô đơn trải qua tất cả những điều đó.
Từ kinh ngạc, khó tin, đến khâm phục nhưng điều mà Thẩm Khanh cảm nhận rõ nhất là đau lòng.
Nếu không phải sống nhờ nhà người khác, nếu không phải liên tục chịu bất công và thiệt thòi, Đoạt Đoạt đâu cần trưởng thành sớm và toan tính kỹ càng như vậy.
Nếu sống trong một gia đình bình thường, cậu chỉ cần kể chuyện đó cho người lớn, ắt sẽ có người can ngăn Cố Hạo.
Nhưng… không có ai.
Chính những hoàn cảnh cực đoan đó đã tạo nên con người như Cố Đoạt bây giờ.
Thế thì sao có thể nói cậu bé sai?
Tại sao tương lai lại có người dám mắng bé là âm trầm, tàn nhẫn?
Cậu bé đã… giữ gìn sự lương thiện của mình đến tận cùng rồi.
Thẩm Khanh hồi bé cũng từng ở nhờ nhà người khác một thời gian, dù không bị đối xử tệ bạc nhưng cảm giác ấy, cậu vẫn nhớ rõ nó khó chịu thế nào.
Huống hồ là Đoạt Đoạt và Tiểu Áo Áo đã từng trải qua…
Đặt mình vào vị trí đó, Thẩm Khanh không nghĩ có ai làm tốt hơn con trai cậu hiện tại.
Ôm lấy thân thể nhỏ bé vẫn còn quá gầy gò, Thẩm Khanh nhẹ nhàng nói:
“Văn Tranh sợ, nhưng điều đó không có nghĩa là con không sợ thì con vô cảm.”
“Chỉ là con mạnh mẽ hơn một chút thôi.”
“Mà mạnh mẽ hay không thì đều đúng cả. Mỗi người có tính cách và trải nghiệm khác nhau.”
“Vậy nên, cả con, cả Áo Áo, đều là những đứa bé rất dễ rung động, rất tốt bụng. Đó… làm sao mà là máu lạnh được?”
“Tốt bụng? Dễ rung động?”
Cố Đoạt ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được nghe người ta dùng những từ này… để nói về mình.
“Đúng rồi, chính là vậy đó. Con tin ba nhỏ chứ?”
Thẩm Khanh không nói thêm gì nhiều nữa, chỉ đưa ra một lời khẳng định chắc nịch.
Một đứa bé dám vì một con vật nhỏ xấu số, đứng ra chống lại kẻ đã từng ức h**p mình.
Một đứa bé, dù sau một năm, vẫn quay lại nơi đã chôn cất con vật đó, phát hiện ở đó nở ra những đóa hoa.
Một đứa bé như vậy…
Làm sao có thể không tốt bụng? Làm sao có thể máu lạnh?
Cậu quá lương thiện, đến mức không cho phép bản thân bị lún sâu trong cảm xúc tiêu cực.
Vì cậu hiểu, còn có nhiều điều cần phải làm hơn.
Đây chính là cục cưng nhà họ Thẩm, thông minh, điềm tĩnh, tao nhã mà ngay thẳng.
Và có một số chuyện, Thẩm Khanh cũng không cần giải thích hết cho cậu bé hiểu.
Dù có giỏi giang cỡ nào, Đoạt Đoạt vẫn chỉ là một bé con.
Về mặt dạy dỗ trẻ nhỏ, Thẩm Khanh vốn là người kiểu "rất mặn mà" (theo nghĩa chả mặn mà lắm với việc quản lý khắt khe), chỉ cần hướng đi đúng, còn lại thời gian sẽ dạy bé phần còn lại.
Cậu chỉ cần để Đoạt Đoạt ghi nhớ một điều duy nhất....
Con không hề có vấn đề gì cả.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ sát đất, đổ bóng lên thảm lông mềm dưới chân hai người.
Đêm nay là đêm trăng tròn.
Trong ánh sáng trăng dịu dàng như nước ấy, giọng của ba nhỏ cũng như suối chảy, trong vắt và ấm áp:
“Con chỉ cần nhớ kỹ điều này: cứ mạnh dạn mà sống là chính mình.
Ba và ba lớn của con… sẽ luôn luôn đứng về phía con.”
Cố Đoạt ngước nhìn ba nhỏ.
Ánh mắt hơi mở to, trong ánh trăng phản chiếu như có sóng gợn.
Cậu bé im lặng, nhưng thật lâu sau, mới nhẹ nhàng gật đầu, rất khẽ, nhưng rất chắc chắn.
Không phải vì câu nói đó quá hoa mỹ hay ngôn từ đao to búa lớn.
Mà vì… cậu bé tin.
Tin người đàn ông trước mặt này, là một bến bờ an toàn.
Là nơi mình có thể đặt gánh nặng xuống một lúc, để làm một đứa trẻ thật sự, ít nhất, là trong khoảnh khắc này.
Và như thế, trong đêm trăng sáng dịu, một đứa bé tưởng như đã sớm học cách không cần ai, cuối cùng cũng có người để dựa vào.